Kiều Nghệ không biết chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ cảm thấy tiếng gầm từ xa khiến người ta sợ hãi giật thót tim, thấy hổ mẹ cảnh giác như vậy, cô tiến lại gần hổ mẹ, dụi đầu vào hai chân trước.
Lúc này, những tiếng gầm từ xa vẫn nối tiếp nhau vang lên khiến hổ cảm thấy bất an.
Xảy ra chuyện gì thế? Tại sao tiếng gầm rú bên ngoài lại kỳ lạ như vậy?Trong lúc Kiều Nghệ đang thầm suy nghĩ, hổ mẹ ngoạm lấy gáy Kiều Nghệ, đặt cô nằm lên ghế sô pha, rồi dùng mũi đẩy cô vào trong.
“Grào!”Kiều Nghệ bối rối nhìn hổ mẹ.
Hổ mẹ không để ý đến Kiều Nghệ, xoay người rời đi.
Kiều Nghệ thấy vậy thì vội vàng đứng dậy muốn đuổi theo hổ mẹ, không ngờ vừa bước ra một bước, hổ mẹ lập tức quay đầu lại gầm nhẹ với cô.
Tiếng gầm lần này không còn dịu dàng như trước nữa mà khá nghiêm khắc, hơn nữ còn mang theo chút ý tứ cảnh cáo.
Kiều Nghệ chưa bao giờ nhìn thấy hổ mẹ như vậy, cô sợ hãi lùi lại vài bước cho đến khi lùi lại trên ghế sô pha, sau đó hổ mẹ hài lòng quay lại, bước nhanh đến cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Kiều Nghệ nhìn hổ mẹ rời đi, sau đó mới tỉnh táo lại.
Hổ mẹ đây là để cô trôn trên ghế sô pha, không cho cô ra ngoài phải không?Nghĩ đến sự cảnh giác vừa rồi của hổ mẹ, Kiều Nghệ cảm thấy có chút bất an.
Bên ngoài xảy ra chuyện gì, hổ mẹ có thể gặp nguy hiểm không?Trong gần hai tháng kể từ khi đến thế giới này, Kiều Nghệ đã sống rất thoải mái dưới sự chăm sóc của hổ mẹ, cho đến bây giờ cô mới ý thức được rằng e là thế giới này có thể không an toàn như vậy.
Xem ra việc kiểm tra tình hình bên ngoài không thể chờ đợi được nữa rồi, dù hổ mẹ có ngăn cản thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải ra ngoài nhìn xem thế giới bên ngoài như thế nào.
Còn có, tiếng gầm rú vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Sau khi quyết định xong, Kiều Nghệ vùi mình trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, chờ đợi hổ mẹ trở về.
.