Nhưng hổ mẹ còn chưa chạy được bao xa thì dường như đụng phải thứ gì đó, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” vang lên, cơ thể của nó mạnh mẽ lui về phía sau vài bước.
Hổ mẹ bị đâm đến có chút choáng váng, đứng tại chỗ lắc lắc đầu hồi lâu, trong mắt còn có một tia mê mang.
"Grừ?" Mẹ ơi, rốt cuộc là mẹ bị làm sao thế?Kiều Nghệ vốn đã dừng bước chân nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ choáng váng của hổ mẹ, còn có tiếng vang đột ngột vừa rồi thì cô lại nhịn không được tiến lên, chợt thấy hổ mẹ đang bình yên vô sự đứng im tại chỗ giống như bị một rào chắn vô hình nào đó chặn lại.
Ủa lạ ghê?Chuyện gì đang xảy ra vậy?Kiều Nghệ lại ngừng lại thêm lần nữa, còn lui về phía sau vài bước, hổ mẹ lúc này mới trông có vẻ bình thường mà đứng dậy.
Hổ mẹ cũng bối rối không hiểu chuyện này là sao, nó cảm giác hơi thở của hổ con đã biến mất trong phạm vi mình có khả năng cảm nhận được nên mới bừng tỉnh.
Vốn tưởng rằng đã có tên nào to gan lớn mật nào đó trộm con non đi ở ngay dưới mí mắt mình nhưng hiện tại xem ra, hình như chuyện này không phải là như vậy?Nhưng hổ con đâu rồi? Tại sao nó có thể nghe thấy tiếng của hổ con nhưng lại không thể nhìn thấy nó?Hổ mẹ nghiêng đầu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi thăm dò đi về phía trước vài bước, đầu nó có thể cảm giác được rõ ràng có thứ vô hình nào đó đang ngăn cản đường đi của mình.
Là thứ này đã che giấu hơi thở của hổ con, lại còn làm cho mình không thể nhìn thấy hổ con hay sao?Thứ này rốt cuộc là gì vậy?Chẳng lẽ hổ con cũng giống với nó, một ngày nào đó sau khi ngủ dậy lại phát hiện ra mình có thêm một năng lực kỳ quái?"Rống?" Hổ mẹ phục hồi tinh thần rồi gầm nhẹ về phía hổ con một tiếng, khí thế có chút thu lại, sau đó dưới ánh mắt hoang mang của Kiều Nghệ, nó vươn móng vuốt chạm vào rào chắn vô hình kia.
Lúc này Kiều Nghệ mới nhìn thấy móng vuốt của hổ mẹ bị một thứ vô hình nào đó ngăn lại ở bên ngoài, bởi vì quá mức ngạc nhiên nên con người của cô cũng theo bản năng co lại thành một chấm nhỏ.
Thật, thật là thần kỳ.
Đây là dị năng của cô sao?Nhưng sao mà nó có thể xuất hiện được?Kiều Nghệ mù tịt, hồi tưởng lại những gì mình đã làm trước đó, hình như là cô đang oán giận bị "Vị thần thời gian vĩ đại" kia chơi một vố sau đó trong lòng chỉ toàn nghĩ đến chuyện dị năng.
Kiều Nghệ nghĩ như vậy, trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng “rắc” giống như có thứ gì đó rơi ra.
Hổ mẹ nhìn thấy hổ con đột nhiên xuất hiện trước mặt mình từ trong hư không trước bèn vội vàng đi qua, giống như là tìm lại được thứ đã mất mà dùng sức liếm láp cái đầu nhỏ của Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ cảm giác được điểm khác lạ của hổ mẹ, nghĩ thầm vừa rồi có lẽ đã dọa tới nó bèn vội vàng dùng đầu cọ cọ nó.
"Grào grào…" Mẹ ơi, con không sao đâu, mẹ đừng lo cho con!Hổ mẹ liếm hổ con từ đầu đến cuối một lần thì trái tim mới bình ổn trở lại, cái đuôi cũng lười biếng lắc lư phải trái.
"Grào!” À đúng rồi mẹ ơi, con đã có dị năng rồi đấy! Mẹ cũng cảm nhận được đúng không? Cái thứ vừa rồi đã chặn mẹ lại ở ngoài chính là dị năng của con đó nha!Hổ mẹ ôm Kiều Nghệ vào trong ngực, cằm tựa vào lưng cô, dáng vẻ lười nhác.
Kiều Nghệ và hổ mẹ ông nói gà bà nói vịt nhưng cô không thèm để ý mà vẫn dùng ngôn ngữ của mình để biểu đạt niềm vui với hổ mẹ.
Đợi đến khi vui sướng thoáng lui bước, Kiều Nghệ mới lại bắt đầu cân nhắc đến dị năng của mình.
Cô vừa cẩn thận quan sát bốn phía vừa đọc thầm trong lòng “dị năng, dị năng”, ngay sau đó cô cảm giác được dường như có một luồng năng lượng đang tràn ra từ trong cơ thể mình rồi kéo dài ra bên ngoài, đến khi cách mình một mét thì ngừng lại, cuối cùng hình thành một cái lồng hình tròn hoàn toàn bao phủ cô và hổ mẹ ở bên trong.
Hổ mẹ dường như cũng cảm giác được mà ngẩng đầu lên nhìn.
Kiều Nghệ ngơ ngác nhìn rào chắn không nhìn thấy nhưng lại sờ được trước mặt.
.