Editor: Tiểu Băng
Beta: Tử Hy
Đôi môi của người đàn ông như ngọn lửa nóng bỏng mãnh liệt, như là ngọn lửa đã kiềm chế rất lâu, mượn rượu điên cuồng phát hỏa, phảng phất muốn xâm chiếm lấy cô.
Hề Phán chỉ sững sờ giây lát, liền dùng hết lực toàn thân đẩy anh ra.
Không phải như vậy.
Bọn họ không nên như vậy.
Anh xem cô thành cái gì...!
Tròng mắt cô lạch cạch lạch cạch rớt xuống vài giọt nước mắt, nhưng Cố Viễn Triệt không có ý định buông cô ra, ngược lại hôn càng hung hăng hơn, như là trừng phạt, không chút nào ôn nhu cùng yêu thương.
Cho đến khi Cố Viễn Triệt thấy được nước mắt của cô đã lăn đầy hai má, tim đau, vừa dừng lại, liền bị cô dùng sức đẩy ra...!
"Ba!!"
Tiếng bạt tai trong trẻo vang lên giữa không trung.
Lại lâm vào trạng thái yên tĩnh.
Hề Phán cắn môi trừng anh, "Cố Viễn Triệt, anh khiến tôi cảm thấy buồn nôn."
Anh nghiêng mặt sang một bên, tia sáng nơi đáy mắt bị dập tắt.
Cô đưa tay lau nước mắt, mang theo tia cao ngạo còn sót lại, vịn vách tường đứng thẳng người, hướng cửa nhà đi hai bước, lại đột nhiên dừng lại.
"Không phải anh muốn biết vì cái gì tôi lại chia tay sao?"
Hề Phán không quay đầu lại.
"Là bởi vì tôi thật mệt mỏi với việc mình luôn là người chủ động, nhưng lại vĩnh viễn cũng không có cách nào đi vào tâm anh.
Chúng ta...!dừng lại ở đây đi."
***
Về đến nhà, Hề Phán đóng cửa lại, thân thể dựa vào cạnh cửa chậm rãi trượt xuống, ngồi bệt xuống đất.
Cô ôm chân co ro, đem tiếng ngẹn ngào chôn ở giữa hai chân.
Hề Phán cho là đoạn thời gian mình cùng Cố Viễn Triệt chia tay kia, đã đem nước mắt đời này nên khóc cũng đã khóc cho cạn rồi, lại không nghĩ rằng đã nhiều năm như vậy, anh vẫn là tổ kiến lửa trong lòng cô.
Giống như không đau không ngứa, râu ria, lại có thể làm cho cô trong nháy mắt trong lòng xây lên cái đập lớn ngăn con đê sắp vỡ.
Cô nhớ lại lúc thi đại học sau khi tốt nghiệp, hai người đã chia tay trước đó.
Khi ấy giống như tuyết lở, không có phiến bông tuyết là vô tội, cô đối với chút tình cảm này thất vọng cũng là tích lũy từ từ.
Từ trước đến nay Cố Viễn Triệt đều không biểu đạt tình cảm, tính tình lãnh đạm ngột ngạt, Hề Phán luôn thích chọc cho anh vui, chiều theo tâm tình của anh, vừa mới bắt đầu cảm thấy rất vui lòng, thế nhưng càng về sau mỗi lần cãi nhau, cô như không chủ động, anh liền cũng không chủ động, cuối cùng đều là cô cúi đầu trước.
Bạn bè luôn luôn nói đây là Cố Viễn Triệt không đủ quan tâm đến cảm nhận của cô.
Hề Phán cũng chầm chậm cảm thấy mệt mỏi.
Anh thật thích cô sao? Nếu như là thích, vì cái gì anh không giống những bạn nam khác, lại xưa nay không nói dỗ ngon dỗ ngọt như vậy, sự tồn tại của cô thật sẽ làm cho anh vui vẻ sao? Hay chẳng qua là anh cảm thấy tạm chấp nhận được, tùy tiện nói mà thôi?
Tâm tính Hề Phán quá không ổn định, đến kỳ thi quan trọng liền dễ dàng trở nên thất thường.
Lúc thi đại học, buổi chiều thi môn toán, mẹ đưa cô đến nơi thi, đi được nửa đường lại kẹt xe, cô chỉ có thể tự mình chạy vội để đúng giờ thi.
Hết lần này tới lần khác chỗ phòng thi của cô không có trang bị điều hòa, cho nên khi đến lớp học, cô liền mồ hôi đầm đìa, tâm cũng loạn theo, lúc làm bài thi cảm giác đặc biệt tốn sức.
Cô dự cảm thấy mình sẽ rớt kỳ thi này, lại không dám nói cho Cố Viễn Triệt.
Khi đó bọn họ đã quen được gần một năm, mâu thuẫn từ từ xuất hiện, cọ sát cũng càng ngày càng nhiều, hơn nữa cô sợ không thể cùng anh vào đại học N, trong lòng cũng càng ngày càng sốt ruột.
Thi đại học xong vốn dĩ thời gian để hai người gặp mặt càng nhiều, nhưng bởi vì anh muốn đi Bắc Kinh tham gia giải thi đấu, bởi vì bọn họ tách ra nhiều tuần, Cố Viễn Triệt cũng không nhận ra được cảm xúc của cô có biến hóa, thậm chí cũng không chủ động quan tâm.
Mà lúc này, người xung quanh Hề Phán bàn tán ngày càng nhiều, nhiều nhất là câu nói: Hề Phán không xứng với Cố Viễn Triệt, hai người họ sau khi tốt nghiệp chắn chắc sẽ chia tay.
Những bạn nữ yêu thầm Cố Viễn Triệt đối xử với Hề Phán như kiểu ăn phải chanh, đủ kiểu bắt bẻ quở trách, từ lớp mười một Hề Phán đã nghe được đến khi tốt nghiệp, từ vừa mới bắt đầu khinh thường, càng về sau càng không đủ tin tưởng, bản thân cô cũng bắt đầu hoài nghi.
Cô khổ sở không phải vì những lời đồn đãi này, mà là từ đầu đến cuối cô chưa hề cảm giác được anh kiên định với lựa chọn này.
Tất cả bắt đầu từ tháng sáu đó vào ngày sinh nhật của Cố Viễn Triệt, chính là cọng rơm cuối cùng ép chết lạc đà...!
Về sau lúc công bố thành tích, đáy lòng của cô tự nhủ với chính mình, nếu như không có thi rớt, có thể cùng anh cùng trường đại học, cô lại cho bọn họ cơ hội lần nữa, nhưng mà quả nhiên như cô đoán, môn toán làm sơ suất, cô không vào được đại học N, giống như trời cao cũng nói với cô, duyên phận đã định không có hi vọng, từ bỏ đi.
Cô mang theo tia cao ngạo cuối cùng nói với anh: "Tôi không còn thích anh nữa, chúng ta chia tay đi."
Cô cùng Cố Viễn Triệt đều kiêu ngạo, không có lời níu lại.
Trong lòng cô đã lạnh như nước vốn dĩ còn ôm tia hi vọng, không ngờ là mình tác thành cho suy nghĩ của anh.
Cuối cùng cô lựa chọn xuất ngoại, học chuyên ngành thiết kế, đi một lần ngót đã sáu năm.
***
Hề Phán không biết mình đã ngồi bao lâu, cho đến khi hốc mắt khô khốc thấy đau.
Cô ngửa đầu nhìn bầu trời tối mịt ngoài cửa sổ, nhếch khóe miệng cười tự giễu.
Cô biết mình vẫn rất quan tâm anh.
Thế nhưng đêm nay qua đi, cái gì cũng sẽ không còn tiếp tục nữa.
Từ thời khắc cô bắt đầu cho anh ăn bạt tai kia, bọn họ chân chính, hoàn toàn kết thúc.
***
Mấy ngày nay, Lâm Thành bắt đầu vào mùa mưa, nhiệt độ không khí càng thêm thấp, mỗi buổi sáng cô đều không nhịn được nhảy mũi mấy cái, đầu rất nặng.
Sáng sớm đồng hồ báo thức vang lên lần thứ ba, cô mới từ trên giường bò dậy.
Thay xong quần áo, cô kéo màn cửa sổ ra, nhìn thấy bên ngoài sắc trời u ám, mưa nhỏ lất phất rơi, khiến cho tâm tình càng thêm ngột ngạt.
Cô phát ngốc một lát rồi mới đi vào phòng vệ sinh.
Rửa mặt, trang điểm, đều làm từng bước, đi đến phòng bếp, cô mở tủ lạnh ra, liền thấy bên trong có hộp hoàng đào.
Cô rũ mắt xuống, đem tâm tư còn sót thu lại, lấy bánh mì nướng ra.
Ăn điểm tâm xong, cô đi đến công ty, đến phòng trà nước liền gặp phải các đồng nghiệp nữ đang nói chuyện phiếm...!
"Hôm nay ở bãi đỗ xe tôi lại nhìn thấy Cố Tổng!"
"Bà nó, cô thật may mắn nha, mấy lần một tuần."
"Tôi cũng chỉ có thể từ xa ngắm mặt anh ấy, ai dám lên trước nha.
Nhưng mà gần đây hình như tâm tình Cố Tổng không tốt lắm, tôi nghe Tiểu Trương nói, cuộc họp cuối tháng ngày hôm qua vẻ mặt Cố Tổng đen từ đầu đến cuối."
"Một ngày trăm công ngàn việc, có thể không đau đầu sao? Cố Tổng vốn đã như vậy rồi."
"..."
Hề Phán không dám nán lại nghe thêm nên rất nhanh rời đi, trở lại ngồi trên ghế an tĩnh xem tạp chí.
Nhạc Dung đi tới, thấy được dáng vẻ của cô rầu rĩ không vui, hơi nghi hoặc một chút, "Hề Phán, mấy ngày nay cô...!có phải là có tâm sự gì hay không?"
"Làm sao thế?"
"Tôi cảm thấy hình như cô có chút buồn buồn."
Cô nở nụ cười nhẹ, "Có lẽ là bởi vì thời tiết thay đổi đó."
"Đừng ủ rũ như thế mãi, sắp tới kỳ nghỉ tết nguyên đán rồi.
Cô có dự định đi nơi nào chơi chưa?"
Hề Phán lắc đầu.
Cô hẳn là sẽ làm ổ ở nhà, bây giờ cô đều không muốn đi đâu cả.
Lúc chiều, Liya gọi Hề Phán vào phòng làm việc, đem mấy tờ giấy bày ở trước mặt cô, "Hề Phán, gần đây tâm trạng em không được tốt sao?"
Cô ngơ ngẩn, liền thấy bản thiết kế nộp hôm qua, đều là mực đỏ.
Này là cô phụ trách sửa chữa lại bản thiết kế chi tiết đánh giá tháng trước của Tầm Trí, cô thấy có chút như thế mà phải chỉnh đến tháng mười, có chút lẫn lộn không rõ, đều là những sai lầm rất đơn giản.
"Không có gì, Liya."
"Đối với mỗi phần nhiệm vụ đều phải chuyên chú nghiêm túc, việc sửa sang này tuy là công việc rất nhỏ nhặt, nhưng cần tốn thời gian, hơn nữa phải thực sự chuyên tâm."
Hề Phán gật gật đầu, trong lòng áy náy.
Liya cười cười, không có quá nhiều chỉ trích: "Chị tin đây là lần cuối cùng, nhưng mà hôm nay em phải tăng ca chỉnh cho xong, xem như bài học."
"Vâng."
Hề Phán trở lại trên ghế làm việc, nhìn xem báo cáo, đầu đau muốn nứt.
Mấy ngày nay cô thật rất khó tập trung, thất thần...!liền sẽ nghĩ tới những chuyện không vui.
Cô vội vàng bắt đầu chỉnh lý chi tiết đánh giá một lần nữa, làm liền làm tới ban đêm.
Khi chạng vạng tối Nguyên Hoành Viễn có gọi điện thoại cho cô, hỏi muốn đi ăn tối không, cô từ chối, một là không có thời gian, hai là cảm thấy không có tâm tư, không muốn có bất cứ quan hệ nào về chuyện tình cảm nữa.
Cô không phải không biết mục đích của đối phương, mà hiện tại cô cũng không biết nên xử lý như thế nào cho thỏa đáng, tâm cũng bấn loạn.
Sau khi bận bịu rất lâu, cô đi xuống lầu, ra khỏi cao ốc, phát hiện bên ngoài trời đang mưa to.
Cô mở dù ra, đi vào bên trong màn mưa, hướng trạm xe điện từng bước đi đến.
Trên đường mưa to gió lớn, dù cho cô cầm dù, trên thân cũng không tránh khỏi bị mưa giội đến, cô vùi đầu đi tới, gót giày không cẩn thận kẹt vào rãnh nhỏ ven đường, chân cô đau, thiếu chút nữa té ngã.
Cô hít một hơi lạnh, cổ chân đau đớn, đang muốn xoay người lại xem xét, gió liền thổi bay cây dù trong tay đang che mưa chắn gió cho cô, mưa hướng trên mặt phủ xuống.
Cô chạy như bay để nhặt dù, lại vô tình liếc về ánh sáng chiếc xe Maybach màu đen từ đường bên cạnh chạy nhanh qua.
Cô ngẩng đầu, liền thấy xe Cố Viễn Triệt càng lúc càng xa, không có bất kỳ ý định dừng lại nào.
Đáy mắt của Hề Phán không hiểu sao trong nháy mắt lại thấy đau đớn.
Cô thu hồi tầm mắt, đem toàn bộ tâm sự giấu vào trong lòng, tiếp tục tiến lên.
Bởi vì trời mưa, gần hai mươi phút sau cô mới trở lại tiểu khu.
Sau khi Hề Phán đang bước chậm dưới lầu của tòa nhà, chiếc xe Maybach màu đen mới chậm rãi ngừng lại ở cổng.
Trong xe rất yên tĩnh, ánh mắt của người đàn ông ngồi ở ghế sau từ đầu đến cuối đều rơi vào nơi cuối cùng Hề Phán biến mất, tầm mắt sâu thẳm nặng nề cất giấu không thấy đáy cảm xúc, đầu lông mày khẽ nheo lại, như là mây đen chậm chạp chưa kịp tan.
Bùi Nam ngồi ở ghế lái, ánh mắt nhìn Cố Viễn Triệt từ kính chiếu hậu, cảm khái càng ngày càng đoán không ra cảm xúc của Boss.
Rõ ràng chờ Hề Phán tan làm mới về, trên đường nhìn thấy người ta mắc mưa, lo lắng muốn chết lại không cho xe dừng lại, bây giờ lại yên lặng theo sau lưng, đưa mắt nhìn về phía nhà cô.
Trong xe vốn yên tĩnh, Cố Viễn Triệt bỗng nhiên mở miệng:
"Bùi Nam."
"Có phải trông tôi rất buồn cười không?"
Bùi Nam ngơ ngẩn, không nghĩ tới anh sẽ hỏi kiểu như vậy.
"Cố Tổng anh rất thích cô Hề Phán...!vì sao không nói với cô ấy?"
Sau khi Bùi Nam học xong bốn năm đại học, lúc đó Cố Viễn Triệt đã bắt đầu quản lí công ty, liền bị lão Cố Tổng cử đến bên cạnh anh, đã gần ba năm, anh ấy biết rất rõ sở thích của Cố Tổng, cũng ít nhiều biết được sự tồn tại của Hề Phán là duy nhất không có người thứ hai...!Trong lòng Cố Tổng sáng như ánh trăng.
Cũng là điểm yếu.
Anh đưa tay nhấn mi tâm, khóe môi câu nụ cười mỉa mai: "Nói thì có thể làm được gì? Sớm từ sáu năm trước, cô ấy đã đẩy tôi ra."
"Cố Tổng, tôi cảm thấy lúc trước cô Hề Phán rất yêu anh, là không thể nào chỉ đơn giản vì chút chuyện nhỏ liền từ bỏ phần tình cảm này, có thể phía sau còn có ẩn tình gì hay không?"
Bùi Nam suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, châm chước mở miệng:
"Lúc trước anh trai và chị dâu tôi cũng chia tay rồi quay lại, anh trai tôi theo đuổi lại chị dâu tốn rất nhiều thời gian, nhưng bây giờ đã có đứa con hai tuổi.
Cố Tổng, nếu như anh còn do dự...!thì sẽ không có cách nào khiến cho cô Hề Phán trở lại bên anh.".