Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Duy chạy nhanh trên con đường lá khô cùng vô vàn những thanh củi nhỏ chắn ngang, bỏ qua mấy vật cản rắc rối chĩa ra tận mặt, chỉ chăm chăm hướng đến nơi Hân có thể đang gặp nguy hiểm. Cậu cũng bỏ qua cả tiếng gọi yếu ớt ngày càng nhỏ của Yến Nhi ớ sau lưng, đầu óc bây giờ chỉ duy nhất 1 chữ: Hân.
Vừa đến nơi, Duy đã thấy bóng dáng Hân đứng im như khúc gỗ trong cái góc xó xỉnh nhất của cả khu vực nhiệt đới xanh sậm màu của lá cây. Duy khẽ gọi:
- Hân!!!
Không có tiếng đáp lại lời cậu. Duy bước từng bước lớn, càng ngày càng tiến gần đến Hân. Sự im lặng của Hân khiến cậu càng thêm chắc chắn có chuyện đã xảy ra với cô bạn. Đến khi lại gần, Duy mới vỡ lẽ ra mọi chuyện,
Đập vào mắt cậu là con rắn xanh biếc đang điệu đà khẽ vặn người trường dần lên giày của Hân và có xu hướng ngày càng leo lên cao. Không cần suy nghĩ, Duy cúi xuống túm chặt lấy đầu con rắn ấy, không quan tâm việc nó giãy giụa thế nào, vứt mạnh xuống đất, đập phát chết liền (quá là....manly ^^).
Đánh mắt sang Hân, vẫn đứng như trời trồng. Duy nhìn gương mặt trắng bệch, nhợt nhạt thiếu sức sống của Hân mà thấy đau xót trong lòng. Nhẹ nhàng đi đến gần (và quả là sai lầm), Duy khẽ chạm vào tay Hân, định mở miệng thì đã phải giật mình bởi tiếng hét:
- AAAAAAAAA!!!!!!!
Hân bừng tỉnh sau cơn mê muội, cảm giác dần trở lại, ngay khi cảm nhận được cái gi đó....mềm mềm, ấm ấm (tay chứ cái gì) chạm vào da, cô đã hét lớn, ngồi bịch xuống đất, hay tay ôm đầu, nước mắt cuối cùng cũng đã rơi. Cô giãy giụa thật mạnh khi nhận thấy có cái gì đó đang muốn chạm vào mình (lại là tay chứ cái gì =_=), chi đến khi giọng nói quen thuộc cùng vòng tay ấm áp bao trùm lên cả người mình, Hân mới nhận ra
- Hân, là Duy đây mà! Đừng sợ nữa, không sao rồi!- Duy ôm chặt Hân vẫn còn run rẩy trong vòng tay, khẽ siết chặt, không ngừng an ủi cô
- D.....Duy???- Hân khó khăn mở miệng, cố gắng hỏi lại lần nữa
- Ừ, là tôi! - Duy gật đầu xác nhận, để rồi....phải giật mình lần 2 (khổ thân chưa)
- Huhuhu! - Hân òa lên khóc nức nở, không thèm để tâm chuyện mình đang như dứa con nít làm nũng - tôi cứ nghĩ mình chết rồi, cứ nghĩ lại như lần trước, không còn được thấy cái bản mặt đáng ghét của ông nữa!!!!
Duy thở dài cái thượt.rõ ràng đang hoảng hốt, khóc tu tu, mà vẫn có thể mở miệng đá xoáy cậu được. Vì vụ việc lần này, Duy bỏ qua,chỉ khẽ cười trấn an:
- Bà vẫn còn nhìn thấy tôi đây còn gì? Nói hay thật đấy!
Hai người cứ ôm nhau ngồi đó, người khóc, người cười, thi nhau chém gió tơi bời khói lửa. Lời nói nó mới "hợp" cảnh làm sao =_=
Mấy người chạy đi theo sau khi thấy cảnh tương rất đỗi hùng vĩ ấy, cũng không ngại hỏi chuyện, đành dắt tay nhau ra ngoài, có gì....hóng hớt sau. Chỉ có 1 người đứng đó, bóng dáng cô đơn bao trùm, nỗi đau khó giấu trong vài tia sáng nhẹ hắt lên sâu thẳm nơi đôi mắt nâu trầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui