Người ta nói rằng sau khi một người qua đời, nếu có người thân nhớ nhung quá sâu đậm, thì linh hồn đó có thể ở lại trần gian một thời gian để đi cùng người đó như một niềm an ủi cuối cùng.
Tuy nhiên, cô không ngờ rằng một ngày nào đó, chuyện như vậy thực sự xảy ra.
Nó đã ứng nghiệm Lục Trác và cô.
...
Ngày thứ ba mươi hai sau khi cô qua đời là sinh nhật của cô, linh hồn cô buộc phải đi cùng với Lục Trác, thất thần nhìn xung quanh, đó là căn hộ của Lục Trác, nhưng nó hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng——
Diện tích lớn như vậy, nhưng nhìn lại không có đồ đạc, cũng không có TV, thùng các tông chưa mở đặt tùy ý trên mặt đất, trên mặt đất còn có một cái giường, thật vắng vẻ và lạnh lẽo.
Lục Trác đứng hút thuốc trước cửa sổ, râu xanh lộ ra trên chiếc cằm tuấn tú, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong mắt lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm không thể trút đi được.
Anh bóp tàn thuốc, lái xe và thu dọn đồ đạc từ biệt thự cũ.
Linh hồn Tạ Đường bay lơ lửng trên ghế phụ, trong ý thức muốn thắt dây an toàn, nhưng anh dùng ngón tay chạm vào nó rồi xuyên qua, sau đó anh phản chiếu lại trạng thái trong suốt của chính mình lúc này - nhưng anh đã không biết.
Anh siết chặt tay lái, ánh mắt điên cuồng đạp ga, trong chốc lát Tạ Đường còn tưởng rằng mình sắp tông xe nhảy qua lan can.
Nhưng may thay hình như anh có việc gì đó chưa hoàn thành, nên anh đã gác lại.
Đây là nơi lần đầu Tạ Đường gặp Lục Trác từ lúc nhỏ.
Đó là một biệt thự rất đẹp với một con đường dài trải đầy sỏi.
Nhưng mà giống căn hộ của anh, nó trống rỗng và không có chút sức sống nào.
Anh đẩy cửa đi vào, Tạ Đường theo sau anh.
Theo như cô thấy, bàn ghế, cầu thang và hành lang đều to lớn và trống trải như vậy, lạnh lẽo, gần như hiu quạnh.
Lục Trác nhấc bước đi lên lầu hai phòng.
...!Tạ Đường ló đầu ra từ phía sau, một tia sáng đáng ngờ quét nhanh qua đôi mắt, hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.
Không có chân dung gia đình, không có album ảnh, không có bất kì quần áo đan của mẹ, không có quà tặng của cha như là cây bút, tất cả chỉ là một vài mô hình ô tô ném trên giá sách.
Nó không giống như một tuổi thơ hạnh phúc.
Ngược lại, giống như cô, bị ném vào thế giới của riêng mình.
...
Lục Trác cúi người thu dọn đồ đạc, Tạ Đường ngơ ngác đứng sau lưng anh, bởi vì không thể rời đi, chỉ có thể nhìn anh lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
Lưng anh vẫn thẳng, nhưng đầy sự mệt mỏi và chán nản.
Tạ Đường phát hiện, trong khoảng thời gian ngắn anh không chỉ thấp đi mà còn gầy đi rất nhiều.
Tạ Đường cho rằng mình không còn thích anh nữa, sống lại một kiếp cũng sẽ không thích nữa, nhưng giờ phút này, nhìn thấy hắn vì cô mà làm như thế này, một góc trong lòng cũng chua sót
Sống mũi cay cay, cô nhanh quay đầu chuyển hướng chú ý.
Phía sau anh là tủ quần áo.
Cô dễ dàng đi vào tủ quần áo của Lục Trác, nhưng lập tức phát hiện cái tủ trống rỗng.
...!Thời thiếu niên Lục Trác đã quen với nhiều quần áo của Tạ Đường, khi nhìn thấy quần áo trong tủ này, cô có thể dễ dàng nhớ ra rằng một ngày nọ cô tình cờ gặp Lục Trác qua bức tường trong sân, thứ cậu ấy đang mặc là áo Hoodie.
Một ngày nọ trong cơn mưa Lục Trác chạy vào từ cổng trường, cậu ấy đang mặc một chiếc áo khoác thể thao màu xanh...
Cho dù đó không phải là ý định ban đầu của Tạ Đường, những ký ức liên quan đến Lục Trác này chắc chắn vẫn khắc sâu trong tâm trí cô.
Rốt cuộc, trong suốt quãng thời gian thanh xuân của kiếp trước, ánh mắt của cô vẫn luôn lặng lẽ đi theo Lục Trác.
Cho dù đã trọng sinh, cũng không thể xóa bỏ.
Tuy nhiên, ngay khi cô đang ngây ngốc nhìn chằm chằm, tủ quần áo được mở ra, Lục Trác đứng trước cửa tủ, cúi đầu nhìn--
Tạ Đường ngồi khoanh tay trong tủ, ngẩng đầu lên.
Trong chốc lát, cô cảm thấy Lục Trác đã nhìn thấy linh hồn của cô.
Anh dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, anh sững sờ vài giây, sau đó nhếch khóe miệng có phần giễu cợt, cho rằng có ảo giác, rồi anh chỉ lấy đi một món đồ trong tủ quần áo.
...!Tạ Đường sửng sốt.
Cô nhớ đó là chiếc váy mà Lục Trác đã xé, từ rạn san hô trong trận sóng thần.
Anh chỉ lấy cái đó.
Thật là một nỗi buồn khó tả.
...
Đêm đó, Lục Trác trở về căn biệt thự trống rỗng, ngồi vào bàn, thắp nến trên bánh, sắc trời dần dần tối sầm lại, trong căn hộ không có một tia sáng, chỉ có ánh sáng yếu ớt của ngọn nến.
Anh cô đơn ngồi đó, bất động.
Tạ Đường biết rằng anh ta đang tổ chức sinh nhật cho cô sau khi cô qua đời.
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Tạ Đường chưa từng được ai tổ chức sinh nhật cho mình.
Khi ông bà ta còn còn sống, mặc dù yêu thương cô, cũng không quá để ý đến cuộc sống của một đứa trẻ, còn nếu nhớ thì cùng lắm lúc nấu cho thêm một quả trứng vào.
Chưa kể đến những người còn lại trong gia đình họ Tạ, cha mẹ và em gái của Tạ Đường, những người lúc trước đối xử với cô một cách thờ ơ, chỉ mong cô chết đi...
Cô chưa bao giờ có được một ngọn nến sinh nhật cho chính mình từ khi cô còn là một đứa trẻ.
Cô đứng bên cạnh Lục Trác, nhìn ánh nến lung linh, rõ ràng đang ở trạng thái linh hồn, không có tâm trạng, muốn khóc, nhưng nước mắt lại không có để chảy xuống, kết quả là cô chỉ có thể ngây người nhìn anh, thời gian trôi qua, anh vẫn chưa thổi tắt ngọn nến.
Tạ Đường mệt đến mức co chân ngồi dựa vào ghế.
Không biết đã xảy ra bao lâu.
Cô cảm thấy xung quanh người run lên bần bật và ngã quỵ xuống.
Tạ Đường thích anh, ghét anh, khinh thường anh, muốn quên anh.
Nhưng giờ phút này, cô buồn bã nhìn anh, nhìn anh khóc một cách chán nản, âm thầm mà lòng cô rất xót xa.
Tạ Đường đột nhiên muốn ôm hắn.
...
Sau khi chết, làm linh hồn khá lâu, Tạ Đường cũng không phải kẻ ngốc, mặc dù không biết nguyên nhân là gì.
Nhưng- dường như người mà anh luôn muốn kết hôn là mình, anh ấy hận em gái của mình và nóng lòng muốn gϊếŧ cô ấy, vậy làm sao anh ấy có thể đồng ý kết hôn với cô ấy.
Có những hiểu lầm và nhớ nhung mờ nhạt không thể nào đảo ngược được.
...
Anh đã vô cùng đau lòng, vì cô mà lập bia mộ, và đặt một bó hoa trước bia mộ mỗi ngày.
Cho nên ……
Ở kiếp trước anh thích cô, cũng giống như thiếu niên Lục Trác kiếp này, chỉ khác là mình không biết.
Cũng giống như chính mình kiếp này, chưa từng tin thiếu niên Lục Trác thích mình.
Tạ Đường không thể diễn tả được nỗi buồn trong lòng, chỉ có thể nhìn nó như một cái bóng.
...
Cô nhìn đêm nay, dường như anh đã quyết định gì đó, lặng lẽ lau đi nước mắt trên mặt, vẻ mặt dần dần trở nên kiên định, dưới ánh nến sáng ngời lộ ra vẻ hung ác.
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Khi Tạ Đường biết anh đã làm gì, thì anh ta đã ở trong tù, mặc một chiếc áo tù mỏng, ngồi dựa vào tường.
Tạ Đường có chút không thông mà tiến lại gần hắn, lúc này Lục Trác nhắm mắt lại, tuy nhợt nhạt cô đơn, nhưng hắn bình tĩnh, cuộc đời như vậy là xong, rốt cuộc cũng được tự do.
Anh đã sắp xếp nơi ở cho mẹ của mình, trả thù cho cô, sau đó vào tù và thanh thản mà chết.
...
Sau đó, có người đưa anh ta đi thi hành án tử hình.
Trên hành lang dài, linh hồn Tạ Đường dần dần tiêu tan không theo kịp, cô đứng nhìn tại chỗ, mở to mắt nhìn bóng dáng cô độc của anh đi theo quản ngục đi xa.
Anh biến mất trong tầm nhìn của Tạ Đường, bước chân nặng nề, trầm tĩnh không còn tự tin và quyết đoán nữa.
Tạ Đường không thể tin được, không cử động được, chỗ trái tim đau đớn kịch liệt, cuối cùng không tự chủ được nước mắt chảy ra.
Cần gì quan tâm.
Tạ Đường muốn hỏi, tại sao phải bận tâm, tính toán chuyện cũ, kiếp trước chính cô là người đã cứu anh trong trận sóng thần, anh đã không báo đáp, vậy hà cớ gì lại vì cô mà đi tới bước đường này.
Anh là con của ông trời, cho dù trước đây là không phải, thì bây giờ anh ấy đã có tất cả mọi thứ.
Quan tâm làm gì.
Cô ngồi xổm xuống, ôm chặt trái tim mình, khóc trong một thế giới trong suốt không ai có thể nhìn thấy.
Cuối cùng một tiếng súng vang lên, Tạ Đường mở to hai mắt, linh hồn biến mất.
...
Tất cả những mảnh ký ức ùa về, giống như một vòng xoáy, trôi nổi trong tâm trí Tạ Đường.
Mặt trời đang lên, chiếu vào từng ngõ ngách trong phường, mi mắt mà mồ hôi nhễ nhại, cả người lạnh toát, tay nắm chặt ga giường, siết chặt ngón tay, cuối cùng cả người run rẩy..
Tiếng súng giống như kết thúc cơn ác mộng, cô đột nhiên mở mắt, bàng hoàng ngồi dậy khỏi giường bệnh, đồng tử giãn ra.
Lồ ng ngực cô thở gấp, cô không biết phải mất bao lâu mới có thể thở nhẹ nhàng.
Cô sờ quần áo trên người, vô thức đưa tay sờ lên mắt, phát hiện trên mặt đang ch ảy nước mắt.
Sáu mươi ngày dài đằng đẵng đó, sáu mươi ngày sau khi linh hồn đi theo Lục Trác...
Đó là một giấc mơ, hay nó đã xảy ra trong thực tế.
Nếu là giấc mơ, sao lại bi thương như vậy.
Tạ Đường nhắm mắt lại, đưa tay không có kim tiêm lên lau đi nước mắt trên mặt, nỗi buồn sâu thẳm và đau đớn trong lồ ng ngực vẫn chưa biến mất, cô hít một hơi thật sâu mới có thể xoa dịu.
Cô nhìn nghiêng giường bệnh.
Thư Mỹ Thanh đầu tóc đã bạc, người nằm nghiêng, khó chịu ngủ thϊếp đi, bởi vì bà đã già, nên đã ngủ thϊếp đi.
Tạ Đường không ngờ rằng chỉ mới gặp một lần mà bà đã quan tâm nhiều như vậy, xem ra hồi đó bà ấy nhất định đã có mối quan hệ sâu sắc với ông ngoại.
Chuyện xảy ra với ông hồi đó đều là của thế hệ trước, Tạ Đường không có ý định hỏi thăm.
Lúc này cô chỉ muốn hỏi một điều, nghĩ đến đây liền hụt hơi.
...
Chịu đựng cơn đau, cô rút cây kim trên tay phải ra, không để ý đến máu đang chảy ra, đứng dậy xuống giường, lấy khăn choàng đắp cho Thư Mỹ Thanh.
Phổi và lồ ng ngực vẫn đau, không kêu phát ra tiếng, thân thể yếu ớt, vừa bước đến cửa phòng thì ngã quỵ xuống.
Khi cô tái mặt bước ra ngoài, nhìn thấy một y tá đi ngang qua hành lang và hỏi cô ấy Lục Trác đang ở phòng bệnh nào, y tá vội vàng kéo cô lại: "Làm sao cô có thể rút kim ra được? Quay lại phòng đi!"
Vẻ mặt Tạ Đường yếu ớt nhưng cứng đầu, đứng yên không chịu rời đi, hỏi: "Lục Trác đâu?"
Một giọng nói phía sau tức giận đáp lại: "Cậu ấy vẫn đang ở trong phòng mổ, căn phòng vẫn còn đèn."
Tạ Đường nghe thấy giọng nói của Hướng Hoành, trong giọng điệu có chút tức giận và trách móc, nhưng cô không muốn để ý đến, cô đi hai bước thì tới phòng phẫu thuật, đèn bên trong vẫn còn sáng, cuộc phẫu thuật vẫn chưa làm xong...
Trái tim Tạ Đường trong giây lát hoảng sợ..