Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Xấu Xí

Hoàng đế tới đây, nhìn thấy trên mặt đất vô cùng lộn xộn, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thục phi đứng ra trả lời: “Chỉ là mấy nhi nữ đang chơi đùa với nhau thôi, Ngưng Tuyết không cẩn thận nên rơi xuống hồ, thần thiếp đang định đưa nàng ấy đi Thục Ninh Cung để thay y phục đây.”

Lúc này, hoàng đế mới để ý tới Lãnh Ngưng Tuyết, nhìn thoáng qua một chút, ra hiệu cho Thục phi mau dẫn Lãnh ngưng Tuyết rời đi.

Lãnh Ngưng Tuyết nhìn thấy Thủy Nguyệt Hoa thì càng căm ghét Vân Liên Nhược hơn, đều là do nàng ta, nên nàng mới bị mất mặt trước Thái tử điện hạ như vậy. Nhớ đến mình bị rơi xuống hồ, mà Vân Liên Nhược lại không bị gì, Lãnh Ngưng Tuyết không biết lấy sức lực từ đâu, tránh khỏi tay của mama, quỳ xuống trước mặt của Thủy Nhai Thiến: “Xin hoàng thượng chủ trì công đạo cho vi thần.”

“Hả, tiểu nha đầu có oan ức gì sao, nói cho trẫm nghe một chút đi.” Thủy Nhai Thiến ngồi xuống, một đôi mắt khôn khéo đánh giá hoàn cảnh xung quanh, sau đó dừng ở trên người của Lãnh Ngưng Tuyết.

“Hoàng thượng, lúc nãy là do Vân Liên Nhược đẩy vi thần xuống hồ.” Lãnh Ngưng Tuyết vừa nói ra, Thục phi liền kinh hãi, bình thường Ngưng Tuyết này khôn ngoan lắm mà, sao bây giờ lại hồ đồ như vậy chứ.

“Thục phi, là như vậy sao?” Thủy Nhai Thiến vẫn bình thản như vậy, nhưng Thục phi lại cảm thấy áp bức.

“Lúc thần thiếp đi tới, Lãnh tiểu thư đã rơi xuống hồ, còn về việc nàng ấy làm sao lại rơi xuống hồ, thần thiếp không có thấy rõ, chỉ nghĩ là tiểu nhi nữ đùa giỡn với nhau rồi trượt chân thôi.” Thục phi trả lời.

“Vân nha đầu, ngươi có muốn nói gì không?” Thủy Nhai Thiến lại hỏi Vân Liên Nhược.

“Trong Ngự Hoa Viên có nhiều người như vậy, cũng sẽ có người nhìn thấy nàng ấy làm sao lại rơi xuống hồ. Chuyện thất đức giống như đẩy người ta xuống nước như vậy, ta cũng không thèm làm đâu.” Vân Liên Nhược nói xong, cả người còn run lên một cái, giống như chuyện đẩy người ta xuống nước là chuyện vô cùng thất đức, nàng sợ tránh nó không kịp, làm sao có thể làm được như vậy.

“Hoàng thượng, chính là Vân Liên Nhược đẩy vi thần xuống hồ, lúc đó các nàng ấy cũng có ở bên cạnh.” Lãnhh Ngưng Tuyết chỉ tay vào hai vị tiểu thư của Lý gia, có cả Lý Hàm Nhạn, còn có hai vị tiểu thư của Quan gia. Lãnh Tuyết Ngưng cảnh cáo liếc mắt nhìn các nàng ấy một cái.

Mấy người Lý Hàm Nhạn biết rõ thủ đoạn của Lãnh Ngưng Tuyết, nếu như hôm nay mình không nghe theo lời mà nàng ta nói, sau này sợ là không có ngày tốt lành. Nhưng mà trước mặt Thủy Nhai Thiến, long uy mười phần, các nàng cũng không có can đảm mà đi nói dối thánh thượng.

Bốn người Lý Hàm Nhạn nơm nớp lo sợ quỳ xuống, hồi lâu cũng không nói câu nào.

“Bốn người các ngươi, cứ nói ra những gì mình đã thấy là được rồi.” Thủy Nguyệt Hoa đứng ở một bên, nhàn nhạt nói ra một câu, chỉ là nói đúng sự thật thì lại làm cho các vị tiểu thư đau đầu.

Vân Liên Nhược ở bên cạnh, nhìn thấy Thủy Nguyệt Hoa, lúc này cảm thấy hắn, thật sự khác với hai lần gặp mặt trước kia. Đặc biệt là nhìn thấy trong Ngự Hoa Viên, có không ít ánh mắt của các tiểu thư không nhịn được nhìn về phía hắn, trong lòng của Vân Liên Nhược oán thầm, đúng là đồ đáng ghét mà, trêu chọc nhiều hoa đào cực phẩm như vậy, Lãnh Ngưng Tuyết chính là ví dụ rõ rệt.

Ở bên cạnh Thủy Nguyệt Hoa, Duệ Vương Thủy Thiên Ngạo nhíu mày quét mắt nhìn Vân Liên Nhược, không nói gì.

Thủy Nhai Thiến thấy Thủy Nguyệt Hoa nói thì nhướng mày. Nhìn Thủy Nguyệt Hoa dịu dàng như nước, nhưng thật ra rất lạnh lùng vô tình, trước kia, chưa bao giờ nói mấy câu thừa thải. Hôm nay, lại bất ngờ mở miệng nói. Liếc mắt nhìn Vân Liên Nhược một cái, chì thấy nàng không thèm để ý mà ngồi ăn trái cây, lúc này mà còn có tâm tình như vậy. Trong lòng của Thủy Nhai Thiến hỗn loạn, cảm thấy Vân Liên Nhược là một ẩn số. Dĩ nhiên, trong lòng của Thủy Nhai Thiến nghĩ tới cái gì, không ai có thể nhìn ra được.

Ba vị tiểu thư quỳ ở bên cạnh khẽ đẩy Lý Hàm Nhạn một cái, trao đổi một chút rồi mới run rẩy nói: “Bẩm hoàng thượng, chúng thần không nhìn thấy rõ.” Nói xong, Lý Hàm Nhạn rõ ràng cảm nhận được một cỗ địch ý, không cần nghĩ cũng biết là Lãnh Ngưng Tuyết đang trừng mắt nhìn nàng.

Đúng vậy, trong lòng của Lãnh Ngưng Tuyết hung hăng mắng các nàng, chờ đến khi nàng có thời gian, sẽ đi thu thập các nàng. Mặc kệ là họ có nhìn thấy hay không, hôm nay nàng nhất định phải bắt Vân Liên Nhược chịu phạt.

“Hoàng thượng, vi thần chính là bị Vân Liên Nhược đẩy xuống hồ.” Lãnh Ngưng Tuyết tin tưởng, chỉ cần nàng một mực khẳng định Vân Liên Nhược đẩy mình xuống hồ, mà Vân Liên Nhược lại không tìm được người để làm chứng cho mình, nàng ta có nói ra cũng không thể nói rõ.

Lần này, tầm mắt của Thủy Nhai Thiến lại dừng ở trên người của Vân Liên Nhược: “Ngươi có gì muốn nói không?”

“Không có.” Vân Liên Nhược thản nhiên nói, Hiền phi kinh ngạc, các vị tiểu thư khác lại nghi hoặc. Sao Vân Liên Nhượclại không biện hộ cho mình.

“Ngươi như vậy là đang thừa nhận người đẩy nàng ấy sao?”

“Lãnh tiểu thư không tìm thấy người có thể làm chứng là ta đẩy nàng ấy xuống hồ, ta cũng vậy không có tìm được ai có thể chứng minh là ta vô tội. Hoàng thượng nhìn thấy thế nào thì làm đi.” Vân Liên Nhược nói ra lời này vô cùng thoải mái, vào trong lỗ tai của những người khác thì tất nhiên là không có thoải mái chút nào. Chỉ một câu nói của nàng, giao hết việc cho hoàng thượng, để xem hoàng đế tin ai. Nếu như tin lời Lãnh Ngưng Tuyết nói, thì chính là Vân Liên Nhược đẩy người. Người có lòng dạ ác độc như vậy, hoàng đế lại phong làm Thái tử phi, việc này có thể nói rõ cái gì? Hơn nữa Vân Liên Nhược nổi danh là quần là áo lượt, khó mà có thể khiến cho người khác không hoài nghi ý đồ của hoàng đế. Nếu như tin Vân Liên Nhược không có đẩy người, thì Lãnh Ngưng Tuyết đó nói xấu tiểu thư của Tướng phủ, Thái tử phi tương lai, chỉ một trong hai tội danh trên thôi cũng đã không nhỏ rồi.

Sắc mặt của Thủy Nhai Thiến đột nhiện thay đổi, tất cả mọi người trong Ngự Hoa Viên đều cảm thấy áp bức. Vân Liên Nhược nhìn Thủy Nguyệt Hoa một chút, trên người của hắn không có uy nghi như trên người của Thủy Nhai Thiến. Nhưng Thủy Nguyệt Hoa bị Vân Liên Nhược nhìn như vậy có chút sởn gai ốc, kiếp này của hắn xem như là thua rồi, chỉ là hắn cam tâm tình nguyện thua dưới tay nàng.

Qua một lúc lâu, Thủy Nhai Thiến cười ha hả: “Nếu như không tìm thấy người làm chứng, thì chuyện xảy ra hôm nay cứ ngừng ở đây đi. Thục phi mau dẫn Lãnh nha đầu đi đi, tìm Thái y nhìn thử xem.”

Thục phi đáp lại, đang muốn dẫn Lãnh Ngưng Tuyết đi. Đột nhiên, Vân Liên Nhược đi đến bên cạnh của Thủy Nguyệt Hoa, ủy khuất nói: “Thiếp bị người ta nói xấu khi dễ như vậy mà chàng cứ đứng nhìn như vậy sao.” Nước mắt ở trong hai mắt của Vân Liên Nhược dày đặc, khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Thủy Nguyệt Hoa nhìn kỹ Vân Liên Nhược, nhìn thấy được hưng thú trong mắt của nàng thì không khỏi vui vẻ một trận, nàng đây là muốn thanh lý “Tình địch” nha.

Vân Liên Nhược không có phủ nhận, nàng chính là khó chịu đấy. Lúc nhìn thấy ánh mắt mà Lãnh Ngưng Tuyết nhìn hắn, làm cho nàng vô cùng khó chịu. Đều là do cái tên đáng ghét hắn, dáng vẻ yêu nghiệt như vậy để làm gì chứ.

“Phụ hoàng, nhi thần tin tưởng Nhược Nhi, cũng tin tưởng ánh mắt của người. Nói xấu hoàng tức (con dâu của vua đó mọi người) của hoàng thất, phụ hoàng nhìn rồi xử lý đi! Nếu như phụ hoàng không biết phải làm thế nào. Bổn cung không ngại tự mình giải quyết.” Thủy Nguyệt Hoa nói xong, giọng nói nhàn nhạt, vô cùng kiêu ngạo. Thủy Nhai Thiến nổi giận, chỉ là, Thủy Nguyệt Hoa đã kéo Vân Liên Nhược ra khỏi Ngự Hoa Viên rồi.

Trái tim của Lãnh Ngưng Tuyết tan vỡ, nam nhân mà nàng yêu, lại vì lời nói của một nữ nhân xấu xí, mà muốn trị tội nàng, thật sự là vô cùng tức cười. Vân Liên Nhược, nàng sẽ không tha cho nàng ta.

“Thục phi nhìn rồi xử lý đi, nhất định phải cho nó một cái công đạo.” Thủy Nhai Thiến phất tay áo rời đi, rõ ràng là bị Thủy Nguyệt Hoa chọc tức không nhẹ.

Thục phi nhìn Lãnh Ngưng Tuyết, vẻ mặt đau khổ.

Ra khỏi cửa cung, Thủy Nguyệt Hoa không muốn cứ vậy mà rời khỏi, vì vậy, đi đến Tướng phủ với Vân Liên Nhược. Trên xe ngựam Vân Liên Nhược cười hỏi: “Nguyệt, chàng nói như vậy, không sợ phụ hoàng của chàng ghét chàng sao?”

“Hắn đã sớm nhìn ta không vừa mắt rồi, nhiều thêm chút nữa cũng chẳng sao. Chỉ cần trong mắt và trong lòng của Nhược Nhi có ta là được rồi.”

“Da mặt của chàng dày thật đó nha!” Vân Liên Nhược không nhịn được giày vò khuôn mặt tuấn tú của hắn. Làn da trơn bóng, khiến cho Vân Liên Nhược vô cùng ghen tị: “Xúc cảm thật tốt nha.”

“Chỉ có nàng mới dám làm như vậy trên mặt của ta thôi.” Thủy Nguyệt Hoa bắt được bàn tay nhỏ nhắn đang sờ loạn trên mặt của mình.

Vân Liên Nhược không nói gì, im lặng dựa vào lòng của Thủy Nguyệt Hoa. Một lúc lâu, nàng mới hỏi: “Nói với ta một chút về lão hoàng đế đó đi.” Nàng muốn biết, tình cảnh của hắn, để cùng đối mặt với hắn.

Thủy Nguyệt Hoa ngây người một chút, phun ra một chữ “Được“.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui