Minh Nguyệt đang ôm ôm ấp ấp thái hậu, thì bên ngoài vang lên tiếng thông truyền
"Hoàng thượng giá đáo"
Hàn Lạc Thần đã bước đến cửa, nhưng hai nữ nhân một lớn một bé ngồi trên cao đến cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không.
Làm vua như hắn đúng là không có tí quyền lực nào, mà chuyện này đối với hắn cũng đã quen, vì thế rất bình thản hỏi một câu
"Mẫu hậu gọi nhi thần là có chuyện gì sao?"
Lúc này thái hậu mới miễn cưỡng liếc hắn một cái
"Ai cho con cấm túc Minh Nguyệt của ta"
Tiểu công chúa nhìn hắn đắc ý! Hàn Lạc Thần đi về phía hai người ngồi xuống, hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó, vẫn còn cảm thấy tức giận
"Tiểu nha đầu này, thông đồng với Hiền phi lừa gạt trẫm"
Thái hậu khẽ liếc qua Minh Nguyệt, sau đó lại nhìn hắn
"Làm vua một nước mà để mình bị lừa, rất hãnh diễn còn đem khoe với ai gia?"
Hàn Lạc Thần hết nói nổi, khi hai người này ở cùng một chỗ, hắn đều bị đẩy sang một bên.
"Đều tại mẫu hậu từ nhỏ luôn nuông chiều tiểu nha đầu này.
Không xem lễ nghi ra gì cả" - Minh Nguyệt thành ra không sợ trời không sợ đất như vậy, công sức của mẫu hậu hắn quả nhiên không hề nhỏ
Tiểu công chúa nãy giờ giả bộ đáng thương hiện giờ đều đã hiện nguyên hình
"Vậy thì sao chứ.
Hoàng đế ca ca ghen tị à?"
"Được rồi.
Không nói với hai người nữa.
Mẫu hậu nghỉ ngơi đi, chiều nay sẽ đón sứ thần các quốc.
Hai người nhớ đừng gây chuyện" - hắn lấy lại vẻ nguyên túc thường ngày, nói xong liền rời đi
Trương thái hậu gọi với theo
"Phu thê Liệt nhi không trở về sao?"
Bước chân hắn khẽ khựng lại, cũng không có quay đầu, trả lời
"Sức khỏe đệ muội không tốt" - hai từ đệ muội này đối với hắn rất chế giễu
Thái hậu nhìn theo bóng lưng của hắn thương cảm.
Lâu như vậy rồi, khi nhắc đến vẫn thương tâm sao? Âu cũng là định mệnh.
"Con rất thân với Hiền phi?" - bà hỏi Minh Nguyệt
"Đúng, tỉ tỉ rất đáng yêu, không nịnh bợ, không tranh sủng, rất thẳng thắn.
Quan trọng là, con thấy tỉ ấy cách nghĩ và hành động rất giống mẫu hậu a"
"Thật sao?"
"Ưm" - Minh Nguyệt vừa nhai bánh vừa gật đầu
"Đúng rồi.
Con qua chỗ tỉ ấy một lát, không biết trò chơi ô ăn quan gì đó có vui không"
"Ta đi với con" - bà muốn đích thân xác nhận chuyện này
"Hả?" - Minh Nguyệt ngạc nhiên.
Thái hậu qua chỗ một phi tần làm chi chứ - "Mẫu hậu muốn chơi ô ăn quan luôn sao? Không được đâu, bọn người ở đó chắc chắn sẽ sợ người, chơi sẽ không vui" - nàng thẳng thừng từ chối
Bà gõ nhẹ đầu con gái một cái
"Đi thôi, ta tìm Hiền phi nói chuyện một chút"
-------------
"Nương nương, tin đồn Hiền phi dùng yêu thuật Linh Nam mê hoặc hoàng thượng đã được truyền ra đến tai Hàm ma ma, nô tì chắc chắn thái hậu đã nghe được chuyện này"
Lâm Hoa ngồi trên ghế quý phi đắc ý cười một tiếng
"Tốt lắm"
Hạ Nhũ lại tiếp tục nói
"Nhưng Minh Nguyệt công chúa trước mặt thái hậu lại nói tốt cho Hiền phi.
Điều này rất bất lợi cho chúng ta"
"Hứ! Nha đầu đó đúng là luôn gây trở ngại cho bổn cung.
Chuyện này tính sau.
Mau đi chuẩn bị, chiều nay bổn cung muốn là người xinh đẹp nhất"
"Vâng nương nương"
-----------------
"Hồi bẩm Sương phi nương nương, Ngô thừa tướng cầu kiến"
Ngô Linh ngồi trong Ngọc Linh cung vui vẻ gật đầu một cái.
Bên ngoài liền xuất hiện thân ảnh quen thuộc trên triều đình - Ngô thừa tướng, hay nói cách khác chính là nhạc phụ đại nhân của hoàng thượng
"Vi thần tham kiến Sương phi nương nương" - ông ta theo lễ nghĩa vấn an
"Các ngươi lui xuống hết đi"
Ngô Linh đi từ trên xuống nâng tay ông ta lên
"Cha, người khỏe không, ngồi đi"
Khi các nha hoàn đã đi ra ngoài hết, Ngô thừa tướng mới bỏ đi bộ dáng cung kính, nhìn nữ nhi trước mắt nói
"Mỗi ngày đều đi Phúc Linh tự.
Ngươi cảm thấy như thế là đáng giá?" - ông ta bất mãn
"Chẳng phải người dạy con khi vào cung đều phải mang một bộ dạng không tranh dành, lấy lòng bệ hạ? Hiện giờ con rất được lòng bệ hạ, cha còn muốn như thế nào?"
"Con đừng quên kế hoạch của chúng ta" - Ngô thừa tướng cảnh cáo
Ngô Linh không kiên nhẫn nhìn ông ta, tham vọng thật lớn
"Cha nghĩ mình có thể thắng được bệ hạ?"
"Ngươi một tiếng bệ hạ, hai tiếng bệ hạ, có phải đã động lòng với hắn? Hắn chỉ là con của một kẻ không rõ nguồn gốc, nhưng ai ai cũng tôn kính hắn? Ta làm không được"
"Không phục hay lòng tham quá lớn?"
"Ngươi...con nên nhớ, ai mới là ruột thịt của con.
Sau này ta lên ngôi hoàng đế, chính con và mẹ con là người được hưởng phúc.
Vì thế, dốc toàn lực cho ta, thời gian không còn dài"
Ngô Linh nhìn cha nhưng không đáp lại.
Nhiệm vụ của nàng ta chính là lấy được tình cảm và sự tin tưởng của Hàn Lạc Thần, sau đó giúp Ngô thừa tướng làm tai mắt, nhưng trong quá trình đó, tình cảm của nàng ta đối với hắn lại phát sinh, tâm niệm cướp ngôi ban đầu đều biến mất, tham vọng lớn nhất hiện giờ của nàng ta chính là tranh sủng, loại bỏ các cung phi bên cạnh hắn, mà bây giờ người nàng ta cần loại bỏ chính là Lâm Hoa, người còn lại là công chúa Linh Nam quốc.
Ngô thừa tướng dường như nhận ra tâm ý của Ngô Linh, mưu mô nói
"Nếu con thật sự yêu thích hắn, muốn hắn là của riêng con.
Con chỉ có thể giúp ta lên ngôi, khi đó con chính là công chúa, lúc đó hắn sẽ hoàn toàn là của con.
Thế nào?" - với sự giúp đỡ Tây Vực, ông không tin không thể đánh bại Hàn Lạc Thần, đến lúc đó chính tay thừa tướng ông sẽ giết chết Trương Khiết Tịnh và những đứa con nghiệt chủng của nàng ta.
Vốn dĩ khi tiên đế còn sống đưa nàng lên làm hoàng hậu đã chịu rất nhiều chỉ trích.
Mà ông ta chính là người đứng đầu phe phản đối bởi vì em gái ông ta chính là một trong những phi tần năm đó.
Cuối cùng hậu cung giải tán, các cung tần làm sao còn có thể như những nữ nhân khác mà tiếp tục lấy chồng sinh còn.
Em gái ông ta chính là cô độc và tỉu hờn đến chết đi.
Thứ nữ nhân không rõ nguồn gốc đó, không xứng đáng có được ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, mà con nàng ta cũng không xứng đáng ngồi lên vị trí đó.
---------------
Sau khi từ chỗ thái hậu trở về, Dương Chi bất giác trở về tẩm cung, lấy hộp Hoa Tản Vực mà ngày đó hắn cho nàng, ôm lấy rồi một mạch đi thẳng về phía Thần Kính điện, hiện giờ nàng đã ngồi đây được một canh giờ rồi.
Nàng biết thái hậu cho gọi hắn, nhưng cũng không lâu như vậy chứ?
Hàn Lạc Thần từ chỗ các đại thần trở về, liền thấy một thân ảnh nhỏ nhỏ ngồi bên ghế trước cửa Thần Kính điện.
Hắn khẽ liếc nhìn Lưu Tề một cái.
Thế nhưng không ai thông báo với hắn?
Mà Lưu Tề đáng thương nhìn hoàng thượng, Lưu Tề hắn có biết gì đâu chứ!
"Nô tài tham kiến Hiền phi nương nương"
Chiếc hộp nàng vẫn ôm khư khư trên người, vui vẻ nhìn hắn
"Nhận ra không?"
Hàn Lạc Thần đăm chiêu nhìn chiếc hộp
"Là Hoa Tản Vực?"
Nàng vui vẻ gật đầu
"Đúng đúng, ta mang đến trả lại cho ngươi.
Đem bôi vào vết thương sẽ lành rất nhanh"
Miệng hắn khẽ nhếch lên, làm sao hắn không biết chứ, nàng còn quảng cáo? Phi tần tìm đến hắn để hỏi han quan tâm quả thật không ít, nhưng làm hắn vui vẻ đón nhận như vậy, thật sự chỉ có nàng.
Hắn không nói không rằng, trực tiếp cầm lấy tay nàng kéo vào bên trong
"A?"
Đây là lần đầu tiên nàng đến chỗ của hắn, đúng là một dáng vẻ rất khác so với hậu cung toàn mĩ nữ.
Không khí bên trong có chút lạnh lẽo, nhưng lại thoang thoảng mùi hương rất lạ lùng
"Trong này có hoa sao?" - nàng bất giác hỏi, lúc này hắn đã buông tay nàng ra
Ngồi xuống bàn trà, nàng cũng ngồi theo hắn, lúc này Dương Chi nhìn thấy Hàn Lạc Thần cười một cái, nhưng rất không vui
"Đây là hương của ba loại dược quý trộn lại, hương rất nhẹ, nhưng cực kì tốt cho giấc ngủ"
Nàng nghe vậy cực kì cao hứng
"Vậy cho ta một ít, dạo này ta rất khó ngủ?" - cái này là sự thật, ban đêm nàng rất hay nghĩ đến hắn, rất khó ngủ!
"Đây là công thức Tâm Như cho ta.
Nếu nàng muốn đến thái y viện lấy" - hắn nhàn nhạt nói, lại nhấp một ngụm trà
Lại nữa rồi.
Tâm trạng đang vui vẻ của nàng bỗng dưng tụt dốc.
Mọi thứ xung quanh hắn đều liên quan đến Tam vương phi
"Thôi ta không cần nữa.
Thuốc đây, ngươi tự bôi đi ta phải trở về chuẩn bị để đón sứ thần các quốc" - vừa nói nàng vừa đặt hộp thuốc xuống, gương mặt lạnh nhạt hẳn, trực tiếp quay người bỏ đi.
Bàn tay đột nhiên bị kéo lại, Hàn Lạc Thần rõ ràng nhìn thấy nàng đang tức giận, vì chuyện gì?
"Trẫm muốn nàng bôi thuốc cho trẫm"
"Ta bận lắm"
Tay hắn vẫn cầm chặt tay nàng, kiễn nhẫn hỏi
"Nàng khó chịu với trẫm?"
"Không có, chỉ là hôm nay người của Linh Nam quốc sẽ đến, ta muốn về chuẩn bị" - nàng sợ bị bọn người đó phát hiện, dù gì họ cũng là người từ nhỏ cùng lớn lên với Mặc công chúa.
Đó chỉ là một phần, còn nàng thực sự muốn rời khỏi đây bởi mùi hương này! Nàng sẽ không đến đây nữa
"Bồi trẫm bôi thuốc xong trở về cũng chưa muộn" - hắn một mực muốn bức nàng! Vừa nói tay hắn vừa cầm hộp thuốc trên bàn, lôi kéo nàng về phía long sàn.
"Ta đã bảo không thích rồi.
Người đi mà kêu Hoa nhi gì đấy của ngươi đến mà bôi cho ngươi" - mùi hương này, sao hiện tại nàng ngửi thấy lại đáng ghét như vậy!
Nhìn nàng tức giận không có lí do như vậy, hắn đúng là đau đầu nhưng vẫn muốn chính nàng bôi thuốc cho hắn.
Hàn Lạc Thần làm gương mặt nhăn nhó ôm vết thương
"Cũng không biết vì ai mà trẫm mới bị thương.
Vì Lâm Hoa sao?"
Lúc này Dương Chi mới á khẩu, tâm trạng có lỗi lại trỗi dậy, dịu đi với hắn
"Được được, ta bôi là được"
Cởi áo ngoài ra, nàng ngồi sau lưng hắn mà tim đập ngày càng mạnh, trên môi lại tủm tỉm cười, hoàn toàn quên mất vừa rồi chính mình giận dỗi
"Dương Chi, sắp gặp lại người nhà nàng rất vui sao?"
"Hả?" - à! Vui gì chứ, nàng chính là sợ hãi muốn chết, cứ nơm nơm lo sợ bị họ phát hiện
"Đúng, ta rất vui, rất nhớ nhà" - nàng là nói dùm Mặc công chúa
Nhìn nàng vui vẻ như vậy hắn cũng mỉm cười một cái, cảm nhận tay nàng đang xoa xoa trên lưng hắn, rất mềm, rất dễ chịu.
"Mỗi ngày đều qua đây bôi thuốc cho trẫm, được không?"
"Ta đâu có rảnh" - nàng theo quán tính trả lời
Hàn Lạc Thần lại khổ sở thở dài bất đắc dĩ.
Nữ nhân này tại sao lại kì lạ như vậy chứ, hắn đã dùng giọng điều "nhờ vả" đến thế nàng vẫn không biết điều mà từ chối.
Trong mắt nàng, hắn là gì chứ?
Chưa kịp lên tiếng, nàng đã nói tiếp
"Nếu người chấp nhận đến Hiền Phúc cung ta sẽ bôi cho ngươi.
Ta không thích Thần Kính điện này"
"Không thích? Tại sao?"
"Không biết.
Không thích chính là không thích, xong rồi ta về đây.
Tạm biệt" - nàng đi còn xách theo hộp thuốc, không làm vậy sao có thể khiến hắn đến chỗ nàng chứ? Hắc hắc!
----------------
Nàng vừa về đến Hiền Phúc cung, bắt gặp cảnh tượng im ắng đến lạ thường, gương mặt ai cũng là lo lắng
"Chuyện gì vậy?" - nàng hỏi
Một cung nữ nhanh nhảu chạy lại chỗ nàng
"Nương nương về rồi.
Thái hậu và Minh Nguyệt công chúa đến đây, hiện đang đợi người bên trong"
Dương Chi bước vào, nhìn thái hậu đang ngồi trên ghế quý phi, Minh Nguyệt đứng kế bên, có chút ngạc nhiên
"Thái hậu người...A..
thần thiếp tham kiến thái hậu" - xuýt chút nữa nàng liền quên hành lễ a
Thái hậu một bên chưa kịp lên tiếng, Minh Nguyệt đã dành lời
"Tỉ tỉ đi đâu về thế, có phải đến chỗ hoàng đế ca ca" - vừa nói Minh Nguyệt vừa cười trêu chọc nàng
"Các ngươi lui xuống hết đi.
Minh Nguyệt con cũng ra ngoài chơi đi, ai gia có chuyện muốn nói với Hiền phi"
Sau khi mọi người ra ngoài hết, trong phòng hiện tại chỉ còn lại hai người, thái hậu hai mắt cứ chăm chăm nhìn nàng, rất đáng sợ
"Thái hậu, tìm ta có chuyện gì sao?"
Ngữ điệu này, rất giống bà năm đó.
Hắc hắc! Bà cười thầm trong lòng
"Ngươi có biết tàu lửa không?" - thái hậu nhíu mày hỏi nàng
"Tàu lửa? Đương nhiên ta biết" - nàng ngu ngơ theo quán tình trả lời, sau đó mới cảm thấy có điều không đúng
"Sao..sao người biết?"
Thái hậu cao hứng đi nhanh xuống phía nàng, cầm tay nàng gấp gáp
"Ngươi còn biết gì nữa.
Mau nói cho ta nghe.
Radio? Máy quạt, xe đạp.
Mau nói"
"Mấy thứ đó ta đều biết.
Ta còn biết ti vi, tủ lạnh, máy giặt bla bla"
Nàng nói đến đây thái hậu chợt khựng lại.
Hỏi một câu
"Ngươi là ai? Đến từ đâu?"
"Ta là Mặc Dương Chi, đến từ thế kỉ hai mươi mốt"
"Thế kỉ hai mươi mốt?" - bà lẩm bẩm lại lời nói của nàng - "Ta đến từ thế kỉ hai mươi"
Dương Chi ngây ngốc người nhìn thái hậu.
Hèn chi bà toàn nhắc đến những thứ cổ xưa.
Phải rồi bà đã lớn tuổi như