Cantin ngày hè đã vắng bóng thì chớ, Trần Duy lại hồn nhiên phun ra 1 câukhiến cho âm tanh duy nhất cũng im bặt. 3 cặp mắt mở tròn nhìn Trần Duy, ngạcnhiên có, bất ngờ có, shock cũng có nốt.
- THÍCH CÁI GÌ MÀ THÍCH!!!! – không hẹn mà gặp, Hân, Hải đồng thanh hét lớn,đem âm thanh trở lại
- A ha ha ha ha!!! – Yến Nhi ôm bụng cười ngặt nghẽo, như một phản ứng chậm,không hiểu cười do câu nói của Trần Duy hay thái độ “có tật giật mình” của haicon người còn lại
- Cười cái gì? – Hải lừ mắt đe dọa, tỏa âm khí lạnh toát khiến Yến Nhi ngậmmiệng ngay lập tức, tự hận mình quá nhút nhát không thể nói ra cái bí mật tokhổng lồ vô tình được biết.
Trần Duy nhìn thái độ của Hân, Hải, chỉ nhếch miệng cười thú vị rồi phủi môngđi thẳng.
- Tên đó có vấn đề à? – Hân nhìn theo, kỳ thị rõ ràng – Buông 1 câu không đầukhông cuối rồi đi???
- Kệ hắn đi! – Yến Nhi tránh ánh mắt vẫn đang săm soi của Hải, cười cười nhìnHân – chị không qua văn phòng đội nữa à?
- Ra làm gì? – Hân ngơ ngác hỏi lại
- “Bình luận sau trận đấu” ý hihi!
- Úi, quên mất!
Hân cuống cuồng cầm đồ đạc đứng dậy, phi như bay về hướng đội bóng. Sau mỗitrận đấu thường có cuộc họp để chỉ ra ưu nhược điểm của từng người, ưu nhượcđiểm của các chiến thuật, các thế trận thi đấu. Quản lý quan sát từ đầu đến cuốinên bắt buộc phải có mặt. Sau vụ Hoàng, rồi dây dưa với 2 cái người đang yêuthầm, trí não của Hân cứ như đình trệ. Giờ mới nhớ.
Còn lại 2 người ngồi đó, lôi kéo sự im lặng trở lại, cantin như 1 quảbom….chưa hẹn giờ nổ.
- Cẩn thận mồm miệng, nghe không? – Hải lạnh lùng cất tiếng, vừa cảnh cáo,vừa đề phòng
- Tại sao? – Yến Nhi giả ngu hỏi lại, nhưng trong bụng thì đang cười thầm
- Tôi nghĩ không cần nói! – Hải nhướn mày – Trao đổi với tôi, cô cũng đâuthiệt hại gì?
- Vậy chứ mình được gì? – Yến Nhi thích thú hẳn
- Không phải tôi là em Hoàng sao?
Hải chỉ buông 1 câu lơ lửng như thế rồi nối gót bỏ đi. Lại 1 lần nữa, chỉ cònlại 1 người. Yến Nhi che miệng ngăn tiếng cười bùng nổ. Cô hiểu ý của Hải, rõ làkhác. Nhưng….cái cảm giác nắm giữ được nhược điểm của người khác…..sung sướnglàm sao!!!
1 tuần trôi qua nhanh chóng với lịch trình thi đấu liên tiếp, cuốn mỗi ngườiđi theo với những bận rộn, những mệt nhọc, và cả mồ hôi của sự cố gắng.
Đấu loại, rồi bán kết đã nhanh chóng kết thúc. Trước mắt chỉ còn lại trậnchung kết và lễ bế mạc của giải. Mất đi tiên phong là Hoàng, nhưng đội bóng dàydạn kinh nghiệm với những cầu thủ lã luyện cũng dễ dàng đưa được đôi vào đếnvòng cuối cùng, giáp mặt đối thủ truyền kiếp, Đại học H.
Có lẽ vì áp lực của trận chung kết, và cả đối thủ, nên cả đội đều năng tậpluyện hơn hẳn, dù chỉ còn 1 ngày nữa phải thi đấu. Hoàng cũng đã bình phục sauchấn thương, tập thích ứng trở lại. Đội quản lý có thêm sự gia nhập tình nguyệncủa Yến Nhi, công việc nhẹ nhàng hơn, và……dễ có thời gian buôn dưa lê bán dưahấu hơn.
Trong phòng quản lý, Hân cùng Yến Nhi, Chi ngồi lai rai đồ ăn nhẹ, nói nhưbắn liên thanh. Đến khi có người gọi Chi đi ra ngoài, Hân lén lút nhìn theo, rồisà vào gần Yến Nhi thì thầm:
- Thế nào? Có hiệu quả chứ????
Còn chuyện gì nữa ngoài kế hoạch cưa cẩm của quân sư Hân dành riêng cho YếnNhi, Trần Duy. Yến Nhi gật đầu, hớn hở khoe:
- Có chị ạ! Gần đây Hoàng không xa lánh em nữa, cũng chịu khó nói chuyện, nhờvả hơn!!
- Có thế chứ! Cứ tiếp tục đi! Đến khi nào nhóc ấy thấy quen, thân với em,thấy quý mến, khi đó đi được nửa chặng đường! – Hân gật gù, thầm khen trí thôngminh thiên tài của chính mình và khả năng thực hành nhanh nhạy của đệ tử
- Chưa được nửa á? Lâu vậy? – Yến Nhi nhăn nhó
- Vội gì? hai đứa mới năm nhất, còn những 3 năm cơ mà???
- Nhưng….lỡ có ai tranh mất thì sao?
- Có tình báo viên là chị đây còn lo cái gì? Có ai thì chị phá, vậy thôi! –Hân vỗ vỗ ngực, động viên và đảm bảo cho Yến Nhi
Yến Nhi cười tít mắt với Hân. Quả thật không sai khi đã làm bạn với Hân, Hơnnữa, còn có Hải nữa cơ mà nhỉ? Nhắc đến Hải, Yến Nhi thu nụ cười, nhìn Hân thămdò. mang tiếng đồng minh không chính thức, cũng nên giúp đỡ chút cho phảiđạo
- Chị này!!! Chị….thấy Hải thế nào?
- Hải á? – Hân tròn mắt hỏi lại – em quay sang thích Hải rồi hả? (hiểu lầmtrầm trọng)
- Không, không phải! – Yến Nhi lúng túng xua tay, chối đây đẩy
- Đừng thấy cái mặt giống nhau mà nhầm, hai người ấy khác nhau 1 trời 1 vựcđấy!
- Tại….thấy chị thân với Hải, định hỏi cảm nhận thôi, không có ý gì khácđâu!
- Cảm nhận à? – Hân chống cằm lên tay, mắt đảo xung quanh, nghĩ nghĩ
Bỏ qua sự vô lễ, thiếu tôn trọng, mất lịch sự, thiếu ga lăng, lạnh lùng, thờơ, xấu tính, thù dai, nhỏ mọn, tiểu nhân….(nhiều dữ <_<) ra thì….hải cũngtốt đó chứ. Không thể hiện nhiều, nhưng Hân chẳng phải đứa ngốc mà không nhậnthấy sự quan tâm âm thầm của Hải với Hoàng mỗi lần có trận thi đấu, thậm chí cònchấp nhận đỡ đòn thay cho những tên định chơi xấu Hoàng. Hơn nữa…..còn quan tâmđến Hân! Rốt cuộc, cô có suy nghĩ gì về Hải???
Đang chìm trong suy tư thì tiếng ồn ào ngoài cửa đập vào tai Hân. Hân ngồithẳng dậy, nghe ngóng, ánh mắt tò mò quay sang Yến Nhi. Yến Nhi cũng nhún vainhìn cô khó hiểu.
Chuyện không biết thì nên kiểm chứng bằng mắt. Nghĩ là làm, Hân chạy vội rangoài, hướng về phía đám đông tụ tập không xa ngay sân trường. Yến Nhi tất tưởichạy theo sau.
Ngay giữa sân trường, đội bóng trường vừa kết thúc luyện tập, chưa kịp thaycả quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, thậm chi nhiều người còn để trần người. Hân thắcmắc không hiểu tại sao, đã muộn lại còn tụ tập cãi vã gì ở đó. Lại gần, nhìn quakhe hẹp giữa rừng người, Hân nhận ra đội bóng trường H. cũng tụ tập đông đủ, haiđội trưởng đang cãi tay đôi.
Hân khều nhẹ vai người đứng trước mặt, hỏi nhỏ:
- Chuyện gì thế? Trường đó qua đây làm gì?
- Trường đó đổ lỗi rằng trường mình gây chiến, cố tình sát thương chủ lực độinó. Thằng tiền đạo trung tâm bị gãy chân, nên qua đây đòi nợ! – cậu bạn nóinhanh để Hân biết tình hình, rồi lại căng thẳng nhìn diễn biến trận tranhcãi
- Cái tên đó, mới hôm qua đá trận bán kết xong, sao hôm nay gãy chân nhanhvậy? – Yến Nhi chạy từ trước về, thông báo – Hắn bó bột cả chân trái to như thâncây ý! Gãy chân còn đi theo đến đây! Đúng là định ăn vạ
Hân nhanh chóng len lỏi qua đám con trai to cao, chẳng mấy chốc đã kéo theođược cả Yến Nhi đến hàng đầu. Duy đỏ bừng mặt, trán đẫm mồ hôi, vẫn không giảmkhí thế cãi cọ
- Bọn tôi không tiểu nhân đến mức gây sự trước trận đấu như thế! Nói mấy lầnrồi, không hiểu hả?
- Vậy chả nhẽ các đội khác lại làm gãy chân đội chuẩn bị đá chung kết à? –Đội trưởng bên kia, mặc áo mang số 1 cao giọng
- Có thể lắm chứ! Là trả thù thì sao? – Hoàng gân cổ chống đối
- Các người đừng chối! Thành viên đội tôi rõ ràng nhìn thấy cậu *chỉ vàoHoàng* đi xe đạp cố ý đâm phải cậu ấy!
- Xe đạp cũng làm gãy chân được à? – Hân quay sang Yến Nhi thắc mắc “nhonhỏ”.
Nhưng không hiểu sao giữa âm thanh nhốn nháo này, cái “nho nhỏ” ấy lại lọtvào tai không thiếu người nào. Tất cả ánh mắt hướng về Hân, mang theo những tâmtrạng khác nhau. Đội trường Hân thì cố nhịn cười đến đau ruột, đội bạn thì tímtái mặt mũi vì tức. Bị 1 đứa con gái xỏ mũi, có tên con trai nào không tức
- Dù sao mấy người cũng phải chịu trách nhiệm! Không tôi sẽ báo ban tổ chức,hủy tư cách thi đấu! – tên số 1 nghiến răng nói
- Có khi nào đội cậu cố tình bị thương, khiến đội tôi mất tư cách thi đấu, dễdàng có chức vô địch không? – Chi nói ngắn gọn mà tỉnh táo
- Cái gì????? – tên số 1 trợn trừng 2 mắt
- Cũng có thể lắm chứ! – Trần Duy xoa xoa cằm, hưởng ứng – tai nạn cũng dàndựng được, thậm chí cái chân bó bột to tướng kia, làm giả không khó!
- Tôi vô tình đến mức hi sinh cả cầu thủ chủ lực à? Mấy người có chịu suynghĩ không?
- Thế giờ muốn sao? – Duy hất cằm, ra vẻ bề trên đang nghe thỉnh cầu của 1tên nô bộc
- Muốn thủ phạm chịu trách nhiệm! – Tên số 1 chỉ thẳng tay vào mặt Hoàng
Hoàng chỉ biết trố mắt nhìn. Mới khỏi chấn thương, chả nhẽ lại…..bị tiếpsao?????
- Không đồng ý thì sao? – Duy đanh mặt hỏi
- Thì sao à? – Tên số 1 khẽ nheo hai con mắt lươn, nhìn lướt qua cả đội, pháttia sáng nguy hiểm
Nếu nói về đội hình, trường Hân lép vế nặng, Nhưng vì có những cầu thủ nhỏcon nên tốc độ và sự khéo léo luồn lách hơn hẳn các đội khác. Nhưng bỏ qua khíacạnh đó, hiện tại là vô cùng bất lợi.
2 tên to cao từ phía sau bước nhanh lên trên, rồi đưa tay gạt phắt đám lâunhâu trước mặt, thoắt cái đã túm chặt cổ áo Hoàng, giơ nắm đấm
- Mấy người định gây sự đấy à? – Duy hét lớn, xông vào đá 1 tên khác địnhtiến lên
- Chỉ cần đưa thằng nhóc đó ra đây, coi như chưa có chuyện gì hết! – tên số 1cười khẩy, thản nhiên nói
Chỉ chờ có thế, ngòi nổ đã được châm, hai đội với hai màu áo trắng xanh xônglên, chuẩn bị giáp lá cà. Hoàng vẫn chưa thoát khỏi tên to cao đang giữ chặt lấymình,thấy tình cảnh của cả đội, định bụng chịu trận, còn hơn là không được quyềnthi đấu. Nghĩ thì nhanh đấy, nhưng chưa kịp hành động thì thấy bóng 1 người lướtqua mình, hướng đến đối thủ trước mặt….sút!!!
Hân giơ chân, dùng hết sức lực giáng 1 đòn vào khuỷu chân tên kia, khiến hắnlơ là mất cảnh giác, Yến Nhi hỗ trợ từ sau, nhanh chóng cắn mạnh vào tay tráicòn nắm cổ áo Hoàng.
Bị đòn trở nên hăng máu, tên đó vừa mới trúng đạn ở chân, chưa kịp xử lý Hân,đã chịu thêm nhát nữa vào tay. Theo bản năng, tên đó buông tay thả rơi Hoàng,rồi vung tay hất mạnh.
- NHI!!!!!!!!! – Hân kêu lên thất thanh