Theo như quỹ đạo ban đầu, anh sẽ bị người mang về sở nghiên cứu, nhưng tất cả những chuyện này vẫn chưa xảy ra.
Thẩm Chi Hủ được hổ trắng nhỏ chưa từng xuất hiện trong trí nhớ kiếp trước cứu mạng.
Nhớ tới lúc mình mơ màng tỉnh lại vì cơn đau dưới lưng bị ma sát, nhìn thấy một con hổ trắng nhỏ dài chưa đầy nửa mét đang dùng hết sức bú sữa mẹ không biết muốn kéo mình đi đâu, là Thẩm Chi Hủ lại hiếm khi cảm thấy hơi buồn cười.
Thôi kệ, bị hổ trắng nhỏ mang về làm “lương thực dự trữ”, còn đỡ hơn lại bị mang về sở nghiên cứu, nếm trải những cực hình vô nhân đạo kia một lần nữa.
Lúc ấy Thẩm Chi Hủ đã nghĩ thông, lập tức để mặc mình chìm vào bóng tối.
Sau khi tỉnh lại lần nữa, anh phát hiện hình như hổ trắng nhỏ đang cho mình ăn gì đó chua chua ngọt ngọt.
Thẩm Chi Hủ không nhịn được, liếm liếm môi, đôi mắt lạnh như băng cũng vì hoang mang mà dịu đi mấy phần.
Chẳng lẽ hổ trắng nhỏ còn định nuôi lương thực dự trữ của mình sao?Anh hơi muốn bật cười nhưng vì cả người không có sức mà tiếng cười biến thành ho khan.
Cơ thể anh vẫn còn quá yếu.
Thẩm Chi Hủ bất đắc dĩ, không trụ được quá vài giây đã lại chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Người đàn ông nào đó: Hóa ra mình là lương thực dự trữ √***Không có.
Không có.
Vẫn không có gì.
Kiều Nghệ tìm một vòng trong khu biệt thự, ngoài zombie ra cũng chỉ có zombie, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng hổ mẹ.
Cô không muốn nghĩ xem hổ mẹ có gặp phải tai nạn bất ngờ hay không, tin chắc hổ mẹ có dị năng hệ băng cấp 3 chắc chắn sẽ chiến thắng zombie tốc độ cấp 4.
Đúng thế, zombie tốc độ cấp 4 thì có cái gì mà cao siêu, chỉ là tốc độ nhanh hơn một chút chứ mấy? Tốc độ của hổ mẹ cũng rất nhanh mà, không dưng mà người ta lại là loài săn mồi đứng đầu trong thế giới tự nhiên nhé! Cho nên nhất định là hổ mẹ không có việc gì, chắc là bây giờ bà ấy đang ở một nơi an toàn nào đó.
Kiều Nghệ cố gắng thuyết phục bản thân, đè tâm trạng rối loạn của mình xuống, quay đầu nghĩ đến chuyện khác.
Không biết là người đàn ông nằm trong hang núi đã tỉnh chưa nữa.
Kiều Nghệ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nếu mình đã kéo người về thế thì phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Bây giờ cô sẽ đi tìm thứ gì đó thích hợp cho anh ta ăn, nếu không suốt ngày cho anh ăn mâm xôi dại cũng không phải là cách hay.
Sau khi nghĩ kỹ, Kiều Nghệ bắt đầu tìm kiếm ở khu biệt thự.
Không biết có phải căn biệt thự này là khu mới được phát triển hay không mà toàn bộ khu biệt thự chỉ có một vài biệt thự có dấu vết của sự sống con người.
Kiều Nghệ lùng sục những biệt thự có người từng sống, tìm được một ít bánh bích quy và nước khoáng chưa hết hạn sử dụng.
Cô ngồi xổm trên nền gạch men sứ, nhìn vật tư được mình lôi ra mà đáy lòng bắt đầu lo nghĩ.
Cô phải làm thế nào mới có thể mang những thứ này về hang núi đây?Kiều Nghệ chớp chớp đôi mắt màu lam nhạt, đột nhiên lóe ra ý tưởng.
Cô nghĩ ra rồi!Chết dở, xem ra cô làm hổ lâu quá rồi mới quên béng mất có thể dùng ba lô để đựng đồ.
Chỉ cần có ba lô, lo gì không mang được những vật tư này về!Kiều Nghệ đứng lên, lục lọi xem biệt thự này có ba lô hay không.
May mà số cô hên, vào bừa một căn phòng đã nhìn thấy một chiếc ba lô màu đen trên ghế.
Kiều Nghệ cắn ba lô kéo xuống, vụng về dùng móng tay móc mở khóa kéo ra, lấy đồ trong ba lô ra, sau đó mới nhét đồ ăn đồ uống vào bên trong đó.
Làm xong tất cả, Kiều Nghệ cắn chặt vào túi của ba lô, răng sữa nhỏ dừng sức nâng ba lô lên nửa chừng.
Cũng may sức nặng của ba lô vẫn nhẹ nhàng hơn cân nặng của người đàn ông trưởng thành rất nhiều, cái này Kiều Nghệ “cân” được.
Cứ như vậy, Kiều Nghệ cắn ba lô, kéo lê nó quay về trên núi.
.