Ráng chiều đỏ ửng của ngày hè nhuộm lên từng phiến đá, từng hàng cây, vỉa hè.Đường phố giờ tan tầm, lượng người xe lưu thông gấp đôi bình thường, kéo theotiếng ồn cũng tăng với tần số chóng mặt. Trên con phố nhỏ, là khu dành riêng chogiới trẻ với những món ăn hấp dẫn đặc trưng của hẻm, những shop đồ lưu niệm dễthương, độc và lạ, học sinh sinh viên đi lại, ngó nghiêng hết các hàng quán nàynọ.
Trong 1 quán cho thuê đồ hóa trang, Hân chúi mũi vào bới đống….lông đủ màutrong 1 thùng xốp, không ngừng càu nhàu:
- Khoa ông làm cái gì lại cần đến chục bộ tóc giả thế hả?
- Cứ tìm giúp tôi đi, phải chờ đến giờ G mới hấp dẫn chứ? – Duy toét miệngcười an ủi rồi lại quay sang đống vòng cổ vòng tay trước quầy quán
- Xì, đảm bảo lại một trò lập dị cho coi! – Hân khinh thường, thảy cho Duyđống tóc bảy sắc cầu vồng, không thiếu một màu
- Này, khoa bà còn lập dị hơn! Đã có chương trình “Thử thách can đảm” còn làmcái trò thám hiểm, có khác gì chứ? – Duy phản đòn
- Ơ hơ, không nghe năm nay thi can đảm theo phương thức mới à? Không đụng tínào, nhá!
- Mới thì sao? Cùng 1 phong cách thôi!
- Thử coi đến lúc đó khoa nào đạt giải, nhá!
- Chờ xem!
Hai đứa chí chóe liên tục ở trong quán, bà chủ chỉ biết lắc đầu bó tay vớicái cảnh cãi cọ đầy côn nít của bất cứ khách hàng nào ghé qua, quen đến nỗikhông thấy lại buồn.
Tiếng chuông cửa vang lên khe khẽ, hai bóng người bước vào quán, đem theochút âm thanh ồn ào từ ngoài vào, cả ánh sáng hiếm hoi còn sót lại của buổichiều.
- Chị Hân, anh Duy!!!! – Yến Nhi vừa vào đến nơi đã reo to, chạy đến bên haingười còn bận cãi cọ
- Nhi! Đi đâu đó? – Hân cười hớn hở nắm tay nắm chân cô em kết nghĩa
- Đến đây thuê đồ chứ sao? Hỏi thừa! – Duy lẩm bẩm, tức tối vì bị Hân vứt qua1 bên
Hân chỉ liếc cho Duy nửa con mắt, rồi toàn bộ hai mắt chính, hai mắt phụ tậptrung nhìn vào người đi phía sau Nhi, dè dặt hỏi:
- Người này là….
- À, để em giới thiệu! – Yến Nhi sực nhớ, kéo người phía sau lên trước – đâylà anh Khoa, sinh viên năm cuối, khoa em! Em cùng anh ấy đi mua chút đồ cho lễhội! Đây là chị Hân, anh Duy em vẫn hay kẻ cho anh đấy!
- Chào hai người! – Khoa mỉm cười, bắt tay Duy và chào Hân
- Chào….anh! – Hân ấp úng, ròi mặc cho Duy tiếp chuyện anh chàng đó, kéo YếnNhi vào trong, hỏi nhỏ – em với anh ta….có quan hệ gì thế?
- Quan hệ gì là sao? – Yến Nhi ngơ ngác
- Lần trước thấy anh ta đến đón em ở giải bóng, rồi cả lần ở trước cửa KTXnữa, đừng có giấu chị!
- Hi, chị hiểu nhầm rồi, anh ấy là…. – Yến Nhi vỡ lẽ, định lên tiếng giảithích
- Nhi! Đi thôi! – Khoa cất tiếng gọi cắt ngang cuộc trò chuyện bí mật của haichị em
- Em nói với chị sau, không có gì đâu! Em đi trước nhá! – Yến Nhi chỉ kịpnhắn gửi lại câu đó rồi rời đi cùng anh chàng đầy thư sinh đó
Hân chỉ biết nhìn bóng hai người khuất dần qua ô cửa kính, ánh mắt toát lênmột nỗi nghi ngờ.
Sau khi đã mua sắm đủ thứ, Hân mở cửa trước để Duy ôm thùng giấy to đùng đira ngoài.
- Ối! – Hân ôm đầu khổ sở khi cánh cửa mắc dịch đập trở lại trán cô
- Sao thế? – Duy lo lắng ngó đầu lên khỏi thùng giấy, lo lắng hỏi
- Không! – Hân mở hẳn cửa, nhìn ra ngoài. Vì khi mở cửa vừa đúng lúc có ngườiđi đến, nên cánh cửa mới mở ra đã vô tình đóng lại, cộp mác vào trán Hân
- Ý, hai người đi đâu đó? – Trần Duy hỏi vọng vào bên trong
Trần Duy cùng Hải cũng đang người cầm túi người vác hộp đứng ngay cạnh cửa.Hóa ra đây là thủ phạm gây sát thương cho cái trán yêu quý của Hân
- Đến thuê đồ! – Duy nói – hai người mua được những gì rồi?
- Đủ hết rồi! Giờ chỉ còn khâu cuối cùng thôi! – Trần Duy nói lấp lửng vì cóHân vẫn đang dỏng tai đứng đó hóng hớt, không muốn lộ kế hoạch của cả khoa
- Thế thì về chung đi!
3 nam 1 nữ cùng song song trên đường, nói chuyện rôm rả. Quãng đường vềtrường không dài, nhưng vì trời đã xẩm tối, hơn nữa lại khá nhiều người điđường. Với đống đồ lềnh kềnh 3 người con trai đang cầm, di chuyển cũng chậmhơn.
- Có 2 người đi mua lắm thế này, sao không thêm người đi cùng? – Hân tò mòhỏi, thấy thương thay hai anh chàng cao lớn đang vừa ôm hộp, cầm túi, bận cả haitay
- Có Hoàng đi cùng nhưng bỏ về giữa chừng! – Trần Duy nhún vai
- Sao lại bỏ về?
- Ai biết! Nãy kêu ra ngoài mở cửa trước đợi sẵn, mới ra đến nơi đã không nóikhông rằng đi thẳng! – Trần Duy nghĩ ngợi, rồi nói thêm – à, lúc tôi ra ngoài cóthấy Yến Nhi trong 1 cửa hàng đối diện, có gặp không?
Hân à một tiếng, hóa ra là thế! Bảo sao! Cả trường tập trung cho mùa lễ hội,việc đụng độ nhau ở nơi này không lạ, thậm chí còn có thể nhìn thấy nhau mấy lầný chứ! Cụ tỉ như Hân gặp cùng lúc mấy người quen đây thôi! Hân cười thầm, tronglòng đang hò reo vì phát hiện được sự thú vị nho nhỏ mà to to!!!
- Sao Hải đi cùng dzị? – Duy hỏi 1 câu chuyển chủ đề
- Ông nhờ Hân thì tôi nhờ Hải đi cùng mua đồ chứ sao!
- Nghi khoa mình cứ nhờ người khoa khác thế này, lộ hết bí mật! – Duy cốtrưng bộ dạng ủy khuất, rầu rầu rĩ rĩ, nói oang oang
- Ờ, lần sau đi một mình, nhá!!!! – Hân trề môi, giận dõi, vứt luôn cái túiđang cầm trên tay cho Duy
- Ấy, ai làm thế!!!! – Duy cười cầu hòa – bà giúp thì giúp cho trót đi chứ!lát tôi hậu tạ chu đáo!
- Hứ! Nể tình….màn hậu tạ đấy nhá!
Trần Duy nhìn hai người nói chuyện cũng cười toe toét, châm chọc thêm mấycâu. Chỉ có 1 người, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Đến cổng trường, Hân rẽ hướng KTX, còn 3 người kia mang đồ về khoa. Đi vàibước, Hân nghe tiếng gọi sau lưng. Quay lại thì Duy đang chạy lại gần trong ánhmắt dõi theo của hai người còn lại
- Này! Tặng bà! – Duy dúi vào tay Hân hộp quà nhỏ, chỉ bằng nắm tay
- Quà hậu tạ hử??? – Hân trố mắt hỏi, ngạc nhiên vì sự hào phóng của bạnthân
- Ờ. coi như thế đi!! – Duy ấp úng, rồi chạy nhanh đi, không để Hân nói thêmgì
Hân nhún vai, mất công cả buổi đi mỏi chân, được mỗi cái hộp bé tẹo. Chả bõcông! Mới quay lưng lại có người gọi mình. hân bực mình mắng;
- Lại cái gì nữa hả???
- Nhờ Hân chút! – Lần này là Trần Duy.
Trần Duy lại gần, cũng đưa cái hộp nho nhỏ cho Hân, chỉ khác là của Duy màuxanh dương, thì Trần Duy màu hồng.
- Cái gì đây??? Cũng quà hậu tạ à? Cho tôi hả? – Hân thấy quà sáng mắt, háohức hỏi
Trần Duy chỉ cười mỉm, rồi cúi đầu thì thầm gì đó vào tai Hân.
Duy và Hải đứng đằng xa chỉ thấy Trần Duy nằng nặc đưa gì đó cho Hân, Hân lạikhông nhận, giận dỗi trả lại, Đưa qua đưa lại một hồi, Trần Duy lại nói khẽ gìđó, cuối cùng Hân mới miễn cưỡng cầm lấy, sau đó về KTX.
Trần Duy hớn hở quay lại, đối diện với hai đôi mắt rực lửa của Duy và Hải,hồn nhiên hỏi:
- Hai người sao thế? Về khoa thôi! – rồi (lại) hồn nhiên tung tăng đi trước,không hề biết ánh mắt và suy nghĩ muốn đập cho 1 trận của hai người phíasau.
Khi sân trường dần yên tĩnh trở lại, từ lùm cây gần đó, một bóng đen bước ra,nhìn về phía 3 người con trai vừa đi khuất, thoáng hiện lên nỗi buồn trong chớpnhoáng.