Thời tiết bắt đầu rục rịch chuyển mình sang đông, những cơn gió bắt đầu lạnhhơn, mạnh mẽ hơn, đem theo chút sương, chút ẩm ướt đến với mọi ngõ ngách. Hômnay vẫn là một ngày có nắng, có gió, có ấm áp xen với lạnh dịu nhẹ.
Thế nhưng trong ngôi nhà trắng tuyệt đẹp với giàn hoa ti gôn nở bung rực rỡ,mùa đông đã đến, sớm hơn tất thảy mọi nơi trên thế gian, lạnh hơn cả NamCực.
Dưới sàn nhà, hai con người ngồi cúi gằm mặt, vẻ ăn năn hối cải, trên ghế,hai người ngồi thảnh thơi, ra vẻ như “ta đây vô tội”. còn lại 2 người, 1 ngườikhoang tay nhìn 4 tội nhân, 1 người cũng tức giận không kém ngồi bên cạnh
Phiên tòa…khai mạc
- Nói! Chuyện gì xảy ra chỉ trong 1 tiếng đồng hồ hai người tôi đi chợ???
Tôi đanh giọng hỏi 2 người…dễ bắt nạt nhất đang ngồi xổm trước mặt
- À…thì…là…bà bình tĩnh tôi mới kể được chứ!!!
- Sao phá cái nhà ghê vậy hả giờ??? – Chi cũng được nước…lấn tới
- Chị à, chỉ là sơ suất nhỏ nhoi bằng con kiến thôi ý mà hihihi!
Hoàng vừa gãi đầu vừa cười ngu ngơ như người thiểu năng toàn diện.
- Sơ suất nhỏ? Sơ suất thế này à? Sàn nhà ướt từ trong ra ngoài….
- Bát đũa trong bếp văng tứ tung…..
-…..bồn hoa trước cửa bị quần tơi tả…..
-…..đã thế trên ghế còn có dấu chân chó….
Tôi với Chi thay phiên nhau nói như tấu chương, càng nói càng thấy tứcgiận.
- Chuyện gì đã xảy ra hả???
- Bình tĩnh em gái!
Anh Bảo lên tiếng, cứu nguy cho Duy và Hoàng đang đổ mồ hôi như mưa
- Chuyện là thế này! Em đi, anh phân công Duy, Hoàng dọn bếp, Hải ra tướicây, anh chăm con Ki. Nhưng sau đó thì do Hoàng làm rơi cái bát, rồi lúc dọn dẹpDuy chẳng may đánh rơi đống nồi chất đống trong nhà……
-…..rồi con Ki vụt khỏi tay anh ý, chạy lung tung ngoài sân nơi tôi đang thudọn lá khô, nó bới tung đống lá, tôi bực đuổi đánh thì nó chạy vào bồn hoa….
-…sau đó Hải lại đánh tiếp nên bồn hoa mới như thế……
-…rồi Ki chạy vào nhà, chân còn bẩn nên làm bẩn cả sàn nhà….
-…em lấy chổi ra lau lại nhưng Ki vẫn cứ chạy lung tung, làm đổ cả xônước….
-…sau đó Ki nhảy luôn lên ghế….
- NGỪNG LẠI!!!!!!
Tôi ôm đầu khổ sở nghe 4 người trước mặt thi nhau trình bày
- Tội lỗi tất cả là do Ki!
Duy phán 1 câu xanh rờn sau khi chuỗi sự việc đã được kể lại đầy và đủ.
- Định đổ tội hả? cũng do mấy người làm không cẩn thận còn sao nữa!!!
Chi đang ôm Ki vào lòng an ủi cậu bé sau thảm họa vừa rồi, trách tội khôngthương tiếc
- Anh không có tội gì trong việc này à nha! – anh Bảo giơ tay phát biểu ýkiến
- anh trông Ki không cẩn thận để nó vào nhà, chạy lung tung – Hoàng cãi
- Ki vốn được nhà anh thả tự do, anh đã trông, cho ăn uống, xong việc củaanh!
- Tại con chó đó mà đống lá tôi quét lại trở lại như xưa – Hải cũng kếttội
- Tại nó làm đồ xô nước…
- Bẩn ghế sô pha……
- Ngừng! – Tôi lại can lại lần nữa
- Giờ thì đi dọn dẹp lại, tôi với Chi nấu ăn, việc ai làm hỏng phải làm lại.Cấm cãi!
Tôi nhấn mạnh lần nữa khi thấy Duy há mỏ ra chuẩn bị phản bác. Vì đã đến giờcái bụng đòi ăn, nên ai cũng nhanh chóng đứng dậy làm việc của mình, để lại tôingồi bất lực với cảnh tương lai xám xịt
*************************
Sau giờăn, anh Bảo lên phòng làm việc, Duy, Hoàng, Hải ra đá bóng trước sân nhà, còntôi lại tranh thủ ngồi cùng Chi tán phét
- Sao? hôm nay mày làm quen được với anh chàng đẹp trai chưa?
- Đừng nhắc nữa!
- Sao thế?
- Tao vừa ló mặt đến đấy thì ổng đã đi sang khu khác rồi!
- Phải đi theo chứ?
- Có đi, sau đó hắn đến quầy đồ nam, tao cũng muối mặt đi theo, nhưng rồichưa kịp lại gần hắn qua gian khác….
- Mày cứ đi theo mãi à?
- Tao không hâm! Đi được 3 nơi, hắn quay lại nhìn tao như con thần kinh đitheo hắn khắp mọi nơi ý! Tao nản,quay về chỗ mày luôn. Nhưng nhìn gần mới thấy,đẹp trai không tưởng ý mày!!!!!
Chi hớn hở ra mặt, khoe với tôi hình chụp trộm tên ấy
- Vất vả lắm tao mới căn được hình chụp về cho mày xem đấy nhá!
Chi chìa điện thoại ra trước mặt tôi, tôi cũng nhìn lom lom vào màn hình béxíu, mở to mắt ra ngắm. Sao tên này….
- Tao thấy bản mặt này quen quen….
- quen á? Mày thấy ở đâu? – Chi hỏi dồn dập khi tôi đnag xoa cằm ra chiều suyngẫm
- Không nhớ rõ, hình như có gặp ở…
- ở đâu?
- Trong siêu thị! – Tôi vỗ tay cái độp, reo lên
- Mày đúng là dở người! – Chi đánh 1 phát vào đầu tôi, không thương tiếc –Không siêu thị thì ở đâu? Tao chỉ cho mày còn gì nữa!
- kHông không! Cái đấy không tính! Nhớ cái thằng tao kể làm rơi đồ của taokhi đi mua đồ không?
- Ờ, nhớ, mày đay nghiến nó như thế ai không nhớ
- Chính hắn đó!
- thật hay giả thế?
Chi quay sang nhìn tôi nghi ngờ
- Thật sữa tươi vinamilk! Trang phục cũng giống như khi mày chỉ cho tao!
- Không thể! Nói như mà người đẹp trai chói lóa thế mà xấu tính dữ vậy à?
- Đời mà, càng đẹp trai càng đểu!
Chi vẫn mộ mực cho rằng tôi nhìn nhầm người, nhất quyết bảo vệ cho “mỹ nam”của nó. Đến bất lực vì cái tính thích ngắm trai đẹp của Chi (và của tôi ^_^)
- Không tin hả? Rồi mày xem, tao nói không có sai đâu!
- Phải chi được gặp lại
- Sẽ! học trường mình!
- sao mày biết?
- Tao thấy trên tay hắn co huy hiệu câu lạc bộ công nghệ thông tin ITPJ củatrường mình mà! – tôi khẳng định chắc chắn. Khi đâu khẩu với hắn tôi đã lia từđầu tới chân tìm gốc gác để sau này tính sổ
- Hurayyyyyyyy! Tuyệt!!!!!!!!!!
- Choang!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi cùng Chi giật mình nhìn ra cửa sổ. Trước mặt chúng tôi đã không còn làcánh cửa sổ đẹp đẽ, mặt kính trong suốt cho phép nhìn rõ mọi vật bên ngoài sốngđộng như thật nữa mà….là thật luôn. Dưới đất, những mảnh kính bị vỡ trải đầy từcửa đến…chân giường. Tôi quay sang ngó Chi sửng sốt
- sao mày không nói cho tao biết tiếng hét của mày có tần số ngang tiếng sóngsiêu âm????
- Tao đâu có biết? – Chi cũng ngơ ngác quay qua tôi, sau đó hai đứa quay lạinhìn ngắm cánh cửa, quả bóng lăn tròn chậm dần đều dừng chân lại dưới…gầmbàn.
Tôi phi như bay ra cửa sổ, nhìn xuống sân, 3 tên quỷ đang thi nhau chạytrốn
- DUY!!!!!!!!! ĐỨNG LẠI NGAY CHO TÔI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!