Trần Đình nửa đoán nửa mò, cuối cùng dồn hết nghi vấn lên người Y Na, chạy tới bóp cổ cô ta, gân cổ lên nói:
- Là mày phải không? Là mày giết con tao!!!
Y Na thở không được, mặt đã đỏ au, thều thào nói:
- Em không biết, em không giết ai cả.
Trần Đình, thả ra đi.
Mặt ả ta hết đỏ lại tím, hiện tại đã không còn một giọt máu.
Trần Đình vẫn hung hăng ép Y Na vào tường, không ngừng la lớn:
- Mày đạp vào bụng Yên Chi, khiến cô ấy sảy thai.
Là mày!!!
Y Na lúc đó hoàn toàn không biết Mộc Yên Chi mang thai, nhưng vì vô tình mà làm mất đi một sinh linh vô tội.
Trần Đình lên cơn điên, vừa bóp cổ vừa tát vào mặt cô ta.
Y Na sắp không còn sức kháng cự, đầu óc mù mịt.
Nhưng ả ta lại bị cái tát của Trần Đình làm cho tỉnh táo, liền đưa chân đá vào hạ bộ của hắn ta.
Trần Đình gào lên đau đớn, tay lập tức buông lỏng.
Y Na nhân cơ hội đó, ba chân bốn cẳng chạy đi mất.
Vì khi nãy bị thiếu dưỡng khí nghiêm trọng nên bây giờ toàn thân ả mệt rã rời, đầu óc quay cuồng, chạy được một đoạn lại phải dừng lại nghỉ.
Nhưng Y Na lại sợ Trần Đình đuổi theo, liền gọi xe chạy đi.
Cô ta chạy đến nhà một người bạn, xin ngủ nhờ một đêm.
Cả buổi tối hôm đó, cứ nhắm mắt là ả lại thấy hình ảnh Trần Đình đang hung hăng lao về phía mình, hoảng sợ đến mức bật thẳng người ngồi dậy, mồ hôi vã ướt cả lưng áo.
Nhưng bây giờ Y Na không hận Trần Đình, ả chỉ căm thù Mộc Yên Chi.
Nếu người hôm đó gọi điện không phải là Mộc Yên Chi, nếu người bị sảy thai năm đó không phải là Mộc Yên Chi, thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Y Na ngồi dựa vào thành giường, mở máy lên nhắn tin cho vài người bạn, vốn định nhờ họ tìm số điện thoại và địa chỉ của Cao Tuấn Lãng.
Ả nghĩ chỉ có cách này mới có thể khiến Mộc Yên Chi đau khổ, giống như năm đó mất cả chồng lẫn con vậy, và cũng chỉ có cách này ả mới tự tin là mình làm được.
Nhưng đến hơn nửa tiếng sau, bạn bè mà Y Na nhờ đều phản hồi là không tìm được.
Cao Tuấn Lãng tuy trước đây ăn chơi sa đọa, số điện thoại không biết phân phát đến bao nhiêu nơi, nhưng gần đây đã đổi số rồi.
Hơn nữa, bạn bè của Y Na chỉ toàn là người hạ lưu, chẳng ai quen biết nhiều.
Cô ta lại gọi điện thoại cho bạn của Trần Đình, rốt cuộc cũng chỉ biết được địa chỉ của công ty Cao thị và mấy nơi anh hay lui đến mà thôi.
Y Na vứt điện thoại sang một bên, đầu óc bắt đầu tính toán sẵn việc sẽ gặp gỡ Cao Tuấn Lãng như thế nào.
Đúng theo kế hoạch vạch sẵn, đúng tám giờ ả đã có mặt tại đại sảnh của công ty Cao thị.
Cao Tuấn Lãng sáng nay có cuộc họp với đối tác cho nên đã đi từ sớm, điều này không nằm trong tính toán khiến ả phải chờ đến tận mười giờ.
Cao Tuấn Lãng vừa xuống xe, đang định lên văn phòng phê duyệt hồ sơ đã thấy Y Na đứng trước cửa, vẫy tay với mình.
Anh nhíu mày, bộ dạng xa cách, trong nhất thời không nhớ ra người phụ nữ kia là ai.
Y Na nhanh chân tới trước, mở miệng hỏi thăm anh:
- Chào anh Cao! Anh chắc hẳn nhớ tôi đúng chứ?
Anh nghiêng đầu, hàng mày bên phải hơi nhếch lên.
- Cô là ai? Sao tôi phải nhớ cô?
Y Na vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, đưa tay vén tóc ra sau tai, dịu dàng nói:
- Tôi là Y Na, bạn của Yên Chi.
Chúng ta đã gặp nhau tại nhà hàng hôm trước đấy.
Cao Tuấn Lãng cố động não suy nghĩ xem mình đã gặp cô ta trong hoàn cảnh nào, rốt cuộc cũng nhớ đến thái độ khó chịu của Mộc Yên Chi khi gặp người tên Y Na này.
Cô rõ ràng không thích ả ta, vậy thì sao anh lại còn phải làm thân chứ.
Anh liếc mắt nhìn một lượt, sau đó ngoảnh mặt bỏ đi.
Y Na liền chột dạ, sáng nay ả đã cố gắng chăm chút, ăn mặc sang trọng hơn thường ngày rất nhiều, chẳng hiểu vì lí do gì mà không thu hút được Cao Tuấn Lãng.
Y Na không bao giờ chịu nhận bản thân thua Mộc Yên Chi, cho nên nhanh chân đuổi theo.
- Chúng ta thêm số điện thoại nhé? Tối nay tôi mời anh ăn cơm.
- Sao tôi phải ăn cơm với cô? Chúng ta thân thiết vậy sao?
Cao Tuấn Lãng vốn đã cao đến mức khiến người ta nhón chân cũng không thấy nổi mắt anh, nay lại còn nghênh mặt nhìn ả càng làm cho Y Na cảm thấy bối rối.
Cao Tuấn Lãng bỏ đi một mạch, đến cả bóng lưng cũng toát lên dáng vẻ kiêu ngạo.
Anh vốn định gọi điện cho Mộc Yên Chi một lát, rốt cuộc bản thân lại có suy tính riêng, lướt tìm số của Thẩm Nhược Giai nhấn vào.
Bây giờ bệnh viện vẫn chưa tan ca cho nên phải gọi đến cuộc thứ hai cô nàng mới bắt máy.
- Anh gọi cho Yên Chi không được nên đến tìm tôi à? Cô ấy đi xem phẫu thuật rồi.
Cao Tuấn Lãng hơi nới lỏng cà vạt, ngồi tựa vào ghế, hỏi thẳng:
- Chị biết người tên Y Na không?
Thẩm Nhược Giai đang định nghỉ tay để uống nước, không ngờ nghe xong cái tên này, nước trong miệng sắp phun ra hết rồi.
- Nó tìm tới anh rồi à?
- Sao thế?
Thẩm Nhược Giai tức điên đến mức bật khỏi ghế, chống tay lên hông mà nói:
- Tôi nói anh nghe, nếu anh còn muốn yêu đương với Tiểu Chi nhà tôi thì vứt cái tên đó ra khỏi đầu đi.
Cao Tuấn Lãng đương nhiên biết mối quan hệ giữa Mộc Yên Chi và Y Na hoàn toàn không hề tốt đẹp, cho nên càng gặn hỏi:
- Cô ta với Yên Chi có mối quan hệ gì? Tôi muốn chị trả lời đúng trọng tâm.
Thẩm Nhược Giai không biết anh muốn làm gì nhưng cũng rất thành thật kể lại tất cả.
Cao Tuấn Lãng càng nghe càng căm phẫn, bàn tay nắm điện thoại siết đến trắng bệch, cuối cùng mới phun ra một câu:
- Đừng nói với Yên Chi, tôi tự có sắp xếp.
Cô nàng chưa kịp đáp đã nghe thấy tiếng “tút, tút” từ đầu dây bên kia.
Thẩm Nhược Giai tuy chưa hết lo lắng nhưng cô tin rằng, Cao Tuấn Lãng sẽ biết phải trái, đúng sai thế nào mà hành xử cho đúng.
Cô không muốn Mộc Yên Chi phải chịu cảnh đau đớn lần nữa.
Cao Tuấn Lãng rơi vào trầm lặng vài phút, đáy mắt vương đầy tơ máu đỏ ngầu.
Việc Mộc Yên Chi đã từng sảy thai khiến anh thở hắt ra, lồng ngực như bị bơm đầy khí độc, đến hít thở cũng khó khăn.
Nắm đấm tay siết chặt lại, đập mạnh xuống bàn.
Anh nhớ đến ngày hôm qua, lúc được tỏ tình cô đã khóc lớn thế nào, phải chăng là vì quá lâu mới lại được cảm nhận yêu thương? Những người đã chà đạp cô, nhất định phải sống không bằng chết!
Nghĩ là làm, anh liền nhờ trợ lí tìm số điện thoại của Y Na, sau đó dùng sim rác gọi vào.
Điện thoại đổ chuông chưa tới mười giây đã nghe thấy giọng nói khó chịu từ bên kia.
- Ai đấy?
- Là tôi, Cao Tuấn Lãng!
Y Na nghe thấy giọng anh giật bắn cả mình, hai mắt trợn tròn lên, miệng lắp bắp.
Cô ta cố hít thở sâu, điều chỉnh lại giọng nói của mình rồi ra vẻ tự đắc mà hỏi lại:
- Sao thế? Anh suy nghĩ kĩ rồi à?
- Phải.
Tối nay chúng ta hẹn bảy giờ được không? Tôi sang đón cô.
- Được, tôi lúc nào cũng rảnh mà.
Lẽ ra Cao Tuấn Lãng không định đến tận nơi đón ả, nhưng vì sợ mọi thứ diễn ra quá đường đột sẽ gây mất tự nhiên nên anh mới cố ý nói vậy.
Đến tận khi cúp điện thoại anh vẫn còn cảm thấy ghê tởm.
Nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ vừa ý với loại người như Y Na, nhưng hiện tại thì một chút cảm giác động lòng cũng không có.
Mộc Yên Chi vừa xem xong phẫu thuật, định trở về phòng làm việc để nghỉ ngơi.
Cô vừa cởi xong áo khoác ngoài, còn chưa kịp treo lên đã thấy Thẩm Nhược Giai đứng ở cửa, mở miệng hỏi:
- Cậu ăn chưa?
Cô mỉm cười, đưa tay cầm điện thoại trên bàn, khoác tay Nhược Giai cùng xuống căn tin.
- Tớ cũng chưa ăn.
Vậy chúng ta đi thôi!
Thẩm Nhược Giai gật đầu, ánh mắt có chút khác thường.
Mộc Yên Chi thấy cô nàng có vẻ lo lắng, liền hỏi:
- Sao thế? Có chuyện gì à? Hay là không khỏe?
Thẩm Nhược Giai liền xua tay, cố nặn ra nụ cười mếu mó rồi đáp:
- Chúng ta đi ăn thôi!
Mộc Yên Chi không phải người cục mịch, đương nhiên đã phát hiện ra điểm vô lí, nhưng vô lí ở chỗ nào thì lại không chỉ ra được.
Hai người bước vào thang máy, điện thoại của Mộc Yên Chi đã reo lên.
Cô nhìn biệt danh viết trên màn hình, vui vẻ nghe máy.
- Bảo bối, em đã nghỉ trưa chưa thế?
Thẩm Nhược Giai nghe thấy giọng của Cao Tuấn Lãng liền tò mò, cố gắng ngóng tai nghe.
Mộc Yên Chi còn đang mải mê nói chuyện nên không để ý nhiều, chỉ thỉnh thoảng quay sang nhìn cô nàng cười ngượng ngùng.
Trong lòng Thẩm Nhược Giai nóng như lửa đốt, không biết Cao Tuấn Lãng lại muốn bày trò gì, cả bữa trưa ngồi thất thần, không nuốt nổi miếng cơm nào.
Có lẽ vì không kiềm chế được nữa nên cô nàng mới nói bóng gió với Mộc Yên Chi:
- Yên Chi, cậu nên cẩn thận nhé! Sắp tới chắc sẽ có chuyện đấy.
Mộc Yên Chi đang nhai cơm trong miệng, chớp mắt hỏi:
- Chuyện gì cơ?
- À không, tớ chỉ nhắc bừa vậy thôi.
Tóm lại là cậu cứ cẩn thận.
Cô nghe xong liền gật đầu, định hỏi thêm gì đó rồi lại thôi.
Mộc Yên Chi cảm thấy Thẩm Nhược Giai vô cùng kì lạ, đến mắt cũng đảo qua đảo lại liên hồi.