Giữa tháng 7, giải thi đấu bóng đá tranh cup sinh viên hàng năm được tổ chứcgiữa các trường đại học trong toàn thành phố. Ngay từ khi có thông báo chínhthức của Ban tổ chức, các trường đã rậm rịch chuẩn bị, luyện tập,lựa chọn nhữngtân binh xuất sắc trong những học sinh năm nhất.
Không ngoại lệ, khỏi nói cũng biết trường Hân tập trung thế nào. Đội tuyểncủa trường, sau 1 tháng ròng rã trước đó cho các khoa thi đấu cọ sát, cũng đãchốt hạ đội hình 11 chính thức, 20 dự bị, chuẩn bị cho trận quyết chiến đòi lạichiến thắng năm ngoái để tuột mất vào tay Đại học H. đối thủ lâu năm.
Nhờ phúc của Duy, thêm Hoàng nữa, nghiễm nhiên 2 chân quản lý trong đội chắcchắn có suất của Hân và Chi, cộng thêm vài thành viên mới được tuyển thêm, lậpđội 5 người, ngày ngày đều đều đến trường, quan sát theo dõi, ghi chép đầy đủtình hình và năng lực của mỗi người. Cứ ngỡ hè được xả láng, nhưng phút chốc lạichìm trong hàng chục cái hoạt động lớn nhỏ.
Trên sân bóng xanh mướt cỏ non, 22 con người đang không ngừng chạy, mồ hôirơi sáng lung linh trên từng vầng trấn dưới ánh mặt trời oi nồng của ngày hè.Ngay cả đám quản lý ngồi mát ở trong ghế chờ cũng phát rồ vì nóng, nói gì đếncầu thủ.
Còn 3 ngày nữa giải đấu khai mạc,cường độ tập luyện càng nhiều không tả nổi.Hân khó chịu, mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, như đẻ ủng hộ chođội bóng.
Tiếng còi vang lên trong sự mừng rỡ của từng người. Kết thúc tốt đẹp, đã sẵnsàng xung trận.
Thầy thể dục, kiêm huấn luyện viên tập trung toàn đội, nhắc nhở thêm:
- Danh sách ra sân thầy sẽ bàn bạc lại cùng đội trưởng và các quản lý, giờcòn 3 ngày, các em chú ý giữ sức khỏe, nhất là đừng để đôi chân có thương tíchgì! Ngày chủ nhật, tập trung ở trường lúc 7 giờ! Giải tán! Đội trưởng, đội phó,quản lý trưởng ở lại!
Đám người lâu nhâu sau 1 lúc tụ tập quanh thùng nước mát cũng tản ra dần dần.Song Duy, cùng Hân, và một chị năm 4 cùng ở lại bàn bạc với thầy thể dục, cònChi cùng những quản lý khác lo dọn dẹp hậu trường.
30 phút sau, Hân nồi mệt nhoài dưới đất, rên rỉ:
- Mệt!!!!! Biết vậy không thèm nghe ông dụ dỗ! Sướng đâu chả thấy, chỉkhổ!
- Khổ rồi sau này mới biết sướng chứ! – Duy lau mồ hôi, cười lớn – bà vậnđộng đi, cho điểm thể duc tăng chút, tham gia thầy tăng điểm cho thì sao?
- Ngơ à, lớp tôi thầy có dạy quái đâu, nâng cái mặt ông!!!
- Được rồi, mệt thì về đi, còn ngồi đó cãi cọ nữa! – Chi can gián, tay xáchnách mang đủ thú, khó khăn đi vào văn phòng đội.
- Để tớ mang! – Trần Duy nhanh tay ôm lấy đống đồ trên tay Chi, dễ dàng đemcất, sau đó còn đi ra làm nốt phần của Hân
- Men quá đê!!!! Bạn Duy đẹp trai quá!!!! – Hân cười toe khi không phải làm,khen lấy khen để
- Cám ơn, tôi đẹp trai từ bé há há! -Duy ngồi bên bỗng dưng ngửa cổ lên trờicười khoái trá
- Ấm đầu à? Khen ông đâu! – Hân liếc mắt, chê bai
- Bà vừa kêu tên Duy đấy thôi, không tôi thì ai, ngượng à? không sao, sự thậtnó hiển nhiên mà, đừng có ngại!!!
- Chưa thấy ai như ông! Mèo khen mèo lắm lông! – Hân trề môi trêu chọc, đểrồi lại tái hiện màn rượt đuổi muôn thủa cùng Duy
Còn lại Chi đứng đó, nhìn theo bất lực. Chi quay lại thì thấy Trần Duy đã rangoài, khóa cửa phòng từ khi nào.
- Chìa khóa đây! – Trần Duy đem nhét vào tay Chi chùm chìa khóa nhỏ, rồikhông nói thêm lời nào, nhanh chóng gia nhập trò mèo vờn chuột
Chi nhìn theo Trần Duy, đáy mắt hiện lên tia sáng u tối mờ nhạt. Kể từ ngàyChi từ chối đến nay, Trần Duy ban đầu còn theo đuổi nhưng sau đó bắt đầu giữkhoảng cách đúng mực với cô. Không còn những lần bám dính lấy cô đi khắp nơi từlớp học đến thư viện, không còn thi thoảng kể chuyện cười cho cô nghe rồi gãitai bối rối khi Hân phũ phàng nói không hề buồn cười. Tất cả biến mất như chưatừng tồn tại, chỉ còn Trần Duy nghịch ngợm, hay trêu chọc Hân vô bờ bến cùng Duyvà Hải, hay ngồi nói chuyện trời trăng với Hoàng mỗi khi cả 2 ngồi dự bị trongtrận đấu tập.
Chi thấy thế lại tốt, đỡ bị làm phiền. Nhưng tận sâu con tim cô, có cái gì đótrống vắng khó gọi tên.
Ngày khai mạc, hàng trăm con người đổ xô về sân vận động thành phố. Từngtrường đứng xếp hàng nghiêm trang phía sau bảng tên của mình, ngẩng cao đầu kiêuhãnh trong sắc phục riêng và lá cờ riêng của từng trường, lắng nghe Chỉ tịchThành phố phát biểu, dông dài đến nhàm chán. Sau khi tiếng còi khai cuộc cấtlên, trận đấu mở màn cũng nhanh chóng được tiếp diễn.
Toàn giải có tất cả 8 trường thi đấu, cả đại học lẫn cao đẳng, trung cấp,trường dạy nghề, dược chia 2 bảng A, B. Vòng loại thi đấu vòng tròn, kết thúcchọn ta ra hai đội nhất nhì bảng tiến vào bán kết, sau đó là chung kết.
Trường của Duy, bảng B, thi đấu trận đầu tiên ngày thứ hai, nên hiện tại cácthành phần chủ chốt của đội cùng huấn luyện viên, quản lý đều ở lại theo dõitrường bạn, đồng thời chờ lượt trận đầu của bảng B.
Hết hiệp 1, hai đội hòa 0-0, nghe mãi mấy lời đánh giá đậm chất chuyên mônđến ù tai nhức óc, Hân đứng dậy, len lén chuồn ra phía sau sân cỏ rộng lớn, đivề phía khu vực hậu đài.
Ngòi nghỉ ngơi hóng gió chưa được chục phút, đôi mắt rảnh rỗi đến mức nhàn hạcủa Hân lia thấy cảnh tượng….không nên thấy. Ở ngay cồn sau sân vận động, 1 nhómngười còn mang đồng phục thi đấu màu xanh lá, phía sau có in tên trường H, đangvây lấy 1 người nào đó. Lại cái kiểu điển hình, cậy đông ức hiếp kẻ yếu. Hânthân nữ nhi đầy mình, dĩ nhiên không ngu can thiệp chuyện không phải củamình.
Nhẹ nhàng cầm lấy sổ ghi chép, Hân nhón chân đang định dời đi, thì 1 giọngnói quen thuộc đã chặn đứng bước chân vô tình của cô
- Tôi đã nói tránh ra, có nghe thấy không? – Hải nhìn bọn cao to óc bé đứngtrước mặt, ngán ngẩm
Lại cảnh tường mỗi năm đến hẹn lại đến, cứ ngỡ bây giờ không liên quan, ai dèvừa đến định đưa đồ cho bà chị ngốc thì gặp chuyện.
- Thì anh đã bảo tránh nếu chú em đi theo bọn anh mà! – 1 tên lên tiếng,nhếch mép cười
- Sao tôi phải đi! Tôi không quen biết ai trong số các anh hết!
- Thật không? tiền đạo thép của trường THPT NT, người giành được danh hiệucầu thủ xuất sắc nhất trong giải thi đấu THPT, nói không biết hơi lạ! – tên kháccười khoái trá, cứ như bóc mẽ được sự giả tạo của Hải
- Tôi không phải Hoàng! – Hải nhấn mạnh lần nữa, độ khó chịu đã tăng 1bậc
- Không phải? Nghĩ bọn anh ngu à? Ngay cả cái mặt cũng không nhận diệnđược?
- Tùy! – Hải nhún vai, khẽ lách người định tránh đi.
Trong thoáng chốc tiềm thức của cậu 1 tia ý nghĩ xẹt qua, nhớ lại khoảng thờigian này, 1 năm trước, 1 người xuất hiện, và giải cứu cho anh, hoành tráng,nhưng cũng kết thúc lãng xẹt. Ngây người vì suy nghĩ, Hải bị tên đối diện chặnlại dễ dàng
- Không nói chuyện bằng lời, thì dùng hành động vậy! Xem ra, phải để anh nóichuyện với đôi chân thép này, chú em mới dừng lại, nhỉ???
tên đó cười khẩy ra hiệu, mấy tên phía sau cũng cười lớn, rồi nhất loạt xônglên.
Hải tỉnh bơ nhìn nhận hoàn cảnh, hai chân khẽ dịch chuyển, đôi tay giơ cao,chuẩn bị ra đòn.
Nhưng, cái từ nhưng xuất hiện bất ngờ, thường đẩy tất cả các câu chuyện rẽsang 1 hướng khác hẳn dự định
- Mấy người làm cái gì thế hả?
Giọng 1 đứa con gái vang lên đanh thép, mạnh mẽ từ phía sau, làm ngưng mọihoạt động. Bọn gây sự quay đầu lại tìm thủ phạm, còn Hải thì ôm trán nhăn nhókhổ sở, khẽ lầu bầu:
- Không phải chứ???? Sao lại xuất hiện vào lúc này????