Editor: Tiểu Băng
Beta: Tử Hy
Buổi sáng ngày thứ hai của Tết nguyên đán, Hề Phán xuất phát đi Khiên Lĩnh vùng ngoại thành Lâm Thành.
Vốn dĩ cô dự định ba ngày này đều làm ổ ở trong nhà, nhưng tối hôm qua cô hai ở tại Khiên Lĩnh lại gọi cho cô.
Khi còn bé cô hai thường xuyên dẫn cô đi ra ngoài chơi, quan hệ hai người cũng không tệ lắm, sau khi cô đi nước ngoài liền rất ít liên lạc.
Khoảng thời gian trước cô hai sinh đứa bé thứ hai, lúc này Tết nguyên đán liền mời Hề Phán tới chơi.
Hề Phán cũng muốn đến thăm nhà bọn họ, cũng là để thay đổi hoàn cảnh, thả lỏng tâm tình.
Khiên Lĩnh cũng không phải nơi nổi tiếng hay có cảnh đẹp, chỉ là vùng núi mộc mạc xinh đẹp.
Trên núi trong thôn người trẻ tuổi phần lớn ra ngoài làm việc, chỉ có người già cả cùng trẻ em, kinh tế lạc hậu, mà tín hiệu không tốt, phảng phất giống nơi nơi ngăn cách thế ngoại đào nguyên.
Cho nên lần này tới, cô cũng không nói cho bất cứ bạn bè nào biết.
Đường núi quanh co kéo dài hướng lên, bên trái là vách đá dựng đứng, bên phải là rừng trúc rậm rạp, tối hôm qua vừa mới mưa, giờ phút này với mây và sương mù lượn lờ san sát ở trên đỉnh núi màu xanh sẫm tựa như tiên cảnh.
Hề Phán ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ xe, nhớ tới hồi cao trung đã từng cùng Cố Viễn Triệt tới nơi này một lần.
Đó là quốc khánh năm lớp mười hai, Cố Viễn Triệt theo cô tới đây, trong trí nhớ của cô thì có lẽ đó là khoảng thời gian nhiều ngọt ngào nhất...!
Buổi trưa đã đến nơi, cô hai chuẩn bị đồ ăn rất phong phú, chú hai bận việc bên ngoài, nhà tuy chỉ có ba người, Hề Phán nhìn thấy em trai em gái tung tăng nhảy nhót, cũng cảm thấy ấm áp vui lây.
Buổi chiều, cô đi đến phía sau đỉnh núi nơi có hồ đập nước nhỏ dạo chơi.
Con đập nhỏ là cảnh đẹp nhất Khiên Lĩnh, bên cạnh được trồng rừng trúc với diện tích lớn, còn có nhiều bụi hoa dại, khi gió nhẹ thổi qua, không khí thoang thoảng nhàn nhạt hương hoa.
Cô ngồi trên băng ghế đá, ngắm cảnh đẹp, liền vẽ bản thảo thiết kế, linh cảm đột nhiên xuất hiện.
Nhưng mà trời chưa tới tối mà sắc trời đã trở nên âm u, cô hai đi tìm cô, "Phán Phán, trở về đi, giống như sắp có mưa."
Hề Phán ngửa đầu nhìn qua mây đen bao phủ trên bầu trời, nhìn giống như miệng của ác quỷ đang muốn ăn thịt người, thiếu chút nữa tim đã nhảy ra khỏi ngực.
Mi tâm của cô chau lại, cho đến khi bên tai lần nữa vang lên tiếng hối thúc của cô hai, cô mới đứng dậy đeo ba lô lên.
***
Ban đêm, Cố Viễn Triệt trở lại nhà cũ họ Trạch, bởi vì cha Cố Chung từ nước ngoài nghỉ phép vừa về nước.
Sau khi Cố Chung đem toàn quyền công ty giao cho con trai lớn quản lý, liền bắt đầu đi du lịch vòng quanh thế giới.
Cố Lạc Tinh mấy ngày nay cũng ở nhà, cha con ba người ngồi ăn một bữa cơm, toàn bộ quá trình dường như chỉ có tiếng nói ríu rít không ngừng của Cố Lạc Tinh, Cố Viễn Triệt cùng Cố Chung giống như một khuôn mẫu khắc ra, rất kiệm lời.
Sau bữa ăn Cố Viễn Triệt mới cùng Cố Chung đến phòng sách.
Hai người ngồi trên ghế bằng gỗ đỏ, ông vừa ngâm trà vừa hỏi, "Công ty gần đây thế nào rồi?"
Cố Viễn Triệt đáp lại, hai người mỗi người một câu, nhàn nhạt trò chuyện với nhau, không có tình cảm cha con, cũng không có tranh chấp.
"Ban đầu là con thích lĩnh vực áo cưới này, cha mới giúp con làm cái mở đầu, hiện tại xem ra cũng không tệ lắm." Cố Chung nhấp ngụm trà Long Tỉnh, ngước mắt nhìn anh, "Cô gái kia tới công ty làm?"
Động tác uống trà của Cố Viễn Triệt khẽ dừng lại.
"...!vâng."
Cố Chung liếc mắt nhìn anh, ngữ khí ngược lại thêm mấy phần trêu ghẹo: "Đây là người mà con nhiều năm thương nhớ."
Cố Viễn Triệt không trả lời lại.
Cố Tổng cầm lấy nước ấm đổ vào bình, đem nước ấm đổ vào lá trà, "Có một số việc đừng làm lén lút, đã lớn như vậy còn cần ta dạy cho con cách làm sao theo đuổi con gái nhà người ta à?"
"Không cần quan tâm con, ba chỉ cần đừng rước về cho con thêm ba bốn người mẹ kế là được."
"..."
Sắc mặt của Cố Chung khẽ biến hóa, không có hòa nhã để trêu chọc người khác.
Uống trà xong, Cố Viễn Triệt từ trong phòng sách đi ra, Cố Lạc Tinh lập tức đến tìm anh, "Anh hai, anh còn nhớ lúc cao trung anh cho em chữ ký Lý Tổng không?"
"Không nhớ rõ."
"Aizz, anh giúp em ngẫm lại xem? Em đã tìm rất lâu, anh hai à em gái đó tới tìm em đòi lại, em phải trả cho em ấy."
Phát giác được ánh mắt của Cố Viễn Triệt nhìn qua, Cố Lạc Tinh nhanh chóng phủ nhận: "Em không có trâu già gặm cỏ non nha."
"Anh hỏi như vậy lúc nào?"
"..." Cố Lạc Tinh nói nhanh, "Không nói đùa, anh ơi chữ ký Trạng Nguyên kia ở đâu? Nhanh cho em."
"Không có trong phòng anh, hình như đều dọn dẹp đến phòng kho, em đi hỏi dì Lý đi."
Cố Lạc Tinh níu lại cánh tay của anh, "Đi đi đi, cầu anh hai theo giúp em đi tìm một chút..."
Chuyện này...!
Cố Lạc Tinh quả thật là đem Cố Viễn Triệt kéo vào phòng kho, "Dì Lý cũng không biết chữ ký đó như thế nào, anh giúp em tìm xem."
Mặt của anh bắt đầu đen lại, ánh mắt quét chung quanh một vòng, cuối cùng chỉ vào cái thùng giấy: "Nhìn xem bên trong."
Cố Lạc Tinh mở ra tìm tìm, "Không có trong..."
"Cái kia sao."
"Để em xem một chút."
Cố Lạc Tinh đem đồ vật trong thùng giấy để ra ngoài, có hộp quà màu đỏ đen vô tình văng ra, lăn tới bên chân Cố Viễn Triệt, sau đó anh cúi đầu tùy ý liếc, ngoái nhìn, lại lần nữa cúi đầu, ánh mắt đột nhiên ngưng đọng.
Trên cái hộp vẽ chân dung hai người nam nữ giống phim hoạt hình.
Tuy rằng nét vẽ phía trên giấy Mark đã trở nên mơ hồ, nhưng anh lại thấy rất quen thuộc...!
Đây chính là do Hề Phán tự tay làm.
Lúc học cao trung, Hề Phán rất thích vẽ tranh hình chibi, về sau cô có vẽ ảnh chân dung cho mình cùng Cố Viễn Triệt, cô sẽ vẽ lên trên phía trong trang bìa ở mỗi quyển sách và sách của anh cũng không may mắn thoát được.
Dù cho nhiều năm trôi qua, anh vẫn có thể liếc một cái cũng nhận ra.
Điểm kỳ quái là, hộp vẫn được bọc kín như cũ, còn anh lại không có chút ấn tượng nào về món đồ này.
Anh nhặt nó lên rồi lật qua, liền thấy câu chúc: "Happy birthday."
Cố Viễn Triệt nhíu mày, xác nhận mình cho tới bây giờ chưa hề thấy qua món quà này.
Anh xé hộp quà ra, thấy khối thủy tinh hình chữ nhật trong suốt, bên trong là ngôi nhà ấm áp nhỏ làm bằng thủ công, ngôi nhà mặc dù là phiên bản mini, nhưng phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ và đồ dùng trong nhà, tất cả bố trí đều có dấu vết làm bằng tay, cực kỳ tinh xảo chi tiết, bên ngoài có vườn hoa theo phong cách phương Tây, còn có con đường đất nhỏ đầy tuyết trong rừng, xuyên qua giữa tiệm tạp hóa cùng đường phố.
Phong cảnh vô cùng thơ mộng, nhưng cũng cần phải kiểm tra tỉ mỉ và cẩn thận.
Cố Viễn Triệt ngắm nhìn món quà xa lạ, cả người ngẩn ngơ.
"Cậu hai, cậu út, hai người đang tìm cái gì vậy?" Lúc này ở cửa truyền đến giọng của thím Lý.
"Tôi tìm chữ ký..." Lời nói của Cố Lạc Tinh đột nhiên bị Cố Viễn Triệt chen ngang: "Thím Lý, cái này ở đâu ra vậy?"
Thím Lý nhìn cái hộp trên mặt đất, "Ài đây là..." Bà nhìn chằm chằm cái hộp một lát, "Vật này giống như là ở nhiều năm trước, khoảng thời gian này có chút không nhớ nổi, hình như là lúc cậu đã tốt nghiệp cấp ba..."
"Lúc ấy tháng sau, là sinh nhật của tôi?"
"Đúng đúng, tôi có chút ấn tượng, ngày sinh nhật của cậu đó không phải là mẹ cậu đến tìm dẫn đi chúc mừng sao, sáng ngày thứ hai lúc tôi đi ra ngoài đổ rác, liền thấy cái hộp này đặt trước cửa nhà, tôi cảm thấy kỳ quái không biết từ đâu ra, nên trước hết đem để ở nhà kho, nghĩ chờ hai cậu trở về hỏi có phải hay không của các cậu," Thím Lý vỗ vỗ đầu, "Thế nhưng về sau bận bịu liền quên đi, cũng không có để ở trong lòng..."
Anh nhìn cái hộp, lông mày càng nhíu chặt.
"Anh, đây là cái gì vậy?" Cố Lạc Tinh tò mò muốn lại gần xem, anh lại cầm lấy hộp, quay người lên lầu, để lại hai người với vẻ mặt hiếu kỳ.
Cố Viễn Triệt về đến phòng, đem hộp đồ đặt lên trên bàn.
Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm qua, đem bụi bặm từng chút lau đi, thẳng đến khi nhìn thấy khối thủy tinh bên trong, có hai nút bấm nho nhỏ, anh ấn xuống thử, ngôi nhà, đường phố cùng cửa hàng liền có ánh đèn sáng lên, lộ ra vẻ ấm áp.
Lúc học cao trung, Hề Phán thường xuyên nói ra suy nghĩ về cuộc sống sau này cho anh, cô nói cô thích ở trong một ngôi nhà nhỏ ấm áp lãng mạn, buổi tối mùa đông, cùng anh ngồi trước lò sưởi trong tường, anh đọc sách, cô rúc vào bên cạnh, đùa với chó nhỏ mèo nhỏ.
Anh không nghĩ tới, cô thật sự đem mơ ước này làm thành phiên bản mini tặng mình.
Tâm trí của anh hiện lên rất nhiều kỷ niệm, đến khi vô tình ấn xuống cái nút thứ hai, loa nhỏ bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng nữ hồn nhiên...!
"Hề Phán chỉ thích Cố Viễn Triệt."
Đây là giọng của cô.
Não anh bỗng nhiên tạm ngừng, cả người như hóa đá ngây ra.
"Hề Phán chỉ thích Cố Viễn Triệt, Hề Phán chỉ thích Cố Viễn Triệt..."
Không có dừng lại, âm thanh được ghi lại cứ liên tục tuần hoàn phát ra.
Cố Viễn Triệt nghe, thật lâu về sau đưa tay lên che đi hốc mắt.
***
Cố Viễn Triệt bấm điện thoại, ở đầu bên kia vang lên giọng phụ nữ, "Ai vậy?"
"Dung Hoan à? Tôi là Cố Viễn Triệt."
"Cố Viễn Triệt?"
Dung Hoan đã rất lâu không nghe đến cái tên này.
Nhưng sẽ không quên...!cô ấy là bạn thân trước đây của Hề Phán, bạn học cùng lớp hồi cao trung.
Lúc học cao trung, cô ấy cùng Hề Phán, Thân Sam Nguyệt chính là Thiết Tam Giác, chỉ là bây giờ không có ở cùng thành phố.
Lúc ấy cô ấy cùng Cố Viễn Triệt đơn giản vì Hề Phán mới mở miệng trao đổi cách liên lạc, về sau hai người không còn gặp nhau, bọn họ cũng không còn liên lạc.
Cố Viễn Triệt: "Cũng không có gì, xin lỗi làm phiền cô."
"Có chuyện gì à?"
"Tôi chỉ muốn tìm hiểu rõ vì sao lúc trước Hề Phán cùng tôi chia tay, cô biết nguyên nhân rốt cuộc là gì không?" Giọng nói của Cố Viễn Triệt dừng lại, "Hay là, ngày sinh nhật năm tôi tốt nghiệp cấp ba, Hề Phán có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Bởi vì cô đề nghị chia tay với anh, là ngày thứ ba sau sinh nhật của anh.
Anh có dự cảm mãnh liệt, chính là món quà chưa bao giờ thấy qua này để anh cảm thấy có một số việc đã bỏ sót hợp với vài mảnh vỡ kí ức.
Dung Hoan trầm mặc mấy giây, "Cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa nói với anh sao?"
"Không có.
Nếu như không phải tôi phát hiện món quà kia, cô ấy vẫn chọn vĩnh viễn giấu diếm tôi." Âm thanh của anh dần thấp xuống, "Cho nên tôi muốn biết...!tôi cuối cùng đã làm sai điều gì, tổn thương cô ấy."
Dung Hoan nghe vậy, suy nghĩ lướt qua về khoảng thời gian tốt nghiệp cấp ba kia.
Lúc ấy Viễn Triệt đi đến Bắc Kinh tham gia thi đấu, Hề Phán liền bắt đầu chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, cô vì làm quà cho anh, mặc kệ lời bàn tán của người ta vẫn muốn ngồi xe những hai giờ để đi lấy bánh kem, chọn nhà hàng anh thích nhất, tỉ mỉ chuẩn bị thật lâu, lúc ấy Dung Hoan làm bạn bè đều chứng kiến tất cả.
Hề Phán luôn luôn cười nói: "Năm nay tôi muốn tổ chức cho Cố Viễn Triệt một sinh nhật khó quên nha, đây là lần thứ hai tôi lấy thân phận bạn gái nha."
Nhưng vào ngày đó Cố Viễn Triệt không thể thất hứa, bởi vì mẹ ruột của anh đặc biệt đến Lâm Thành cùng anh đón sinh nhật.
Từ nhỏ cha mẹ anh đã ly dị, mẹ anh vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài, quan hệ mẹ con không nóng cũng không lạnh.
Cố Lạc Tinh trực tiếp lôi kéo anh, hi vọng có thể cùng mẹ, cùng anh bước qua ngày này, Cố Viễn Triệt đành phải từ chối lời mời của Hề Phán.
Nhưng kỳ thật sinh nhật trong lòng anh cũng như ngày bình thường, anh cũng không thấy khiến cô đau khổ vì chuyện này.
Khoảng thời gian thật dài anh gặp được Hề Phán mặc dù đã chia tay, nhưng lại không nói gì, không làm cho anh khó xử.
Buổi tối hôm đó, cô đem quà và bánh kem đến nhà Cố Viễn Triệt, muốn chờ đêm nay lúc anh trở về, cho anh niềm vui bất ngờ.
Nhưng ai ngờ, đợi ròng rã từ tám giờ đến mười một giờ tối, cũng không thấy một bóng người, sau đó cô nhịn không được gọi mấy cuộc điện thoại, lại không có người nhận.
Cô an vị đợi trước cửa nhà, từ vui vẻ kích động biến thành vội vàng, lo lắng.
Về sau Hề Phán buồn bực ngán ngẩm lướt xem trang chủ, liền thấy ba mươi phút trước, Khuyết Miểu đăng lên một tin:
Sinh nhật vui vẻ!
Trong video, cô ta thân mật ngồi bên cạnh Cố Viễn Triệt, anh từ từ nhắm hai mắt cầu nguyện trước bánh sinh nhật, cô ta đầu nghiêng ở bên cạnh anh, cười rất ngọt ngào nhìn về hướng ống kính.
Dưới khung bình luận, thậm chí có người đang hỏi Khuyết Miểu rằng đó có phải bạn trai cô ta không.
Kỳ thật Khuyết Miểu là do Cố Lạc Tinh mời theo, nhưng khi Hề Phán nhìn thấy ảnh chụp, đầu óc tỉnh táo trong nháy mắt đều sụp đổ.
Làm sao cô lại không biết Khuyết Miểu thích Cố Viễn Triệt, Hề Phán không nghĩ tới cô đợi cả buổi tối, vậy mà bạn trai mình lại đang cùng người con gái chụp ảnh chung.
Lòng tràn đầy chờ mong tất cả đã hóa thành bọt nước.
Ngày thứ hai thức giấc, không nghĩ tới cô gọi nhiều cuộc như thế lại chỉ đổi được một câu trả lời dửng dưng của anh: [Có chuyện gì không? Anh không cầm điện thoại, ngày mai nói chuyện nha.]
Cô đọc tin nhắn, hốc mắt dần dần ẩm ướt.
Cô nhận ra mình rất buồn, vốn dĩ có quan hệ với cô, nhưng trong lòng anh vẫn như cũ không có ý nghĩa, anh cũng không quan tâm có muốn đón sinh nhật cùng cô hay không, không quan tâm cô vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc anh, từ trước đến nay cô vì tình cảm của bọn họ mà đã cố gắng rất nhiều, nhưng trong mắt anh là có cũng được mà không có cũng không sao.
Hề Phán đã khóc rất lâu, cho đến khi trong lòng có giọng nói đang kêu gào: từ bỏ đi, anh ta không đáng.
......!
Cố Viễn Triệt nghe xong rồi tắt, ngạc nhiên đến nói không nên lời.
Đêm đó anh không có về nhà ngủ, bởi vì đêm đó mẹ dẫn bọn họ đi leo núi ở ngoài biệt thự, nên anh với em trai hôm sau mới trở về.
Ngày thứ hai sau sinh nhật, cô không có đem mọi chuyện làm rõ, cũng không thấy Khuyết Miểu nhắc tới, anh lại không biết có chuyện gì, cho nên lúc cô nói chia tay trong mắt anh nhìn tới không có chút mánh khóe nào, bởi vậy anh mới cảm thấy mình bị Hề Phán đùa bỡn tình cảm.
"Ban đầu chuyện này không phải mâu thuẫn lớn gì, tôi cũng đã cùng Phán Phán nói qua anh và Khuyết Miểu sẽ không có cái gì, nhưng cô ấy nói thất vọng vì thái độ của anh đối với cô ấy từ trước đến nay luôn thờ ơ.
Ở trong mắt chúng tôi, từ đầu đến cuối là cô ấy đang theo đuổi anh, cô ấy thích anh nhiều hơn so với anh thích cô ấy." Dung Hoan vui vẻ nói.
"Anh biết mọi người ở sau lưng đánh giá cô ấy như thế nào không?" Âm thanh Dung Hoan bỗng nhiên dừng lại, "Bọn họ nói, là cô ấy mặt dày quấn lấy.
Anh ở bên cạnh cô ấy, chỉ đành chấp nhận.
Hoặc là cảm thấy cô ấy đáng thương.
Bởi vì anh rất ít ở trước mặt người ngoài biểu hiện sự quan tâm đối với cô ấy, thậm chí...!cho tới bây giờ anh chưa từng nói thích cô ấy.
Kỳ thật tâm tư Hề Phán rất nhạy cảm, lúc tâm tình anh không tốt cô ấy sẽ làm đủ kiểu đùa cho anh vui vẻ, nhưng anh có quan tâm tới lúc cô ấy vui vẻ hay buồn giận không? Tôi không biết anh thích cô ấy bao nhiêu, tôi chỉ biết cô ấy ở cạnh anh...!đã rơi rất nhiều nước mắt.
Sở dĩ cô ấy không có làm rõ chuyện hôm sinh nhật, tôi suy đoán cô ấy hẳn là muốn giữ lại chút thể diện và sự tự trọng cuối cùng đó, cho nên giả vờ như rất vô tình.
Lúc ấy cô ấy nói chia tay với anh, tôi cũng ở bên cạnh.
Nhìn ra được, thật sự đáy lòng của cô ấy hi vọng anh có thể níu kéo lại, nếu như anh níu lại khẳng định cô ấy sẽ mềm lòng bỏ qua.
Thế nhưng anh không làm vậy.
Anh biết không? Khi đó cô ấy cúp điện thoại, cả người sụp đổ khóc đến cả người bị cảm, trực tiếp nói với tôi anh thật sự không yêu cô ấy, giống như bị điên vậy."
***
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Cố Viễn Triệt cúi thấp đầu, hốc mắt đỏ bừng, ngay cả bàn tay đang cầm di động cũng run lên.
Giờ anh mới hiểu được những năm đó anh vốn kiêu ngạo, ngu xuẩn cùng tự cho là đúng, để rồi anh mất đi là cái gì.
Những chuyện kia anh không quan tâm, nhưng thật ra là tay cầm lưỡi dao, đem lòng của cô đâm đến thương tích đầy mình.
Bởi vì cô không nói, anh liền cho rằng cô không ngại, cũng chưa từng đi tìm hiểu.
Anh thậm chí còn nói, cô thích đồ rẻ tiền.
Anh buông tay ra ấn lên mi tâm, nhanh chóng mở màn hình điện thoại di động ra, gọi cho Hề Phán.
Đầu bên kia không ai nghe máy.
Anh gọi lại một lần nữa, vẫn như cũ không ai kết nối.
Sau khi gọi liên tục mấy chục lần không có kết quả, anh bấm số gọi cho Bùi Nam.
"Cố Tổng."
"Đi tra xem bây giờ Hề Phán đang ở đâu, nhanh lên."
Anh muốn tranh thủ thời gian để tìm cô, nói cho cô tất cả mọi chuyện.
***
Cố Viễn Triệt tìm Hề Phán ròng rã cả đêm, lại phát hiện làm sao cũng không liên lạc được với cô.
Vừa mới bắt đầu anh tưởng rằng Hề Phán không muốn nhận điện thoại của anh, liền đến nhà cô ấy, nhưng mà gõ thật lâu cũng không có ai mở cửa.
Anh liên hệ đến Thân Sam Nguyệt, cô ấy cũng không biết Hề Phán đi nơi nào, cũng không liên lạc được, như đã mất tích.
Trong lòng Cố Viễn triệt càng ngày càng cảm giác không ổn, anh không dám nghĩ đến hướng xấu, nhưng lại không kiềm chế được lo lắng cho cô có phải đã xảy ra chuyện gì không.
Anh bị mất ngủ cả đêm.
Sáng sớm ngày thứ ba Tết nguyên đán, anh rửa mặt xong xuống lầu, chuẩn bị đi đến đồn công an.
Giờ phút này Cố Lạc Tinh đang ở phòng khách xem tivi, quay đầu nhìn thấy anh sau đó cười nói: "Anh, quầng mắt thâm có chút nặng nha."
Cố Viễn Triệt không có phản ứng, nghe được dì Lý trong phòng bếp đang gọi có thể dùng bữa sáng, vừa muốn đi, liền nghe được trên TV truyền ra âm thanh: "Tối hôm qua lúc rạng sáng, Khiên Lĩnh bị cơn lũ nguy hiếm bất ngờ kéo đến, bởi vì mưa liên tục nhiều ngày, đỉnh núi của Khiên Lĩnh bị sạt lở, dẫn đến vài căn nhà trong thôn trên núi bị thiệt hại nặng nề..."
Người đàn ông đang dẫn tin bỗng nhiên nói.
Cố Lạc Tinh vừa đổi đài, điều khiển từ xa đã bị anh đoạt lấy, "Ui da anh..."
Cố Viễn Triệt bấm lùi về tin tức vừa rồi, liền thấy trên TV phát ra hiện trường lộn xộn, "Trước mắt cơn lũ đã có ba người tử vong, hai người mất tích, mười mấy người bị thương, bởi vì trong thôn chỉ có một con đường duy nhất đã bị cơn lũ phá hủy, bộ đội và cảnh sát vũ trang hiện đang dựng lều tạm thời ở nơi an toàn trên cao và trấn an người dân, đối với cư dân bị thương sẽ tiến hành chữa trị..."
Cố Viễn Triệt nhìn chằm chằm TV, đáy lòng chợt chìm xuống, trong cổ xuất ra mấy chữ:
"Hề Phán..."
"Anh, anh đang nói cái gì vậy?"
Đúng lúc lúc này, điện thoại Cố Viễn Triệt rung lên.
Khi đã lấy lại tinh thần, liền nghe điện thoại, giọng của Bùi Nam truyền đến bên tai: "Cố Tổng, vừa rồi tôi lại đi đến khu cô Hề ở hỏi thăm bảo vệ gác cổng, thử cho anh ta nhìn ảnh của Hề Phán, anh ta nói nhớ không lầm thì sáng sớm hôm trước có nhìn thấy Hề Phán đi về hướng xe buýt tới Khiên Lĩnh, bởi vì lúc ấy anh ta vừa vặn giao ca ra về..."
Trong nháy mắt Cố Viễn Triệt cảm giác đầu óc mình bị đình chỉ, hoàn toàn không nghe được âm thanh gì xung quanh nữa.
Nhìn qua TV, ánh mắt anh hoàn toàn ngây ngốc.
"Cố Tổng...!Cố Tổng?"
"Chuẩn bị đi Khiên Lĩnh," Cố Viễn Triệt đỏ cả vành mắt, giọng nói khàn khàn không ngừng run rẩy, "Hề Phán...!cô ấy đã xảy ra chuyện.".