Chỉ Dung Túng Mình Em


Khi nghe được hai chữ "Nhà tôi", tuy Hề Phán biết ý mà anh muốn nói hẳn là nhà thiết kế của công ty nhà anh, nhưng tim cô vẫn đập loạn nhịp.
Mọi người xung quanh thấy Cố Viễn Triệt có thái độ thân mật như vậy thì không nhịn được sôi nổi nhìn về phía Hề Phán bằng đủ loại ánh mắt.
Hề Phán hơi gật đầu chào hỏi với người tổ chức, đối phương nói giỡn vài câu, sau cùng mời Cố Viễn Triệt tới yến hội dự tiệc, rồi sau đó nhìn về phía Hề Phán, ánh mắt như dò hỏi: "Vị nữ sĩ này cũng đi cùng đi? Vẫn còn vị trí trống."
"Được, vậy làm phiền anh Vương rồi."
Cố Viễn Triệt dứt lời, nhìn về phía cô gái bên cạnh mình, lúc này Hề Phán nào dám cự tuyệt, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo anh.
Sau khi một đoàn người rời đi, vốn dĩ trong đám người còn vang lên mấy tia kinh ngạc, cảm thán: "Không nghĩ tới đêm nay còn có thể nhìn thấy tổng giám đốc của Tầm Trí, anh ta đối với nhà thiết kế nhà mình cũng thật tốt quá chứ nhỉ."
"Hâm mộ quá, khiến cho tôi cũng muốn đầu quân cho Tầm Trí ha ha."
Bao Thi Đào đứng một bên mà bên tai nghe thấy mấy lời phiền toái này, sắc mặt nhanh chóng đen lại.
Quả nhiên là Hề Phán!
Trình độ thì không có, lớn lên thì một bộ dáng vẻ của hồ ly tinh yêu tử, chuyên đi câu dẫn đàn ông.
Hứa Môi nghe mọi người nói như vậy, cuối cùng chỉ cười cười: "Tôi thấy chúng ta vẫn nên chuyên tâm làm thiết kế, dựa vào bản lĩnh mà kiếm cơm thì làm việc ở đâu cũng giống nhau."
Lời này trong tối ngoài sáng như muốn nói Hề Phán dựa vào mối quan hệ, ý đồ châm chọc quá rõ ràng.
Mấy người xung quanh cũng phụ họa theo.
Hứa Môi cầm tay Bao Thi Đào rồi nháy mắt với cô ta một cái.
Hai người rời đi, trên mặt Bao Thi Đào lộ rõ ý cười: "Quả nhiên, lớn lên xinh đẹp như thế, ngay cả tổng giám đốc của Tầm Trí cũng có thể câu dẫn được."
Hứa Môi cười đạm mạc: "Đừng để ý quá, cho dù là Tầm Trí thì cũng không dung nổi cô ta, cô xem cô ta mấy năm nay đã có tác phẩm tiêu biểu nào chưa?"
"Chỉ là để cho cô ta khoe khoang trong chốc lát."
***
Hề Phán đi theo Cố Viễn Triệt, ngồi xuống bàn chủ toạ tại phòng chính của yến hội.
Cô chỉ là một nhà thiết kế nhỏ không có tiếng tăm gì, lại ngồi giữa một bàn toàn những người có máu, có vẻ cực kỳ không thích hợp...
Nhưng mà người đàn ông bên cạnh tựa hồ không để ý chút nào, một chút lại đưa cho cô khăn ấm, lát sau lại thấp giọng dò hỏi cô muốn loại đồ uống gì, khiến cho cô như đang đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa mà nhỏ giọng hỏi: "Không phải anh đi nước ngoài sao? Sao lại tới nơi này."
Anh cười hỏi lại: "Anh là nhà tài trợ của tiệc này, sao lại không thể tới nơi này?"
Hề Phán: "..." Hoá ra nhà tài trợ mà mọi người vừa thảo luận ở trên xe lúc nãy chính là anh.
Anh hơi nghiêng mình sang phía cô, ánh mắt dừng trên gò má ướt át như cô nàng kiều diễm nhỏ của cô, đè thấp giọng: "Sao em lại biết anh đi công tác ở nước ngoài? Quan tâm anh như vậy à?"
Cô cười nhạt: "Ngài là ông chủ lớn, đi đâu đều phá lệ trở thành sự chú ý của người khác, không cần đi tìm hiểu thì cũng tự khắc nghe được."
"Chiều nay anh mới vừa xuống máy bay."
"Ừm?"
"Vốn dĩ muốn tới khách sạn nghỉ ngơi nhưng khi biết em ở đây, anh lại không yên tâm nên đã tới."
Hề Phán ngây người một lúc lâu, chỉ dời ánh mắt về, xem như cái gì cũng chưa nói.
Ánh đèn sáng lộng lẫy từ đèn treo trên đỉnh đầu chiếu rọi khắp nơi trong đại sảnh yến hội, cùng với hòa âm bên tai, nhân viên phục vụ đem lên một mâm đồ ăn tinh xảo.
Hề Phán cúi đầu an tĩnh cắt bò bít tết, uống rượu vang đỏ, cũng may lực chú ý của Cố Viễn Triệt không còn đặt ở trên người cô nữa mà chỉ nói chuyện với mọi người ngồi cùng bàn cô nghe mà không hiểu.
Cô chán đến chết, rót cho mình thêm một ly rồi lại một ly, cuối cùng một lần khi cô định rót nữa thì tay đã bị người đàn ông bên cạnh đè lại, "Không cho uống nữa."
Hề Phán quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Cố tổng ngay cả chuyện này cũng muốn quản?"
Âm lượng của anh chỉ đủ cho hai người có thể nghe được: "Đợi chút uống say anh không dám bảo đảm sẽ làm cái gì với em đâu."
"..." Hề Phán đã có chút say nghe vậy thì sợ.
Lời này không phải không có lý.
Lúc trước khi kết thúc kì thi tốt nghiệp đại học, bạn học mở tiệc, cô cũng uống say mèm, Cố Viễn Triệt đưa cô đến phòng tại khách sạn, cô còn dính lấy anh không cho anh đi, tự nhiên chọc cho anh cả người khô nóng.
Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, phát hiện mình đang bị Cố Viễn Triệt chặt chẽ ôm vào trong ngực.
Khi cô tắm rửa, phát hiện khắp cơ thể đều là mấy dấu hồng đỏ, cô xấu hổ, giận dữ đi tìm anh "tính sổ", giọng anh khi ấy hơi khàn mà giải thích: "Nếu không hôn em, có khả năng là anh nhịn không được nữa."
Hề Phán từ trong hồi ức xấu hổ ấy trở về với thực tại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Cố Viễn Triệt thấy vậy, cười: "Em đây là đang nghĩ đến cái gì?"
Hề Phán không bao giờ muốn phản ứng lại anh.
Qua một lát, có người tới kính rượu với những người ở bàn này, người giống nhau còn không dám tới, đều là người có danh tiếng uy tín hoặc hào quang tám hướng ở trong giới.
Quả nhiên, khi Hề Phán nhìn thấy Bao Thi Đào và Hứa Môi cầm chén rượu, bước chân uyển chuyển đi tới.
Vào một lần Bao Thi Đào nhận giải thưởng bản thiết kế độc lập đẹp nhất, sau đó đã có chút danh tiếng, hai người lần lượt kính rượu với mấy người ngồi cùng bàn, cuối cùng đến phiên Cố Viễn Triệt, "Cố tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên là khí thế bất phàm."
Sắc mặt anh nhàn nhạt, sau khi chạm cốc với cô ta, Bao Thi Đào cười tươi như hoa, nhìn về phía Hề Phán, nói: "Nói thế nào thì tôi và Hề Phán vẫn là bạn đại học đồng học đó, trước đó còn từng làm chung một công ty."
Hề Phán im lặng không nói, nhìn cô ta diễn kịch.
"Ừm?" Thần sắc anh cuối cùng cũng có chút lay động.
"Đúng vậy, trước kia thành tích của Hề Phán rất xuất sắc, khỏi phải nói lớn lên xinh đẹp thế nào, rất nhiều người theo đuổi đó, mọi người cũng rất thích cô ấy......"
Mặt Hề Phán khẽ biến sắc, theo bản năng nhìn sang Cố Viễn Triệt, sau khi anh nghe xong lời của Bao Thi Đào, thế nhưng chỉ cười đạm mạc một chút:
"Cô ấy rất được người ta yêu thích."
Thấy mục đích không đạt được, Bao Thi Đào và Hứa Môi đành phải rời đi, mà Hề Phán cũng cảm giác bị hai người ghê tởm này làm ảnh hưởng đến nỗi ăn không ngon, lúc này Cố Viễn Triệt mở miệng: "Mấy kẻ õng ẹo làm dáng, vốn không cần để ở trong lòng."
Hề Phán sững sờ.
Hoá ra anh......!Đã nhìn ra.
"Tiếp tục ăn đi, chén canh này có hương vị không tồi." Anh nói.
***
Sau khi tiệc tối kết thúc, mọi người lục tục tan cuộc, vốn Hề Phán sẽ ngồi xe đưa đón trở về nhưng Cố Viễn Triệt lại nói sẽ đưa cô về.

Cô không muốn lại đụng phải hai người kia nên đi theo anh tới bãi đỗ xe, anh cởi áo khoác đưa cho cô, "Khoác thêm đi."
Thực sự cảm giác có chút lạnh nên cô cũng không từ chối.
Khi Bùi Nam mở cửa xe cho hai người họ, nhìn thấy bên môi Boss ẩn ẩn cười, đột nhiên cảm thấy vui mừng khắp chốn.
Quả nhiên khi tiếp xúc với cô Hề Phán, boss vốn âm tình bất định cuối cùng cũng có thể bình thường một ít.
Nửa giờ sau, trở lại bãi đỗ xe của khách sạn, Hề Phán xuống xe, "Đưa tôi tới đây được rồi, cảm ơn."
Cố Viễn Triệt cũng xuống xe, đạm thanh đáp: "Anh cũng ở nơi này."
"......"
Đi tới bên cạnh, anh thuận miệng hỏi: "Hôm nay ăn no chưa?"
Hề Phán định trả lời, dường như tầm mắt nhìn thấy một bóng người, cô nghiêng đầu, lại phát hiện không có ai.
Chú ý tới ánh mắt giật mình của cô, anh cũng nhìn qua: "Làm sao vậy?"
"Không, hình như tôi nhìn lầm rồi......"
Tầm mắt Cố Viễn Triệt tối sầm vài phần, quay đầu ra hiệu cho Bùi Nam, rồi sau đó mở miệng: "Đi thôi."
Thang máy tới tầng 12, Cố Viễn Triệt l đưa cô đến cửa phòng.
"Cảm ơn, tôi đi vào trước."
Cô nói xong, mở khoá phòng, sau khi cửa mở ra, cô đi vào rồi chuẩn bị đóng cửa lại, đột nhiên cảm giác có một cỗ lực ngăn mình.
Hề Phán quay đầu thì thấy Cố Viễn Triệt đi đến.
"Này, anh định làm gì......"
Anh đi lên phía trước, bao vây cô ở dưới bóng dáng cao lớn, cô lui dần ra sau rồi đến chân tường, tim đập thình thịch, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: "Cố Viễn Triệt, anh lại muốn làm cái gì?"
Anh rũ mắt nhìn cô chăm chú, một lát sau trong không gian an tĩnh mới vang lên tiếng của anh: "Anh chỉ là đến xem thử em có uống say hay không."
Có thể khiến anh bị "Giậu đổ bìm leo" hay không.
"............"
Cô tức giận đẩy anh ra, "Anh thật nhàm chán."
Anh cũng không dám ở thời điểm này làm cái gì với cô, dù sao cô đã rốt không thích anh như thế, "Anh về đây, em cố gắng nghỉ ngơi đi."
Cùng lúc đó, ở bên ngoài phòng, tại một chỗ ngoặt ở hành lang, Bao Thi Đào nhìn ảnh chụp trên di động, lạnh lùng cười.
Hề Phán và tổng giám đốc của Tầm Trí hẹn hò đêm khuya, một khi tin tức này bị truyền ra trong giới thiết kế giới, thanh danh của Hề Phán có thể hoàn toàn bị hủy hay không?
Cô ta vô cùng đắc ý khóa lại màn hình di động, xoay người, chợt nhìn thấy có một người đàn ông mặc đồ màu đen đứng ở phía sau, thần không biết quỷ không hay, một chút động tĩnh cũng chưa hề phát ra.
"A!" Cô ta khiếp sợ, di động trực tiếp rơi trên mặt đất.
Bùi Nam giành trước một bước nhặt di động lên, nhìn cô ta, ngoài cười nhưng trong không cười: "Vị này nữ sĩ, cô đang chụp cái gì thế?"
Bao Thi Đào chột dạ: "Có, có liên quan gì tới anh sao?"
Cô ta muốn xoay tay cướp điện thoại, nhưng Bùi Nam trước sau không cho, cô ta tức giận đến nỗi mặt mũi méo xệch: "Anh là ai chứ? Nếu còn không trả thì tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Báo cảnh sát?"
Phía sau vang lên giọng nam âm lãnh.
Bao Thi Đào quay đầu lại đã chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Cố Viễn Triệt.
Anh, không phải anh ta đã vào phòng của Hề Phán sao?!
Người phụ nữ nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó nhìn thấy Bùi Nam đưa điện thoại cho Cố Viễn Triệt, cung kính đứng ở phía sau anh.
Cố Viễn Triệt lười biếng nâng mí mắt: "Cô cảm thấy cảnh sát tới là đuổi tôi đi, hay là khiến cô phải xoá mấy tấm ảnh trong điện thoại của cô?"
Bao Thi Đào lui về phía sau một bước, "Tôi chụp ảnh bao giờ chứ? Các người đừng có đổ oan cho tôi!"
Cố Viễn Triệt trả điện thoại cho cô ta, ánh mắt lạnh xuống, kiên nhẫn nói:
"Tôi nói lần cuối, xoá hết mấy tấm ảnh cô đã chụp đi."
Bao Thi Đào ngửa đầu: "Nếu tôi cứ không xóa thì sao?"
"Tôi đây sẽ khiến cho cô ngày mai không có cách nào xuất hiện ở đại hội."
Ngữ khí của Cố Viễn Triệt, một chút cũng không mang theo tia đùa giỡn, lòng Bao Thi Đào trầm xuống, biết dựa vào năng lực của anh ta thì tuyệt không phải chỉ là tùy ý nói bừa.
Một lát sau, Bao Thi Đào cầm lại di động, xoá bỏ ảnh đã chụp.
Sau khi xóa xong, cô ta đem điện thoại cho anh kiểm tra, anh xem xong mới trả lại.
Bao Thi Đào tức giận đến nỗi sắc mặt bầm tím, đoạt lại di động đang muốn rời đi thì nghe được giọng nói của người đàn ông lại lần nữa vang lên:
"Tôi hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng."
Bỗng nhiên cô ta dừng bước lại.
"Hiện tại hẳn là cô đã biết người chống lưng cho Hề Phán là ai.

Nếu còn có lần tiếp theo..."
"Tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi giới thiết kế."
Ngày hôm sau tại đại hội nhà thiết kế, một vài nhà thiết kế trẻ nhận thưởng, bởi vì năm nay Hề Phán bận việc nhân sự, cũng không có tác phẩm nào ra mắt mọi người, cho nên chỉ có thể làm một trong những người vỗ tay chúc mừng.
Nhưng kỳ thật cô cũng không phải thực sự để ý mấy cái danh lợi đó, tựa như rất sớm trước kia, cô gặp được một tiền bối nói với mình rằng, tận lực là chính mình, dùng nhiều thời gian để suy ngẫm, tác phẩm hay chẳng sợ nhiều vãn ra tới cũng không có vấn đề gì, mấu chốt là vĩnh viễn bảo trì một viên không cao ngạo không nóng lòng.
Sau cuộc họp, cô bay về Lâm Thành.
Ngày hôm sau là cuối tuần, vốn dĩ cô muốn ở nhà, nhưng sáng sớm đã nhận được cuộc gọi của Nguyên Hoành Viễn.
"Con đường ván cổ trên núi đã chính thức mở cửa, một người bạn của tôi từng tới đó, nói rằng phong cảnh không tệ và không khí trong lành, em có muốn đi dạo chút không?"
Anh ta còn gửi một vài bức ảnh tới, Hề Phán vừa thấy, cảm giác cũng không tệ.
Cô chưa bao giờ thích những thành phố sôi động và ồn ào cho lắm, mà ngược lại lại thích những khung cảnh tự nhiên và bình dị như vậy.

Cô trả lời: "OK, nhưng anh đợi em tắm rửa đã."
[Không sao đâu, em cứ thong thả đi, giờ tôi sẽ lái xe qua, vẫn còn chút thời gian.

]
Hề Phán thay một chiếc áo len màu vàng nghệ, búi tóc lên rồi trang điểm nhẹ.

Trông rất thanh thuần và động lòng người, như thể cô đang trở lại thời học sinh vậy.
Lúc xuống lầu, Nguyên Hoành Viễn đã đợi sẵn ở đây, nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy, anh không khỏi khen ngợi vài câu, Hề Phán cong môi mỉm cười khiến anh càng thêm say đắm.
Sau khi lên xe, anh đưa cho cô chai nước trái cây: "Đây là tôi vắt từ cam tươi ở nhà, tuyệt đối 100% tốt cho sức khỏe."
Nước cam uống vào miệng có mùi thơm đặc sệt của trái cây, không chất phụ gia, lòng cô không khỏi ngạc nhiên trước tấm lòng của anh.
Buổi sáng, cả hai đi vòng vòng trên con đường ván cổ, nơi đây giống như một quán dưỡng khí tự nhiên, cảnh vật thật dễ chịu.

Nguyên Hoành Viễn máy ảnh chuyên nghiệp chụp cho cô mấy tấm.

"Thời đại học, chuyên môn của tôi là nhiếp ảnh.

Thực sự là nếu không trở thành tổng biên tập, có lẽ tôi đã trở thành một nhiếp ảnh gia tự do."
Hề Phán cười, "Thật ra trước đây tôi cũng rất hứng thú với phương diện này, nhưng bận quá nên không có thời gian tìm hiểu."
" Không thành vấn đề, nếu em thích, tôi có thể từ từ dạy cho em.

"
***
Sau khi xuống chân núi, buổi trưa Nguyên Hoành Viễn đưa cô đến trung tâm mua sắm lớn nhất Lâm Thành ăn cơm.

Sau bữa ăn, hai người đi mua sắm, anh hỏi cô có vội về nhà không, nhưng nếu cô không vội, anh muốn mời cô đi xem phim.
Hề Phán đồng ý.
Thế là cả hai tùy ý đặt vé một bộ phim tình cảm đô thị với rating khá.

Khi Hề Phán xem thì mới nhận ra rằng đó là chủ đề về cặp tình nhân gương vỡ lại lành.
Sau khi ra khỏi rạp, Nguyên Hoành Viễn xúc động thở dài: "Chỉ cần gặp đúng người, cuối cùng vẫn sẽ về bên nhau."
Hề Phán cười nhẹ, nhưng nhẹ nhàng đáp lại: "Nhưng trên đời làm gì có nhiều trường hợp gương vỡ lại lành chứ."
Nguyên Hoành Viễn quay lại nhìn cô, từ trong mắt cô bắt gặp cảm xúc không thể giải thích được, "Em không tin gương vỡ lại lành có thể đoàn tụ sao?"
Cô lắc đầu: "Không phải em không tin, chỉ là càng ngày càng ít.

Ngoài đời, đa số các cặp đôi chia tay vì không còn yêu nhau, thậm chí là không thể nhìn mặt nhau cả đời, bằng không thì làm sao có câu "ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng" chứ."
Hề Phán ném chai Coca trong tay vào thùng rác, khẽ thở dài:
"Đa số những người đi trước đều do không gặp được người thích hợp.

Gặp nhau rồi phải chia xa là do duyên phận.

"
Nguyên Hoành Viễn xoa xoa điện thoại, im lặng.

Một lúc sau, anh ngẩng đầu cười: "Được rồi, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa, đi ăn cơm đi, tối nay em nhất định phải cùng tôi đi ăn bữa cơm này."
"Tại sao?"
"Chỉ dựa vào...!Hôm nay tôi đã đưa em đi đổi gió rồi còn mời em xem phim?"
Hề Phán mỉm cười," Được rồi, em sẽ mời khách."
"Đùa em thôi, tôi đã đặt nhà hàng rồi." Anh nhấn nút thang máy.
***
Nơi mà Nguyên Hoành Viễn đưa cô đến là nhà hàng Michelin trong thành phố, đặt chỗ trước là vị trí không tệ, là một phòng bao riêng biệt.
Sau khi ngồi xuống gọi đồ ăn, khi cả hai đang trò chuyện thì điện thoại của Hề Phán bất ngờ rung lên.
Vừa nhìn, là Cố Viễn Triệt gọi.
Cô do dự, đứng dậy nói với Nguyên Hoành Viễn là mình đi nghe máy.
Sau khi nhấc máy, "Có chuyện gì không?" Giọng cô không nóng không lạnh nói.
"Hề Phán, em...!em đang ở đâu vậy."

"Nếu có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng đi."
"Tối nay em có rảnh không? Anh muốn mời em dùng cơm, không có ý gì khác, chỉ đơn giản là...!một bữa cơm thôi." Trong lời nói của anh hàm chứa sự chờ mong.
Hề Phán liếc nhìn người đang ngồi trong phòng bao, im lặng từ chối: "Tối nay tôi có hẹn rồi."
"Vậy anh sẽ đợi ở dưới lầu nhà em, khi nào thì em về.."
"Tôi chưa biết, có lẽ tôi sẽ không về sớm như vậy, anh có chuyện gì thì cứ nói với tôi qua điện thoại đi."
Thấy Cố Viễn Triệt ở đầu dây bên kia im lặng, cô cũng không nhiều lời nữa: "Vậy thôi, cúp máy đây."
Quay lại phòng bao, Nguyên Hoành Viễn quay sang hỏi cô: "Có công chuyện à?"
"Không."
Anh không hỏi thêm nữa, quay lại chủ đề vừa rồi, đồ ăn đã được mang lên, còn món tráng miệng cuối cùng, Nguyên Hoành Viễn nói đi vệ sinh, ai ngờ Hề Phán chưa thấy anh trở lại thì đã nghe thấy có người hát bài "Chúc mừng sinh nhật".
Ánh đèn trong phòng dần dần hạ xuống, Nguyên Hoành Viễn từ ngoài cửa đẩy xe bánh sinh nhật vào và cầm trên tay một bó hoa tươi.
Hề Phán kinh ngạc đứng lên.
"Chúc mừng sinh nhật em, chúc mừng sinh nhật em..."
Nguyên Hoành Viễn bước đến bên cô, ý cười càng thêm sâu, "Sinh nhật thế này bất ngờ không?"
Lúc này Hề Phán mới nhớ ra dương lịch hôm nay là sinh nhật của cô.

Cô đã lớn thế này nhưng hiếm khi tổ chức sinh nhật theo dương lịch, mà chủ yếu là theo âm lịch, Nguyên Hoành Viễn nói trước đây đã vô tình nhìn thấy, vì vậy liền nhớ trong lòng.
Hề Phán nhận hoa, ước nguyện rồi thổi nến, cô rất xúc động: "Cảm ơn anh đã chuẩn bị một điều bất ngờ như vậy..."
"Hề Phán, tôi có lời này muốn nói."
Cô ngước mắt lên thì chợt nhìn thấy sự trìu mến trong mắt anh.
Nguyên Hoành Viễn mỉm cười, gãi đầu và che giấu cảm xúc lo lắng: "Đã lâu rồi tôi không tỏ tình với người khác.

Tôi có chút lo lắng."
"Thực ra, Hề Phán, tôi nghĩ em đã đoán được tâm ý của tôi rồi, tôi thích em, mặc dù chúng ta quen nhau chưa lâu nhưng tôi xác định được tình cảm của mình dành cho em là gì, tôi thấy em rất khác với những người khác, em là người tự tin và độc lập, em có chính kiến của mình về nhiều thứ, em có nhiều ưu điểm, nếu để tôi nói hết thì có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian."
Hề Phán rũ mắt: "Hoành Viễn, em...!đã lâu rồi em không yêu đương, em cảm thấy..."
"Là bởi vì Cố Viễn Triệt?"
"Anh, anh biết?!"
"Tôi đoán được, thật ra có thể thấy quan hệ giữa em và anh ta không chỉ là quan hệ công việc.

Sau này mới biết hai người từng học cùng trường nên tôi cũng đoán như vậy."
"Đúng vậy, anh ấy và em là người yêu cũ."
Anh mỉm cười:" Thực ra thì không sao.

Đó là quá khứ.

Tôi không bận tâm.

Dù kết quả của hai người như thế nào thì bây giờ em có quyền bắt đầu cuộc tình mới.

Thực sự thì, tôi không yêu cầu em chấp nhận tôi bây giờ, chỉ là tôi muốn hỏi, em có thể thử tiếp nhận tôi không? Hay là cho tôi cơ hội theo đuổi em? "
"Có lẽ em đã từng bị tổn thương trong tình yêu, nhưng tôi muốn mình là người có thể chữa lành cho em.

Em nói em thích tình yêu đơn thuần, và anh cũng hướng về loại tình cảm tế thủy trường lưu* này.

Tôi cũng hy vọng sẽ có thể đem đến cho em loại cảm giác tim đập thình thịch và làm cho cuộc sống của em hạnh phúc bởi vì có tôi."
(*) 细水长流: Tế thủy trường lưu: sử dụng tiết kiệm sẽ dùng được lâu; nước chảy nhỏ thì sông sẽ dài (ví với việc dùng ít thì lâu hết, sử dụng sức người, sức của tiết kiệm thì mãi dài lâu), ý nói một cuộc tình lâu dài, bền chặt.
Anh ôn nhu hỏi khẽ:
"Cho tôi một cơ hội để khiến em rung động, được không?"
Đáy lòng Hề Phán đang không ngừng kêu gào: Đáp ứng đi, còn chần chừ gì nữa.
Cô nhìn anh, cuối cùng cũng gật đầu.
Editor: Tử Hy
***
Ở dưới chung cư, Cố Viễn Triệt ngồi trong xe, nhìn chiếc xe hơi ở xa đang dừng lại.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái xuống xe, mở cửa cho người bên cạnh.
Hề Phán ôm hoa cười hạnh phúc, sau khi hai người chào tạm biệt nồng nhiệt, Nguyên Hoành Viễn nhìn cô đi lên lầu.
Cố Viễn Triệt im lặng nhìn cảnh tượng kia, độ ấm trong mắt càng ngày càng lạnh, bánh kem, hoa tươi và quà vẫn lẳng lặng nằm ở trên tay.
Bùi Nam liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, lòng cũng lạnh xuống theo.
Anh ta biết Cố Viễn Triệt lo rằng Hề Phán không chịu tổ chức sinh nhật âm lịch cùng mình nên đã chọn dương lịch, chuẩn bị từ trước rất lâu rồi còn ra nước ngoài chọn quà, ai ngờ chờ cả buổi tối nhưng lại nhìn thấy một màn này.
Trong xe im lặng hồi lâu, cho đến khi Cố Viễn Triệt tự giễu cười:
"Hóa ra năm đó cô ấy đợi tôi mãi mà không được, chính là cảm giác này."
Bùi Nam quay đầu lại, thận trọng hỏi: "Cố tổng, anh Nguyên đã đi rồi, anh có muốn lên lầu không?"
Anh nhắm mắt lại, một lúc sau mới cất giọng khàn khàn đáp:
"Không..."
"Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, đừng làm cô ấy không vui.

"
***
Thứ hai, Hề Phán đến công ty, nhưng lại nhận được thông báo bất ngờ:

Người mẫu dự định đại diện cho đồ cưới vào tháng 3 năm nay sẽ được thay bằng người mẫu mới.

Hôm nay, người mẫu mới sẽ đến công ty và tất cả các kích thước cần được đo lại.

Chuyện này giao cho cô hoàn thành và sau đó báo cáo với Warren.
Vào lúc Hề Phán nghe tin Khuyết Miểu bị thay thế, ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu cô.
Trong một ngày, cô rất bận rộn, buổi sáng lấy số đo cho người mẫu, buổi chiều Warren đến công ty, hai người lại thảo luận về ý tưởng thiết kế.
Chủ đề của buổi trình diễn thời trang này là "Động tâm".

Warren hy vọng sẽ sử dụng ren làm chất liệu chính, bởi ren luôn là nhịp đập trái tim của các cô gái.

Các bản thảo mà Hề Phán đưa cho ông trước đây cũng dựa trên ren trắng để làm chủ thể.
Warren đưa ra bản phác thảo thiết kế sơ bộ, cho phép Hề Phán trở về và phát triển ý tưởng cũng như duy trì liên lạc.
Buổi tối, đối phương rời đi, Hề Phán ngồi trong phòng làm việc nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ.
Nhiều thứ thoáng qua trong đầu cô, tốt có xấu có, nhưng cuối cùng lại rơi vào ba chữ "Cố Viễn Triệt".
Điện thoại di động rung lên và có tin nhắn của Nguyên Hoành Viễn: [Anh sắp đến dưới lầu của công ty em rồi.

]
Cô đứng dậy, gửi lại một tin nhắn và rời khỏi phòng làm việc.
Trong văn phòng chủ tịch, Cố Viễn Triệt đang xử lý văn kiện, Bùi Nam gõ cửa đi vào:
"Cố tổng...!Cô Hề nói có chuyện muốn tìm anh." Anh dừng lại, ngước mắt lên nói: "Cho cô ấy vào."
Thấy cô bước vào, anh nhìn thẳng vào cô, không giấu giếm điều gì.
Hề Phán bước đến bàn làm việc, mím môi dưới, nhẹ nhàng nói: "Cố Viễn Triệt, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Anh đứng dậy, "Em ngồi xuống ghế sô pha đi đã."
"Không cần, sẽ không lâu đâu."
Anh nghe xong, bước tới gần cô, cúi đầu nói: "Em nói đi, anh sẽ nghe."
"Chuyện của Khuyết Miểu...!có liên quan gì đến tôi không?"
Anh cau mày, "Cô ta lại tìm em..."
"Không." Cô phủ nhận, "Tôi tự đoán được."
Văn phòng yên lặng một lúc, rồi câu trả lời của Cố Viễn Triệt vang lên.

"Đúng vậy, anh không muốn cô ta mặc chiếc váy cưới do em thiết kế, và cũng không muốn khi em thiết kế mà trong lòng thấy không thoải mái, chỉ đơn giản như vậy thôi."
Hề Phán cúi đầu:
"Nếu tôi nói rằng anh không cần phải làm điều này cho tôi thì trông tôi có vẻ quá đạo đức giả.

Tôi ghét Khuyết Miểu...!nhưng tôi sẽ không vì cô ta mà ảnh hưởng đến cảm xúc của mình."
Cô đột nhiên nhìn lên và mỉm cười:
"Cố Viễn Triệt, tôi thực sự không còn cảm thấy oán giận hay hận anh nữa.

Tôi thừa nhận rằng ngay từ đầu tôi có chán ghét anh và cảm thấy trước đây là anh có lỗi với tôi.

Nhưng bây giờ mọi chuyện cũng tiêu tan và tôi không quan tâm đến điều đó nữa.

Dù sao thì khi đó tôi cũng làm chút chuyện không phải, tất cả chúng ta đều quá ấu trĩ.
Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội làm việc với Warren và đến Khiên Lĩnh tìm tôi, bảo vệ tôi khi tôi gặp nguy hiểm, và còn nhiều điều nữa khiến tôi rất ấm lòng.
Tôi thú thật với anh, thật sự thì tôi cũng thấy vui vẻ một phần nào đó, ít nhất cũng chứng tỏ hồi cấp ba tôi đã trả giá rất nhiều, không phải vô ích, sự thật là...!Tôi đã đuổi theo anh."
Anh nhìn cô, không lên tiếng.
"Nhưng...!tôi thực sự nghĩ chúng ta không hợp nhau.

Đây là kết quả mà tôi có được sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng và tôi hy vọng anh có thể tôn trọng quyết định của tôi."
Anh nghe xong, đôi mắt như bị xuyên thủng, cay cay.
"Chúng ta hãy để quá khứ dừng lại ở quãng thời gian tốt đẹp thời cấp ba đi.

đó là tình yêu thuần khiết nhất và cũng là thứ khiến bản thân tôi hoài niệm nhất.

Sau góc ngã tư anh sẽ gặp được nhiều người khiến anh yêu hơn, mà tôi cũng sẽ gặp được người thích hợp hơn."
"Sẽ không có nữa."
Mắt anh đỏ hoe, "Sẽ không yêu được nữa."
Hề Phán nhìn sang chỗ khác, mỉm cười, "Không thử thì làm sao biết được? Nếu như không phải do tôi cố chấp muốn xông vào trái tim anh, thì làm sao anh biết được người tên là "Hề Phán" chứ."
Anh nắm chặt tay, lúc buông ra anh nâng lên định chạm vào mặt cô, nhưng lại bị cô lùi lại.
"Phán Phán..."
"Cố Viễn Triệt, buông tay đi, thật đấy."
Cô xoay người, để lại cho anh câu cuối cùng:
"Tôi định thử qua lại với Nguyên Hoành Viễn xem có tiếp nhận được anh ấy không.

Nếu thật sự có thể ở bên nhau, cũng khá tốt, rốt cuộc tôi cũng có thể thích một người khác.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận