“Nhanh lên, nói cho tôi biết chỗ nào có thể trốn được?”
Nhiếp ảnh gia ngơ ngác: “Cậu hỏi tôi à?”
“Đúng vậy, không hỏi anh thì hỏi ai?”
“Vậy thì là phòng dụng cụ phía sau cậu đấy.”
Nghe thế, Văn Thư Đình quay lại nhìn và quả nhiên thấy một phòng chứa đầy dụng cụ, cậu liền mỉm cười vui vẻ: “Cảm ơn nhé!”
Sau đó, cậu chạy nhanh vào phòng và không quên nhắc nhở các nhiếp ảnh gia: “Còn đứng đó làm gì? Mau vào đi!”
Nhiếp ảnh gia ngoan ngoãn xách máy ảnh chạy vào theo.
【Còn có thể hỏi nhiếp ảnh gia được à? Đây là ăn gian mà!】
【Thế này đâu phải ăn gian, ngay cả đứa ngốc cũng biết dù không hỏi nhiếp ảnh gia thì cũng nên trốn vào phòng dụng cụ, nếu không thì trốn đi đâu?】
【Thôi được rồi, coi như tội nghiệp Văn Thư Đình bị anh trai bỏ rơi vậy.】
Ở phía bên kia, Văn Diên Cẩn và Giang Cửu Dung sau khi thoát khỏi đám đông thì chạy vào thư viện.
Thư viện rất lớn, nhìn thoáng qua là thấy những dãy giá sách cao cao xếp ngay ngắn, bàn ghế bày biện chỉnh tề, cùng với đầy những tờ giấy làm bài rải khắp sàn.
“Trốn ở đây đi.” Văn Diên Cẩn kéo Giang Cửu Dung chạy đến chiếc bàn ở góc tường nói.
Giang Cửu Dung nhìn xung quanh, bàn được đặt ở góc tường, thêm những chiếc ghế xung quanh chắn lại, quả thực là một chỗ trốn tuyệt vời.
“Được.” Giang Cửu Dung gật đầu rồi chui vào trong.
Cùng lúc đó, còi báo hiệu còn 30 giây, Giang Cửu Dung cúi người nhích vào trong thêm chút nữa, ngẩng đầu lên nói với Văn Diên Cẩn: “Anh cũng vào đây đi.”
Văn Diên Cẩn lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Chờ thêm chút nữa.”
Sau đó, anh biến mất khỏi tầm mắt, khi xuất hiện lại thì trên tay đã ôm một đống sách.
Anh đặt sách lên ghế, xếp ghế lại để chừa ra một lối vào, và chỉ đến khi còi báo hiệu còn 5 giây, anh mới chui vào.
Còi báo hiệu vang lên lần cuối, giây tiếp theo, xung quanh đột nhiên tối đen.
Giang Cửu Dung và Văn Diên Cẩn co mình ở góc, xung quanh yên lặng đến đáng sợ.
Chờ một lúc, Giang Cửu Dung muốn ngẩng đầu lên xem tình hình bên ngoài thế nào, nhưng Văn Diên Cẩn bỗng giơ tay đè đầu cô lại, nhắc khẽ: “Đừng ngẩng đầu, chúng đang đến.”
“Ờ, được.” Giang Cửu Dung ngoan ngoãn gật đầu, có lẽ vì sợ bị “ong” tuần tra bên ngoài phát hiện, cô cảm thấy Văn Diên Cẩn khẽ dịch lại gần.
Giang Cửu Dung vô thức nép vào trong, nhưng chỉ nhích được mấy bước thì vai đã va vào bức tường cứng ngắc.
“Á!” Cô đau đến rít lên một hơi.
Văn Diên Cẩn quay sang nhìn cô, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao.” Giang Cửu Dunt lắc đầu.
“Vậy thì tốt…” Văn Diên Cẩn chưa nói hết câu thì khóe mắt đột nhiên thấy một luồng sáng đỏ, hiển nhiên là có “ong” bay vào.
Tiếng vo ve càng lúc càng gần, tia sáng đỏ quét qua từng dãy giá sách, càng lúc càng sát chỗ trốn của họ, Giang Cửu Dung căng thẳng đến mức tim như sắp nhảy ra khỏi cổ.
Thế nhưng Văn Diên Cẩn đột nhiên giơ tay ôm lấy cô, xoay người một cái ôm chặt Giang Cửu Dung vào lòng.
Từ góc nhìn bên ngoài, cho dù có “ong” bay tới, chúng cũng không phát hiện được cô.
Giang Cửu Dung nhất thời đờ ra, cô cảm nhận được mặt mình áp sát vào ngực anh, bên tai nghe rõ tiếng tim anh đập thình thịch.
Cô thử đẩy anh ra, nhưng không dùng nhiều sức.
Trên đầu đột nhiên vang lên giọng Văn Diên Cẩn: “Chờ thêm chút nữa thôi, chúng sắp đi rồi.”
Giang Cửu Dung ngẩn ra một lúc mới đáp lại.
Không biết vì sợ bị phát hiện hay sao mà tim cô đập ngày càng nhanh, đến mức tai không phân biệt nổi đâu là tiếng tim đập của Văn Diên Cẩn, đâu là tiếng cánh “ong” đang vỗ.
Cô vô thức nắm chặt lấy áo anh, càng nắm càng chặt.
Văn Diên Cẩn hình như nhận ra phản ứng của cô, liền giơ tay khẽ vỗ lên gáy cô, như đang an ủi.
【Văn Diên Cẩn thật đáng tin cậy, ai nói tình cảm hai người không tốt, so với Văn Thư Đình thì rõ ràng là tình cảm của hai anh em mới thật sự không tốt.】
【Đàn em mà, lúc nào cũng bị ghét như chó ghét mèo.】
【Ôi, mấy con ong nhỏ các ngươi tốt nhất đừng phá hỏng bầu không khí nha!】
Bốn con ong có đèn pha lượn một vòng trong thư viện, không phát hiện điều gì bất thường nên lại tiếp tục vỗ cánh tuần tra sang chỗ khác.
Văn Diên Cẩn biết tạm thời an toàn liền buông Giang Cửu Dung ra, quay lại nhìn thư viện tối om, nói: “Chắc ổn rồi, em muốn ra ngoài chút không?”
“Được.” Giang Cửu Dung bò ra ngoài, ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng lưng Văn Diên Cẩn.
Chỉ thấy anh mặc một bộ đồ thể thao màu xanh, vóc dáng cân đối, có vẻ như duy trì thói quen tập luyện.
Trong ấn tượng của cô, Văn Diên Cẩn hầu hết đều mặc vest, vừa đơn điệu vừa nhàm chán, so với lúc này, vẫn là bộ đồ thể thao của Văn Diên Cẩn đẹp hơn.
Trong lúc Giang Cửu Dung càng nghĩ càng xa, chiếc đồng hồ đeo tay đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở.
Đồng hồ của Văn Diên Cẩn cũng vang lên.
Tổ chương trình đã phát hành nhiệm vụ đầu tiên.
“Trong phòng học lớp 5 năm 2 xuất hiện một luồng sáng kỳ quái, đáng chú ý là nam sinh bị mắc kẹt trong ký túc xá cũng chính là học sinh lớp 5 năm 2.
Theo lời kể của các bạn học năm đó, trước ngày trường chuyển đi, nam sinh này từng ngồi vẽ vời trên bàn học, miệng thì lẩm bẩm không biết đang viết gì, cũng không rõ đang nói gì.
Để giải mã điều bí ẩn này, tất cả các đội quyết định đến lớp 5 năm 2, tìm xem trên chiếc bàn đó rốt cuộc đã viết gì.”
Giang Cửu Dung hỏi Văn Diên Cẩn: “Vậy nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta là đến lớp 5 năm 2 tìm chiếc bàn?”
“Chắc vậy.” Văn Diên Cẩn nhíu mày, nếu không nhầm thì lớp 5 năm 2 nằm ở tòa giảng đường đối diện.
Muốn đến đó nhất định phải đi qua một hành lang dài, nhưng bên ngoài còn mấy con ong đang tuần tra, nếu liều ra ngoài chắc chắn sẽ bị loại.