Lam Ngọ, là nơi tập trung nuôi ngựa và tập cưỡi ngựa trong hoàng cung.
Dương Chi theo sự hướng dẫn của thái giám, mang theo Phí Oanh tiến vào.
"Hoàng thượng, người nhìn xem bạch mã này của Hi nhi có phải càng lúc càng xinh đẹp không?" - La Bố Hi tay vuốt ve bạch mã của mình, ánh mắt vui vẻ nhìn Hàn Lạc Thần
Hắn đứng kế bên La Bố Hi cũng vui vẻ gật đầu một cái.
Tiểu muội này hắn đã lâu không gặp, tính tình có chút kiêu căng ngạo mạn, nhưng lớn lên cùng hắn.
Hắn đương nhiên có thể dung túng nàng một chút.
Dương Chi một bên nhìn bọn họ, cực kì chướng mắt!
Nhưng liền khôi phục vui vẻ gọi hắn một tiếng
"Thần Thần"
Nàng tiến về phía bọn họ, Hàn Lạc Thần sủng nịnh xoa đầu nàng
"Đôi giày có vừa chân nàng hay không?"
"Rất tốt.
Còn có...!cái kia cũng rất tốt!" - nghĩ đến tiền bạc ở nhà nàng liền vui vẻ cười đến không ngậm được miệng.
Hắn cũng thoả mãn gật đầu, mỉm cười nhìn nàng.
Vốn dĩ, hắn có suy nghĩ lập hậu, nhưng xem ra vẫn nên để nàng làm Hoàng quý phi.
Hậu vị trách nhiệm nặng nề, đối với nữ nhân này đúng là quá nặng nề.
La Bố Hi chăm chú nhìn nàng, nhìn hoàng thượng sủng ái nàng như vậy có chút tức giận, sau đó cũng vui vẻ nói
"Đây là Hiền phi nương nương mà hoàng thượng nói với Hi nhi sao?"
Đứng gần hơn, Dương Chi âm thầm đánh giá nữ nhân trước mắt.
Haiz, đúng là bộ dáng rất xinh đẹp.
Tại sao ở cổ đại này ai cũng có thể dưỡng da và vóc dáng hoàn hảo như vậy.
Bất quá, vẫn không xinh đẹp bằng nàng đi? Nàng thầm cảm tạ lão thiên cho nàng xuyên vào một nhan sắc mĩ miều như vậy.
Nếu không, sao có thể cũng đám oanh oanh yến yến này chơi một trận!
Chưa để Hàn Lạc Thần trả lời, Dương Chi đã không quên khoe khoang
"Vài giờ trước đúng là Hiền phi, nhưng hiện tại bổn cung chính là Hoàng quý phi của hoàng thượng! Ây da, tại sao tiểu quận chúa này gặp bổn cung không hành lễ, đúng là không có phép tắc nha" - Dương Chi gương mặt khả ái thân thiện.
Nhưng giọng điệu chính là một bộ dạng chọc tức người ta
La Bố Hi bàn tay nắm chặt.
Nữ nhân này là cái thá gì chứ, bên cạnh hoàng thượng đã làm nàng chướng mắt, còn tác oai tác quái ở đây? Nàng cũng không phải là người dễ trêu chọc! Hoàng quý phi? Ngươi chuẩn bị trả giá đi!
"Hoàng thượng, Hi nhi thật sự không cố ý.
Chỉ là gặp được phi tần của hoàng thượng nên có chút cao hứng.
Không ngờ lại chọc Hoàng quý phi tức giận" - La Bố Hi một dạng uỷ khuất hướng Hàn Lạc Thần thỉnh tội.
Hắn nhìn Dương Chi, rồi quay sang nhìn La Bố Hi.
Rõ ràng là nàng đang tức giận.
Cũng không để ý La Bố Hi đang uỷ khuất, hướng nàng hỏi
"Tiểu Chi, nàng như thế nào? Tại sao lại không vui?"
"Người ta nào có không vui!" - Thần Thần dịu dàng như vậy, nàng đúng là đang được ăn trái ngọt nha.
Không nên để La Bố Hi kia phá huỷ - "Thần Thần, dạy ta cưỡi ngựa được không?"
"Tất nhiên rồi"
La Bố Hi không tin vào mắt mình.
Ngoài Nam Cung Tâm Như đáng ghét kia ra, còn có nữ nhân trước mắt này! Thầm trách phụ thân lúc nào cũng không muốn nàng nhập cung, cho nên kết cục mới đáng chết như vậy.
La Bố Hi tức giận đến giậm chân đi theo bọn họ.
Tiểu thái giám dắt đến một bạch mã xinh đẹp, Hàn Lạc Thần không hai lời tiếp lấy
"Trẫm chọn giúp nàng con ngựa này, có thích không?"
Nhìn bạch mã hắn chọn cho nàng so với của La Bố Hi kia xinh đẹp hơn vài phần, lại có cái đuôi cực kì bắt mắt.
Ây da, bạch mã của lão nương phải đẳng cấp như vậy!
"Ta rất thích"
La Bố Hi đã ngồi sẵn trên ngựa, nhẹ nhàng tiến lên
"Ta còn tưởng Hoàng quý phi bản lãnh hơn người, đến cả ngựa cũng chưa từng đụng đến"
Nàng xù lông nhìn La Bố Hi, đúng là từ nhỏ nàng chưa từng đụng chạm đến thứ này, nhưng bản tính thông minh trời phú, còn ngại không học được?
Chưa kịp lên tiếng, Hàn Lạc Thần đã sủng nịch bênh vực nàng
"Cưỡi ngựa đối với nữ nhân không biết cũng không sao, trẫm chỉ muốn nàng thư giãn một chút, đừng căng thẳng"
Đắc ý nhìn La Bố Hi, xem đi xem đi, xem bổn cung có bản lãnh hay không?
Hàn Lạc Thần nhẹ nâng Dương Chi lên ngựa, bản thân cũng tiến lên, ôm nàng trọn vào lòng, tư thế này là tư thế dạy cưỡi ngựa cơ bản, nhưng so với người đang yêu như nàng thì cực kì kịch động, trái tim cũng vì thế mà đập mạnh hơn gấp bội
"Thần Thần, cái này..."
"Hửm?" - hắn có cảm giác người trong lòng phát run - "Nàng làm sao vậy?"
"A, không có gì"
Hắn thấy nàng bình ổn lại cũng không hỏi nữa, giọng đều đều dạy nàng
"Trước tiên nàng phải đặt chân vững vàng trên đệm này, tay nắm chặt dây cương.
Nhớ, đừng quá căng thẳng..."
Nàng làm theo lời hắn dạy, lại bắt gặp ánh mắt đầy ghen ghét của La Bố Hi.
"Thần Thần, thật khó a" - ta tức chết ngươi!
Hàn Lạc Thần không nói gì chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó nhìn sang La Bố Hi nói một câu thật đáng chết
"Hi nhi, muội tiến lên làm mẫu cho nàng ấy một chút"
Dương Chi bất mãn quay lại nhìn hắn! La Bố Hi cực kì đắc ý
"Để hoàng thượng chê cười Hi nhi rồi" - sau đó kiêu ngạo quất mông ngựa, bạch mã chạy thẳng về phía trước, sau đó rất điêu luyện quay đầu trở lại phía hai người
La Bố Hi là ái nữ của Thừa tướng tiền triều, cùng học cùng lớn với Hàn Lạc Thần, đương nhiên bản lãnh không tệ.
Hàn Lạc Thần nhìn La Bố Hi cưỡi ngựa rất hài lòng, đặc biệt khen một tiếng
"Hi nhi có tiến bộ"
Dương Chi một bên đầu xì khói.
Cái gì mà dạy nàng cưỡi ngựa? Cái gì mà để tập săn bắn? Nàng ra đây chẳng phải để xem cảnh tình chàng ý thiếp của hai người bọn họ sao? Vốn dĩ nàng đã nghĩ hôm nay đặc biệt vui vẻ.
Đâu có ngờ lại chui ra một Quận chúa cao ngạo đáng chết này.
Bản tính háo thắng của chị đại thời hiện đại nổi lên.
Nhớ ngày đó nàng đua mô tô phân khối lớn không thua kẻ nào.
Phải chăng lại cưỡi ngựa thua cả La Bố Hi cổ hủ này?
"Ta biết cưỡi rồi! Ngươi mau xuống!" - nàng giận dữ rống to, đuổi cả bệ hạ đại nhân xuống
Hàn Lạc Thần nhìn nàng nhíu mày khó chịu, nàng bướng bỉnh như vậy, nói năng không để hắn vào trong mắt
"Nàng nháo chuyện gì?" - cả cách ngồi vững trên ngựa nàng còn chưa thể.
Làm sao hắn có thể để nàng một mình cưỡi nó.
La Bố Hi nhìn bọn họ lục đục với nhau cực kì đắc ý.
Dương Chi thì đang đắm trong cơn ghen tức của mình, cũng không biết mình đã chọc giận hắn
"Ta nói muốn cưỡi ngựa một mình"
Phí Oanh đứng từ xa nhìn bọn họ cực kì lo lắng, nương nương còn chưa có đụng qua con ngựa.
Cớ sao lại đòi tự mình cưỡi, để hoàng thượng một bên giúp đỡ sẽ tốt hơn.
Nhìn thấy nàng ngang ngược như vậy.
Hàn Lạc Thần cũng không còn kiên nhẫn.
Trực tiếp đạp chân xuống ngựa, Dương Chi tay chân luống cuống, tức giận quay đầu bạch mã, quất mạnh vào mông.
Con ngựa không theo sự điều khiển của nàng mà hướng thẳng phía La Bố Hi đang đứng phóng tới.
Mặc dù có thể thúc ngựa né tránh, song La Bố Hi cố chấp đứng đó, lực đạo con ngựa tiến vào mạnh mẽ, húc giăng La Bố Hi ra xa.
Mà con ngựa trên tay của Dương Chi húc chúng người nọ cũng phát hoảng, lập tức hí lên hất người đang ngồi trên lưng xuống.
Cả một quá trình diễn ra rất nhanh, Dương Chi không tin vào mắt mình, thầm trách mình ngu ngốc làm hại đến người khác.
Nhưng trong khắc đó, cái nàng nhìn thấy, thật sự đau lòng...
Hàn Lạc Thần nhấc gót, dùng kinh công bay lên tiếp lấy thân thể La Bố Hi đang rơi xuống đất.
Dương Chi cũng được một người đỡ lấy
"Nương nương, người có sao không?" - là Phí Oanh gấp gáp tiến lên đỡ nàng, nhưng khoảng cách của Phí Oanh cách bọn họ khá xa không tiếp đỡ được nhiều.
Cơ thể trắng nõm của Dương Chi hiện lên nhiều vết trầy xước đến rỉ máu.
Hàn Lạc Thần tiếp lấy La Bố Hi theo bản năng, sau đó lại không ngờ ngựa của Dương Chi điên cuồng hất nàng ra.
Lúc hắn quay đầu đã thấy nàng và Phí Oanh tiếp đất.
Trong tâm hắn tức giận chính nàng không cẩn thận, dìu La Bố Hi về phía nàng, tức giận
"Tại sao lại không cẩn thận như vậy?" - Hàn Lạc Thần buông La Bố Hi định tiến về phía Dương Chi đỡ nàng lên, lại nhận được sự tránh né của nàng
"Chúng ta trở về" - nàng hướng Phí Oanh ra hiệu, lập tức chủ tớ đứng lên, cũng không có hành đại lễ với hắn mà trực tiếp rời đi
Bước chân khập khiếng của nàng, là bị thương sao? Nhưng Hàn Lạc Thần lại không hiểu nàng tức giận hắn cái gì.
Người gây nháo là nàng, bày ra cục diện này cũng là nàng.
Vậy mà lại dám hất tay hắn ra? Né tránh hắn.
Không hiểu như thế nào, trong tâm Hàn Lạc Thần có chút không cam lòng nàng né tránh mình như vậy.
Lại đau lòng vết thương trên người nàng.
"Có phải Hoàng quý phi không thích Hi nhi?" - La Bố Hi uỷ khuất hỏi, giống như là vu cáo Dương Chi cố tình hướng ngựa đâm vào phía nàng ta
"Đừng nghĩ nhiều, nàng ấy không cố ý" - Hàn Lạc Thần không kiên nhẫn, ánh mắt vẫn là nhìn theo bọn họ rời đi.
Tại sao hắn lại cảm thấy, ánh mắt nàng nhìn hắn có bao nhiêu là thất vọng?
Hắn giao La Bố Hi cho Lưu Tề đưa nàng ta đến thái y viện, sau đó sắp xếp đưa La Bố Hi trở về phủ thừa tướng.
Cũng không quan tâm nàng ta như thế nào.
Một mực bước chân về phía Hiền Phúc cung
"Nương nương, đừng khóc"
Phí Oanh một bên đỡ nàng đi, một bên đưa khăn tay lau nước mắt, nếu để Quốc vương, vương hậu và thái tử điện hạ nhìn xem cảnh này, khẳng định sẽ rất đau lòng.
Dương Chi tâm trạng rất không vui, đặc biệt tủi thân uỷ khuất, cũng không trả lời Phí Oanh, chỉ im lặng thút thít.
Thần Thần thật quan tâm nữ nhân kia hơn nàng? Vốn nghĩ chỉ có một đối thủ là Tam vương phi, không nghĩ lại có thêm La Bố quận chúa này.
Thần Thần, chàng thật khiến ta bận tâm, rất biết cách dày vò ta.
Đang đắm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên cánh tay Phí Oanh buông ra khỏi nàng, cứ tưởng sẽ ngã xuống, cả cơ thể lại được nhấc bổng lên
"Tại sao lại khóc!" - nam nhân đáng chết ôm nàng vào lòng, ánh mắt nhìn nàng cực kì đau lòng.
Cả cơ thể bị hắn bế ngang qua, tim nàng lại đập nhanh hơn một chút.
Sau đó nhớ đến ban nãy hắn bỏ mặc mình, Dương Chi trực tiếp cúi mặt xuống, không để chạm ánh mắt hắn.
Phí Oanh bị ném ra sau cực kì bất mãn, nhưng nhìn hoàng thượng sủng ái chủ tử mình đến thế, có chút nguôi ngoại, thầm nghĩ nếu hắn còn làm tổn thương công chúa bọn họ, sẽ lập tức cùng thái tử điện hạ mang nàng về Linh Nam.
Vài bước đi của Hàn Lạc Thần đã mang nàng về Hiền Phúc cung, nhìn nàng né tránh mình hắn cũng không còn tức giận, vẫn là để thái y xem xét vết thương trước.
Hàn Lạc Thần nhẹ đặt Dương Chi nằm xuống giường, hắn giây trước bước vào, giây sau đám thái y đã vội vàng có mặt
"Vi thần tham kiến bệ hạ, thỉnh an Hoàng quý phi"
"Đứng lên đi, mau xem" - Hàn Lạc Thần phân phó
Dương Chi vẫn là bộ dáng căm phẫn hắn, nhưng so với ban nãy đã tốt hơn rất nhiều.
Nàng rất lạc quan nha, ít ra hắn vẫn là quan tâm tới nàng.
Nhưng vẫn là không muốn nói chuyện với hắn...