Chí Dị Huyền Nghi Hệ Liệt: Tương Tư Môn

Phong tuyết lay động, thanh âm của một nữ tử, chầm chậm, nhẹ nhàng gọi: “Lăng tiểu thư… Lăng tiểu thư…” Tiếng gọi đó, nhất thời như là cực xa, nhưng nghe kỹ hơn thì lại như kề sát bên tai, từng tiếng tha tha thiết thiết, nghe vào trong tai lại không biết vì sao khiến người ta lạnh gáy.

Triệu Lão Thực sợ hãi nói: “Quỷ… có quỷ…”

Đồng thời run rẩy lùi về bên tường.

Ngoài cửa sổ thanh âm đó vừa chuyển, lại như chim đỗ quyên khóc thành máu, u oán không thôi: “Lăng tiểu thư… Nhiều năm không gặp, ngày đêm ta đều nhớ tới ngươi… Ngươi đã đến Trường Nhạc trấn rồi, sao lại nhẫn tâm không tới gặp ta…”

Vi Trường Ca trầm giọng hỏi vọng ra ngoài: “Bên ngoài là cao nhân phương nào? Sao không tiến vào gặp mặt?”

Mọi người nín thở đợi một lát, nàng kia không lên tiếng nữa, chỉ nghe ngay lúc có một tiếng thở dài thì có tiếng nổ, then gỗ trên cửa bị gãy thành hai đoạn.

Thoáng chốc, gió lạnh thấu xương cuốn lên một mảng hoa tuyết từ ngoài cửa ập thẳng vào, cửa điếm lung lắc trong gió lạnh, phát ra tiếng kẽo kẹt.

Liền thấy một hồng y nữ tử, lạnh lùng thanh mảnh, tuyết phu hoa mạo (da như tuyết mặt như hoa), thướt tha đứng ở ngoài cửa.

Vương Tùy Phong, Mã Hữu Thái sắc mặt đại biến, đồng thời nhảy dựng lên. Triệu Lão Thực thì như là thấy ác quỷ la sát, mặt cắt không còn hột máu, rung rẩy chỉ về phía nàng kia rên rỉ: “Lạc… Lạc phu nhân…”

Bên môi hồng y nữ tử như mang nụ cười nhạt, đáy mắt lại lạnh lẽo như nghiêm băng, nhìn khắp một lượt những người trong phòng, nhẹ giọng nói: “Náo nhiệt ghê.”

Ánh mắt đảo qua nét mặt Vương Tùy Phong, Mã Hữu Thái, rơi vào trên mặt Triệu Lão Thực: “Vương đại tiên sinh, Mã tổng tiêu đầu, Triệu lão bản, lâu rồi không gặp ba vị vẫn khỏe mạnh chứ?”

Mã Vương hai người nghe nàng nói vậy mới biết cuộc đối thoại vừa rồi đã bị nàng nghe hết, vừa sợ vừa xấu hổ, vừa hoảng vừa vội, trong lúc nhất thời một câu cũng không nói nên lời.

Hoa Lộng Ảnh chậm rãi bước vào điếm, nhìn xung quanh ôn nhu nói: “Lăng tiểu thư, ngươi ở nơi nào? Ngươi đem những kẻ hại chàng tống hết đến nơi đây, để ta có thể báo thù cho chàng, phần đại lễ này của ngươi, ta cảm thấy quá vui mừng. Lăng tiểu thư, Lăng gia muội tử, ngươi đi ra… Để đích thân ta tạ ơn ngươi…”

Mã Vương hai người nghe xong tâm trạng đều căng thẳng, định tông cửa xông ra nhưng lại sợ công phu của nàng rất cao, không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong lúc khẩn trương chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Vi Trường Ca.

Hoa Lộng Ảnh đảo mắt, hơi cúi đầu đi về phía cánh cửa nhỏ sâu trong điếm.

Tô Vọng Ngôn cả kinh định tiến lên ngăn cản, đã thấy ánh mắt Đằng Lục Lang khẽ nhúc nhích, như có ý ngăn cản, không khỏi ngẩn ra.

Hoa Lộng Ảnh chỉ bước tới hai bước, bất chợt đứng im, hơi buông mi mắt, chốc lát lại hừ lạnh một tiếng xoay mình quát ra lệnh: “Còn không ra!”

Hồng ảnh lóe qua, người đã tới trước cỗ quan tài thật lớn, tay phải duỗi mạnh hung hăng bổ vào đáy quan tài!

Tô Vọng Ngôn ngạc nhiên, lập tức hiểu ra —— quan tài đó kích cỡ thật lớn, đương nhiên là có vách kép.

Hoa Lộng Ảnh túm xuống, tay còn chưa chạm tới quan tài liền nghe ‘rắc’ một tiếng, khối gỗ tứ tán, ở giữa có vật thể bay lên cao, Hoa Lộng Ảnh nhìn thấy, đầu tiên là giật mình, rồi tự nhiên đưa tay ra đón lấy, tay vừa vươn ra lại dừng mạnh lại như muốn thu về, nhưng đã không kịp. Trong khoảnh khắc, từ đáy quan tài một người nhảy dựng lên, trong tay hàn quang chớp động, một thanh đoản kiếm đã gác trên cổ Hoa Lộng Ảnh.

Tất cả biến động bất ngờ đó, mọi người đều nhìn không kịp, cho tới lúc này thứ kia mới rơi xuống đất, lăn đi —— thứ khiến Hoa Lộng Ảnh vươn tay muốn đỡ lấy, hóa ra là một cái đầu người khắc bằng gỗ, bức tượng đầu người đó được điêu khắc tỉ mỉ còn mang tóc giả, lại thêm ngọn đèn u ám, khiến nhìn vào thực sự có bảy tám phần tương tự với đầu thật.

Nhưng hiện tại, nữ tử cầm kiếm đứng phía trước Hoa Lộng Ảnh lại không phải là Lăng Tiêu.

Tô Vọng Ngôn thấy nàng kia thì ngạc nhiên cực kỳ, buột miệng gọi: “Vong Thế cô nương…”

Vong Thế cô nương giương mắt cười với cậu, nhưng không đáp lời, chỉ đưa mắt nhìn Đằng Lục Lang. Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều chuyển sang Đằng Lục Lang.

Đằng Lục Lang vẫn ngồi chỗ cũ không xê dịch, thản nhiên nói: “Làm rất tốt.” Rồi cũng không quay đầu lại mà nói: “Lăng đại tiểu thư, mời ra đi.”

Mọi người đồng loạt quay đầu, liền thấy từ sâu trong gian nhà có một cánh cửa nhỏ vô thanh vô tức mở ra, một nữ tử bước ra từ bóng tối, hơi khom người nói: “Làm phiền công tử.”

Mã Vương hai người đồng thời kinh hô: “Lăng tiểu thư!”

Tô Vọng Ngôn cũng kêu lên: “Lăng phu nhân!”

Lăng Tiêu đi vào phòng, đợi tới khi nàng đi tới chỗ sáng sủa, mọi người mới nhìn thấy hai tay nàng đang ôm đầu một nam tử cực kỳ cẩn thận, diện mục uyển nhiên, khóe miệng như cười, thần tình sinh động tựa lúc còn sống.

Vi Trường Ca tuy đã nghe Tô Vọng Ngôn kể, nhưng tim vẫn không nhịn được đập nhanh hơn.

Mấy người Vương Tùy Phong thì trong lòng vốn có quỷ, lúc này đột nhiên thấy đầu người kia thì càng hoảng sợ, đến sức để kêu cũng không có nữa, chỉ dựa vào quan tài phía sau mà run.

Triệu Lão Thực còn sợ đến độ gần như chết ngất, hai gối mềm nhũn quỳ hướng người nọ.

Hoa Lộng Ảnh thấy đầu người nọ liền run mạnh, như đã quên cảnh kiếm sắc kề cổ, không kìm được hơi nghiêng về phía trước. Kiếm kia sắc bén, lập tức cứa thành một đường trên cổ nàng. Tơ máu đỏ sẫm theo lưỡi kiếm chảy xuống, nhưng Hoa Lộng Ảnh chỉ ngơ ngẩn nhìn đầu của Lạc Tây Thành, vẻ si dại đầy mắt, như là không hề thấy đau.

Sắc mặt Mã Hữu Thái thảm đạm, lấy tay chỉ vào đầu người nọ run rẩy nói: “Lạc… Lạc đại hiệp…”

Lăng Tiêu vừa lấy tay vuốt ve mặt Lạc Tây Thành, vừa thở dài: “Mã tổng tiêu đầu còn nhận ra huynh ấy ư? Aii, nhiều năm như vậy rồi, huynh ấy một chút cũng không thay đổi, còn ta thì đã già rồi…”

Mã Hữu Thái môi run run không nói nên lời.

Lăng Tiêu cười buồn, nói: “Mã tổng tiêu đầu, Vương đại tiên sinh, Triệu lão bản, các ngươi không cần lo lắng, ta mời các ngươi tới chỉ là muốn biết rõ một số việc năm xưa, cũng không phải muốn tìm ba vị báo thù —— trong lòng ta biết rõ, cái chết của huynh ấy kì thực không liên quan tới các ngươi, tuy các ngươi có chỗ sai, nhưng có khi ta còn sai lầm nặng hơn cả các ngươi… Ta mời các ngươi tới Trường Nhạc trấn gặp mặt, cũng không có ác ý, bất quá là muốn nghe một chút lời từ trong tâm các vị, làm rõ rốt cuộc chuyện năm xưa là như thế nào.”

Nói xong thở dài, lại nhìn về phía Tô Vọng Ngôn, ngưng mắt nhìn cậu thật lâu rồi quỳ rạp xuống đất, dập đầu thật mạnh ba cái.

Tô Vọng Ngôn cuống quýt đứng dậy đỡ lấy: “Lăng phu nhân?”

Trong mắt Lăng Tiêu ẩn hiện lệ quang, thấp giọng nói: “Tô đại công tử, cậu chạy khắp nơi vì ta, trong lòng Lăng Tiêu rất cảm kích, Tô tam công tử có đại ơn với ta, ta cũng chưa ngày nào quên. Chỉ là trong lòng ta, cái gì so ra cũng kém huynh ấy, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là phụ nhị vị rồi. Ba cái dập đầu này, coi như là ta bồi tội với cậu và Tô tam công tử đi…”

Tô Vọng Ngôn nghe vậy ngẩn người, đứng lặng hồi lâu, chỉ có một cảm giác gì đó khó có thể nói rõ, như là đến chính mình cũng không nhịn được khổ sở thay nàng. Đang lúc hoảng hốt, Vi Trường Ca vỗ nhẹ hai cái lên vai cậu, đi lên nâng Lăng Tiêu dậy, dịu dàng nói: “Lăng tiểu thư hà tất phải như vậy.”

Lăng Tiêu gượng cười, chỉ là không nói gì.

Hơn nửa ngày, hít vào một hơi, xoay người đối mặt với Hoa Lộng Ảnh nói: “Hoa tỷ tỷ…”

Đầu vai Hoa Lộng Ảnh hơi run rẩy, ngẩng đầu lên, trong thoáng chốc ánh mắt đầy vẻ mê man, nhưng chỉ chớp mắt một cái, những si dại, ngơ ngẩn đó, đã biến mất hoàn toàn, như là đã quên lưỡi đao sắc bén trước mặt, thần thái tự nhiên ung dung như thường nói: “Lăng tiểu thư, lâu nay vẫn khỏe chứ?”

Lời hàn huyên tầm thường như cố nhân gặp lại.


“Phiền tỷ tỷ nhớ thương, một chưởng đó của tỷ còn không đánh chết được muội, bất quá phải an dưỡng dăm ba năm, giờ cũng hồi phục gần như trước rồi. Mấy năm nay tỷ tỷ có khỏe không vậy?”

“Vẫn dáng vẻ cũ, không chết được. Nhưng thật ra tiểu thư đây già đi rất nhiều rồi đó.”

“…Thoáng cái đã hai mươi năm rồi, sao có thể không già đây?”

Hoa Lộng Ảnh làm như không nghe thấy mà thở dài: “Chàng luôn thương yêu ngươi như em gái, nếu để chàng thấy dáng vẻ sa sút này của ngươi, không biết sẽ khổ sở tới mức nào.”

Lời còn chưa dứt, Lăng Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu, cắn chặt môi dưới, trong mắt vừa ghen ghét vừa phẫn nộ, oán hận lườm Hoa Lộng Ảnh.

Hoa Lộng Ảnh diện vô biểu tình, thân hình hơi khẽ động như là muốn tiến lên phía trước.

Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng nói: “Hoa tỷ tỷ, kiếm này rất sắc đó, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn!”

Hoa Lộng Ảnh liếc nhìn kiếm sắc đang gác trên cổ, cũng cười lạnh: “Tiểu thư cho rằng như vậy có thể chế ngự được ta sao? Đừng quên, Hoa Lộng Ảnh sở dĩ biến thành cái dáng vẻ như hôm nay, đều là do ngươi ban tặng.”

“Muội đương nhiên biết, kiếm này nếu đâm vào ngực tỷ tỷ, chỉ sợ tỷ tỷ cũng chẳng mảy may chớp mắt.” Đôi mắt đẹp của Lăng Tiêu dịu dàng nhìn quanh, hướng về phía Hoa Lộng Ảnh cười xán lạn: “Chỉ có điều, muội chưa từng nghĩ xem nếu cắt đầu của tỷ tỷ xuống thì tỷ sẽ thế nào nhỉ? Đến lúc đó, tỷ chỉ còn một cái đầu, mắt mở trừng trừng nhìn thân thể mình, không chết được, lại cũng không sống được, tình cảnh đó nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi!”

Tô Vọng Ngôn nghe tới đây, trong lòng khẽ động, nhớ tới vừa rồi Triệu Lão Thực cũng từng nói Hoa Lộng Ảnh là một quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ, trong lúc nghi ngờ chỉ ngưng thần nghe các nàng đối thoại.

Vi Trường Ca mặc dù không hiểu rõ ý kia, nhưng nghe Lăng Tiêu nói lời ác độc, không khỏi nhíu nhíu mày.

Hoa Lộng Ảnh sắc mặt khẽ biến, một lát mới nói: “Tiểu thư dáng dấp tuy rằng thay đổi, nhưng tâm cơ vẫn thâm trầm như xưa. Ta thực sự không ngờ tới ngươi lại dám nghênh ngang trốn sau cửa. Ngươi không sợ ta sẽ mở cửa ra sao?”

“Huynh ấy thường khen tỷ thanh khiết khôn ngoan, muội đã nghe quen rồi, sự khôn ngoan của tỷ tỷ đương nhiên cũng ghi tạc trong lòng. Nguy hiểm thì cũng có một chút, nhưng nếu không mạo hiểm thử một lần, sao có thể khống chế được tỷ?” Lăng Tiêu hít một hơi thật sau, cười cười: “Thực không dám giấu, biện pháp này chính là công tử dạy ta…”

Ánh mắt Hoa Lộng Ảnh chuyển động tới trên người Đằng Lục Lang.

Tô Vọng Ngôn nhìn Vong Thế cô nương kia một chút, lại nhìn Đằng Lục Lang, linh cơ khẽ động, thốt lên rằng: “Vương gia tiên sinh, hóa ra là ngươi!”

Đằng Lục Lang lại tự rót một chén rượu uống, nhưng cười không đáp.

Vi Trường Ca như có chút suy nghĩ, bỗng nhiên thở dài: “Vọng Ngôn, sao ngươi còn chưa hiểu? Sự tình là bắt nguồn từ ngày ngươi nhận được thiệp mời của Mai Viên Nhã Tập đó.”

Tô Vọng Ngôn không khỏi sửng sốt.

Vi Trường Ca đứng dậy, cười nhàn nhạt: “Như Ngọc công tử, thật sự không phụ cái danh ‘thông minh đệ nhất thiên hạ’.”

Đằng Lục Lang mỉm cười nói: “Đều là bằng hữu trên giang hồ nâng đỡ, khiến Vi bảo chủ chê cười rồi.”

Tô Vọng Ngôn chớp chớp mắt, rồi lại chớp tiếp, cuối cùng hiểu ra, chợt hô lên: “Quân Như Ngọc —— ngươi là Quân Như Ngọc!”

Đằng Lục Lang hơi hạ thấp người, hời hợt nói: “Là Vương gia tiên sinh, cũng là Quân Như Ngọc —— Tô đại công tử, đã đắc tội rồi, mong lượng thứ.”

Trong miệng hắn tuy nói ‘lượng thứ’, nhưng vẻ mặt thì thản nhiên, chẳng có lấy nửa vẻ cần ai tới ‘lượng thứ’.

Đám người Vương Tùy Phong cực kỳ giật mình. Chỉ cảm thấy nam tử trước mắt tuy rằng rõ ràng chính là lão bản khách điếm sắc mặt bủng bẻo, diện mạo xấu xí, lại không biết vì sao như là thay đổi toàn bộ, trên người tỏa ra hào quang chói mắt, cố phán tự hùng (có vẻ nghênh ngang đắc ý), đâu còn tìm được nửa điểm bóng dáng của bệnh hán trung niên vừa nãy?

Tô Vọng Ngôn giật mình thật lâu, thì thào tự nói: “Thì ra là thế… thì ra là thế…” Ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Quân Như Ngọc: “Chủ nhân Mai viên, Vương gia tiên sinh, lão bản Đằng Lục Lang, đâu mới là bộ mặt thật của Như Ngọc công tử?”

Quân Như Ngọc chỉ cười mà không đáp.

Bên cạnh đó, một phen đối đáp này của ba người họ Hoa Lộng Ảnh và Lăng Tiêu đều như không nghe tới, một người thần tình phức tạp, một người hận ý sâu nặng, cả hai đều không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt.

Tô Vọng Ngôn còn muốn hỏi lại Quân Như Ngọc, lại nghe Lăng Tiêu khẽ thở dài, đành tạm thời thu lại nghi vấn đầy bụng, nghe xem nàng định nói gì.

Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ, chậm rãi nói: “Hoa tỷ tỷ, hiếm khi có dịp chúng ta lại được tụ tập ở Lai Quy khách điếm như hôm nay, không thể bình tĩnh nói chuyện sao?”

Hoa Lộng Ảnh không nói gì.

Lăng Tiêu lại cười cười, hỏi: “Hoa tỷ tỷ, tỷ còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”

Một hồi lâu sau Hoa Lộng Ảnh mới đáp: “Sao lại không nhớ… Buổi tối hôm đó, ngươi cưỡi ngựa tới tìm chàng, ngươi đứng ở cửa, một thân nam trang, đeo trường cung, dáng vẻ của tiểu thư ngày đó thật sự rất duyên dáng…”

Lăng Tiêu không nhịn được cười khẽ: “Có thể như vậy sao? Hôm đó muội chạy cả đêm tới, trên đường một nắng hai sương, chính là vì tìm đến với huynh ấy. Có điều buổi tối hôm đó cũng thực sự khiến muội cực kỳ khổ sở… Khi đó, muội còn tưởng rằng cả đời này không còn lúc nào thương thâm như khi đó nữa. Lại không ngờ rằng sau này còn nhiều chuyện càng thương tâm hơn! Hết chuyện này tới chuyện khác, từng chuyện đều khiến người ta khắc cốt ghi tâm…”

Rồi ngừng trong chốc lát, mới lẩm bẩm: “Nhưng rõ ràng khiến người ta thương tâm như thế, vì sao hết lần này tới lần khác muội lại tiếc nuối quên đi? Cần phải thời thời khắc khắc nghĩ tới, ghi tạc, tưởng nhớ, như thể chỉ có ở trên sự thương tâm đau đớn đó mới biết được là mình còn sống… Phải chăng kiếp trước muội mắc nợ huynh ấy, nên kiếp này mới phải chịu dày vò như thế?”

Ngoài cửa, gió lạnh thổi qua.

Ngươi có từng thương tâm vì ai chưa? Người khiến ngươi thương tâm là ai? Là ai khiến ngươi thương tâm khổ sở, rồi lại khiến ngươi không đành rời xa, không nỡ từ bỏ, không buông tay được?

Giờ khắc này, hai nữ tử, đều không hẹn mà cùng lẳng lặng nhìn về phía đầu của nam nhân.

Dưới ngọn đèn dầu, vẻ mặt của nam tử, gương mặt vốn đã nhìn quen từ lâu đó, tựa hồ còn mang chút ý cười nhàn nhạt.

—— ngươi từng thương tâm vì ai?

Đêm tuyết này, là ai khiến ngươi phải hoài niệm?

Chuyện cũ vụn vặt, hỗn loạn dồn lên trong tim, trong lúc đó, tựa hồ có một loại cảm giác hiu quạnh lộ rõ, khiến đầu ngón tay dần lạnh buốt, khiến mái tóc đen từng sợi bạc màu, như thể tất cả hoa tuyết cuồn cuộn bên ngoài gian nhà đều đang đổ ập lên người, hòa tan thời gian đồng thời hao mòn dòng khí ấm áp triền miên trong lòng…

Lăng Tiêu khép mắt lại, đưa tay phất đi bụi bám trên một cỗ quan tài bên cạnh, có chút mệt mỏi ngồi xuống nắp quan.

“Hoa tỷ tỷ, tỷ hận muội, muội biết chứ! Muội không dối gạt tỷ, nhiều năm như vậy, muội cũng không có một khắc nào không hận tỷ! Chỉ là có lúc ngẫm lại, người sống một đời có thể có được mấy lần hai mươi năm? Tỷ muội ta tranh chấp như vậy, rốt cuộc phải tới khi nào? Lại có ích gì? Aii, vừa nghĩ tới như thế liền bắt đầu thấy nản lòng…”

Hoa Lộng Ảnh trả lời hờ hững: “Hai năm nay, cái nơi quỷ quái này cuối cùng cũng yên tĩnh xuống, ta cũng nghĩ là ngươi đã thôi hy vọng rồi, không ngờ tới đêm nay ngươi lại tự mình quay lại. Lăng tiểu thư, nếu ngươi thực sự từ bỏ được, cần gì phải trở về?”


“…Tỷ nói đúng, nếu như thật sự bỏ được, cần gì phải trở về… Thế nhưng tỷ bảo phải từ bỏ thế nào đây… Lại làm thế nào để từ bỏ?” Lăng Tiêu nhìn Hoa Lộng Ảnh, cười đầy thê lương.

Nàng còn nhớ rõ, buổi tối hôm đó, nàng mười sáu tuổi dựa vào lan can nhìn thấy hắn, cách ánh trăng lãnh tịch, vẻ mặt cũng mơ hồ, như bị người nào đó cố ý ngăn cản, dữ tợn hay nghiêm chỉnh, dịu dàng hay hung hãn, các loại hình dạng, các loại thần tình tất cả đều không thể phỏng đoán, cùng nhau rơi vào trong hỗn độn.

Lại thấy ánh mắt người nọ trong khoảnh khắc lướt qua hàng vạn hàng nghìn khe hở phía trước.

Mọi người yên ắng, xung quanh quạnh quẽ, nhưng vì bóng dáng đó, mà như có thêm ánh sáng màu sắc . . . . . .

Tim càng lúc càng đập nhanh, như là có thứ gì đó kêu gào muốn thoát ra, mơ hồ có dự cảm, như là, chỉ cần lúc đó băng qua, suốt đời suốt kiếp này đều sẽ thủy lạc thạch xuất. Nhưng một bước đó lại nặng tựa ngàn quân, rồi lại như bị bóng đè làm thế nào cũng không động đậy được.

(thủy lạc thạch xuất: nước chảy hết sẽ lộ ra đá ở dưới đáy, để ám chỉ mọi chuyện trở nên rõ ràng)

Chỉ cảm thấy một khắc đó vừa gần vừa xa.

Chỉ cảm thấy thời gian lúc dài lúc ngắn.

Nhưng mà, hồng nhan nhất xuân thụ, lưu quang nhất đầu toa. Cho dù ngươi có mỹ quyến như hoa, chung quy đều trầm trong dòng thời gian —— mới trong một cái liếc mắt, trong một lúc nhìn quanh, thời gian hai mươi năm đã yên lặng trôi qua. . .

(hồng nhan nhất xuân thụ: người đẹp như cây mùa xuân, lưu quang nhất đầu toa: thời gian như thoi đưa)

Trong lòng Tô Vọng Ngôn tràn đầy nghi vấn, thấy các nàng hơn nửa buổi cũng không nói lời nào, liền ho nhẹ một tiếng.

Lăng Tiêu thu hồi ánh mắt, hơi cúi đầu một cái, cười cười, rồi lại buồn man mác nói: “Hoa tỷ tỷ, mấy năm nay muội đều nằm mơ thấy cùng một giấc mơ —— trong mơ, huynh ấy đứng ở khách điếm Lai Quy này nhìn muội. Muội loáng thoáng biết bước tiếp theo huynh ấy sẽ làm gì, trong lòng sốt ruột như lửa thiêu! Muốn tới bên người huynh ấy, rồi chân thế nào cũng không bước lên được!

Huynh ấy nhìn muội, như là muốn nói gì đó, nhưng luôn là chưa mở miệng được thì một đao đã chặt bỏ đầu mình! Mỗi một lần, muội đều trợn trừng mắt nhìn huynh ấy chết ngay trước mặt, đầu huynh ấy rơi dưới đất, lăn mấy vòng, đôi mắt vẫn mở to nhìn muội, không phát ra âm thanh, nhưng đôi môi vẫn động đậy… động đậy… mỗi một lần, muội đều nghĩ, a, huynh ẩy hẳn là còn chuyện muốn nói với mình…”

Nàng cúi xuống nhìn đầu người trong lòng, không nhịn được mà mềm giọng: “Tỷ có nhớ buổi tối gặp chuyện không may đó, huynh ấy nói gì với muội hay không?”

Lăng Tiêu cũng không đợi Hoa Lộng Ảnh mở miệng đã nhẹ nhàng đáp: “Huynh ấy nói ‘Lăng Tiêu muội phải nhớ kỹ, chuyện này, là huynh muốn làm vì bản thân mình, thật sự là huynh chỉ còn lại mỗi con đường này, không làm như vậy không được, không liên quan tới ai cả, muội đừng trách những người này, tương lai cũng không được báo thù’ —— mấy câu huynh ấy nói muội đều nhớ rõ, thế nhưng vì sao huynh ấy nói vậy, muội càng nghĩ càng hồ đồ? Hoa tỷ tỷ, tỷ có biết nhưng lời này có ý gì không?”

“… Ý của Tây Thành quá rõ ràng rồi, chàng muốn ngươi buông tha cho những người đêm đó bức bách chàng, không nên báo thù cho chàng.”

Lăng Tiêu không cho là đúng: “Tỷ tỷ thật sự nghĩ vậy sao? Ý của huynh ấy, có lẽ thực sự là bảo muội buông tha cho những người đó, nhưng hai chữ ‘báo thù’ này, muội lại thấy rất kỳ lạ.”

“Kỳ lạ thế nào?”

“Lúc đó huynh ấy tự sát mà chết, nếu là tự sát, tại sao lại nói đến báo thù? Nếu huynh ấy biết những người nọ đều là bộ hạ của cha muội, với tài trí của mình, lẽ nào không biết họ bị muội sai sử? Huống chi tình cảnh lúc đó, cả tỷ lẫn muội đều tận mắt nhìn thấy, hôm đó ở khách điếm có rất nhiều người, ai có năng lực khiến huynh ấy không thể không chết?”

Đôi mắt Hoa Lộng Ảnh sâu như hồ nước âm u, không chút rung động: “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*. Tin tức về Phản Hồn hương bị lộ, dù chàng có thể thắng được Vương đại tiên sinh và Mã tổng tiêu đầu, phu thê chúng ta cuối cùng cũng không thể có ngày nào an ổn nữa. Có lẽ là Tây Thành nghĩ tới điều đó nên nản lòng thoái chí.”

(*Người thường vốn không có tội, vì trong người giấu bích ngọc mà mang tội. Nguyên bản ám chỉ việc có đồ quý giá sẽ dẫn tới họa, sau cũng chỉ cả việc có tài năng, lý tưởng mà bị hại)

Vương Tùy Phong bị mấy lời này của Hoa Lộng Ảnh dẫn ra tâm sự, vừa hối hận, vừa xấu hổ. Trong lúc nhất thời nỗi lòng dâng lên, đứng phắt dậy run giọng nói: “Đều do ta nhất thời nổi lòng tham, bị ma quỷ ám ảnh, hại tính mạng của Lạc đại hiệp! Lạc đại hiệp chướng mắt cái mạng quèn này của ta, nhưng ta không còn mặt mũi nào sống trên đời nữa! Lạc phu nhân, giờ ta đem mạng này bồi đáp cho Lạc đại hiệp! Tới địa phủ rồi sẽ thỉnh tội với hắn!”

Thở dài một tiếng, ngưng khí vào tay rồi liền bổ về phía đỉnh đầu.

Chuyện xảy ra đột ngột, Mã Hữu Thái, Triệu Lão Thực đồng thời hét lên. Mã Hứu Thái cũng thẹn trong lòng, mặt càng không còn chút máu, chỉ nói Vương Tuy Phong mà chết thì mình cũng khó có thể sống tạm nữa.

Liền nghe Tô Vọng Ngôn kêu lên một tiếng “Chậm đã!”, tiếng cậu vừa vang lên, Vi Trường Ca bỗng nhiên xuất thủ, nhanh như chớp ngăn lại bàn tay của Vương Tùy Phong.

Nét mặt Vương Tùy Phong co quắp một trận, môi khép mở, định nói gì đó Tô Vọng Ngôn đã cười: “Vương đại tiên sinh hà tất phải như vậy?”

Vi Trường Ca mỉm cười, ngồi trở lại chỗ cũ.

Hoa Lộng Ảnh đột nhiên lạnh lùng cười: “Không sai, Vương Tùy Phong, ngươi không cần như vậy.”

Mã Hữu Thái, Vương Tùy Phong đều ngẩn ra.

Ánh mắt Hoa Lộng Ảnh chuyển hướng Lăng Tiêu, thản nhiên nói: “Chớ quên, người của phủ tướng quân là vị Lăng tiểu thư đây mang tới —— mà Tây Thành thì lại luôn coi tiểu thư như muội muội ruột vậy đó.”

Khóe môi khẽ nhếch, ngừng lời.

Tuy nàng không nói gì thêm, nhưng ý tứ trong lời nói thì mọi người đều đã nghe rõ.

Sắc mặt Vương Tùy Phong xám xịt, mờ mịt mất mát, buông tay ngơ ngác nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu lặng lẽ một lát, lúc lâu sau mới chậm rãi nói một câu: “Hoa tỷ tỷ, kỳ thực trong lòng tỷ cũng rõ, muội chỉ đối tốt với huynh ấy, chưa từng có ý muốn hại huynh ấy. Huynh ấy rõ ràng là bị người ta hại chết, nhưng người hại chết huynh ấy, cũng không phải ta, không phải Mã tổng tiêu đầu và Vương đại tiên sinh, cũng không phải tướng quân phủ Liêu Đông.”

Tô Vọng Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười cười, nói: “Lạc đại hiệp nói mấy câu đó tuy rằng hơi cổ quái, nhưng có một điểm không thể sai được.”

Vi Trường Ca biết tâm tư của cậu, tiếp lời luôn: “Trước chắc chắn phải có kẻ thù, mới có thể nhắc tới hai chữ báo thù. Nhưng kẻ thù của Lạc đại hiệp rốt cuộc là ai?”

Lăng Tiêu nói: “Không sai! Huynh ấy không muốn ta báo thù, nhưng kẻ thù của huynh ấy là ai? Rốt cuộc vì sao huynh ấy không thể không chết? Hai mươi năm qua, cái chết của huynh ấy, trong lòng ta vẫn là nỗi băn khoăn lớn nhất. Hai mươi năm đó, ta mặc dù phiêu bạt khắp nơi, cũng chưa từng có một ngày quên những vấn đề này, chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, thủy chung vẫn không ra đáp án.”

Dừng một lúc, chậm rãi nhìn từng người một, nhẹ giọng nói: “Vương đại tiên sinh, Mã tổng tiêu đầu, Triệu lão bản, chuyện năm xưa các người cũng đã từng thấy; Vi bảo chủ, Tô đại công tử, sự tình thế nào vừa rồi hai vị cũng đã nghe kể qua —— mọi người có biết được, vì sao huynh ấy lại thế không?”

Mọi người đều lắc đầu.

Lăng Tiêu nói: “Ta biết, trong lòng mọi người đều có rất nhiều câu hỏi, thừa dịp hôm nay mọi người đều có mặt, ta sẽ nói những điều ta biết từ đầu tới cuối, cũng mong các vị giúp ta giải đáp bí ẩn trong lòng!”

Rồi lại nói với Hoa Lộng Ảnh: “Hoa tỷ tỷ, muội kể có chỗ nào sai phiền tỷ chỉ ra giúp muội.”

Hoa Lộng Ảnh không trả lời, chỉ xuất thần nhìn ngọn đèn dầu, một hồi lâu mới cười như có như không.


Lăng Tiêu lại cười cười, nhưng như là không biết nên kể từ đâu.

Nàng còn nhớ rõ hạnh phúc ngắn ngủi trong phủ tướng quân, rõ ràng như mới hôm qua.

Lại là bắt đầu từ khi nào, trong sinh mệnh chỉ còn lại nỗi khổ vô cùng vô tận vô hạn vô biên?

Là từ năm mười bốn tuổi mẫu thân bệnh chết?

Là từ năm mười sáu tuổi thoáng gặp qua trong phủ tướng quân?

Là cái đêm trộm hương trốn đi, cánh lớp lớp binh mã lấy chết uy hiếp, quyết biệt với phụ thân?

Hay là từ cái khoảnh khắc, biết trong lòng người kia, hóa ra không có Lăng tiểu thư…

Cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi mở lời kể: “Ta sinh ra trong phủ tướng quân trấn giữ Liêu Đông.”

.

Ta sinh ra trong phủ tướng quân trấn giữ Liêu Đông, là con gái của Trấn Quân đại tướng Lăng Hiển.

Khi đó, cha nói ta giống ông, thương nhất cũng là ta. Vậy nên từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, bất kể ai thấy ta, cũng phải cung kính gọi một tiếng ‘Lăng đại tiểu thư’.

Mọi người nói, Lăng đại tướng quân đối với phu nhân tình thâm, là đôi phu thê ân ái hiếm có trên đời. Cũng phải tròn mười bốn năm ta vẫn tin tưởng như vậy. Mãi đến tận mùa đông năm ấy, mẫu thân lâm bệnh nặng.

Người đời ai chẳng biết, trong phủ Trấn Quân tướng quân có Phản Hồn hương, có thể khởi tử hồi sinh, khước tử phản hồn. Ta thấy bệnh của mẹ càng lúc càng nặng, liền đi cầu cha lấy Phản Hồn hương ra cứu mẹ, không ngờ tới, ông lại thẳng thừng từ chối ta, nói cái gì mà ‘Phản Hồn hương thế gian hiếm có, há có thể dùng ở trên người một phụ nhân tầm thường?’

Ta quỳ ngoài thư phòng một ngày một đêm, rốt cuộc vẫn không cứu được tính mệnh của mẹ.

Ngay khoảnh khắc đó, như có một nơi nào đó trong lòng ầm ầm sụp đổ, kể cả ký ức quá khứ mười bốn năm tươi đẹp, kể cả sự tin tưởng nào đó, hy vọng nào đó nơi đáy lòng, tất cả đều tan thành mây khói, không thể vãn hồi. . . . . .

Từ đó về sau ta coi như mình bị câm, không chịu nói chuyện nữa. Đại tướng quân có lẽ nghĩ đã mắc nợ ta, sau đó mặc kệ ta muốn làm gì đều tùy ý ta.

Hôm đó là mùng ba tháng chín, đại thọ năm mươi tuổi của Lăng đại tướng quân, trong phủ bày tiệc rượu mời khách. Ở hậu hoa viên, có một tòa Phi Thương lâu ba tầng, đêm đó thọ yến được bày biện ở trên Phi Thương lâu.

Tối hôm đó, khách quý ngồi kín Phi Thương lâu, đủ loại quan lại. Ta ngồi trong tiệc, nhịn không được lại nghĩ tới người mẹ số khổ, trong lòng đau đớn, các kiểu náo nhiệt trước mắt như là một chút cũng không liên quan tới ta.

Rượu uống tới một nửa, mọi người cũng hăng hái tới cao điểm, những lời a dua xu nịnh từ trong miệng khách nhân tuôn ra như nước. Trong tiếng xôn xao, không biết ai lớn tiếng khen tặng: “Lăng đại tướng quân là võ mục đương thời, trụ cột triều đình, người trong thiên hạ ai không kính ngưỡng? Nhân sinh tới cảnh giới này có thể coi là thập toàn thập mỹ được rồi! Vậy nên nói làm người phải như đại tướng quân đây, mới không uổng công dạo bước trên nhân thế!”

Tất cả mọi người nhao nhao hưởng ứng.

Nhưng cha thở dài một tiếng, trả lời: “Cái gì võ mục đương thời, trụ cột triều đình, đều là danh lợi trói buộc ta, không đáng nhắc tới! Đời này ta chỉ có một việc đáng tiếc —— ta chỉ hận, vị phu nhân tốt của ta ra đi quá sớm, bỏ lại cha con ta sống nương tựa lẫn nhau… Mấy năm nay, ta thường giật mình tỉnh giấc, hốt hoảng thấy như phu nhân còn đang ở bên người… Aii, người sống trên đời nào có thập toàn thập mỹ? Tất phải là nhân sinh trường hận thủy trường đông*rồi!”

(*Cuộc đời chắc chắn phải có lúc oán hận/hối hận giống như nước sông ắt phải chảy về phía đông – sông của Trung Quốc bắt nguồn từ phía các ngọn núi phía Tây và chảy về phía Đông ra biển)

Nhất thời những người đó cũng không biết phải nói gì cho phải, chỉ nghe thấy những tiếng cười gượng, rồi tiếp đó là trầm mặc.

Ta nghe ông nhắc tới mẫu thân ta, trong lòng đau đớn như có trùy đâm vào! Trong lòng đã sớm mắng ông một nghìn, một vạn lần! Chỉ hận mình vì sao lại có một phụ thân vô tình vô nghĩa như thế?

Đương lúc ta ngồi ngẩn người, thì đột nhiên, chợt nghe từ xa xa vang lên giọng trầm thấp của một nam tử ngâm nga: “Kiếp phù dù, dấu vết thành hư không, giang sơn vẫn như cũ. Đối thu dung như họa,nhạn liệng trời cao, âu đùa mặt nước. Dạo theo mùi cam lão thái, nương rượu mượn hồng nhan…” Tiếng nói còn cách xa, nhưng nghe như gần bên tai. Âm thanh hơi trầm, nghe vào tai như là có một sợi dây đàn đang nhẹ nhàng gẩy qua tim.

Lúc đó đột nhiên, toàn bộ Phi Thương lâu đều tĩnh lặng.

Ta ngồi thẳng dậy, nhìn xuống dưới lầu.

Bên ngoài ánh trăng vằng vặc, dưới mặt đất bốc lên một tầng hơi nước mỏng manh.

Ta thấy xa xa dưới ánh trăng loáng thoáng có bóng người, trong miệng ngâm thơ, đạp trăng mà tới, hành động tiêu sái, nhoáng cái đã đứng dưới Phi Thương lâu. Người đó mặc một thân áo vải màu thạch lam, lưng đeo trường đao, hơi ngẩng đầu nhìn lên, cao lớn vạm vỡ, toàn thân tỏa ra vẻ lỗi lạc.

Nam nhân đó tung người một cái, đã đáp lên Phi Thương lâu —— đêm đó là đại thọ năm mươi của cha ta, trong phủ thủ vệ sâm nghiêm, cũng không biết rốt cuộc là huynh ấy vào bằng cách nào. Khách khứa ngồi đó phần đông là thuộc cấp của cha ta, bấy giờ lấy lại tinh thần liền ầm ĩ lên, đồng thời lấy đao kiếm bao vây huynh ấy ở trung tâm.

Từ cái nhìn đầu tiên ta đã như bị bóng đè, không thể động đậy mảy may… Trong lúc hốt hoảng, chỉ nghe thấy cha ta hỏi huynh ấy là ai, đến phủ tướng quân làm gì.

Huynh ấy không thèm nhìn đến những người bên cạnh, chỉ nói là “Nghe nói Lăng tướng quân mời khách ở đây, muốn đến xin một chén rượu.” Cha ta cười ha hả, vung tay lên lệnh cho mọi người lui xuống, rồi tức khắc gọi người lấy thêm chén bát, đem bàn ghế tới. Huynh ấy chắp tay một cái, rồi ngồi xuống. Cha ta cũng không quan tâm, thần tình tự nhiên, chỉ trò chuyện với những người khác.

Mắt người này không liếc ngang, cũng không nói chuyện, cơm nước không động, chỉ uống hết chén này tới chén khác, như là căn bản không biết phủ tướng quân là nơi thế nào, ngược lại khiến người ta không khỏi lo lắng hộ.

Ước chừng qua một nén nhang, nam nhân đó đột nhiên cười dài một tiếng, đứng bật dậy. Tất cả đều im phăng phắc, nhìn huynh ấy chăm chú. Trong lòng ta cũng bất ổn, nhưng không thể nói được tiếng nào.

Người đó ung dung mở miệng nói: “Lăng đại tướng quân, thực không dám giấu diếm, tại hạ Lạc Tây Thành, đêm nay tới quý phủ là để trộm Phản Hồn hương. Ta kính trọng thái độ làm người của tướng quân, vốn không muốn quấy rầy, chỉ là trên đời này có rất nhiều việc tuy bất đắc dĩ nhưng vẫn phải làm. Ý của ta, chắc đại tướng quân đã hiểu. Tối nay nếu là ngày sinh của Lăng đại tướng quân thì thôi. Ba ngày sau, Lạc Tây Thành sẽ trở lại viếng thăm.”

Nói xong, cũng không đợi ai trả lời, liền xoay người đi nhanh xuống lầu. Nhất thời tất cả mọi người đều hò hét, nhiều người muốn chạy xuống lầu ngăn cản, nhưng đều bị cha ta ngăn lại.

Đợi khi huynh ấy đi xa rồi, cha mới nói: “Người này một mình xông vào chốn nguy hiểm, tất chẳng phải kẻ tầm thường, các ngươi đều không phải đối thủ của hắn đâu.”

Tối hôm đó, ta trăn trở mãi ngủ không yên.

Bóng dáng người ấy như in vào tâm trí, làm thế nào cũng không rũ đi được. Ta vừa sợ người ấy tới, lại vừa mong tới thật mau. Ta sợ người ta tới sẽ gặp nguy hiểm, lại ngóng người ta có thể đến sớm một chút, để ta sớm được gặp. Ta rõ ràng mới chỉ thấy qua huynh ấy một lần, nhưng không biết vì sao trong lòng cứ nhớ mãi không quên, tràn ngập hình bóng người đó! Chỉ cảm thấy nếu như một một khắc nữa trôi qua mà không thể thấy huynh ấy, ta sẽ chết!

Ta sống mười sáu năm, nhưng đến buổi tối hôm đó mới lần đầu biết hóa ra tương tư là cảm giác như thế ——khổ không nói thành lời, lại triền miên nhập cốt, khiến người ta quên cả sinh tử…

Ba ngày sau, khi huynh ấy trở lại, là từ đại môn đường đường chính chính đi vào, bao nhiêu binh sĩ cũng không ngăn được, để huynh ấy đi thẳng một đường tới Tàng Bảo các. Cha ta biết người sẽ tới, từ sáng sớm đã an bài thủ vệ trong Tàng Bảo các, huynh ấy vừa đến bên ngoài đã bị bao vây rồi. Tất cả đều là cao thủ hạng nhất, nhưng mặc dù bị vây giữa tầng tầng lớp lớp huynh ấy cũng không hề biến sắc, vẫn trò chuyện vui vẻ như trước.

Hôm đó, ta cũng cầm kiếm bày trận một bên, nói là bày trận, nhưng từ đầu tới cuối ta chỉ biết ngơ ngác nhìn huynh ấy, đến bản thân đang làm gì cũng quên mất. Ta đang ngây người thì đột nhiên, không biết như thế nào, huynh ấy đi tới trước mặt ta! Huynh ấy ở gần ta như thế, mặt đối diện mặt ta, ta thấy bóng ta phản chiếu trong mắt huynh ấy —— huynh ấy nói, Vị này ắt là Lăng tiểu thư? Tư thế hiên ngang oai hùng, quả nhiên có khí phái nhà tướng.

Ta không biết là mình đỏ mặt, hay nở nụ cười, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn không dậy nổi chút sức, mặc huynh ấy đoạt đi kiếm trong tay. Đó vốn là một thanh bội kiếm bình thường, vào tay huynh ấy lại như biến thành thần binh lợi khí, huynh ấy cầm kiếm của ta, lướt tới thu về như mây trôi, uy phong lẫm lẫm như vậy, lại tiêu sái một cách huyền bí.

Trên đời nếu có anh hùng thật sự, thì chắc chính là như vậy đúng không?!

Huynh ấy võ công cao cường, hơn chục cao thủ cũng không không chế được, cuối cùng cha phải dùng tới nỗ thủ. (như cung thủ nhưng dùng nỏ)

Cha bảo bọn họ dừng tay hết, rồi nói: “Lạc đại hiệp, nếu đại hiệp lén lút tới, với võ công của ngươi muốn lấy đi Phản Hồn hương cũng không phải việc khó. Vì sao ngươi lại báo trước với ta, ngược lại khiến ta phải phòng bị?”

Huynh ấy đáp: “Lạc Tây Thành một đời không làm những chuyện kê minh cẩu đạo, tuy bất đắc dĩ phải mượn tới Phản Hồn hương của quý phủ dùng một chút, nhưng cũng không thể lừa gạt ngài.”

Cha nghe xong, cười cười, nói: “Lão phu kính trọng ngươi là một hán tử, nếu là thứ khác thì chắp tay đem tặng có ngại gì? Nhưng chỉ có Phản Hồn hương này bất luận thế nào cũng không thể để ngươi mang đi. Trong viện đã bị nỗ thủ bao vây tầng tầng lớp lớp, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng mơ tưởng sống trở ra. Nhưng ngươi không lừa ta, ta cũng không thể ức hiếp ngươi, nay mời Lạc đại hiệp quay về đi! Chuyện Phản Hồn hương, Lạc đại hiệp yên tâm, sau này lão phu sẽ tự mình tới cửa bái phỏng, nói chuyện rõ ràng.”

Huynh ấy nghe xong, đáp ứng không hề do dự “Được”, rồi tiếp: “Lăng đại tướng quân nhất ngôn cửu đỉnh, Lạc Tây Thành có gì phải lo lắng?” Nói xong bước tới đặt kiếm vào tay ta, cười cười xoay người rời đi.

Khi đó, ta nhìn bóng lưng của huynh ấy, liền âm thầm hạ quyết tâm —— cuộc đời này, bất kể người này tới đâu ta cũng sẽ theo cả đời!

—— Vi bảo chủ, Tô đại công tử, hai người từng xem kịch chưa?


Trong kịch thường là, Tường đầu mã thượng dao tương cố,

Nhất kiến tri quân tức đoạn trường*.

*2 câu trong Tỉnh để dẫn ngân bình của Bạch Cư Dị, dịch thơ:

Chàng ngoái nhìn, phía đầu tường,

Một lần gặp gỡ, biết chàng nao nao.

nguồn

Chuyện sau khi ta gặp huynh ấy, cũng đều là những tiết mục cũ.

Vì huynh ấy, ta trộm Phản Hồn hương, trốn đi trong đêm, ngàn dặm xa xôi, tới Hành Dương tìm người.

Buổi tối đó, huynh ấy mở cửa ra, ta vừa thấy mặt huynh ấy thì vui mừng tới rơi lệ! Nhưng cũng là buổi tối đó, ta mới biết được hóa ra huynh ấy đã có Hoa tỷ tỷ —— huynh ấy bình tĩnh như vậy, mỉm cười đối diện sinh tử như vậy, đánh cược không cần tính mệnh, hóa ra đều là vì thê tử của mình!

Buổi tối đó, ta đứng ở cửa, nhìn Hoa tỷ tỷ nằm ở trên giường, nói không nên lời.

Phản Hồn hương đặt ở trên ngực, khiến ta không thể động đậy.

Thế nhưng, nếu đã yêu một người, thì không nên khiến người đó phải thương tâm khổ sở. Ta toàn tâm toàn ý, cũng chỉ là muốn huynh ấy được hạnh phúc —— ta đưa Phản Hồn hương cho huynh ấy, để huynh ấy cứu người. Thế nhưng không biết vì sao, Hoa tỷ tỷ dùng Phản Hồn hương xong thì một chút tác dụng cũng không có. Phản Hồn hương tựa như chỉ là một hồi mộng đẹp, khiến người nằm mộng sẽ sống càng thống khổ…

Phản Hồn hương tuy vô dụng, nhưng ta biết, chỉ cần một ngày còn chưa tìm ra cách chưa khỏi cho Hoa tỷ tỷ, thì ngày đó huynh ấy còn chưa hết hy vọng.

Ta đã nói rồi, ta chỉ muốn huynh ấy hạnh phúc, bất kể là huynh ấy muốn gì ta chắc chắn sẽ tận lực giúp.

Ta đã khảng khái một lần, cũng chỉ còn cách thêm lần thứ hai, lần thứ ba… cứ thế khảng khái tới cùng.

Sau đó ta liền không quay về phủ tướng quân nữa, một mình ở trên giang hồ lăn lộn phiêu bạt, vừa nghe ở đâu có danh y thần dược liền chạy tới cửa, chỉ mong có thể có một phần vạn cơ hội, có thể giúp được huynh ấy. Không biết phải nếm bao vị đắng, tiêu tốn bao thời gian, nhưng luôn trở về tay trắng.

Ta sợ thấy dáng vẻ thất vọng khổ sở của huynh ấy, cũng không dám trở lại tìm huynh ấy —— khi đó, thiên hạ to lớn, nhưng luôn khiến ta có cảm giác như không chốn dung thân…

Mỗi khi chiều về, nhìn bản thân trong gương, thường thường sẽ nhớ tới dáng vẻ huynh ấy khi đứng trên phi Thương lâu, nhớ tới khi người nói câu kia: Vị này ắt là Lăng tiểu thư? Tư thế hiên ngang oai hùng, quả nhiên có khí phái nhà tướng.

Liền cảm thấy sống hay chết đều tịch mịch.

Chính là khi đó, để ta gặp được Tô tam công tử.

Nơi ta gặp phải Tô tam công tử và Nguyệt Tương Tư, là ở trên một chiếc thuyền.

Tối hôm đó, đêm đã khuya lắm rồi, mọi người cùng thuyền đều ngủ hết. Chỉ có ta bởi vì trong lòng còn có việc, ngủ không được. Đi dọc đường thì có một đôi nam nữ còn trẻ lên thuyền, hai người mang theo một đứa trẻ con.

—— Tô đại công tử, đứa bé đó chính là công tử.

Khi đó ta không biết đôi nam nữ kia là ai, còn tưởng là một đôi vợ chồng trẻ mang theo con. Nam nhân đó bề ngoài rất đẹp, ta chỉ liếc nhìn một cái thì ánh mắt đã không rời đi được nữa.

Nam nhân tuổi còn rất trẻ, lập tức khiến người ta nghĩ tới bốn chữ ‘Chi lan ngọc thụ’. Mi mục ngũ quan đó, không gì không khiến người ta tim đập loạn, cho dù là dưới ngọn đèn dầu mờ nhạt mà yếu ớt trên thuyền cũng vẫn đẹp động lòng người như vậy. Ánh mắt đó, lại càng trong trẻo tới độ như có thể làm say lòng người, tựa hồ nhìn thấu bóng đêm mênh mang, rơi vào một điểm vô danh nào đó trong hư không.

Bọn họ lên thuyền, nam nhân nọ ôm đứa bé, ngồi sát bên nữ nhân, hai người nhỏ giọng trò chuyện. Đứa nhỏ được bọc trong tã lót, mở to hai mắt nhìn xung quanh, không chịu an phận. Nam nhân liền nhẹ nhàng vỗ về nó, dỗ nó ngủ.

Nữ nhân nhìn thấy thế, không nhịn được nhoẻn miệng cười, đón lấy đứa bé hát ru nó. Một lát sau đột nhiên đỏ mặt nói: “Huynh xem hài tử này, mặt mày lại hơi có chút giống huynh đó.”

Nam tử đưa tay sờ sờ gương mặt em bé, cười cười, nói: “Nó là con của đại ca, đương nhiên là có chút giống ta rồi.” Không biết hắn có tâm sự gì, dừng một chút, lại lẩm bẩm như là có chút cảm khái: “Không cầu gì hơn, chỉ mong nó vô tai vô bệnh, có thể lớn lên mạnh khỏe là trong lòng ta đã vui lắm rồi.”

Nàng kia liền hỏi hắn: “Huynh thích đứa bé này thế ư?”

Hắn đáp lời nàng: “Trước khi nàng ấy lâm chung, đã giao phó Vọng Ngôn cho đại ca và ta. Chính miệng ta đã đáp ứng nàng, chỉ cần một ngày Tô Ý ta còn, thì không ai được khi dễ hài tử này.”

Nữ nhân gật đầu, miệng lại khẽ ngâm nga khúc hát ru đứa bé.

Không biết qua bao lâu, nam nhân đột nhiên thở dài, nói: “Một ngày nào đó, ta sẽ chết vì hài tử này.”

Nữ nhân nổi giận nói: “Đang yên đang lành, đột nhiên lại nói những lời này…”

Nam nhân liền cười với nàng, bình tĩnh nói: “Sinh tử vốn là chuyện tầm thường, có gì là không thể đâu.”

Nữ nhân nọ im lặng một lúc lâu, đến khi mở miệng thì thanh âm cũng đã run run, nhưng nói một câu như đinh đóng cột: “Ta không để cho huynh chết đâu? Cho dù có một ngày huynh chết đi, ta cũng có thể làm cho huynh sống lại!”

Khi đó, ta còn không biết họ là ai, cũng không biết nữ nhân kia là có cách thật, hay là đang nói đùa, nhưng câu đó của nàng đã chạm đúng nỗi lòng của ta —— bệnh của Hoa tỷ tỷ, mắt thấy càng ngày càng nặng, ta thực sự không dám nghĩ nếu Hoa tỷ tỷ vạn nhất có chuyện gì, thì huynh ấy sẽ ra sao? Vậy nên trước mắt cho dù chỉ có một chút cơ hội ta cũng không thể buông tha.

Vì vậy đợi khi thuyền cập bến, ta liền bám theo họ. Nam nhân phát hiện ra, hỏi ta có chuyện gì. Khi đó ta cũng không quan tâm nhiều, mở miệng liền hỏi: “Cô nương nói, dù người đã chết cũng có thể cứu sống, là thật chăng?”

Nữ nhân đó quét mắt qua ta, cười lạnh: “Nguyệt Tương Tư có từng nói dối bao giờ?”

Ta nghe những lời này của nàng mới biết nàng chính là Nguyệt Tương Tư ở Huyễn Cảnh, vui mừng tới mức không biết phải làm sao! Ta lập tức quỳ xuống trước mặt nàng, cầu nàng giúp ta cứu người!

Nhưng dù ta dùng mọi cách cầu xin, Nguyệt Tương Tư vẫn chẳng liếc nhìn một cái, lập tức kéo Tô tam công tử muốn đi. Tô tam công tử nhíu nhíu mày, nâng ta dậy, hỏi người ta muốn cứu là ai.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai mà tin nổi một người cao ngạo như Nguyệt Tương Tư, vậy mà cũng cúi đầu trước một người khác?!

Nàng vốn định bỏ đi, thấy Tô tam công tử dừng lại nói chuyện với ta thì liền ôm hài tử quay trở lại, kiên nhẫn nghe chúng ta nói.

Từ thân thế của mình, ta kể lại chân tướng sự tình từ đầu tới cuối cho họ nghe.

Tô tam công tử liền hỏi ta: “Hoa Lộng Ảnh là phu nhân của Lạc Tây Thành, mà cô thích Lạc Tây Thành, nếu Hoa Lộng Ảnh chết chẳng phải vừa vặn có thể thành toàn cho cô sao? Vì sao cô còn cầu Tương Tư cứu Hoa Lộng Ảnh?”

Ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cầu Nguyệt cô nương cứu người, kỳ thực cũng không phải để cứu người, chỉ là bởi vì ta thích huynh ấy, không thể nhìn huynh ấy có chút khổ sở.”

Nguyệt Tương Tư nghe xong, không nói gì mà nhìn về phía Tô tam công tử. Tô tam công tử lại không biết đang nhìn đi đâu, buồn bã mất mát. Nguyệt Tương Tư nhìn góc mặt của hắn, như là ngây dại.

Lúc đó, trong lòng ta sốt ruột, thấy nàng và Tô tam công tử đều không nói lời nào, không nhịn được nhỏ giọng hỏi nàng: “Nguyệt cô nương, cô nương có cách gì chữa cho Hoa tỷ tỷ hay không?”

Nguyệt Tương Tư lắc đầu: “Ta không chữa được.”

Ta ‘A’ một tiếng, thất vọng không nói nên lời, hơn nửa ngày mới hỏi: “Vậy… giờ ta phải làm sao đây… ta phải làm sao đây?”

Nguyệt Tương Tư chăm chú nhìn ta hồi lâu, chỉ nói hai chữ ——

Chờ chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận