"Chào buổi sáng nương nương"
Nàng vừa quần áo chỉnh tề bước ra ngoài sân, những cung nữ thái giám đều đồng thanh, không quỳ, không lễ nghi, chỉ đơn giản là chào một tiếng.
Đó là nàng dặn họ chào như thế, chỉ như vậy nàng mới có cảm giác thân thiện
"Là ai bị đá nhiều nhất đây?"
"Là Tiểu Hòa a"
Mọi người đều đồng thanh vui vẻ lên tiếng, còn Tiểu Hòa cũng không ngại, rất hãnh diện giơ tay
Hướng đến chiếc ghế sàn mà nàng hay nằm, ăn điểm tâm do Phí Oanh vừa mang ra, nàng nhìn Tiểu Hòa, đồng cảm nói
"Ây da Tiểu Hòa, ngươi thật tệ đi, nhưng không sao, để hôm nào ta chỉ cho ngươi vài chiêu, nhất định sẽ thắng bọn họ"
Nghe Dương Chi nói, tiểu thái giám liền cao hứng chờ đợi
"Chi tỉ"
Bọn hạ nhân đang chơi đùa, nghe giọng nói quen thuộc, liền đồng loạt hành lễ
"Công chúa cát tường"
Minh Nguyệt cũng không để Dương Chi vào mắt cho lắm, liền rất nhanh chạy đến bàn cờ, ai oán nhìn bọn họ
"Các ngươi lại chơi mà không rủ bổn công chúa?"
Tiểu Hạ và những người khác đều nhất đề im lặng, đối với vị công chúa này rất sợ hãi.
Dương Chi thấy tình thế có chút bí bách, lại nhớ đến vấn đề tối hôm qua, liền tức giận
"Minh Nguyệt, lại đây cho ta"
"A?"
"Hôm qua, em đã đi tìm hoàng thượng?"
Minh Nguyệt ban đầu còn ngạc nhiên khi nàng nhìn mình tức giận, nhưng hiện giờ thì đặc biệt vui vẻ
"Chi tỉ, có phải tối hôm qua rất vui vẻ? Ây da, cũng không cần cám ơn muội"
"Cám ơn cái đầu muội, đúng là làm ta tức chết"
Chưa kịp bỏ điểm tâm vào miệng, Minh Nguyệt ngược lại nhìn nàng
"Chẳng phải tỉ bảo tỉ thất sủng sao? Muội chỉ muốn tốt cho tỉ a"
Dương Chi đầu đầy vạch đen, thất sủng là đam mê và tâm huyết của nàng!
"Được rồi, sau này không cần làm vậy"
Cũng không nên trách tiểu công chúa này, nếu không phải nhờ Minh Nguyệt, nàng sao có thể biết được câu chuyện thú vị của cẩu hoàng đế?
"Tỉ thật sự rất khác những phi tần kia"
"Nếu ta giống họ, thì muội sẽ chơi với ta sao?"
"Tất nhiên là không"
"Này tiểu Nguyệt, muội xuất cung bao giờ chưa?" - Dương Chi cao hứng nhìn Minh Nguyệt, nàng là công chúa điện hạ được cưng chiều như thế, đi cùng nàng, chắc sẽ an toàn chứ? Dương Chi nàng đã ấp ủ giấc mộng xuất cung lâu lắm rồi, nhưng đều không có cơ hội.
Lần này, dựa hơi Tiểu Nguyệt một chút chắc không sao chứ?
Minh Nguyệt cũng rất cao hứng đón nhận ánh mắt mong chờ của nàng
"Mẫu hậu không cho muội xuất cung.
Nhưng mỗi khi mẫu hậu đi Phúc Linh Tự với Sương phi, muội đều lẻn ra ngoài, đến phủ tướng quân a!.." - như phát hiện mình lỡ lời, Minh Nguyệt đột nhiên im bặt
Dương Chi nhìn nàng đầy nghi ngờ
"Ở phủ tướng quân rất vui sao?"
"Cũng không có gì...Tỉ muốn ra ngoài chơi sao?"
"Đúng, thật ra ta đến Linh Bắc cũng được vài tháng, nhưng mỗi ngày đều ở trong cung, muội giúp ta lẻn ra ngoài chơi được không?"
"Sẵn sàng!" - Minh Nguyệt cao hứng đập tay xuống bàn quả quyết
Tốt lắm! Cuối cùng cũng có cơ hội lẻn ra ngoài rồi, tìm hiểu địa bàn, sau đó chờ một ngày đẹp trời nàng sẽ chuồn đi luôn, chu du thiên hạ! Sau đó tìm một trai đẹp chung tình, cùng nhau ăn tới già!
"A Minh Nguyệt, muội ở cung nào?"
"Muội ở phía tây ngự hoa viên, Như Nguyệt cung"
Khẽ ngẫm một chút, vậy từ chỗ nàng đến Như Nguyệt cung cũng không tính là xa
"Chỗ muội có thứ gì chơi được không?"
"Nói cho tỉ biết, chỗ muội là nơi hội tụ nhiều trò tiêu khiển nhất hoàng cung này đấy, mỗi khi hoàng huynh xuất cung, hay tam hoàng huynh từ biên cương trở về, đều mang cho muội rất nhiều thứ hay, khi nào rảnh, tỉ nhất định phải ghé" - nói cho cùng, nàng là vị công chúa điện hạ được cưng chiều nhất, những thứ đó cũng không tính là gì
Dương Chi đang bị thu hút bởi câu chuyện của Minh Nguyệt, ánh mắt nàng khẽ liếc về phía cửa, bắt gặp một tà áo tím đang bay, nữ nhân gương mặt cao ngạo.
Lâm Hoa.
Lúc này, mọi người ở Hiền phúc cung đều đã thấy sự hiện diện của nàng ta, đồng loạt cùng hành lễ
"Quý phi nương nương vạn phúc"
Nàng ta nhấc tà áo bước vào trong, gương mặt có chút không vui nhìn đám người bên bàn cờ
"Các ngươi tưởng chủ tử mình được sủng ái thì lập tức có thể làm càng, ồn ào như vậy, các ngươi định làm loạn hậu cung, không để bổn cung vào trong mắt?"
Đêm hôm qua, khi hoàng thượng di giá đến Hiền phúc cung, những nữ nhân hậu cung đã rất nhanh nắm bắt được chuyện này, lại một loạt chén trà bị hất tung xuống đất vỡ toang.
Lâm Hoa không hiểu hoàng thượng đối với Hiền phi là tình cảm gì? Khi phạt đánh, khi tỏ vẻ quan tâm, bây giờ còn sủng ái? Khiến nàng ta không thể nhịn được, đành trực tiếp đến đây.
"Nơi đây là tẩm cung của ta, bọn họ ồn ào ta còn chưa lên tiếng, Lâm quý phi ngươi lấy quyền gì mà đụng đến?" - Dương Chi thật tức chết, lần trước nàng ta hại nàng bị đánh, nợ cũ chưa trả, này nàng ta lại tự vác mặt đến đây gây chuyện.
Lâm Hoa nhếch miệng cười, bước đến gần hơn tới trước mặt Dương Chi, lại không phát hiện có người ngồi đằng sau nàng, nãy giờ vẫn đang xem kịch vui
"Hiền phi, ngươi quên mất ai mới là nữ chủ hậu cung?"
"Quý phi tỉ tỉ, xem ra tỉ đã quên mất thân phận ban đầu của tỉ?" - Minh Nguyệt phất tà áo đứng lên, cái nữ nhân này ngay từ đầu nàng đã không ưa ả, bày ra bộ dạng hiền lành nhu nhược trước mặt mẫu hậu và hoàng huynh.
Nàng đúng là đã từng thương cảm với nàng ta, khi mất đi đứa bé.
Con người trở nên độc ác như vậy, đổ lỗi cho hoàn cảnh sao? Nhưng nàng lại cảm thấy, đó mới là bản chất thật của ả
Lâm Hoa như bị điểm huyệt, không ngờ Minh Nguyệt lại xuất hiện ở đây
"Minh...Minh Nguyệt công chúa, sao muội lại đến đây?"
"Ta đến đây thì sao? Hiền phi bây giờ tỉ ấy là bạn của ta, quý phi có vấn đề gì sao?"
Lâm Hoa nhìn sang Dương Chi khinh miệt nói
"Xem ra, ngươi cũng thật lợi hại, mới đó mà đã kết thân được với công chúa" - nàng ta lại quay sang nhìn Minh Nguyệt, ánh mắt đột nhiên dịu dàng đến giả tạo - "Công chúa, muội cũng đừng nên quá tin tưởng loại người này, giả tạo nhu nhược suốt một thời gian dài như vậy, che mắt cả cái hậu cung này"
Minh Nguyệt định lên tiếng bênh vực nàng, Dương Chi đã nhấc tay lên, ra hiệu không cần phải nói, nàng có thể tự giải quyết được
"Thế sao? Ta thích giả tạo như vậy đấy, quý phi ý kiến gì sao? Sống cùng một nơi với ngươi, không thâm độc một chút vậy ta chẳng phải chết sớm hơn sao?"
Minh Nguyệt quay sang nhìn nàng, xem ra Dương Chi tỉ tỉ cũng không phải người dễ ăn hiếp a
Lâm Hoa mặc dù rất tức giận, nhưng nàng ta không quên mục đích đến đây, liền trở mặt, đối với nàng dịu dàng hơn trước
"Hiền phi, bổn cung trong người có chút mệt mỏi, nên không thể chịu được tiếng ồn ào.
Thật chất, bổn cung đến đây để tặng ngươi củ nhân sâm này, rất tốt cho cơ thể, đặc biệt cho người muốn mang long thai...bổn cung bản thân không thể sinh con cho hoàng thất, nên hổ thẹn, rất muốn các ngươi sinh hạ thật nhiều nhi tử cho hoàng thượng"
Nhìn vào mắt nàng ta, không có chút gì là bi thương, nàng căn bản khinh thường, hôm trước nàng ta đã diễn xuất xuất thần như vậy, sao hôm nay lại nhạt nhẽo như thế.
Dương Chi có chút đánh giá nữ nhân này, nàng ta là do được sủng ái mà hóa ngông cuồng, nghĩ gì nói đó, không có tư tưởng thâm sâu dễ lường, nữ nhân này không phải đối thủ của nàng a
Minh Nguyệt định lên tiếng ngăn cản, nàng thừa biết củ nhân sâm đó có vấn đề.
Nhưng vẫn là nhận được ánh mắt của Dương Chi nên đành im bặt
Nàng nhận lấy nhân sâm do nha hoàng dâng lên, vẻ mặt tiếc nuối
"Làm sao bây giờ, hôm qua hoàng thượng có nói với ta, muốn ta hạ sinh long chủng, ngài ấy dặn, không được dùng bất cứ thứ gì khác ngoài những món do nha hoàn thân cận chuẩn bị.
Lâm quý phi, thật xin lỗi a!"
Củ nhân sâm trên tay nha hoàng xém chút nữa rơi mất, Lâm Hoa bàn tay run run nắm chặt trong tà áo.
Cái gì là hoàng thượng muốn nàng ta mang long thai?
"Ngươi nói láo" - hoàng thượng trước giờ vẫn chưa từng đề cập đến vấn đề này, hơn nữa, nếu không phải nàng ta ra tay, cũng sẽ có một thế lực nào âm thầm ngăn cản các nàng thụ thai, đó cũng chính là lí do hoàng đế trị vị đã tám năm, quốc thái dân an, nhưng vẫn có điều trở ngại là không có lấy một nhi tử kế thừa.
"Sao thế quý phi?" - Dương Chi hỏi ngược lại
Nàng ta lại cười khinh bỉ
"Ngươi đừng ảo tưởng, hoàng thượng sao có thể chứ"
"Trẫm vì sao lại không thể"
Dương Chi khẽ gãi đầu, ngày gì vậy chứ, sao các đại nhân vật đều tập trung ở chỗ nàng.
Mọi người ai nấy đều hành lễ.
Lâm Hoa vẫn như cũ thay đổi sắc mặt tiến lên phía Hàn Lạc Thần
"Hoàng thượng.."
"Sao nàng lại đến đây?" - hắn lạnh nhạt nói
"Thiếp chỉ muốn đến đây để tặng cho Hiền phi nhân sâm"
Hàn Lạc Thần nghe thế, mắt hướng về phía Dương Chi, ra lệnh một câu
"Thành ý của Quý phi, nàng mau nhận đi"
"Không nhận" - tên này có phải bị điên? Bắt nàng ăn cái thứ không rõ nguồn gốc đó sao?
Lâm Hoa và cả Minh Nguyệt đều hết sức ngỡ ngàng, lại kháng chỉ công khai như vậy?
"Ngươi đúng là hỗn xược, hoàng thượng nhân từ, nhưng bổn cung phải chừng phạt ngươi" - Lâm Hoa rất nhanh chớp lấy cơ hội
Minh Nguyệt vẫn đang ngỡ ngàng, thì đã bình tĩnh lại ngăn cản
"Không được, hoàng huynh nhân sâm này chắc chắn có vấn đề"
Hàn Lạc Thần nhìn nàng lạnh lùng, cũng không để ý lời nói của hai người kia.
Rất tốt, hôm qua hắn còn trông nàng đáng yêu một chút, hôm nay liền bạo gan kháng lệnh hắn, khẳng định trước giờ cũng chỉ có một mình nàng
"Đây là mệnh lệnh của trẫm, nàng lấy tư cách gì mà kháng tuân bất chỉ"
Dương Chi khẽ nhếch môi cười, từ từ tiến về phía hắn
"Tư cách sao?"
Cuối cùng nàng ghé miệng vào bên tai hắn
"Nam Cung Tâm Như..."
"Ngươi.." - Hàn Lạc Thần thật sự tức giận, nàng đêm hôm qua chính là không có say? Hơn nữa còn dám dùng chuyện này để đe dọa hắn?
Dương Chi đắc ý lui về sau hai bước
"Hoàng thượng...như vậy...thần thiếp không nhận có được hay không?"
Hắn thật sự muốn bóp chết nữ nhân nhỏ bé ranh ma này.
Ban đầu thì bày ra bộ dạng nhu nhược yếu đuối làm hắn chán ghét, sau lại là dáng vẻ đáng yêu ngọt ngào mê hoặc hắn.
Cuối cùng biến thành xấu nữ lòng dạ nham hiểm đe dọa hắn.
Nhưng...!nàng thành công rồi.
Chuyện hắn từng có tình cảm với Nam Cung Tâm Như, nếu là người thân cận hắn tương nhiên sẽ biết, nhưng chuyện hắn ngỏ lời nhưng bị từ chối, chỉ có hắn và Nam Cung Tâm Như biết, hiện giờ lại có thêm một nữ nhân này biết.
Bậc đế vương như hắn, không ngờ cũng lâm vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
"Trẫm còn có việc cần phải đi, mấy chuyện này, các nàng tự mình giải quyết"
"Hoàng thượng"
Nói xong hắn phất áo đi, cũng không quan tâm giọng nói ủy khuất với theo của Lâm Hoa.
Dương Chi đắc ý cười nói
"Sao rồi Lâm quý phi, ngươi tự đi hay là để ta cho người tiễn?"
Lâm Hoa không nói được lời nào, hậm hực nhấc y phục quay người rời đi, kéo theo một đám nha hoàn náo nhiệt, cùng củ nhân sâm...
Dương Chi cũng đoán trước, Minh Nguyệt đương nhiên không để yên chuyện này
"Tỉ đã nói gì với hoàng đế ca ca?"
"Haha, chuyện này ta còn có giá trị lợi dụng, không thể nói cho muội được"
-------------
Quý hòa cung
La tần một thân vàng phục, nói một câu lấy lòng
"Quý phi, Hiền phi nàng ta muốn cùng tỉ tranh thủ tình cảm? Đúng là không biết tự lượng sức minh"
"Câm miệng"
Lâm Hoa quát một tiếng, làm đám tam tần sợ hãi cũng đều im bặt.
Ba nàng ta thực tế vẫn đang ở tẩm cung của mình, cho đến khi nha hoàn của Lâm Hoa đến mời các nàng đến đây.
Nhìn vẻ mặt của vị Quý phi xuất thân bần hàn này, chắc chắn là có điều gì đó không tốt đẹp.
Bất quá, bọn họ là cảm thấy rất hả hê.
Nghĩ tới thân phận cơ hàn của mình, Lâm Hoa đột nhiên thấy hận phụ mẫu nàng ta.
Nói đến tư cách, thì nàng ta biết, chính bản thân mình mới là người không có tư cách nhất.
Nhưng thế thì sao?
"Ngươi đang mỉa mai bổn cung sao? Các ngươi nên nhớ.
Trong hậu cung này, người được hoàng thượng sủng ái nhất mới là người trên hết.
Thực tế các ngươi xem, các ngươi xuất thân cao quý thì sao chứ.
Cuối cùng vẫn là phục tùng mệnh lệnh của ta chẳng phải sao?" - kèm theo đó là một tiếng cười khinh mỉa
Tam tần tức giận đến nỗi tay nắm chặt, nhưng cũng không thể phủ nhận lời nói của nàng ta.
Ở hậu cung này, sự sủng ái của hoàng thượng chính là thứ quyền lực nhất
Đức tần mặc dù không cam tâm, nhưng ngoài mặt vẫn kà nhẫn nhịn cùng chịu đựng
"Quý phi dạy phải, người cho gọi bọn muội đến đây có chuyện gì sao?"
"Các ngươi nghe cho rõ.
Gần hai tháng nữa đại hội Tứ Long Thiên Quốc sẽ diễn ra.
Tháng sau, thái hậu và Sương phi sẽ trở về.
Các ngươi mà tẩm cung, lan truyền tin đồn, Mặc công chúa dùng yêu thuật mê hoặc hoàng thượng.
Nhớ kĩ, càng làm cho thái hậu chú ý càng vừa lòng bổn cung"
Lâm Hoa thâm hiểm nhìn các nàng, cuối cùng bỏ lại một câu
"Chuyện