Chỉ Dung Túng Mình Em


Editor: Tử Hy
Hề Phán nhìn thấy tầm mắt anh đang dừng ở trên người mình, không biết vừa rồi anh có nhìn thấy màn này không.

Cô gục đầu xuống, tiếp tục nhặt tài liệu.
Ân Nguyên Lăng lại lập tức thay đổi sắc mặt, đứng yên tư thế đó, mỉm cười khom lưng nói câu "Cố tổng".
Ai ngờ Cố Viễn Triệt lạnh lùng nhìn cô ta:
"Tôi thấy cô không cần mở cuộc họp nữa mà cứ đứng ở cửa cãi nhau đi."
Cố Viễn Triệt nện bước đi tiếp mà không dừng lại, đi về hướng phòng họp, Ân Nguyên Lăng đứng yên tại chỗ, nụ cười trên mặt cứng đờ, sắc mặt hồng hào bỗng trắng bệch, muốn bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu.
Hề Phán ngẩng đầu lên quét mắt nhìn cô ta, nói: "Còn không tới hỗ trợ? Muốn tiếp tục đứng đó để làm trò cười à?"
"..." Dù trong lòng Ân Nguyên Lăng có uất ức thế nào nhưng cũng chỉ đành ngoan ngoãn câm miệng.
Cô thế mà lại bị tổng tài dạy bảo, nếu hiện tại lại gây chuyện, thật sự khó mà giữ nổi bát cơm.
Hai người nhanh chóng nhặt tài liệu lên rồi chạy như bay tới phòng họp, bên trong mọi người đã đến đầy đủ, Cố Viễn Triệt ngồi ở vị trí chủ toạ, nhìn Hề Phán đang vội vàng phát tài liệu, cảm xúc nơi đáy mắt anh liền như sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Bởi vì sự cố của Hề Phán nên khiến chậm trễ thời gian mở cuộc họp, mọi người đều đoán người có quan niệm thời gian khắt khe như đại Boss chắc chắn sẽ tức giận, thêm nữa hôm nay chân mày Cố Viễn Triệt cứ nhĩu mãi, đây chẳng phải là càng thêm dầu vào lửa sao?
Nhưng mà...
Chờ đến khi toàn bộ tài liệu đã chuẩn bị xong, người kia chỉ lạnh lùng nói một câu: "Bắt đầu họp."
Ân Nguyên Lăng thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như được sống lại.

Lần này là hội nghị của bộ phận thiết kế áo cưới, chủ yếu thảo luận về vấn đề bộ sưu tập mùa xuân năm sau của Cao Định Tú.

Dự án lần này rất quan trọng với Cao Định, họ đã giao cho Tầm Trí và Warren hợp tác.
Hề Phán nghe vậy, tinh thần lập tức phấn chấn lên...!Warren thế nhưng sẽ đáp ứng hợp tác cùng Tầm Trí?!
Phải biết rằng Warren rất ít khi hợp tác cùng các nhãn hiệu thời trang, đều là thiết kế đơn lẻ, rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế đưa ra lời mời, trước đó DIKA cũng từng bị ông cự tuyệt.

Nếu lần này Tầm Trí có thể hợp tác cùng Warren, sẽ là một cơ hội lớn để Tầm Trí thể hiện tài năng.

Nhưng mấu chốt bây giờ là...!ai sẽ hợp tác chính thức cùng Warren.
Cố Viễn Triệt nhìn chung quanh một vòng sau đó tầm mắt cuối cùng dừng trên người nào đó:
"Dự án thiết kế lần này sẽ do Hề Phán đảm nhiệm."
Cô chợt sửng sốt.
Mọi người ồ lên.

Lúc này trong lòng họ mang nhiều cảm xúc khác nhau đồng loạt nhìn về phía cô, chợt có người mở miệng: "Cố tổng, Hề Phán vừa tới công ty liền nhận dự án thiết kế lớn như vậy, dù sao cũng là hợp tác cùng Warren, chuyện này...!Không quá thích hợp nha?"
"Đúng vậy Cố tổng, kinh nghiệm của Hề Phán không đủ dày dặn."
Phía dưới bắt đầu vang lên âm thanh xì xào bàn tán, Hề Phán nhìn Cố Viễn Triệt, đáy lòng xôn xao nhiều cảm xúc phức tạp...!Tuy cô rất bằng lòng hợp tác cùng thần tượng của mình.

Nhưng chuyện này lại rất quan trọng, cô xác thật không dám một mình gánh vác trách nhiệm lớn như vậy.
Đang lúc cô muốn mở miệng thì Cố Viễn Triệt ấn mở PPT trình chiếu, bản thảo thiết kế áo cưới liền xuất hiện ở trên màn hình.
Đây chẳng phải là bản thiết kế mấy ngày hôm trước anh bảo cô vẽ sao?
"Khoảng thời gian trước tôi đã phân phó nhiệm vụ thiết kế cho trưởng phòng thiết kế, ghi rõ chủ đề là ren, để mọi người tự do phát huy.

Đây là bản thảo thiết kế của Hề Phán, còn bản thảo mà các người giao lên là cái dạng gì thế, hoàn toàn đối lập với cô ấy, các cô các cậu tự mình hiểu rõ.

Hơn nữa, đây là yêu cầu đích thân Warren đưa ra, cũng là ông ấy đã tự mình chọn lựa bản thảo."
Bởi vì thời gian thiết kế thời gian có hạn, hơn nữa không nói rõ mục đích để làm gì nên mọi người cũng không quá để tâm.

Nếu biết đây là đề bài do Warren phân phó thì ai mà không cố vắt hết chất xám ra để thiết kế chứ?
***
Từ phòng họp đi ra, Hề Phán liền bị Nhạc Dung vui mừng ôm chặt lấy, "Cô cũng quá may mắn mà! Hợp tác với Warren, sẽ có thể đổi đời đó!"
Rất nhiều đồng nghiệp có quan hệ không tệ với Hề Phán đều đi lại chúc mừng, đương nhiên cũng có người khó chịu tới châm chọc, "Đây căn bản là để cô ta được món hời, tùy tiện đưa ra một cái bản thảo là có thể nhìn ra thực lực? Chẳng lẽ cô ta còn vượt qua được cả A Mật sao?" A Mật là CD của Tầm Trí.

Hề Phán để ngoài tai mấy lời đó, không đáp lại, ai ngờ A Mật đi ngang qua nghe được lời này liền mỉm cười nói: "Bộ sưu tập mùa xuân năm sau của Cao Định tôi không tham dự thiết kế, nhưng mọi người đều tranh thủ thể hiện thực lực cũng chẳng có gì sai." Cô nhìn về phía Hề Phán, "Bản thảo thiết kế vừa rồi của cô tôi đã xem rồi, thật sự rất đẹp."
Mọi người thấy A Mật nói giúp Hề Phán thì liền im lặng, Hề Phán thấy vậy thì mỉm cười, nhìn thấy khẩu hình miệng của A Mật đối với mình "Cố lên".
Ô ô ô nhìn mà thấy ấm lòng.
Trở lại bàn làm việc, Hề Phán còn đang đắm chìm trong vui sướng.

Nghĩ lại việc mấy hôm trước Cố Viễn Triệt hỗ trợ, cô thật không nghĩ tới anh sẽ giúp mình như vậy, thật ra cô tới công ty chưa được bao lâu, không cần tham dự thiết kế, nhưng anh vẫn cho cô nhiệm vụ này.
Cô cảm thấy bản thân còn thiếu anh một lời cảm ơn, nhưng mà tối hôm qua ở trên xe cô đã nói những lời đó...
Lại chọc giận anh.
Đến trưa Hề Phán và Nhạc Dung cơm nước xong xuôi liền tới DQ mới mở gần đó mua một ít kem.

Mùa đông mà ăn kem thì còn gì bằng, sau khi ăn xong thì cô cũng đã nghĩ thông suốt, liền đi lên lầu.
Bùi Nam nhìn thấy cô tới, vội vàng tiến lên, Hề Phán hỏi anh: "Hiện tại Cố tổng có thời gian không? Tôi...!Tôi muốn thỉnh giáo anh ấy một chút về hạng mục bộ sưu tập mùa xuân của Cao Định."
Bùi Nam thông báo xong rồi từ văn phòng đi ra, nói: "Cố tổng đang mở hội nghị qua video, cô có thể ngồi chờ một lát."
Bùi Nam đưa cô tới phòng nghỉ để chờ đợi, qua một lát cửa phòng lại lần nữa bị mở ra.
Cố Lạc Tinh trên vai kẹp di động, trong tay xách túi đồ đi đến, "Tôi biết rồi, cậu tự mình nói với thầy giáo đi, đừng kéo tôi vào..." Lời còn chưa dứt thì cậu thấy Hề Phán đang ngẩng mặt lên, nghẹn họng trân trối nhìn.
Hề Phán cũng ngơ ngẩn ra.
Cô nhận ra đây là em trai của Cố Viễn Triệt.
"Tôi còn có việc, cúp đây." Cố Lạc Tinh cúp điện thoại, tinh thần còn chưa bình tĩnh lại được: "Hề Phán?"
Hề Phán cũng không nghĩ tới cậu ta vẫn còn nhớ rõ mình như vậy, cô chỉ nhàn nhạt gật đầu, khoé miệng Cố Lạc Tinh bứt lên một tràng cười hoang đường: "Sao cô lại ở công ty của anh trai tôi?"
"Anh trai cậu thuê tôi, có vấn đề gì sao?"
Cố Lạc Tinh thấy bộ dáng vân đạm phong khinh của cô thì đáy lòng liền không phục, "Thật giỏi, xuất ngoại nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng ăn chơi đủ rồi?"
Hề Phán câu môi đáp: "Có liên quan đến cậu sao?"
Cố Lạc Tinh nắm chặt tay thành nắm, đến gần cô, "Không liên quan đến tôi, vậy còn anh trai tôi thì chắc có chứ? Chẳng lẽ cô còn muốn mơ mộng hão huyền cùng anh tôi gương vỡ lại lành?"

Hề Phán như là nghe được lời chế giễu, khóe mắt khẽ nâng lên, không chút nào sợ hãi mà nhìn vào mắt cậu ta, "Cảm phiền cậu về nhà lấy gương soi lại xem mình là ai đi rồi hãy lại đến đây nói chuyện với tôi, tôi với cậu thân thiết lắm à? Tôi và Cố Viễn Triệt chỉ đơn thuần là quan hệ trên dưới cấp, lại càng không liên quan đến cậu, không tới phiên cậu ở đây nói mấy chuyện này."
"Ta thấy là cô đang chột dạ chứ gì? Tôi thấy cô là..."
Lời mới nói một nửa, liền nghe được giọng nam trầm thấp truyền đến từ ngoài cửa: "Cố Lạc Tinh."
Không biết Cố Viễn Triệt đã đứng ở cửa từ lúc nào.
Cố Lạc Tinh nhìn thấy anh liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đem lửa giận đè xuống.

Hề Phán đứng lên, cùng Cố Viễn Triệt nhìn nhau, tức giận đến liền rời khỏi phòng nghỉ.
Đợi cô đi rồi, Cố Lạc Tinh khó có thể tin hỏi: "Anh, vừa rồi anh ngăn em làm gì, em nói sai cái gì sao? Rõ ràng chính là cô ta có lỗi với anh!"
"Em mà nói thêm nửa câu anh liền đưa em trở về trường học." Cố Viễn Triệt kéo kéo cà vạt, ngồi xuống sô pha, mặt mày nhuộm đầy mệt mỏi bực bội.
Cố Lạc Tinh: "Anh, em mang theo cơm trưa cho anh nè.

Đúng rồi, em thấy trong tủ lạnh có bình hoàng đào, anh nói anh luôn làm cái này làm gì, ra ngoài mua không phải dễ hơn sao." Một người cả đời mười ngón tay không dính nước như Cố Viễn Triệt, thứ duy nhất anh sẽ tự mình làm, thế nhưng lại là bình hoàng đào, hơn nữa làm chính là năm sáu năm.
"Anh, đợi chút xem giúp em luận án này với?" Cậu ta mở túi ra, nhiệt tình mà đem đồ đặt tới trước mặt Cố Viễn Triệt, người kia chỉ trợn mắt nhìn về phía cậu ta:
"Anh hy vọng đây là cuối cùng nhìn thấy em vô lễ với cô ấy."
Cố Lạc Tinh ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới gật đầu.
***
Mấy ngày liền Hề Phán cũng không đi tìm Cố Viễn Triệt, mà anh cũng không xuất hiện ở trước mắt cô, giống như hoàn toàn bốc hơi.
Sau đó Hề Phán đem mấy lời Cố Lạc Tinh nói kể cho Thân Sam Nguyệt, sau khi nghe xong cô nhịn không được mà văng lời thô tục, "Cậu ta thật sự cho rằng thế giới chỉ có hai người bọn họ là đàn ông sao? Tự cho mình là đúng."
Sau đó Hề Phán ngẫm lại rất nhiều người đều là "giúp thân không giúp lý" để nhìn vấn đề, Cố Lạc Tinh khẳng định sẽ đứng về phía anh trai cậu ta, cô cũng không cần thiết phải tức giận.

Chỉ là...!Có phải rất nhiều người cũng nghĩ cô như vậy hay không? Về nước, tới Tầm Trí, là vì muốn đeo bám một Cố Viễn Triệt giàu có và quyền lực, níu kéo mối tình đầu.

Thật sự là ai cũng có thể nghĩ như vậy.
Nhưng mà giờ phút này cô chỉ muốn duy trì khoảng cách với anh ta.

Cô sợ hãi mà nghĩ lung tung, tâm cũng đi theo loạn tưởng.
Cô chậm rãi nghĩ thông suốt, mọi người đều là người trưởng thành, cái gì mà ai không có ai thì sẽ không sống nổi, cô không bắt buộc bản thân hoàn toàn quên, xem như người lạ, nhưng là có thể học được cách buông bỏ.
Lúc sáng, Liya thông báo đêm nay sẽ có tiệc tối, hợp đồng hợp tác giữa Tầm Trí và Warren đã ký xong, xem như chúc mừng, cũng là để nhân viên hai bên làm quen một chút.

Buổi chiều Hề Phán tan ca sớm nên cô tranh thủ về nhà thay đổi lễ phục, chỉnh trang lại.
Tiệc tối được tổ chức ở khách sạn quốc tế Lâm Thành, lúc Hề Phán bước vào yến hội thì mọi người đồng loạt dồn ánh mắt về phía cô.

Hôm nay cô mặc váy dài cổ chữ V màu đen lấp lánh, vừa vặn ôm khít vòng eo thon gọn, từng đường cong ẩn hiện mê người, cùng với xương quai xanh trắng nõn, khiến người ta nhìn không thể rời mắt.
Cô kéo làn váy rồi vẫy tay đi về phía Nhạc Dung, người kia sau khi nhìn thấy cô một thân trang điểm lộng lẫy liền không nhịn được trêu ghẹo: "Hề Phán, hôm nay cô thật giống tiên nữ hạ phàm nhỉ?"
Hề Phán nghe vậy liền cười, đuôi lông mày khẽ xếch lên, kéo theo hơi nước cũng phảng phất ở khóe mắt.
Nhạc Dung thầm sửa lại lời trong lòng: Cái gì mà tiên nữ, rõ ràng là tiểu yêu tinh câu dẫn đàn ông.
Hai nhân vật chính của đêm nay còn chưa tới, Hề Phán đứng ở một bên nói chuyện phiếm cùng đồng nghiệp, lại đột nhiên cảm thấy bụng nhỏ ẩn ẩn đau đớn.

Não cô chợt lộp bộp, nhanh chóng chạy tới phòng vệ sinh, quả nhiên...!Họ hàng của cô đã ghé thăm.
Hề Phán vốn không bị đau bụng kinh, nhưng mấy ngày nay ăn uống không điều độ, lại ăn không ít kem, nên bây giờ cô mới đau thế này.
Chuyện này sớm hay muộn đều phải đối mặt.

Nhưng cố tình lại đến không đúng lúc vào trường hợp này.
Khi cô trở lại yến hội cũng là lúc hai nhân vật chính của đêm nay khoan thai xuất hiện.
Cố Viễn Triệt và Warren cùng tới yến hội, Hề Phán nhìn về phía họ, lại vô tình nhìn thấy khuôn mặt cô gái đang khoát tay Cố Viễn Triệt, giây phút ấy cô bỗng nhiên ngây người ra.
Cô gái đó mặc một bộ lễ phục màu champagne, ngoan ngoãn mà đứng ở bên cạnh người đàn ông kia, bên môi treo nụ cười, dịu ngoan tựa như chú mèo con.
Giống như hồi cao trung vậy...
"Chào chị, em là Khuyết Miểu, em và Viễn Triệt ca ca cùng lớn lên từ nhỏ."
"Hề Phán tỷ tỷ, chị thật sự đang cùng Viễn Triệt ca ca hẹn hò sao?"
"Tỷ tỷ, em cảm thấy Viễn Triệt ca ca giống như không để ý đến chị..."
Hề Phán lấy lại tinh thần, Liya đẩy đẩy tay cô, "Đi thôi, chúng ta đi chào hỏi mọi người."
"...!Được."
Cô ngước mắt lên nhìn, trong khoảnh khắc ấy cảm xúc trong mắt hoàn toàn tiêu tán.

Mà Cố Viễn Triệt và Khuyết Miểu mới vừa chào hỏi mọi người xong, con ngươi liền chuyển hướng nhìn sang, cùng cô ta đi về phía Hề Phán.
Cô khiếp sợ đến nỗi đồng tử hơi co lại, tay đang khoát trên người bên cạnh không tự giác mà siết chặt hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận