Chỉ Diên (Con Diều)

Thiếu niên lén lút chạy đến chỗ tường cao, thử cố gắng nhảy ra.

“Này! Muốn chạy sao?”

Thiếu niên giật mình, lại nhìn lên chỗ đầu tường có một nam tử đang nằm sấp, cười gian trá vô cùng, thiếu niên tức giận trợn mắt nhìn y.

“Là ai hại ta bị nhốt? Còn không mau giúp?!”

Nam tử vươn một bàn tay, cười nói: “Nếu ngươi có thể bắt lấy tay ta, ta cả đời này cũng không buông ngươi ra.”

Thiếu niên hung dữ trừng y, lại vẫn cố nhảy lên phía trước, thử bắt lấy tay y, thanh niên cứ luôn cố ý lúc hai bàn tay sắp chạm nhau lại hơi hơi né đi, thiếu niên biết rõ hắn đang cố ý trêu đùa, tức đến mức lửa bốc cao ba trượng, nhưng mà, lại vẫn cố gắng nhảy lên, bắt lấy …

Nếu ngươi có thể bắt lấy tay ta, ta cả đời này cũng không buông ngươi ra …

Thiếu niên vẫn luôn nỗ lực, cố bắt lấy bàn tay ấy.





“Ti Mạc? Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Quân Chân nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Ti Mạc.

“Quân Chân …” Ti Mạc thẫn thờ quay đầu, nhìn Quân Chân: “Có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt hay không?”

Quân Chân không hiểu vì sao y bỗng nhiên lại nhắc đến, nhưng dù sao chỉ cần y không suy nghĩ lung tung là tốt rồi, nên cười nói: “Đương nhiên là nhớ, lần đầu tiên gặp ngươi ngươi đã sống chết kéo tay ta, đòi kể chuyện hay cho ta nghe, còn hỏi đông hỏi tây, khiến người ta phải dở khóc dở cười.”

“Kỳ thật ngày đó ta tìm ngươi, là bởi vì ta sớm biết quan hệ của ngươi và Hoàng Thượng, ta tức giận, cho nên chạy đi xem nam tử được Hoàng Thượng mang về trước ta có gì tài giỏi.”

Quân Chân ngẩn người.

“Nhưng mà, khi ta nhìn thấy ngươi, ngươi đang ngồi bên bờ liên trì, một thân bạch y trắng toát, đôi mắt u uẩn nhìn bạch liên hoa, trong tay … cầm một thanh chủy thủ …”

Quân Chân cả người run lên.

“Kỳ thật khi đó, ngươi muốn tự sát có phải không?” Ti Mạc nhìn Quân Chân không động mắt: “Bao quanh thân thể ngươi đều là tuyệt vọng … Không biết tại sao, ta vốn là kẻ lòng luôn muốn tìm phiền toái, lúc ấy lập tức lại tiêu biến, cứ muốn giữ ngươi, không để ngươi chết … Cho nên ta chạy qua, cười đùa bắt chuyện với ngươi, nói tam nói tứ, còn kéo chết tay ngươi, tất cả chỉ là vì sợ ngươi sẽ bỗng nhiên dùng đao tự sát. Sau đó ta lừa ngươi, nói ta mới nhập cung, không có bằng hữu, rất sợ hãi, hy vọng ngươi có thể làm bằng hữu của ta … Tất cả chỉ là gạt ngươi thôi, ta thấy người là người có hảo tâm, ngươi nhất định không để một kẻ không rõ hoàng cung một mình lặng lẽ tự đi mà lĩnh hội sự thóa mạ hèn hạ của bọn cung nhân. Quả nhiên, ngươi lo lắng cho ta, nên mới tiếp tục sống … bảo vệ ta …”

Quân Chân ngơ ngác, không biết phải nghĩ gì.

“Quân Chân, ngươi thật sự là người tốt … Kỳ thật người tốt như ngươi không nên chịu nhiều tội nghiệt như vậy mới phải … Nếu ta lúc ấy không lôi kéo ngươi, ngươi sẽ không chịu thêm những thống khổ này nữa đúng không? Hoàng cung nhơ bẩn đối với người tâm địa thiện lương như ngươi mà nói, giống như một cái đầm lầy đầy bùn tanh nước bẩn, sẽ khiến ngươi không thể nào thở nổi. Nhưng ngươi đã vì ta mà lưu lại …”

“Ti Mạc, đừng nói nữa …” Quân Chân nhợt nhạt cười: “Ngươi cũng từng nói, trong hoàng cung này, chỉ có hoàn cảnh của ngươi và ta là giống nhau. Ta giúp ngươi, cũng chỉ là tự giúp mình.”

“Thực xin lỗi, Quân Chân, ta hiện tại rất hối hận … Ta hiện tại mới biết muốn một người đang muốn chết phải sống, thực sự rất thống khổ …”

“Ti Mạc!” Quân Chân khẩn trương nắm lấy tay Ti Mạc: “Ngươi đừng nghĩ bậy! Ngươi rất kiên cường! Luôn luôn rất kiên cường! Vô luận là kẻ khác đả kích ngươi như thế nào, ngươi đều có thể cười! Vô luận kẻ khác cố sức giẫm đạp ngươi dưới chân thế nào, ngươi đều có thể không cố kỵ mà mắng to! Ngươi thực dũng cảm! Không có gì có thể khiến ngươi phải bỏ đi sinh mệnh!”

“Có a …” Nụ cười của Ti Mạc, giống như lục bình nhẹ nổi trên mặt nước: “Ta ra sức bao nhiêu, vẫn chỉ là ảo ảnh … Ảo ảnh tan biến, ta cũng không muốn lại phải tiếp tục cố gắng nữa …”

“Ti Mạc!”

“Ta không qua y được …” Ti Mạc bỗng nhiên giống như một tiểu hài tử bổ nhào vào ngực Quân Chân, nức nở khóc: “Ta cố gắng đến mức nào Hoàng Thượng cũng sẽ không một chút yêu ta như quý trọng Thập Cửu Vương gia … Người không thương ta … Tuyệt không … Bằng không sao lại không chút thương tiếc đòi giết chết ta … Ta không cam lòng … Không cam lòng …”

“Ti Mạc, đừng nghĩ nữa … Nghĩ thoáng một chút, hãy buông tay, sẽ không còn thống khổ …”

“Không! Ta vì Người mà phản bội gia tộc! Phụ thân đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ta! Phụ thân lúc ta chạy đi đã nói cái gì ngươi có biết không? Cả đời không quan tâm nữa!! Nhưng ta vẫn cùng Người đi! Vào hoàng cung, mỗi ngày đều bị người ta nói tam nói tứ! Đại thần mỗi ngày thượng tấu, hận không thể đem ta đẩy ra giữa Ngọ Môn cho người ta chém! Nói ta là yêu nghiệt, *** loạn cung đình! Đám nương nương hậu cung lại châm chọc khiêu khích, khinh khi ta! Ta đã làm sai cái gì? Ta vì sao lại phải chịu đựng những thứ này?! Tất cả đều bởi vì Huyền Trăn kia! Tất cả đều vì Người! Ta mới cam tâm tình nguyện ở lại!! Cho dù Người sủng ái tần phi nào khác, ta cũng không để ý, bởi vì yêu thương của Người đối với ta không thua kém bất cứ một phi tử nào! Người nuông chiều ta, cưng nựng ta, ta vui đến mức nào ngươi có biết không? Bởi vì trong hoàng cung chỉ có một mình ta có thể đứng trước mặt Người mà nổi nóng! Mà đùa cợt cáu kỉnh! Ta thật đặc biệt, ta vẫn nói với chính mình như vậy, vì Hoàng Thượng sẽ không cho phép bất cứ ai được như ta! Nhưng mà, hiện tại ta đã biết, ta chỉ là một cái bóng, một thế thân … Từ giờ về sau, Người sẽ không bao giờ yêu chiều ta, cưng nựng ta nữa … Đối với Hoàng Thượng mà nói, Vương gia là độc nhất vô nhị …”

“Ti Mạc! Đừng nghĩ nữa! Chúng ta nếu còn muốn sinh tồn giữa cung này, nhất định phải tỉnh thần đứng lên! Không cần phải gây khó dễ cho Vương gia nữa, không cần tranh đấu nữa …”

“Ta không muốn! Ta làm nhiều như vậy rồi phải chịu kết cục ấy hay sao?! Ta là một nam nhân! Lại đi theo một nam nhân! Nếu đổi thành người khác ta thực sự không tưởng tượng nổi loại sự tình này! Nhưng Người là Huyền Trăn, cho nên ta làm! Nhưng kết quả đấy? Kết quả đấy?!”

“Ti Mạc!” Quân Chân gọi to tên y, liều mạng lay người y thật mạnh: “Tỉnh lại đi! Đừng nghĩ nữa! Ngươi còn nghĩ nữa sẽ đem chính mình bức thành điên dại mất thôi!”

“Quân Chân … Cứu ta …” Ti Mạc ôm chặt lấy Quân Chân: “Ta không biết phải nên làm cái gì … Ngươi trưởng thành hơn ta … Nghĩ nhiều hơn ta … Cả hoàng cung chỉ có ngươi thật tâm với ta, chỉ có ngươi mới có thể cứu ta … Cứu ta với … Van cầu ngươi …”

Cứu ngươi ư? Thân ta cũng hãm tại cái vực sâu này … Tìm không ra đường thoát về sinh thiên …

Việc ta có thể giúp, chỉ là lúc ngươi cần dốc lòng ta ở bên cạnh ngươi, nghe ngươi nói … Nói đến khi ngươi không còn muốn nói … Hoặc ta không còn muốn nghe … Ngay từ đầu, đã định trước là như vậy …

Ti Mạc khóc đã mệt, lẳng lặng nằm xuống: “Ta muốn ngủ quá … Ngủ thật ngon một giấc … Có lẽ, sau khi tỉnh lại sẽ phát hiện kỳ thật cơn thương tâm này chẳng qua là mộng … Sau đó, Hoàng Thượng vẫn thương ta như cũ …”

“Hoàng Thượng thích ngươi, nhiều năm như vậy, cảm tình của Người với ngươi sẽ không là giả! Chỉ cần ngươi không có lòng tham, không muốn độc chiếm tất cả những thương yêu của Người …”

“Ngươi đã sớm biết phải không? Cho nên ngươi mới tuyệt vọng như vậy … Ngươi sớm biết rằng Người chỉ tìm thế thân, ánh mắt Người nhìn ta nhìn ngươi lại ra người khác … Ngươi nếu sớm nói cho ta biết thì tốt rồi, ít nhất cũng không đến nỗi trở tay không kịp …”

“Ti Mạc …”

“Ha ha, kỳ thật cho dù ngươi nói cho ta biết, ta cũng sẽ không tin đâu … Trước khi sự thật sờ sờ trước mặt, ta vô luận thế nào cũng sẽ không tin đâu … Ta mệt quá, Quân Chân, để ta hảo hảo ngủ một giấc …”

“Ta không quấy ngươi, ngươi ngủ ngon đi, đừng lại nghĩ nhiều như vậy nữa …”

“Ân …” Nghe thấy Quân Chân đứng dậy, Ti Mạc bỗng nhiên lại nhỏ giọng nói: “Quân Chân, kỳ thật … Hoàng Thượng là thực tâm đối với ngươi mà …”

“Cái gì?”

“Không, không có gì …”

Ti Mạc lẳng lặng nhắm mắt, tựa hồ như đã nặng nề dần chìm vào giấc ngủ, Quân Chân lặng lẽ bước đi. Cửa vừa được nhẹ nhàng đóng lại một khắc, Ti Mạc liền chậm rãi mở to mắt, nhìn thân ảnh gầy gò ngoài cửa sổ dần đi xa. Sau đó, y đứng dậy, gỡ Huyền Vũ kiếm treo trên tường, từ từ rút ra, kiếm quang sắc lạnh ánh trên nụ cười nhợt nhạt của Ti Mạc …

“Phụp!”

Giống như có cái gì xuyên qua thân thể, nhưng lại một chút cũng không đau … Giống như có cái gì đang từ trong người chảy ra, nhưng lại vẫn là một chút cũng không đau …

Ti Mạc khẽ mở mắt, nhìn thấy những ngày đó mơ hồ trôi qua trước mặt mình … Tận đến khi, giữa mông lung, xuất hiện một bức tường cao ngất, nam tử kia cười khiến người ta vừa giận vừa tức, nằm trên đầu tường, vươn một bàn tay …

“Nếu ngươi có thể bắt lấy tay ta, ta cả đời này cũng không buông ngươi ra.”

Ti Mạc mỉm cười, đưa tay, cố gắng tóm lấy bàn tay kia, gần chạm vào, lại trượt mất … Rồi tiếp tục cố gắng lần nữa … Nhất định, nhất định phải bắt lấy tay y, bắt lầy cả lời thề nguyện một đời kia nữa …

Nếu ngươi có thể bắt lấy tay ta, ta cả đời này cũng không buông ngươi ra …

Ta sẽ thương ngươi cả đời, Ti Mạc …

Nếu ngươi có thể bắt lấy tay ta, ta cả đời này cũng không buông ngươi ra …

Ta sẽ thương ngươi cả đời, Ti Mạc …

Nếu ngươi có thể bắt lấy tay ta, ta cả đời này cũng không buông ngươi ra …

Ta sẽ thương ngươi cả đời, Ti Mạc …



Ti Mạc cười, nhắm mắt, đó là nụ cười đẹp nhất của y trong kiếp này …

Bát trà thanh sứ rớt trên đất, vang một tiếng, Quân Chân sững sờ nhìn vệt nước chậm rãi loang ra, thanh âm bồng bềnh như nói mê khẽ hỏi: “Y … đã chết hay sao …?”

“Còn chưa rõ …” Tiểu Thăng Tử trộm ngẩng đầu nhìn chủ tử: “May mắn phát hiện đúng lúc, ngự y đang chẩn trị …”

“Có cứu được không …?”

Một kẻ muốn chết, phải dùng thứ sức mạnh gì mới có thể tiếp tục sống được đây …

Quân Chân si ngốc đứng dậy, tà áo trắng khẽ lướt qua vết trà, thấm lấy vài phần trà hương …

“Chủ tử?” Tiểu Thăng Tử lo lắng nhìn thần sắc khác thường của Quân Chân.

“Ta mệt quá … Tiểu Thăng Tử, ngươi lui ra đi …”

“Không!” Tiểu Thăng Tử quỳ sụp xuống đất: “Thứ cho nô tài cả gan, hãy để nô tài ở cùng chủ tử! Nô tài tuyệt đối không thể để chủ tử ở một mình lúc này được!”

Ánh mắt kia gần như tuyệt vọng, thảng thốt tựa hồ đã mất đi mục tiêu sinh tồn, làm sao có thể khiến người khác an lòng ly khai?

Quân Chân ngơ ngẩn nhìn thiên không hồ thủy, thủy thiên một màu, tựa như đã tan hòa thành một … Đột ngột, y xoay người: “Tiểu Thăng Tử, trong cung này chỗ nào là cao nhất?”

Tiểu Thăng Tử trong lòng cả kinh: “Chủ tử muốn làm gì?”

“Ta muốn gần bầu trời một chút …” Y chầm chậm nâng một bàn tay, giữa không khí khẽ vẫy lên vô định, tựa như muốn chạm vào bầu trời …

“Ngươi đưa ta đi … Tiểu Thăng Tử …”

Tiểu Thăng Tử chần chờ, Quân Chân nhè nhẹ cười, nụ cười đẹp lại tựa như bèo trôi trên nước, thật khó mà nắm giữ được.

Huyền Trăn phiền muộn bước tới bước lui trong cung, Thiên Nhi vẫn chưa tỉnh, nhưng cũng may máu đã ngừng chảy, lại nghe chuyện Ti Mạc tự sát … Nhất thời trong lòng dâng lên nỗi đau khó có thể dùng lời mà nói rõ …

Nhìn các ngự y không ngừng lau máu trào ra trên ngực Ti Mạc, từng khối từng khối khăn máu bỏ đầy, Huyền Trăn cảm thấy chân như mềm nhũn …

Vì cái gì, máu người ta lại đỏ đến rợn người như thế? Vì cái gì máu trong cơ thể lại phải chảy ra? Như thế nào cũng không dừng được? Vì cái gì từng người từng người lại ở trước mặt Trẫm mà trình diễn cái tiết mục Diêm Vương đoạt mệnh? Nhìn đôi môi và sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ của Ti Mạc, Huyền Trăn cuối cùng gần như ngã ngồi trên ghế, vô lực cúi đầu.

“Tiểu quỷ … Đừng tưởng rằng chết là có thể chuộc tội … Trẫm phạt ngươi là một chuyện, ngươi tự sát lại là chuyện khác … Tại sao ngươi đã thương tổn kẻ khác rồi chính mình cũng chẳng buông tha … Trẫm sẽ không áy náy …”

Ngẩng đầu nhìn về phía Ti Mạc, con người nhiệt tình như lửa, như Ma Tước(1) lúc nào cũng ríu ra ríu rít, giờ lại tựa một hình nhân vô sinh khí nằm trên giường, tĩnh lặng đến mức hơi thở cũng đã trở nên quá yếu ớt mỏng manh …

Tâm, không khỏi đau đớn …

“Ti Mạc … Là Trẫm phụ ngươi … Người ngươi hận hẳn phải là Trẫm … Vì sao phải giận chó đánh mèo với Thiên Nhi? Đệ ấy vô tội … Thực xin lỗi … Là Trẫm có lỗi với ngươi … Trẫm phụ ngươi nhiều lắm … Thực xin lỗi …”

Trong mũi dâng lên cảm giác chua xót, Huyền Trăn vội nhắm mắt, cố dằn lòng không để chất lỏng ấy trào ra …

Là Trẫm ích kỷ, tổn thương đến cảm xúc của người khác … Từ khi Trẫm đăng cơ Hoàng Đế, Trẫm nghĩ mọi sự trong thiên hạ đều có thể ở trong lòng bàn tay, nhưng, cái ngày mà máu Thiên Nhi cứ chảy mãi không ngừng được, Trẫm lần đầu tiên trở nên hoảng sợ, Trẫm đã biết không phải là Hoàng Đế thì có thể có được mọi việc như Trẫm muốn, cho dù là Hoàng Đế, cũng có việc không thể nào thành toàn … Trẫm thống hận thứ cảm giác này! Vô lực bạc nhược! Cho nên giận cá chém thớt đổ lên đầu ngươi … Còn ngươi lại vì cái gì cứ luôn thừa lúc lửa cháy to mà đổ thêm dầu? Trẫm dù giận ngươi, nhưng cũng không muốn ngươi chết … Tuyệt không hề muốn …

“Hoàng Thượng!” Tiểu Sơ Tử từ đâu vội vội vàng vàng chạy vào, cúi người thì thầm bên tai Huyền Trăn.

Sắc mặt Huyền Trăn bỗng nhiên kịch biến: “Y hiện tại đang ở chỗ nào?!”

Tiểu Sơ Tử vội đáp: “Quan Tinh Đài(2).”

Trên gương mặt Huyền Trăn lập tức có cơn sợ hãi trước nay chưa từng thấy, vội vã chạy ra ngoài.



Chú giải

(1) Ma Tước: Chim sẻ

(2) Quan Tinh Đài: Đài ngắm sao, đài thiên văn hay tương tự.

———————————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui