Hân vô thức siết chặt tay quanh cổ Duy hơn, bàn tay cũng nắm chặt. Cô lo lắng nhìn Hải chằm chằm, cố gắng moi ra được chút gì đó biểu cảm trên gương mặt cứng nhắc vì lạnh (cả trong lẫn ngoài, lưu ý đã tháng 11 rồi a). Duy tiếp tục bước lại gần hơn, mặc cho phản ứng kháng cự của Hân. Đến khi mặt đối mặt, hai người vẫn không nói năng gì, chỉ đấu nhãn. Hân cố gắng tự giải cứu chính mình:
- À, đừng….đừng hiểu nhầm, cái này….thực ra chuyện là tôi không cẩn thận….
- Hiểu nhầm cái gì? / Tại sao bà phải giải thích?
Đấy, cái lúc trước thì không ai thèm nói, ngay khi người ta mở miệng lại đồng thanh, nắm tay nhau nhảy vào họng xếp hàng là sao? Hân đơ lưỡi, một phần vì lúng túng với hai câu hỏi bất khả thi, một phần vì bất ngờ, bao nhiêu chữ nghĩa bay đi mất dạng. Tiếp tục “Im lặng là vàng”………quạ bắt đầu bay thành hàng. Mãi sau, mãi sau, mãi sau đó….
- Trời tối rồi, về thôi! – Hải khẽ đưa tay đến trước mặt Hân, chờ đợi
Hân nghệt mặt, hết nhìn bàn tay trước mặt lại nhìn lên Hải. Là có ý gì? (ngốc quá đi >
- Bà để tôi cõng, hay Hải đưa về?
Nghệt mặt lần 2, hỏi thế nghĩa là sao? Đằng nào mọi người chả về, đằng nào hai ký túc chả cùng hướng, thế nào chả 3 người cùng đi? Cần hỏi ai đưa về nữa sao? Trước ánh mắt chờ đợi của Hải cùng thái độ kiên định của Duy, bằng chứng là vẫn cõng cô trên lưng không thèm buông, Hân đành phải chọn….phương án an toàn:
- Ờm, Duy cõng tôi về được rồi, cậu…..về cùng luôn chứ?
Nghe câu trả lời, Hải từ từ buông thõng tay, mắt cụp xuống, hàng mi dài hiếm có khó tìm ở con trai che phủ hết sắc màu nâu trầm thường lệ ở đồng tử. Sau đó, Hải chỉ lặng lẽ quay lưng đi, không nói một câu, chào không, trả lời cũng không nốt. Hân đưa tay lên ngực mình, sao lại thấy đau nữa rồi?
- Về thôi! – Duy nói, rồi đi về phía ngược lại với Hải.
Hân nhìn bóng dáng Hải dần khuất xa, toàn thân mềm nhũn không còn sức lực. Cô gục đầu lên vai Duy, đôi mắt long lanh ướt át. Cô không thể nói gì vào lúc này, nếu vậy nước mắt không tự chủ trào ra mất. Hân chỉ biết nói trong suy nghĩ
“Xin lỗi cậu, Hải à. Nhưng tôi không thể hết lần này đến lần khác làm Duy đau được. Duy đau, tôi cũng xót. Thấy cậu đau, tôi còn đau hơn. Vậy thì….tôi thích Duy,hay thích cậu đây?”
Thả Hân trước cửa ký túc xá, Duy cởi áo khoác gió của mình khoác lên vai cô, dặn dò cẩn thận:
- Nhanh lên phòng, nhớ tắm nước nóng, đừng có thấy lạnh mà lười, bảo Chi pha sữa nóng cho nhá! Không cần nghĩ ngợi gì hết, tập trung thi cử đi, mọi chuyện tính sau!
Hân gật gật đầu, khụt khịt mũi, rồi đẩy Duy ra cửa, giục giã:
- Ông cũng về đi, tôi ổn, đừng có như bố chăm con thế chứ!
Duy phì cười,xoa đầu Hân vài cái khiến mái tóc cô rối tung, rồi cũng chạy vụt đi. Hân tắt nụ cười trên môi, quay về trạng tháu trầm tư. Có thể không nghĩ ngợi được sao? Tiếng chuông tin nhắn vang lên trong túi xách, Hân mò mẫm, mở điện thoại
“Tôi không hiểu lầm gì đâu, đừng suy nghĩ nhiều. Tôi ổn!”
Tin nhắn vỏn vẹn vài dòng của Hải in lên đôi mắt Hân. Hai người này, bảo Hân không suy nghĩ, khác nào có ý bảo cô nghĩ cho kỹ chứ? Thà không nhắc còn dễ quên hơn! Muốn điên cái đầu!
Thuyết tương đối vẫn hay xảy ra trong cuộc sống. Khi chơi dài rốn thấy một tháng sao qua chậm thế, vướng vào thi cử lại nhoáng cái đã xong, cũng như việc giờ ra chơi thì nhanh, nhưng tiết học lại lâu cứ ngỡ cả thế kỷ. Khi người ta bận rộn, thường không chú ý đến thời gian. Ngày thi cuối cùng kết thúc trong sự vui sướng của sinh viên, nhưng đâu đó vẫn vương chút nuối tiếc, ngậm ngùi của những sinh viên năm cuối. Chỉ còn lần bảo vệ luận văn tốt nghiệp nữa thôi, đời sinh viên sẽ coi như chấm dứt.
Thi cử xong xuôi cùng lúc với tháng 12 đã điểm. Còn 3 tuần nữa là dạ hội cuối năm, sau đó đến lễ tốt nghiệp, rồi kỳ nghỉ đông trước khi bước vào năm học mới. Thi xong, được giải tỏa tinh thần đấy, nhưng không có nghĩa là rảnh rỗi. Ai nấy tất bật chuẩn bị cho dạ hội, các lớp thì lo tập tiết mục dự thi, còn hội sinh viên lại lo làm lễ tốt nghiệp, các CLB có liên quan chuẩn bị dạ hội.
Hai tháng ròng trốn việc, giờ thì Hân phải trực tiếp hưởng thụ cái vất vả của đàn em. Câu lạc bộ Nhiếp ảnh cùng Hội sinh viên bắt tay làm kỷ yếu tốt nghiệp cho sinh viên năm cuối. Từ đầu tuần, hàng nghìn bức ảnh đổ về trong văn phòng CLB như nước lũ, khiến ai cũng choáng ngợp. Cứ tưởng tượng đi, một khóa sinh viên trong cả trường với chục ngành đào tạo, hơn nghìn sinh viên, mỗi người lại gửi đến mấy tấm ảnh, không nhiều không được. Cuối cùng, tình hình cấp bách, Bảo trưởng CLB ra thông báo mỗi sinh viên chỉ được chọn 1 tấm duy nhất sau đó gửi lên cho trường. Riêng các sinh viên thuộc Hội sinh viên sẽ được chụp riêng, cùng đồng phục Hội, và được trình bày riêng hai ảnh.
Hân ngồi bên bàn máy tính, cùng Thiên scan từng tấm ảnh, đối chiếu danh sách các lớp, rồi sắp xếp bố cục sao cho hợp lý từng trang in. Trong phòng, người thi xếp ảnh, người thì dán tên từng thành viên lên ảnh, người lại chăm chú thiết kế mẫu bìa của kỷ yếu. Mỗi năm một kiểu, không đụng hàng, nhìn năm nào biết năm đó. Chi vùng Yến Nhi thuộc Hội sinh viên cũng được cắt cử sang đây theo dõi, đồng thời giúp sức. Cuối năm là thời điểm nhân lực Hội sinh viên bị phân tán khắp nơi với đủ hoạt động, có hai người đã là nhiều lắm rồi.
- Ảnh khoa Kinh tế đến đây! – Từ ngoài cửa vọng đến tiếng nói oang oang vô cùng….quen thuộc
- Sao đến giờ này mới nộp? – Chi gắt om sòm, hướng vào kẻ xui xẻo bê ảnh lên nộp mà trút giận. Bao nhiêu mệt mỏi tích lũy, giờ…một người lãnh đủ
- Dạ….tại……mấy bạn nữ chọn ảnh hơi lâu! – Hoàng ngơ ngác, chỉ biết lắp bắp thanh minh. Vốn tranh phần lên đây gặp Yến Nhi, nhưng sao….lại bị ăn mắng thế này? (số đen khỏi kêu)
- Khoa mấy người trình diễn thời trang hay sao mà lâu? Có nhiều nữ như khoa Điện ảnh đâu hả? Muốn bị phạt à? – Chi tiếp tục mắng lia lịa
- Em….. – Hoàng mếu máo, hai tay đã mỏi nhừ vì bê hộp ảnh, lại còn bị đứng ngay giữa cửa, hứng trận mắng giữa bàn dân thiên hạ
- Được rồi, đưa vào cho mấy chị nhanh lên, sau đó…..lướt đi! – Hân ngẩng đầu lên dàn hòa rồi lại cúi xuống tập trung công việc
Hoàng như mở cờ trong bụng, phi như tên lửa vào phòng, rồi sau đó ỏn ẻn, rón rén đến ngồi cạnh eens Nhi….hóng.
- Còn ngồi đấy à? Rảnh thì giúp mọi người phân loại ảnh đi! – Yến Nhi đang tất bật với đống ảnh khoa sư phạm, cực nhiều, quay qua nói lớn một câu
Hoàng đã chán, nay còn chán hơn, mặt xị như bánh đa nhúng nước, chỉ biết cắn móng tay tự kỷ, rồi cũng ngoan ngoãn mon men đến gần, nhờ một người đang phân loại ảnh hướng dẫn cách làm.
Thiên liếc nhìn lên, chỉ muốn đập bàn cười vào mặt thằng em mới hôm qua khoe khoang là đứa có uy với bạn gái, nhưng với mấy bom nổ chậm trong phòng, không nên nghịch dại với tính mạng, đành nói nhỏ với Hân:
- Hoàng vốn là đứa nghe lời bạn gái vậy hử?
- Có bao giờ cãi lời Nhi đâu, thấy lạ hả? – Hân không nhìn lên, chỉ đáp ngắn gọn
- Ha, thảo nào! – Thiên vỡ lẽ. Hóa ra Hoàng chỉ được cái nổ tung chảo với anh em, chứ sự thật thì ngược lại hoàn toàn. Tranh thủ cơ hội, Thiên tiếp tục câu chuyện – dạ hội năm nay khoa bà làm gì?
- Làm gì được, năm nào các khoa chẳng diễn kịch, rồi tham dự lễ hội chọn King & Queen! – Hân nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm
- Thế…..đã chọn ai đi dự cùng chưa? – Thiên vẫn vô tư, dần dẫn dắt con thỏ non vào tròng
- Dự gì? – thỏ non bắt đầu lân la miệng bẫy
- Dự đêm dạ hội giáng sinh ý!
- À, thì cũng chưa có ai, nhưng mới đầu tháng mà, chắc sắp đến lúc cũng có thôi!
- Thế Duy với Hải định đi cùng ai? – chính thức tung lưới bắt mồi
- À, không Duy thì Hải, ai mời trước thì……….Ối, hỏi vớ vẩn cái gì đấy hả? – Hân đang trả lời ngon ơ thì mới phát hiện được điều bất thường, ngay tức khắc giãy đành đạch, đấm Thiên tới tấp
- Ô hay, nói nãy giờ không hiểu à? Tôi nhắc lại cho nhá, Duy với Hải……. – Thiên cười đểu, vẫn giả ngây giả ngô, định tiếp tục trêu thì Hân đã đưa hai tay bịt mũi, bịt miệng
- Im ngay, định để mọi người nghe thấy à? Ông thử nói đến một lần nữa đi, tôi…..cho ông thành giới tính thứ 3 ngay và luôn! – Hân nghiến răng nói từng chữ, đe dọa
- Ưm….Ưm….. – Thiên ú ớ nói không nên câu
- Ưm cái gì, không tin hả? – Hân trợn mắt nhìn Thiên, chân trái giơ lên, xác định mục tiêu
Thiên lắc đầu lia lịa, dùng sức gạt tay Hân ra, thở phào một hơi, tức thì lên tông giọng:
- Định giết người diệt khẩu à?????????
Im phăng phắc. Đâu đó có tiếng vỗ cánh bay của chú ruồi nào đi lạc, lại thêm tiếng vo ve í ới gọi nhau đi ăn cơn chiều của đàn muỗi cái. Hân và Thiên khẽ nuốt ngụm khí lạnh, lén lút liếc nhìn xung quanh. Không đủ trăm con mắt không làm người. Nhờ ơn giọng hét trình độ ô pê ra của Thiên, cả hai đã thành công thu hút sự chú ý của toàn phòng. Chú ý bình thường còn đỡ, đằng này, quá nửa lại là những ánh mắt chứa đầy sát khí, dao găm, tên nhọn chiếu vào hai đứa thủ phạm gây mất trật tự an ninh.
Có ai nhớ có bom tồn tại ngầm không nhỉ? Đến giờ phát nổ rồi. Chi đập bàn cái rầm, hằm hè đứng phắt dậy, hét hết công suất:
- Còn ai lớn tiếng nữa, tôi đá thẳng từ đây xuống sân trường, nghe chưa??????????????
Hai nạn nhân kiêm thủ phạm còn biết làm gì hơn ngoài gật đầu xin hứa rồi nắm tay nhau thở phào vì nạn khỏi tai qua. Nhờ ơn tổ tiên phù hộ.
7 giờ tối, từng thành viên thay phiên nhau đi ăn tối, để lại phân nửa lực lượng còn trong phòng tiếp tục chiến đấu miệt mài. Hân vươn vai, xoa xoa hai mắt đã muốn lọt tròng vì nhìn máy quá nhiều. Thiên đã đi ăn tối, lát nữa mới đổi ca cho cô, đâm ra…ngồi một mình lại buồn. Yến Nhi đã cùng Hoàng đi dùng bữa, Chi đang ngồi thảo luận với bên thiết kế bìa. Đưa tay xoa bụng, Hân cầm điện thoại, dò tìm số Thiên giục Thiên về cho mình đi xoa dịu cái dạ dày kêu liên miên không dứt.
Đang mải cắm mặt vào điện thoại, Hân không để ý đến bóng đen ập đến trên đầu, cho đến khi đồng loạt hai thiệp mời dạ hội chìa ra trước mặt, Hân mới trố mắt nhìn lên
- Cái gì đây? – Hân hỏi
- Hân đi dự dạ hội cùng tôi nhé! – hai giọng nói, đồng thanh như một
Im phăng phắc………..Cảnh này…..rất quen, sự yên lặng này cũng rất quen. Tiếng lá cây xào xạc ngoài khung cửa sổ, tiếng từng chiếc lá vàng khô cằn rơi rụng dưới sân, tiếng gió vi vu len lỏi qua tấm rèm cửa, thổi tung từng tấm ảnh trên chiếc bàn rộng lớn. Ôi chao, sao giờ mới thấy cuộc sống có nhiều âm thanh thú vị đến thế????
Lạc đề! Hiện tại, Hân đang hóa đá trước cảnh tượng hai vé mời dạ hội cùng đưa cho mình, bởi hai người chả ai không đoán ra: Duy và Hải!