- Ha ha ha ha ha! Mày đúng là nhất đấy! Chơi vố hơi bị được – Hân cười lănlộn, tay đập bàn rầm rầm sau màn tường thuật chi li đến từng câu nói của Chi vềvụ chạm trán không mong muốn ngày hôm qua.
- Tao là ai chứ! Hừ, với loại ấy là cứ phải dằn mặt mới chừa!- Chi hếch mặttự kiêu
- Nhưng tao e…..tính sĩ diện của mấy tên nhỏ mọn cao lắm, đảm bảo mày bị ámít nhất 1 tuần!
- Mày biết đề cao đối thủ từ khi nào thế? qua vụ hôm qua còn vác mặt đến thìchỉ có điên!
- Thật không? Tao đúng mày mất gì? – Hân nheo mắt nghi ngờ
- Tao nguyện phục vụ mày hết học kỳ này luôn!
- OK, nhớ đấy! – Hân đắc chí, ánh mắt hướng qua cửa lớp. bất chợt hơi giậtmình nhìn thấy hình dáng 1 người. hân nhanh tay chộp lấy cặp kính của Chi, thôbạo đeo lên mặt nhỏ bạn
- Au, mày làm cái gì thế? – Chi nhăn nhó chỉnh lại kính cho ngay ngắn
- Tao có chút việc, mày cầm lấy quyển này, đọc lại tư liệu giúp tao, lát vềthì nói cho tao nội dung, OK!
Chưa để Chi nhận lời Hân ba chân bốn cẳng chạy biến ra khỏi lớp….bằng cửaphụ. Chi chỉ biết ngơ ngác nhìn theo, rồi quay lại nhìn vào quyển sách Hân nhétcho “Các kỹ năng nấu ăn cơ bản”. Ặc, nhỏ này biết tự giác học nấu nướng từ khinào vậy ta?
Lầm bầm trong lòng, Chi cũng chú tâm vào quyển sách, vì lĩnh vực này cũng kháthu hút cô. Đang đọc, Chi cam giác có ai đó nhìn mình, thêm cái không khí imlặng quái lạ của lớp, cô chậm rãi ngẩng mặt lên, chưa kịp nhận diện điều gì đãbị đạp vào mặt 1 bó hoa ly, trắng hay hồng có đủ.
Chớp mắt vài cái, Chi nhìn dần lên nguồn gốc của bó hoa. Trần Duy đứng hiênngang giữa lớp học, cười tươi tắn nhìn Chi
- lại gì nữa đây? – Chi lạnh lùng hỏi
- Lần trước bạn nói không thích hoa hồng, nên mình…tặng bạn hoa ly, mình thấycon gái không ai không thích hoa này! – Trần Duy bắt đầu tua đoạn văn đã được bổtúc cấp bách từ thằng bạn giỏi phong ba tình trường
- Vậy à? Không thích hoa ly thì chắc không phải con gái nhỉ? – Chi giả bộtrầm ngâm suy tư thật sự
- Bạn thích hoa ly đúng không? – Trần Duy hớn hở
- Không! – Chi, một lần nữa, dội gáo nước đá vào thẳng đầu Trần Duy, gây cảmgiác ớn lạnh chạy dọc từ đầu đến lỹ ngón chân
Trần Duy cứng họng, bàn tay cầm bó hoa cũng cảm thấy xấu hổ thay cho chủ nhânnên nới lỏng vòng tay, bỏ mặc cho bó hoa đẹp đẽ rơi tự do. Cả lớp im lặng dõitheo cuộc trò chuyện. Có người suýt xoa tiếc nuối, có người trầm trồ ngạc nhiên,có người đố kỵ ganh ghét
- Đừng nghĩ con gái ai cũng thích mấy thứ đồ vật chất vô vị ấy! – Chi nói từtừ, nhưng ngữ khí đầy ác cảm – Nếu đã hết việc, mời cậu về cho!
Chi tiếp tục chúi đầu vào quyển sách ngâm cứu, không thèm để ý 1 người đã hóađá từ lâu
Ở góc cửa, 1 cái đầu thập thò dõi theo trong im lặng, hí hửng cười khoái chívì đã xem được màn kịch hay!
***************************
Những ngày sau đó, ngày nào thành viên lớp Chi cũng được chứng kiến màn kịchquen thuộc. Chàng đến lớp tặng quà, nàng lạnh lùng từ chối, chàng tức giận bỏđi. Lâu dần cũng thành quen, chả ai còn háo hức mong chờ mỗi lần chuông reo vanglên nữa. Chi càng ngày càng mệt mỏi với hành động nhàm chán của chàng hotboykhoa kinh tế. Đúng là, học kinh tế nhưng sến thấy ớn.
Tại sân trường, giờ giải lao, Hân đang ngồi đánh chén cùng đám đồng minh quenthuộc, cả bon đang lao nhao bàn tán liệu Chi trụ được bao lâu, độ kiên trì củatên kia bao lâu thì Chi xồng xộc chạy đến.
- Sao mày có mặt ở đây? – Hân trố mặt nhìn con bạn đang gập người thở dốc
- Chị bị ai đuổi hả? – Hoàng tốt bụng đưa chai nước đã mở sẵn nắp
- Còn hơn bị đuổi, bị ám thì đúng hơn! – Chi đá bay Duy ra khỏi ghế, tu nướcnhiệt tình
- Lại nữa hả? Được gần 1 tuần rồi đấy! Công nhận kiên trì dữ! – Hân chépmiệng
- Tao không nghĩ tên này lỳ đến vậy đâu!
- Có lẽ hắn định giở trò nên mới quyết tâm thế! – Hoàng chen vào bìnhluận
- Không phải có lẽ, mà đúng là như thế! – Duy khẳng định
- Sao biết? – Hân tò mò hỏi, mặc dù cô cũng đã biết từ lâu
- Hôm trước qua bên khoa ấy gặp thầy trưởng khoa, tôi đi qua sân bóng rổ cónghe mấy tên con trai nói chuyện gì mà cá độ cưa cẩm rồi 1 tuần, 2 tuần gì đấy!Rồi lại thấy ngày nào cũng có chuyện bên khoa hai bà nên đoán! – Duy nhún vaitrả lời 1 mạch
- Ha! Định chơi tôi á? – Chi nổi sung – Đợi đến kiếp con heo đi! Hừ!
- Bình tĩnh ! – Hân cười toe nhấn Chi ngồi xuống – bà chơi lại là đượcthôi!
- Chơi thế nào? – Duy hỏi
- Thì như lần trước tôi đã nói ấy, cứ ra vẻ ta đây đã gục đi, sau đó thì đábăng!
-….. – Chi xoa cằm nghĩ ngợi, rồi gật gù – Cũng có lý đấy!
- Duy, ông bảo mấy tên đấy cá với nhau mấy tuần? – Hân hỏi lại thông tin
- Nghe nói là 2 tuần. Có tên nói lần này khó nhằn, gia hạn thêm!
- Sao có lũ ngu đi nói hết thông tin, giải thích tỉ mỉ để bị nghe trộm thếnhỉ? – Hoàng thắc mắc ngây ngô
- Cái bọn thừa hơi! – Hân chê bai.
- Nhưng mà….- Đến tận khi này Hải mới mở miệng – sao lại là chị?
- Hả? – cả bọn nghệt mặt nhìn Hải, không hiểu cái gì
- Ý em là, sao mục tiêu của hắn lại là chị *chỉ vào Chi* chứ không phải bàchị *chỉ vào Hân*
- Sao hắn phải trả thù tôi? – Hân sửng cồ cãi lại
- Vì theo như những gì tôi nghe, thì bà chị mới là người chọc tức hắn mấybận, rồi cũng chính bà chị châm ngòi cho cuộc chiến này chứ sao!
- Ai nói tôi châm ngòi? Do hắn tự tấn công trước!
- Thôi, ngừng! Tôi cũng hơi thắc mắc chuyện đấy! – Duy nhảy vào ngồi xen giữaHân và Hải, chấm dứt cuộc chiến
- Có gì lạ – Hân cười bí hiểm – hai đứa tôi hay đi cùng nhau, hắn nghĩ trảthù ai người kia cũng tức theo, bạn tốt mà, Chi nhể!
- Đã vậy, tao sẽ công khai quyết chiến! – Chi đập bộp chai nước vào thànhghế, thể hiện quyết tâm
- Tốt tốt! – Hân hò reo như con nít được kẹo – nhưng, từ thứ hai tuần sau màyhãy tròng bẫy vào cổ hắn.
- Tại sao? – Chi hỏi, những người khác nhìn Hân hỗ trợ, đồng loạt thắcmắc
- Hết ngày mai, tao mới thắng cược mày được. Mày đồng ý luôn thì đâu có đủ 7ngày hắn theo đuổi mày! – Hân cười sướng, sau đó co giò chạy lẹ.
- Con kia, bạn bè thế hả? Đứng lại! – Chi tung 1 cước vào ngay mặt Hoàng dovứt chai nước, sau đó cuồng chân đuổi theo Hân, cả hai đứa hò hét ầm ĩ trong cáinhìn bất lực của 3 XY còn lại.
- Có thành công được không đây? – Hoàng nhìn hai bà chị chưa thèm lớn, ngánngẩm nỏi
- Thành công không 1 tuần nữa sẽ biết! – Duy nói bình thản
- Nếu tên kia biết mình tấn công nhầm người liệu hắn có đá chị Chi sớm, quaylại mục tiêu khác là chị Hân để trả thù cả hai không nhỉ? – Hoàng lơ đãng tưởngtượng
- VỚ VẨN!!!!! – Duy và Hải đồng thanh hét khiến Hoàng giật mình cái một
- Làm gì ghê vậy, em chỉ giả dụ thôi!
Duy cốc đầu thằng em 1 cái, sau đó nhìn qua hai đứa bạn thân vẫn đang rượtđuổi. Duy bất chợt nhìn sang và thấy…..ánh mắt của Hải cũng đang dõi theo haingười bạn của mình. 1 suy nghĩ khó lường bất chợt lướt qua đầu Duy!