Trở lại trường sau thời gian dài làm bạn với sách vở, chữ nghĩa, trước khi bước vào tháng thi cử cam go, Hân tự thưởng cho mình một buổi chiều thư giãn. Tung tăng cầm theo túi xách gọn nhẹ, Hân đi vài vòng quanh phố xá, nhìn ngó hết chỗ này đến chỗ nọ, địa điểm ưu tiên là những shop hàng lưu niệm. Chả là, giữa lúc nước sôi lửa bỏng ấy, lại có hai nhân khẩu trong gia đình nhí nhố có sinh nhật, không cần biết làm được không, cái không thể thiếu vẫn là quà. Vậy nên, tranh thủ một công đôi việc, Hân đi tìm quà độc tặng Chi và Duy, như mọi năm vẫn thế. Ban đầu định rủ rê thêm ai đó, nhưng nghĩ lại mấy người khoa Kinh tế tất bật với phỏng vấn này nọ, mấy “em nhỏ” năm nhất thì đang vào guồng với dạ hội cuối năm. Nghĩ đi nghĩ lại, không hiểu thế nào chỉ có mình Hân rảnh rỗi (hay tự làm mình rảnh rỗi).
Bước vào cửa hàng lưu niệm mới mở cuối con phố, Hân trầm trồ ngạc nhiên. Shop đồ đôi, chuyên bán những đồ dùng dành cho các đôi tình nhân. Chi và Trần Duy, quá hợp để sắm ngay và luôn đồ dùng cộp mác quan hệ “Đang hẹn hò”. Còn Duy….để đó sau này tặng người yêu cũng được, đỡ mua lần sau.
Hứng chí với sáng kiến chói lóa của bản thân, Hân không do dự mua tặng Chi hai chậu cây xương rồng con con rất đẹp, uốn thành trái tim. Mỗi người một cây, nuôi dưỡng cho nó lớn dần, mua tặng Duy cặp dây chuyền chìa khóa và ổ khóa, khỏi nói ý nghĩa nữa thừa thãi.
Cười toe với sản phẩm thu được, Hân đẩy cửa ra khỏi quán, nhưng cái cửa chưa cần chạm đến đã mở. Cửa thì mở vào trong, người lại chuẩn bị ra ngoài, hậu quả là…..BỐP!
Hân xoa xoa trán nhăn nhó, hướng cái nhìn khó chịu tìm kiếm thủ phạm. Đến khi nhận diện được đối tượng, độ bực mình tăng theo cấp số cộng, kéo theo miệng hành động:
- Cửa kính, cửa kính đấy nhá! Có thấy người ta chuẩn bị đi ra không hả??????????
- Cửa kính nhá, có thấy có người mở cửa bước vào không hả????
Không do dự, người đối diện cũng đập vào mặt Hân câu nói y hệt, lý do y chang. Không giỏi khoản cãi lộn, Hân đành đầu hàng, chỉ dám lầu bầu nho nhỏ:
- Đi đâu thế? Tưởng đang chuẩn bị dạ hội chứ?
- Thì vẫn! Em đi mua đồ mà! – Hoàng hếch cằm ra oai sau màn thắng oai hùng
- Mua đồ gì vào shop lưu niệm? – Hân vặn vẹo
- Mua quà cho anh Duy, chị Chi chứ gì, em với Yến Nhi góp chung hehe! – Hoàng cười hềnh hệch, vừa khoe tình cảm khăng khít, vừa khoe chính sách tiết kiệm
- Hay ta! Biết vậy đã rủ đi chung! – Hân xầm xì, rồi sực nhớ một chuyện – Ý, khoan, chị hỏi nè! Hải ở nhà hay ký túc?
- Hải á? – Hoàng trố mắt nhìn Hân không tin được – từ khi nào chị quan tâm đến Hải thế?
- Quan tâm cái gì, trả lời coi! – Hân đỏ dừ hai tai, xua tay lia lịa, thúc ép Hoàng để trốn tránh câu hỏi
- Ở nhà thì phải, cả tuần nay em không thấy về ký túc, hôm qua xách cả túi thức ăn, nói mẹ đưa để tẩm bổ, thi cử cho tốt! – Hoàng trầm ngâm rồi kể một lèo
- Ờ! Thế thôi, bye nhá! – Hân gật gù sau đó nhanh chân vọt lẹ ra cửa, đẻ lại Hoàng í ới phía sau
Ở lại để rồi bị tra hỏi, cô đâu có ngu. Không thể nói ra việc tối nào Hải cũng đến “làm bạn” với ông bố cô đơn nhà cô, rồi có lúc thì ngồi ôn bài cùng cô luôn nữa, dù gì cả hai cũng cùng khoa, mặc kệ việc người học chuyên ngành, kẻ xem cơ bản. Haizzzz, thành ra….giờ ngay cả hàng xóm bên cạnh cũng quen mặt Hải, đến nỗi còn hỏi Hân đấy là em họ cô hay sao, làm cô không biết nên nói thế nào cho phải.
Ngẩn ngơ vừa đi vừa thả hồn vào gió, đưa lên mây, thường kéo theo hậu quả đâm trước đâm sau. Vốn dĩ Hân lại chẳng phải người khéo léo nhanh nhẹn gì cho cam. Thế nên…có tai nạn là điều dễ đoán. Nhưng khác với đâm người, đâm cột điện, hay hun đầu xe, hôm nay nạn nhân chung đụng lại là đầu gối của Hân cùng thứ đâu đâu cũng có: đá.
- Oa, đau quá đi!
Hân ngồi phịch xuống đường, ôm đầu gối rớm máu qua lỗ thủng to oạch từ quần jeans, vừa xót mình, vừa xót quần (=_=). Đưa tay cẩn thận gẩy từng chút một đất cát bám trên mặt vết thương, Hân vừa phồng má thổi phù phù nhằm giảm đau
- Hai mấy tuổi rồi vẫn còn để bị ngã sao?
Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, Hân ngẩng phắt đầu lên nhìn, sau đó mếu máo chỉ trong vòng 0.1 giây
- Duyyyyyyyyyyyyyy huhuhuuuuuuuuuuuuuuuuuu!!!!
- Được rồi, có phải gãy tay gãy chân đâu! – Duy thở dài thượt, ngồi xổm xuống xem xét vết thương của Hân
- Nhưng đau chứ! – Hân theo thói quen cũ, ngã đau một cái là làm nũng với bất cứ ai hỏi thăm mình, nên theo đó mè nheo đủ kiểu, dù cho vết thương chỉ trầy xước sơ qua
- Ngồi lên đây! – Duy kéo tay Hân đứng dậy đặt cô ngồi lên ghế đá cạnh đó rồi nhắc nhở - tôi chạy qua bên đường mua bông băng, đừng có loi nhoi chạy lung tung đấy!
Dứt lời Duy chạy thẳng sang bên đối diện, vào nhà thuốc tư. Chưa đầy một phút đã vọt trở lại, nhanh tay bóc gói bông trắng muốt, dùng cồn sát trùng vết thương cho Hân.
- Ối ối, tính giết người à? Nhẹ tay thôi! – Hân la oai oai ngay khi Duy đưa bông dí vào đầu gối
- Đang ở ngoài đường, bà không có thể diện thì cũng giữ cho tôi với chứ! Tôi là ân nhân của bà đấy nhá! – Duy lừ mắt lườm Hân, tay vẫn liên tục thay bông, rửa sạch vết thương đầu gối
- Ông có thể diện đâu mà giữ! Nhẹ tay thôi chứ, tôi là con gái, phải nâng như nâng trứng chứ? – Hân cãi
- Trứng khủng long nâng thế nào nổi!
- Nói ai khủng long?
- Ngoài tôi với bà, có ai ở cạnh không?
- Duy Heo, Duy hợi!
Cả hai cứ thế láo nháo cả góc đường, không biết đến bao nhiêu con mắt kỳ thị dành cho mình. Nhưng nhờ tập trung vào cãi vã, Hân quên đi cơn đau đầu gối, Duy cũng tranh thủ sơ cứu xong xuôi.
- Được rồi! Về nhớ chịu khó thay băng, vài ngày là khỏi! – Duy phủi hai tay, thu gom đồ dùng, nhặt ba lô của mình cùng túi xách của Hân lên
- Ông đi đâu thế? – Hân nhìn theo từng hành động của Duy, ngơ ngác hỏi
- Đi về chứ đâu, bà định ngồi đây ăn vạ mãi à?
- Nhưng mà…..ôi chân tôi! – Hân lại bắt đầu giở trò mèo, ôm đầu gối rên rỉ - đau quá đi, không cử động nổi luôn, sao về đây? Ôi khổ thân mình, chân cẳng tàn tật, lại không còn đủ tiền đi taxi về trường, rồi thì làm sao leo lên chen lấn trên xe bus với tình trạng này chứ, phải chi có ai….
- Rồi, rồi, biết rồi, lên đây! – Duy ôm trán, thở dài những hai lần, vứt hết đồ đạc cho Hân, khuỵu chân xuống, đưa lưng về phía cô bạn đang nhõng nhẽo
- hihi, Duy số một! – Hân cười toe toét, không thèm ngại, cứ thế nhảy phốc lên lưng Duy, ngồi gọn
- Bà kêu đau chân cơ mà? – Duy nhăn mặt, quay đầu hét lớn
- Đau chứ, đau chân nên trọng tâm dồn cả vào thân trên nên ngồi hơi mạnh! – Hân nói tỉnh bơ, rồi điềm nhiên chỉ tay sai khiến – nào, đi thôi! Ký túc thẳng tiến!
Duy bất lực, đành đứng dậy, vác theo một đứa trẻ trong lốt người lớn trên lưng, bước từng bước về hướng trường học. May sao, chỉ 500m thôi!
Hân ôm chặt lấy cổ Duy, ngắm phố phường đông vui nhộn nhịp giờ tan tầm, bỗng dưng lên tiếng:
- 3 năm rồi, ông mới lại cõng tôi đấy!
- 3 năm rồi á? – Duy vờ ngạc nhiên
- Ừ, kể từ mùa đông năm lớp 12 ý! Giáng sinh đi chơi cùng lớp, tôi cũng bị ngã, rồi ông cõng tôi đi chơi cùng cả đám đến tận đêm luôn!
- Ừ, cũng đúng, sau hôm đấy, tôi bị giạn xương, nằm bó bột một chỗ, can tội cõng một con voi quá lâu! – Duy cười mỉm, nhưng vẫn nói giọng bông đùa với Hân
Hân không đáp lại, chỉ mơ màng nghĩ lại ngày ấy, Duy không nề hà vất vả hay bao nhiêu lời trêu chọc của bạn bè, nhất quyết cõng Hân đi chơi cùng bạn bè hết chỗ này đến chỗ kia, mặc cho Hân nói tự đi được. Từ ngày đó, Hân cũng biết được rằng Duy trở thành người bạn, chỗ dựa không thể thiếu của mình. Duy hiểu Hân, từ hành động, đến suy nghĩ, đôi khi còn đón trước được ý định hay những âm mưu phá phách nho nhỏ của cô. 3 năm trôi qua, nhưng bờ vai vững chãi, tấm lưng rộng, ấm áp của Duy vẫn không thay đổi. Hân chưa từng nghĩ đến một ngày, Duy không còn là nơi cho cô dựa vào nữa, nhất là tình huống chính tay mình đẩy Duy đi xa. Hân không dám nghĩ, càng không dám làm bất cứ điều gì vì tương lai ấy. Vậy nên, sao cô có thể phụ lại tình cảm Duy dành cho mình? Đã rối càng thêm rối
_
Duy bước từng bước vững chãi trên vỉa hè, cảm nhận hơi ấm phía sau lưng từ cô bạn. Nói không quá, nhưng Duy có thể đoán được Hân đang nghĩ gì khi không đốp lại câu đùa của cậu. Làm bạn đã 5 năm, thậm chí Duy còn thân với Hân hơn cả anh Bảo, người anh lớn bảo vệ Hân từng chút từ ngày cậu quen biết cô. Cậu không muốn Hân khó xử, mặc dù vẫn không ngừng hi vọng. Nhưng nếu phải lựa chọn, cậu thà nhìn thấy Hân mỉm cười bên người khác, còn hơn thấy Hân bị giằng xé giữa hai bên. Có thể nói cậu nhút nhát, thiếu ý chí, nhưng….với cậu, hạnh phúc thật sự là khi nhìn thấy nụ cười không chút muộn phiền của Hân. Chỉ vậy là đủ!
Hai người cứ thế im lặng theo đuổi suy nghĩ riêng về đến cổng trường lúc nào không hay. Duy đang đi thì nhịp chân cứ thế chậm dần, cho đến khi dừng hẳn. Hân tò mò không thấy cậu bạn đi tiếp, ngảng mặt ngó lên từ vai Duy, nhìn dáo dác về phía cổng trường, để rồi giật mình sửng sốt.
Đứng giữa cổng trường, một bóng người đút hai tay vào túi áo khoác, đôi mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc nhìn chằm chằm vào Hân và Duy.
Đó là Hải.