Chị Dâu Nhìn Em Một Chút!


Nếu ai đó nhờ Tử Cách lý giải rốt cuộc tình yêu là gì, cô nhất định sẽ không biết giải thích như thế nào.

Hôm qua cô đã làm một chuyện khiến cô nhất định không dám đối diện với bạn mình khi gặp nhau ở Hoàng Tuyền, cô đã là nữ nhân của Lục Lăng.

Tối hôm qua, khi chập chờn say cô đã muốn đi tìm Lục Lăng, nhịn xuống trong lòng không đi tìm, rốt cuộc Lục Lăng cũng xuất hiện trước cửa phòng của cô.
Khi Lục Lăng hờn dỗi với cô, cô cảm giác đôi môi đó có ma lực không thể nào tránh khỏi, vì vậy nụ hôn hôm qua không thể nào kháng cự.

Nói cô không biết tối qua Lục Lăng làm gì là sai, nói cô biết mà không tránh, điều này mới đúng.
Buổi sáng Lục Lăng tỉnh dậy trước, nàng nhìn thấy dì ấy đang nằm trong vòng tay mình say ngủ, trên thân thể trắng nõn nà của Tử Cách còn lưu lại dư vị ân ái của tối hôm qua.

Nàng đưa tay vuốt mái tóc của Tử Cách nghiêm chỉnh lại, để lộ ra gương mặt xinh đẹp, tình yêu trong nàng dâng lên, hệt như một cơn sóng muốn nhấn chìm nàng vào biển tình mật ngọt.
Tử Cách động đậy mắt, sau đó mới từ từ mở mắt ra nhìn Lục Lăng.

Cô thấy trên gương mặt luôn lạnh lẽo của con bé nở ra một nụ cười yêu thương, cô chớp chớp mắt để cho các hư ảnh bay đi, Lục Lăng cô biết làm sao có thể cười một cách chân thật như vậy.
"Sáng vui vẻ." Lục Lăng cúi mặt xuống định hôn lên môi Tử Cách nhưng dì ấy tránh đi, nụ hôn rơi vào vô định.


Trong lòng Lục Lăng nghĩ không hôn được làn môi mềm của dì ấy, nàng vẫn có thể hôn thứ khác, mọi thứ đều quá ổn với nàng, bất cứ phần nào trên cơ thể dì ấy đều ổn.
Nàng vén mái tóc của Tử Cách ra, hôn lên cổ dì ấy rồi mút nhẹ thành dấu.

Ước gì sáng nào nàng cũng có thể thức giấc bên cạnh người thương như thế này.
"Sáng còn chưa đánh răng, hôn hôn." Tử Cách cố gắng kéo đầu Lục Lăng ra khỏi vai mình, đúng thật là buổi sáng hai người còn chưa đánh răng, vậy nên cô mới từ chối nụ hôn ban nãy của con bé.

Nhưng Lục Lăng lại chẳng phải người dễ dàng bị từ chối, không hôn được cổ thì hôn cằm, không hôn được cằm thì hôn những thứ xa xỉ khác.

Tử Cách không còn cách nào khác ngoại trừ giữ gương mặt của Lục Lăng ra khỏi cổ mình.
Hai người cùng nhau đánh răng, bóng gương nhỏ không thể nào hiện rõ gương mặt của cả hai người, vậy nên chỉ thấy hai đầu tựa sát vào nhau, là Lục Lăng cố tình tựa đầu sát vào.

Vừa đánh răng xong Tử Cách đã bị Lục Lăng chiếm hữu đôi môi ngay trong nhà tắm, cô dựa vào thành bồn rửa mặt đáp trả nụ hôn nồng nhiệt kia.

Rõ ràng là mới sáng sớm!
"Ưm… Lăng Nhi… buông…" Tử Cách muốn tránh khỏi đôi môi của Lục Lăng nhưng vô pháp, cô chỉ buông ra được vài câu nho nhỏ rời rạc, vốn môi của cô đã bị con bé chiếm hữu hoàn toàn.
Lục Lăng ngậm vành môi dưới của Tử Cách, bàn tay lại ma mãnh sờ soạng trước ngực.

Tử Cách đánh vào tay Lục Lăng một cái, mắng: "Ngừng ngay! Mới sáng sớm.

Các cô các chú còn đợi ra ăn sáng…"
Lục Lăng buông ra, không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Tử Cách.
Cô cũng thật thúc thủ vô sách, được rồi, cô nhận mình lép vế trước Lục Lăng.

Vậy nên Tử Cách mới vịn tay ở eo Lục Lăng, nhỏ giọng nói: "Không vui hả?"
"Không có, tôi đang vui chết đi được." Lục Lăng nhoẻn một nụ cười thật ngốc, bình thường mặt đã lạnh lùng, loại người lạnh lùng như vậy không nên cười, cười lên sẽ thành cô ngốc ngay.
"Vậy ra ngoài ăn sáng nhé?" Tử Cách nhướn người lên hôn bên má Lục Lăng một cái thật nhẹ, Lục Lăng gật đầu: "Được, dì nói gì tôi nghe nấy."
Tử Cách mỉm cười mở cửa nhà vệ sinh định ra ngoài thì lại bị giữ lại, cô thở dài một hơi, nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô lúc này, cô nghĩ phải mười phút nữa cô mới được ra khỏi đây.
"Ưm… Lăng Nhi…" Tử Cách vẫn mãi bị nụ hôn của Lục Lăng chế trụ, cô không cách nào đào tẩu, cũng không muốn đào tẩu.


Hơi thở của Lục Lăng vẫn còn mùi bạc hà nhàn nhạt từ kem đánh răng ban nãy, đôi môi vừa mềm vừa thanh lạnh cuốn đi hơi thở của cô, khiến cô chết ngợp trong hạnh phúc.
Nhìn gương mặt đỏ ửng do say tình của Tử Cách khiến cho Lục Lăng nhịn không được phì cười, nàng hôn lên má dì ấy trêu đùa: "Mặt đỏ hết cả lên rồi."
"Đi nấu đồ ăn sáng đây." Tử Cách nói một câu trống không rồi cong đuôi chạy mất, cô đi ra nhà bếp nấu đồ ăn, trên đường đi qua phòng khách có thấy đám người Hưng Thịnh đang ngủ la liệt ở dưới sàn.

Cũng tại cô, tối qua say quá không sắp xếp được cho mọi người.
"Tối qua em ngủ với Lục Lăng đúng không?" Triệu Kiệt bắt cánh tay của Tử Cách, bóp đến độ đau nhói.

Tử Cách gầm nhẹ một tiếng trong miệng, đúng là cây muốn lặng nhưng gió chẳng chịu ngừng: "Tôi yêu Lục Lăng."
"Em bị điên rồi!!!" Triệu Kiệt cũng không vừa, hắn càng nói càng bóp chặt cánh tay của Tử Cách.

Tử Cách chịu đau cũng không dám hô to, chỉ sợ Tiểu Hồng vợ hắn vô tình nghe được sẽ có chuyện xảy ra.
"Tôi bị điên, được chưa? Mời Triệu tiên sinh ra khỏi bếp giúp thôi, anh đang làm tôi đau."
"Buông tay dì ấy ra trước khi tôi làm hỏng bét mọi chuyện." Lục Lăng chỉ lạnh lùng nói một câu, Triệu Kiệt nhìn ra phía phòng ngủ, Lục Lăng cũng hơi đảo mắt nhìn theo hướng hắn nhìn, cười khẩy một tiếng: "Nếu sợ thì buông ra."
Mặc dù không yêu Tiểu Hồng nhưng Tiểu Hồng đang mang thai con của hắn, cũng là em của bạn hắn, vì mặt mũi, hắn nhất định sẽ không làm Tiểu Hồng buồn khổ.

Nhưng nếu không phát ghen, cục khổ này hắn cũng không ăn nổi.

Hắn đang ghen đến độ phát điên, nghĩ đến tối hôm qua Tử Cách với Lục Lăng hoang đường lại càng muốn gϊếŧ người.

Hắn muốn gϊếŧ Lục Lăng.

Hắn buông bàn tay đang nắm cánh tay Tử Cách ra, hừ một tiếng rồi đi ra khỏi bếp.
Sau khi hắn đi rồi Tử Cách mới ái ngại nhìn Lục Lăng, sợ Lục Lăng ghen tuông.

Nhưng Lục Lăng chỉ ôm gọn lấy cô trong vòng tay, hôn lên má, lên mũi cô âu yếm: "Hắn làm mình đau không? Từ nay tôi bảo vệ mình."
"Ngốc quá, phụ dì rửa bát đi." Tử Cách đổ xà phòng ra một cái chén, bắt đầu rửa đống bát đĩa tối qua ăn uống để lại.

Lục Lăng liền xắn tay áo lên phụ giúp cô rửa bát, hai người tuy một cao một thấp nhưng lại hòa hợp lạ thường, hệt như sinh ra để được đứng bên cạnh nhau như thế này.
Triệu Kiệt ngoái đầu lại nhìn bọn họ, hắn thấy người con gái hắn yêu đang lọt thỏm trong vòng tay của Lục Lăng.

Lúc này hắn chỉ hận không thể giơ cao súng lên bắn một cái vào đầu Lục Lăng, hắn ước gì hắn đã bắn con bé từ lúc phát hiện nó hôn người hắn yêu.
"Mình ơi…" Lục Lăng gọi Tử Cách, Tử Cách ngước mặt lên nhìn Lục Lăng, nở một nụ cười dịu dàng: "Sao hả?"
"Tôi yêu dì."
Tử Cách đem bọt xà phòng bôi vào cánh tay Lục Lăng, từng nét từng nét thanh mảnh, là chữ "yêu".
Cô cũng yêu Lục Lăng, không ít hơn một phân.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, trong một khoảng khắc, thiên ngôn vạn ngữ cũng không cần thiết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận