Minh Nguyệt rời khỏi Thần Kính điện đã được hơn nửa canh giờ, nhưng chủ nhân của nó thì vẫn ngồi lặng lẽ, tay cầm chén rượu.
Cứ ngồi như vậy, cũng đã hơn nửa canh giờ.
"Hoàng thượng, bữa sáng người còn chưa có dùng qua?"
Nghe tiếng của Lưu Tề, hắn mới lấy lại tinh thần, suy nghĩ thấu đáo
"Trẫm sẽ dùng bữa ở Hiền Phúc cung"
Sau đó lập tức đoàn người của hoàng thượng hướng cung Hiền Phúc mà đi.
-------------
"Nương nương, người nói xem chuyện đêm qua là như thế nào?" - Quế ma ma đứng một bên thăm dò
Ngô Linh chỉ khẽ nhếch môi cười
"Chuyện không đơn giản như thế đâu, Quế ma ma, bà chuẩn bị một ít bánh ngọt, đến chiều chúng ta đi Hiền Phúc cung"
"Người đến đó làm gì?"
Ngô Linh híp đôi mắt lại, nói một câu
"Bổn cung muốn kết bạn cùng nàng - sủng phi thật sự"
----------
Trong cung Hiền Phúc, Mặc Dương Chi đang chản nản cho từng miếng thức ăn vào miệng thì bên ngoài vang lên tiếng thông truyền não tai
"Hoàng thượng giá đáo"
Phí Oanh và Tiểu Hạ có chút khẩn trưởng, hoàng thượng chẳng lẽ lại định phạt chủ tử? Nên khẽ gọi một tiếng
"Nương nương..."
Nàng vẫn bình thản, tên nam nhân đó, nàng đã quyết định bỏ ngoài tai.
Dù hắn đã lấy đi lần đầu tiên của nàng, dù hắn có là hoàng đế và dù hắn là..người nàng thầm thương.
Nhưng từ giây phút hắn lăng mạ nàng, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa
"Hoàng thượng vạn tuế" - cả đám người Hiền Phúc cung đều đồng loạt hành lễ, chỉ có chủ tử của họ vẫn giả vờ như bình thản ăn phần ăn của mình, nhưng trong tim đã dâng trào sóng vỗ.
"Lui xuống"
Sau mệnh lệnh tối cao, trong tẩm cung chỉ còn lại hắn và nàng, nàng vẫn như không nhìn thấy, còn Hàn Lạc Thần cũng chưa biết mở lời thế nào, cứ thế ngồi nhìn nàng dùng bữa.
Dùng bữa cũng xong, cuối cùng Dương Chi không chịu được đứng phắt lên kích động lớn tiếng
"Ngươi còn chưa chịu đi? Đến đây làm gì? Tiếp tục lăng mạ ta? Dù sao ngươi cũng là hoàng đế, muốn lăng mạ ai liền lăng mạ.
Mau đến đây, thỏa mãn ngươi rồi mau cút đi, ngươi đứng trước mặt ta thật chướng mắt" - hắn quá đáng, thật sự rất quá đáng.
Nàng bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ, nhưng bị một người mình yêu thương đối xử như vậy, nữ nhân nào có thể không đau lòng?
Hàn Lạc Thần không nói gì, cũng không tức giận, chỉ nhìn nàng phát tiết.
Cuối cùng tiến lên ôm chặt nàng vào lòng.
Dương Chi bất ngờ, vội vàng đẩy hắn ra, nhưng vẫn là thua sức hắn, bị ôm chặt đến ngạt thở
"Ta là hoàng đế, nói như vậy có chút vô trách nhiệm.
Nhưng thực sự tối hôm qua, không biết vì sao ta lại kích động như vậy, thật sự không cố ý thương tổn nàng"
Hắn hạ mình, xưng ta cùng nàng, người khác có thể hiểu hắn đối với nàng là có tình.
Nhưng nữ nhân đang tức giận, còn có thể hiểu được sao?
"Buông ta ra" - nàng vùng vẫy, cuối cùng hắn cũng buông nàng ra, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú đặt lên người nàng
Vẫn định sẽ tiếp tục chửi mắng hắn, nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng thông truyền nho nhỏ
"Thái tử Linh Nam quốc giá đáo"
Nàng như được giải cứu, đợi Mặc Thiên Sĩ tiến vào, nhưng mãi vẫn không thấy hắn vào trong.
Nhìn ra thắc mắc của nàng, Hàn Lạc Thần chỉ nhẹ nhàng giải thích
"Trẫm đang cùng phi tử trong tẩm cung.
Kẻ nào có thể bước vào? Hửm?"
Nàng không nói gì liếc hắn một cái, trực tiếp chạy ra ngoài.
"Truyền thái tử Linh Nam" - Hàn Lạc Thần đột nhiên hạ lệnh, làm bước chân nàng cũng dừng lại.
Ngoài cửa, Mặc Thiên Sĩ trong y phục thái tử Linh Nam tiến vào, có chút thăm dò nhìn hai người
"Thần tham kiến hoàng thượng"
"Thái tử tìm Hiền phi có chuyện gì sao?"
"Chỉ là huynh muội lâu ngày gặp lại, ta đến thăm nàng một chút, hoàng thượng đừng quá bận tâm"
"Thái tử ca ca, khi nào huynh trở về Linh Nam, hãy mang theo ta" - Dương Chi đột nhiên chen vào, nàng tin chắc nơi đó sẽ tốt hơn chỗ này rất rất nhiều lần.
Ít nhất, nơi đó không có tên khốn khiếp Hàn Lạc Thần.
Mà câu nói của nàng thành công chọc giận hắn, lại làm cho hắn có chút khẩn trương.
"Dương Chi, không có sự cho phép của trẫm, nàng đừng mơ có thể rời đi"
"Ta ở lại đây để tiếp tục cho ngươi nhục mạ ta? Hoàng thượng, ngươi đúng là quá đáng" - nàng bốc đồng cãi cùng hắn
Mặc Thiên Sĩ nghi hoặc nhìn nàng
"Muội ở đây không tốt sao?"
"Rất tốt" - Hàn Lạc Thần thản nhiên nhìn Mặc Thiên Sĩ đáp
Dương Chi trừng mắt nhìn hắn, cái gì mà rất tốt, nàng bị hắn phạt hết lần này đến lần khác, bị nghi ngờ, bị hắn hành hạ, còn chà đạp tình cảm nàng.
"Thái tử, Hiền phi đã là người của trẫm" - hắn lại tiếp tục thản nhiên buông một câu.
Hàn Lạc Thần tự nhận hắn hiểu lầm nàng, thương tổn nàng, nhưng có được nàng hắn cảm thấy cực kì thoải mái.
Hàn Lạc Thần hắn, không còn cảm xúc đơn giản là chỉ muốn có được nàng nữa, hắn đang muốn nhiều hơn nữa.
Đúng là quá đáng mà! Nàng căm hận nhìn hắn
Mặc Thiên Sĩ không nói gì, chỉ khẽ cười một tiếng
"Có chuyện ta vốn định nói với hoàng thượng, tiện đây cũng nói luôn.
Vương hậu có nhờ ta nói với hoàng thượng, để Tiểu Chi hai ngày sau cùng ta trở về Linh Nam một chuyến, vương hậu rất nhớ nàng"
Hàn Lạc Thần không suy nghĩ nhiều, lập tức từ chối
"Không được" - trở về Linh Nam, chẳng phải nàng cùng người kia càng có cơ hội gần gũi sao?
"Ta muốn đi" - nàng bất mãn nói
Hàn Lạc Thần chỉ nhìn nàng một cái, cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói
"Trẫm không thể để nàng đi.
Nếu nàng muốn, đợi trẫm sắp xếp chính sự, sẽ cùng nàng trở về"
Đoạn hắn quay sang Mặc Thiên Sĩ
"Thái tử, trẫm quyết như vậy như ngươi có ý kiến gì không?"
Mặc Thiên Sĩ chỉ lại cười, vang danh hoàng đế cao ngạo lạnh lùng, giờ lại vì muội của hắn mà chân tay luống cuống.
Đúng là chiến tích của tiểu muội nha!
"Đương nhiên là không" - Mặc Thiên Sĩ không bằng trêu chọc hoàng đế Linh Bắc một chút
"Tiểu Chi, Tô Hoài Phỉ chiều qua lúc thi đấu võ công trên đại điện với tứ quốc có bị thương một chút, muội có muốn đến thăm hắn một chuyến?"
"Thái hậu có lệnh muốn nàng qua Thái Hòa cung, nếu nàng không đi liền thái hậu sẽ tức giận" - hắn liền nghĩ ra lí do lôi kéo nàng, họ Tô đó chính là bị hắn đánh cho bị thương, mang danh tướng quân cường quốc, cũng chỉ có thế!
Mặc Thiên Sĩ không nói gì.
Lại cười
"Vậy thì ta đi trước, nếu có thời gian muội nhớ ghé thăm hắn, có vẻ như hắn rất nhớ muội đấy" - vừa nói, Mặc Thiên Sĩ vừa cợt nhả rời đi, cũng không có chào hỏi hoàng đế là hắn một tiếng.
Giờ trong tẩm cung còn lại hai người, Hàn Lạc Thần tâm can có chút bức bối.
Dương Chi vẫn còn tức giận hắn chuyện đêm qua, không nhìn hắn, chỉ ra giọng đuổi người
"Lát nữa tự ta sẽ đi qua chỗ thái hậu, ngươi về trước đi" - giọng nàng lạnh nhạt, không tự nhiên cùng hắn như trước, làm Hàn Lạc Thần có chút mất mát
"Nàng còn giận trẫm?"
"Nực cười thật! Ngươi có thấy người nào đêm hôm trước vừa bị người ta hành hạ xỉ nhục, sáng hôm sau liền vui vẻ thứ tha.
Mà người ta lại chính là người đó thương?" - nàng tức giận buột miệng nói ra.
Sau đó, thẹn quá hóa giận quay ngoắt đi
Cơ thể của hắn khẽ cứng đờ, môi mỏng cong lên, tiểu nha đầu có tình cảm với hắn? Không biết là như thế nào, nhưng hôm nay, tâm tình hắn đặc biệt rất tốt
"Nàng nói lại lần nữa?"
"Nói lại cái gì chứ, ngươi mau cút đi!"
"Không được hỗn" - hắn không la, chỉ nhắc nhẹ nàng, trên môi vẫn mang ý cười
Mà Dương Chi đối với nam nhân trước mặt vừa yêu vừa sợ.
Hắn có uy lực rất lớn, mà hình như vì chính sự uy nghiêm của hắn mới là lực mạnh thu hút nàng, cuối cùng cũng im bặt.
Nhưng uất ức trong lòng ngày một dâng cao.
Nhớ ngày trước ở hiện đại, chẳng ai dám la mắng nàng, càng không có người làm nàng yêu thương như vậy.
Vừa tủi vừa đau lòng, cuối cùng tiểu oa nhi đành bật khóc
"Nín!" - nhìn nước mắt như trân châu rơi xuống, tâm hắn liền bức bách không diễn tả được, chỉ muốn nó lập tức dừng lại
Giọng Hàn Lạc Thần có chút nặng, làm Dương Chi càng tủi thân khóc nấc
"Ta không..
muốn ở đây nữa.
Hic.
Ta về Linh Nam..cho ta về Linh Nam" - chẳng cần biết Linh Nam là cái địa phương gì, chỉ cần biết hiện giờ nàng rất căm ghét hắn.
Còn chưa nói hết ý của mình, một cánh tay rộng lớn đã đột nhiên ôm chặt lấy nàng, nhẹ giọng nói
"Nàng muốn trở về, là vì Tô Hoài Phỉ sao? thật sự yêu hắn?" - Hàn Lạc Thần ôm nàng, căn bản Dương Chi không thể nhìn thấy ánh mắt có chút bi thương của hắn khi mở miệng hỏi nàng.
Nhìn nàng khóc thương tâm như vậy, Hàn Lạc Thần thừa nhận tim hắn nhói lên.
Dương Chi suy cho cùng chỉ là một cô nhóc mười chín tuổi, ở cái thời điểm tình cảm là thứ rất tươi đẹp, được nam nhân mình yêu ôm vào lòng trìu mến như vậy, cuối cùng không chịu đựng được, liền nức nở nói ra hết lòng mình
"Không..ta không yêu Tô Hoài Phỉ mà..hic căn bản chưa từng yêu hắn...!Ta...ta hình như rất thích ngươi, hoàng thượng.
Nhưng mà..nhưng mà..hic...ngươi không yêu ta.
Ngươi ghét ta, ngươi còn làm ta đau.."
"Nín..ta xin lỗi, là ta sai, nàng đừng khóc nữa" - ta đau
Cứ như vậy, nữ nhân không ngừng thút thít trong lòng nam nhân, nước mắt nàng cũng hòa vào long bào của hắn ướt đẫm một mảng, hòa vào tim rất đau.
Khi hai người ngồi xuống bàn trà, Dương Chi không ngờ cũng có lúc thẹn thùng không dám nhìn hắn, hai tay chỉ mải vân vê vạt áo
"Trẫm không cho phép nàng đến chỗ Tô tướng quân" - hắn bá đạo ra lệnh
Lúc nàng Dương Chi mới ngước mắt nhìn hắn
"Dù gì cũng nên qua thăm hỏi một chút, thái tử ca ca đã nói như vậy"
"Nàng định kháng chỉ"
"Ngươi.." - tại sao hiện tại nàng rất sợ nam nhân này giận chứ, hắn giận trông rất đáng sợ.
Nếu như giống đêm hôm qua, chẳng phải rất đau lòng? - "được"
Hàn Lạc Thần vừa ý nhìn nàng, đưa tay vuốt ve mái tóc có chút rối, nàng thật giống một đứa trẻ, so với hắn thật nhỏ đi?
"Trẫm cùng nàng đi thỉnh an thái hậu" - không đợi nàng trả lời, trực tiếp đứng lên đi
"Vậy hoàng thượng, ngươi có yêu ta không?" - nữ nhân trong lòng đầy thắc mắc cuối cùng không nhịn được đành hỏi.
--------------