Editor: Tiểu Băng
Beta: Tử Hy.
Truyện Truyện Teen
Khi trời dần tối, Hề Phán mới tan làm, sau khi về nhà, cô thay trang phục rồi trang điểm xong thì Nguyên Hoành Viễn gọi điện thoại nói sẽ đến đón cô.
"Để em đón xe tới tiệc mừng thọ của ông nội anh thật không được lịch sự lắm." Anh cười lịch thiệp rồi mở cửa xe cho cô.
Sau khi hai người đều lên xe, ánh mắt Nguyên Hoành Viễn liền rơi ở trên người cô, hôm nay cô mặc chiếc váy đuôi cá màu đỏ:
"Hôm nay em rất xinh đẹp."
"Cảm ơn anh." Hề Phán mỉm cười, thấy ánh mắt của anh ta chậm chạp không có rời khỏi người mình, liền lên tiếng nhắc nhở: "Đi được chưa anh?"
"A...!đi thôi." Hề Phán nhìn thấy bên tai anh ta hơi đỏ, làm sao không hiểu suy nghĩ của anh ta, chỉ là vừa nãy cô cố ý phá hư.
Đem ngọn lửa sắp bùng cháy dập tắt.
Cô bỗng nhiên nhớ tới đoạn quá khứ...!
Tại thư viện bốn phía không bóng người, cô ngồi bên cạnh Cố Viễn Triệt, vừa viết xong bài thi đặt bút xuống, quay đầu liền phát hiện ánh mắt thiếu niên nhìn cô, bèn cười giảo hoạt, nghiêng cái đầu nằm xuống bàn nhìn anh: "Lại vụng trộm nhìn em, sợ bị em phát hiện à?"
"Ừ." Cô không nghĩ tới vậy mà anh lại thừa nhận, "Hôm nay tâm tình anh không vui?"
Cô vừa dứt lời thì thấy anh cúi mặt gần xuống, hôn môi của cô, đem sách vở đắp lên trên mặt hai người.
Hề Phán trừng to mắt, tim đập như đánh trống.
Cuối cùng anh cũng buông môi cô ra, giọng nói khàn khàn: "Hiện tại tâm tình rất tốt."
...!
"Hề Phán?"
Nguyên Hoành Viễn gọi cô đến lần thứ ba thì cô mới hồi phục tinh thần lại,
"Dạ?"
"Không có việc gì, anh muốn hỏi em ngày lễ Giáng Sinh có thời gian rảnh không? Buổi phỏng vấn dự định sẽ tiến hành vào ngày hôm đó."
"Không có vấn đề gì."
***
Nửa tiếng trôi qua, bọn họ cũng đến nơi.
Nguyên Hoành Viễn dẫn cô đi vào khách sạn, "Đợi lát nữa em chớ khẩn trương, chút vấn đề khó trả lời em cứ nhìn anh là được."
Hề Phán cười cười, nhẹ khoát tay anh tiến vào trong.
Hai người đi vào sảnh tiệc, rất nhiều thiên kim tiểu thư cùng những vị khách quý đã có mặt từ sớm.
Nhà họ Nguyên vào những năm 90 ở thế kỷ trước từng là danh môn vọng tộc, Nguyên lão gia từ nước ngoài trở về, tại Lâm Thành gầy dựng nên sản nghiệp hóa chất, giai đoạn ấy cũng là một trong hai nhân vật lớn, tuy nói hiện tại gia nghiệp nhà họ Nguyên đã không còn như năm đó, nhưng địa vị vẫn rất đáng gờm.
Mà Nguyên Hoành Viễn không trở về kế thừa gia nghiệp, ngược lại bước vào lĩnh vực thời trang, cũng thật khiến người ngoài kinh ngạc.
Đặc biệt là đêm nay khi nhìn thấy Nguyên Hoành Viễn cùng Hề Phán tiến vào, họ càng thêm tò mò...!đây là thiên kim tiểu thư nhà nào mới có thể lọt vào mắt anh ta?
Nguyên Hoành Viễn dẫn Hề Phán đến chào hỏi ông nội và cha mẹ, Nguyên Hồng Sơn quan sát cô, đúng là một cô gái dịu dàng lễ phép, hòa ái cười:
"Ông đã nói làm sao chưa thấy Hoành Viễn tới, hoá ra là đi đón bạn gái nha."
Hề Phán cùng trưởng bối chào hỏi rất vui vẻ, nói chuyện lại càng hợp ý ông, khiến Nguyên Hồng Sơn khen ngợi liên tục, "Phán Phán đã đi làm trong ngành này được bao lâu rồi?"
"Cháu vừa..."
Cô định trả lời, chẳng biết từ lúc nào, cửa sảnh yến hội từ từ mở ra.
Tiếng trò chuyện xung quanh dần dần dừng lại, Hề Phán nhìn theo ánh mắt mọi người qua đó, chỉ thấy mọi người tự động nhường ra một lối đi nhỏ.
Người nhà họ Nguyên đang nhao nhao lập tức im lặng, ánh mắt nhìn về phía đó, Nguyên Hồng Sơn như thấy được người quan trọng, trên mặt lập tức phủ thêm nụ cười hiền hòa.
Bên trong phòng yến hội, một người đàn ông mặc bộ vest dài màu đen bước vào, mặt mày vẫn lãnh đạm như cũ, ý cười cực mỏng, đón lấy ánh mắt mê say của vạn người, chậm rãi đi về phía người nhà họ Nguyên đang đứng.
Mà bên cạnh anh là một mỹ nữ mặc váy dạ hội màu vàng sánh bước song song.
"Viễn Triệt, ông còn tưởng rằng đêm nay cháu không tới chứ..."
Nguyên Hồng Sơn vừa bắt tay chào, vừa trêu ghẹo nói, ngữ khí giống như đối với người trong nhà.
Ánh mắt Cố Viễn Triệt dời về phía Hề Phán, thấy cô vẫn còn kinh ngạc, anh mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp:
"Thật xin lỗi ông Nguyên, là cháu đã tới trễ."
Hề Phán tự nhiên dời đi ánh mắt, thu hồi sự ngạc nhiên, liền nghe được tiếng Nguyên Hoành Viễn nói:
"Anh dẫn em qua bên kia một chút nhé?"
"Dạ, được." Cô cùng anh rời đi, đem ánh mắt thâm sâu khó lường của người kia ném ra sau lưng.
Đi đến trước bàn buffet của bữa tiệc, cô tiếp nhận đĩa, chỉ gắp cho mình một ít bánh gatô vị đào.
Giọng Nguyên Hoành Viễn còn văng vẳng bên tai, ánh mắt cô lại không tự giác rơi về phía xa nơi Cố Viễn Triệt và bạn gái anh đang đứng...!
A...!
Quả nhiên là một người đẹp.
Người bên cạnh chú ý tới ánh mắt của cô, "Hình như...!Hiện tại Cố Tổng là cấp trên của em."
"Ừm."
Anh ta cười, "Có thể làm việc ở Tầm Trí, là một lựa chọn không tồi."
Một bên khác, Cố Viễn Triệt cầm ly rượu đỏ đi đến một góc, bên tai cuối cùng cũng được yên tĩnh, cô gái đi cùng anh nói: "Anh họ, sao hôm nay lại dẫn em tới đây, sẽ thật không phải vì thiếu bạn nhảy chứ? Chẳng lẽ là...!muốn cản mấy tiểu yêu tinh?"
Cố Viễn Triệt nhìn cô, uống một ngụm rượu đỏ: "Em thật phiền phức, lắm chuyện."
"Đừng nóng giận, đừng nóng giận," Từ Ý cười, "Anh rất lâu rồi mới liên hệ với em, vẫn là để em hỗ trợ, đảm bảo tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
"Em thấy đêm nay không có được nhiều cô gái xinh đẹp, toàn là những người diêm dúa, trang điểm đậm như hát Hồ Quảng," ánh mắt Từ Ý quét mọi người trong sảnh tiệc một vòng, cuối cùng tập trung vào một nơi, "Ừm cô gái kia không tệ, rất xinh xắn, trong sáng!"
Cố Viễn Triệt nhìn theo hướng chỉ của Từ Ý, liền thấy Hề Phán đang cười duyên dáng, "Nhưng mà anh họ à, anh đừng mơ tưởng, con gái nhà người ta là hoa đã có chủ."
Bằng đôi mắt không tinh tườm cũng biết là sắc mặt anh đang không vui.
"Ánh mắt quan sát của em rất tệ."
Từ Ý: ".....?"
***
Sau khi tiệc thọ bắt đầu, Nguyên Hồng Sơn cùng hai đứa con trai nhà họ Nguyên nói lời cảm ơn, sau đó lại cắt bánh kem, cuối cùng là nhạc nổi lên bắt đầu buổi tiệc, khai lễ là màn khiêu vũ nhẹ nhàng.
Tiếng âm nhạc dịu dàng vang lên, Nguyên Hoành Viễn hướng về phía Hề Phán, đưa tay ra tỏ ý mời rất lịch thiệp, cô liền mỉm cười, bị anh kéo vào sàn nhảy.
Trên đỉnh đầu chùm đèn treo tỏa ra ánh vàng ấm áp như ánh nắng ban mai, cảnh đẹp rung động lòng người, Hề Phán đi theo bước chân Nguyên Hoành Viễn, hai người rất hài hòa nhảy theo nhịp điệu.
Ánh mắt cô chuyển động theo nhịp chân, lại vô tình không thấy bóng dáng Cố Viễn Triệt đâu.
Điệu nhảy kết thúc, Hề Phán rút tay mình về, lùi ra một khoảng cách thích hợp, đột nhiên điện thoại di động trong túi Nguyên Hoành Viễn rung lên.
"Thật xin lỗi, anh ra ngoài nhận cú điện thoại, là việc gấp của tòa soạn."
Anh nhìn xuống dãy số, ngữ điệu có chút sốt ruột.
Hề Phán cũng quan tâm gật đầu, đi đến bên cạnh, ánh mắt cô chợt ánh lên tia lạc lõng dưới mái tóc dài, liền nghe được nói giọng người đàn ông phía đối diện:
"Cùng tôi nhảy một bài."
Cô ngẩng đầu, mắt anh nhàn nhạt chăm chú nhìn cô, tay đã hướng về phía trước mặt cô.
Hề Phán dường như không có quyền từ chối, cười nhạt nhẽo, thờ ơ đáp: "Cố Tổng, tôi nhớ không lầm anh có dẫn theo bạn gái."
"Tôi không muốn cùng cô ấy khiêu vũ."
Dứt lời xong, anh trực tiếp nắm chặt tay cô, đem thân thể cô ôm sát vào, rồi đặt tay bên hông cô.
Cả cơ thể Hề Phán cứng nhắc, đã bị anh lôi vào sàn nhảy.
Không thể hiểu được trên đời này có kiểu mời ép buộc như anh không!
Hề Phán trừng anh, gương mặt ửng đỏ: "Là người đứng đầu một công ty, Cố Tổng nhưng lại không hiểu hai từ "lịch sự" viết như thế nào."
Ánh đèn mờ ảo rơi vào sống mũi cao của Cố Viễn Triệt, ngoài ra gương mặt anh như một tác phẩm nghệ thuật, mày đậm và có đôi mắt rất đẹp.
Từ ánh mắt anh dừng ở con ngươi long lanh như nước của cô, "Quên lần trước là ai đau bụng đến không thể đứng lên, là tôi đem cô mang về nhà, còn chưa có cảm ơn, nhảy một bài xem như lời cảm ơn đi?"
"..." Cô ngẩng đầu lên nhắc nhở, "Tôi chỉ là lo lắng bạn gái anh bị bỏ rơi, sẽ thương tâm."
Bờ môi anh mở ra, thân thể lại dán sát vào cô thêm tí nữa, âm thanh trầm thấp rơi xuống bên vành tai cô: "Cô đang ghen sao?"
Hề Phán ngơ ngẩn, dời ánh mắt, "Anh không những tự đại mà còn bị bệnh thần kinh."
Sau khi bản nhạc kết thúc, cô rút bàn tay đang bị anh nắm chặt về, cảm giác được lòng bàn tay bị đầu ngón tay anh cào nhẹ.
Hề Phán: ".....??"
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, sắc mặt không có chút thay đổi nào, trong lòng nghi ngờ bản thân có phải là suy nghĩ nhiều rồi không.
Cô hướng phía bên cạnh đi đến, Cố Viễn Triệt còn đang đứng kế bên, cô đột nhiên phát hiện Nguyên Hoành Viễn đứng trong sàn nhảy cô đơn nhìn về phía cô, cảm xúc trong lòng đột nhiên không nói rõ được, cũng không thể diễn tả thành lời.
Từ lúc bắt đầu, Nguyên Hoành Viễn đã đem quá trình hai người khiêu vũ thu hết vào mắt.
Có lẽ chính bản thân Hề Phán cũng không có ý thức được, lúc anh áp sát, cô đều sẽ vô tình lui về sau, mà vừa rồi khoảng cách giữa cô và Cố Viễn Triệt rất gần, cô lại không có khản kháng.
Khi anh ta đem tất cả lời muốn nói đề nén vào trong lòng.
Thấy Hề Phán đi đến trước mặt anh ta, Nguyên Hoành Viễn cười nhạt nói: "Thật có chuyện đột xuất, bản thảo Tử Lâm ngày mai xuất bản xảy ra chút vấn đề."
"Sự việc có nghiêm trọng không?"
Nguyên Hoành Viễn nhìn về phía Cố Viễn Triệt, vươn tay, "Xin chào Cố Tổng..."
Anh cười trêu ghẹo, "Không nghĩ tới tôi vừa rời khỏi, Cố Tổng liền bắt cóc bạn gái tôi."
"Ơ?" Cố Viễn Triệt nghe vậy, khóe mắt nháy lên, sắc mặt lạnh lùng mang theo vẻ kiêu căng:
"Cô ấy là bạn gái cậu?".