Hổ mẹ liếc Kiều Nghệ một cái, há miệng ngoạm lấy gáy cô rồi đẩy mạnh bốn chân, mạnh mẽ chạy ra ngoài khu biệt thự.
“Grào grào…”“Rống rống! "Tiếng gào thét của zombie đan xen với tiếng gió thổi vù vù khiến Kiều Nghệ theo bản năng phóng dị năng của mình ra, một cái lồng vô hình xuất hiện bao phủ bọn họ lại, chờ tới khi cô mở mắt ra lần nữa đã nhìn thấy bầy zombie dày đặc chung quanh, sợ hãi đến mức con ngươi thu nhỏ lại thành một chấm lam nhạt.
Sao lại như thế này được? Sao xung quanh lại nhiều zombie thế này?Không ai có thể giải đáp thắc mắc cho Kiều Nghệ, trong lòng cô lặng lẽ len lỏi đôi chút bất an!.
Zombie trong khu vực xung quanh biệt thự càng ngày càng nhiều, ngày nào Kiều Nghệ và hổ mẹ cũng phải giải quyết hết một đợt zombie mới có thể ra ngoài săn bắn, may mà bọn họ giải quyết zombie cũng không phải là tốn công vô ích.
Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, bọn họ đã thu hoạch được gần mười viên tinh hạch, nhờ vào sức mạnh bên trong tinh hạch, dị năng ngăn cách của Kiều Nghệ đã thăng lên cấp 2, thời gian duy trì lồng bảo vệ đạt tới ba mươi phút, còn về phần hổ mẹ, cô suy đoán dị năng hệ băng của nó cũng đã thăng lên cấp 3.
Hôm nay, Kiều Nghệ lại thành công săn bắn một con gà rừng đang ngẩng cao đầu, sau khi hàm răng sữa hung dữ cắn nát cổ gà rừng, cô phịt nhổ lông gà trong miệng ra rồi đặt xuống trước mặt hổ mẹ như dâng của quý.
"Grừ grừ! " Mẹ ơi, mẹ ăn đi này!Hổ mẹ không từ chối ý tốt của con non.
Kiều Nghệ ngoan ngoãn ngồi xổm ở bên cạnh, đôi mắt màu lưu ly bị một tầng sầu lo che phủ.
Zombie trong khu biệt thự càng ngày càng nhiều, cô cảm thấy bọn họ không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, nhưng nếu không ở đây thì bọn họ có thể đi đâu được nhỉ? Chẳng lẽ lại chạy vào trong núi sâu mà sống?Kiều Nghệ suy nghĩ một chốc, cảm thấy như vậy cũng chưa chắc đã không ổn, hiện tại cô cũng không phải là người, không cần phải ở trong công trình kiến trúc nhân tạo làm gì, đi theo hổ mẹ nằm trong rừng sâu cũng là một lựa chọn không tồi.
Hàm răng của hổ mẹ chắc khỏe, không đến mười phút đã ăn xong con gà rừng, sau khi nó liếm sạch vết máu trên mặt, trên móng vuốt thì định mang hổ con quay về.
Không ngờ nó vừa mới há miệng ra, con non đã liên tục lui về phía sau, cái đầu nhỏ không ngừng lắc qua lắc lại.
Không, không, không, mẹ ơi, chúng ta đừng quay lại nữa, chúng ta cứ ở trong núi đi.
Hổ mẹ không hiểu nhóc con nhà mình muốn nói gì, nhìn bầu trời một cái, thấy sắc trời sắp tối bèn đi về phía trước một bước, hổ con cũng lui về phía sau một bước theo.
"Rống?"Hổ mẹ khẽ khàng gầm lên, biểu đạt ý tứ hỏi thăm.
"Grừ grừ! " Mẹ ơi, chúng ta đừng về nữa, ở lại đây đi mẹ.
Kiều Nghệ vừa lắc đầu vừa khoa tay múa chân.
Hổ mẹ thấy vậy hiểu ra, biết hổ con định ở lại trong núi, mắt hổ híp lại nhìn cô vài giây, sau đó xoay người đi về hướng ngược lại của biệt thự.
Kiều Nghệ biết hổ mẹ làm như vậy có nghĩa là đồng ý, trong lòng thầm “oh yeah” một tiếng sau đó tự nguyện lấy lòng đi theo phía sau hổ mẹ.
Cũng không biết hổ mẹ đã tìm như thế nào mà thật sự đã tìm được một hang động để bọn họ có thể ở lại tạm thời.
Kiều Nghệ cũng không chê trên mặt đất nhiều bụi bặm mà tựa người vào cơ thể ấm áp của hổ mẹ.
Cứ như vậy, bọn họ ở lại định cư trên núi, cuộc sống hằng ngày của Kiều Nghệ vô cùng thú vị đa sắc màu, mà thứ càng làm cho cô mừng rỡ hơn chính là cô đã tìm được mâm xôi dại ở trên núi.
Vị mâm xôi dại chua chua ngọt ngọt khiến Kiều Nghệ đã nhung nhớ trái cây từ rất lâu giải được cơn thèm, cô còn không quên mang theo một ít về cho hổ mẹ nếm thử.
Mặc dù hổ mẹ là động vật ăn thịt nhưng nó vẫn không từ chối lòng tốt của con non, ăn uống rất ngon miệng.
.