- Người ta nói…nụ hôn đầu tiên luôn là nụ hôn khó quên nhất…đây cũng là cách tốt nhất để chị không bao giờ quên em.
Tôi bất động vài giây vì câu nói này của Tara…nó đã kéo tôi về vấn đề chính và là nguyên nhân cho việc xảy ra nụ hôn vừa rồi, Tara lại nói tiếp.
- Chị biết không ? đây là lần đầu tiên em chủ động ôm hôn và muốn hôn nhiều đến thế…mặc dù trước đó được nhiều người hôn nhưng chưa bao giờ em đáp lại.
Tôi bắt đầu tránh ánh nhìn của Tara…như hiểu được điều đó Tara thôi không nhìn tôi nữa mà lại dựa lưng vào thân cây, mắt đăm đăm nhìn lên bầu trời xanh biếc.
- Trước đây khi em còn học bên Anh, có 1 bạn gái đến nói là yêu thích em nhưng cũng đồng thời nói là sẽ từ bỏ em nếu em hôn bạn ấy 1 lần…hay đó chứ…chỉ cần 1 cái hôn thì có thể quên được 1 người và bây giờ em lại lặp lại điều đó…em sẽ chọn cách từ bỏ chị.
Nghe đến đây, tôi liền nhìn về phía Tara, tôi thấy 2 cánh tay Tara lúc này đang đặt lên mắt, vì nắng chói mắt ư ? hay không phải vì nắng.
- Em...thật sự yêu chị ? – tôi hỏi trong ấp úng.
- Phải, nhưng điều đó giờ không quan trọng nữa vì em đã biết sự lựa chọn của chị - đột nhiên Tara đứng dậy, nhìn tôi nói tiếp “ dù thế nào đi nữa…cũng xin chị…đừng quên em nhé” nói xong câu đó Tara quay lưng đi ra khỏi vườn cây bỏ tôi ngồi lại đó, cũng trong khoảnh khắc Tara nhìn tôi vừa nãy, tôi đã kịp nhận thấy mắt Tara đã đỏ tự bao giờ, đỏ từ khi nào ? hay từ lúc Tara nói là sẽ từ bỏ tôi, khó chịu quá, đây là cảm giác gì ? tự nhiên nói yêu tôi rồi đột nhiên hôn tôi và cũng nói sẽ từ bỏ tôi, …Tara nói đã biết sự lựa chọn của tôi…mà tôi đã lựa chọn cái gì ? tôi thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, tôi chỉ biết lúc này đây…tim tôi đang đau nhói.
Màn đêm buông xuống, tại 1 nơi khác.
- Tara…em tính đi thật sao ? – Tashi hỏi trong lo lắng sau khi bước vào phòng của Tara, Tara nhìn vào Tashi thản nhiên đáp.
- Anh cũng biết mà, ba mẹ chỉ có mình anh và em vì anh đã nhất quyết theo ngành y rồi thì bắt buộc em phải về lại bên đó phụ ba mẹ quản lý công ty.
- Nhưng em đã phải thuyết phục ba mẹ rất nhiều mới được trở lại đây.
- Em đã hưa với ba mẹ rồi…dù thế nào em cũng phải quay lại đó, lần trở về này có lẽ…em sẽ không quay về Nhật nữa.
- Anh không nghĩ rằng em yêu Hami nhiều đến vậy ? – Tashi vừa nói vừa tiến lại phái Tara đang ngồi, nhẹ nhàng sờ vào đầu Tara như muốn an ủi.
- Em cũng không nghĩ rằng em yêu chị ấy nhiều đến thế, nhưng giờ không quan trọng nữa.
Trầm ngâm một hồi Tashi lên tiếng.
- Em chưa nói cho Hami biết ?
- Không nói sẽ tốt hơn…đỡ phải làm chị ấy khó xử, hơn nữa không gặp lại..là cách tốt nhất em có thể quên.
- Nhưng…anh, à không Hami…em – không đợi Tashi nói hết câu Tara đã lên tiếng.
- Cuộc nói chuyện của anh và Hami ngày hôm qua em đã nghe hết rồi, em tôn trọng quyết định và sự lựa chọn của chị ấy.
- Nhưng…đó chỉ là…
- Không nhưng nhị gì nữa, Hami đã chọn anh, anh nhất định tốt để có thể làm chị ấy hạnh phúc.
- Tara…mọi chuyện không như em nghĩ…
- Thôi…em mệt rồi, mai em còn lên máy bay sớm nữa, em cần nghĩ ngơi sớm…anh về phòng đi.
- Nhưng Tara à…
- Được rồi…được rồi mà – Tara vừa nói vừa đẩy Tashi ra ngoài.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Tashi vẫn còn đứng đó, miệng lẩm bẩm: “Hami, cậu thật là ngốc, tớ đã để cho cậu tự nhận ra tình cảm của mình…”.