Tạ Đường thu dọn bữa sáng vội vàng trở về, liền nhìn thấy mấy người đang vây quanh Lục Trác, cách đó không xa có mấy cô gái trẻ tuổi không ngừng nhìn trộm về phía hắn, che miệng nói nhỏ.
Tạ Đường trong lòng căng thẳng, tưởng bọn họ đã nhận ra Lục Trác là ai, vội vàng tiến lại gần, nhưng chỉ nghe thấy bọn họ đang nói chuyện cùng với Lục Trác, cô y tá nhỏ ngồi bên cạnh Lục Trác đang cầm đ ĩa đồ ăn còn sót lại.
Nhìn chằm chằm Lục Trác, sắc mặt đỏ bừng.
Lục Trác ngồi thẳng lưng ở đó, băng gạc màu trắng che gần hết khuôn mặt, nhưng sống mũi cao thẳng, đường quai hàm đẹp đẽ, khó che giấu vẻ đẹp trai, một bộ y phục sọc xanh trắng không làm cho anh trở nên yếu ớt, ngược lại càng làm anh đẹp trai hơn.
Hơn nữa, sau khi che đi đôi mắt có chút lạnh lùng và lông mày đậm, khiến anh trông bớt khó gần, một anh chàng đẹp trai đột nhiên xuất hiện trong căng tin, không khó để có thể thu hút sự chú ý của các cô gái nhỏ.
Hơn nữa, anh lại ngồi đó một mình, hai cô y tá nhỏ ngồi đó đơn giản chỉ là quan tâm.
Tạ Đường mím môi, bước chân hoàn toàn dừng ở đó.
Cô đợi Lục Trác đuổi những người này đi.
Lục Trác ghét nhất tiếp cận người lạ, sắc mặt hắn đương nhiên không tốt, Tạ Đường đợi hơn mười giây, chỉ thấy Lục Trác rảnh rỗi ngồi ở đó, mặc kệ mấy cô gái ríu rít, còn không để ý tới mấy cô gái đang ríu rít, nhưng không có đem người đuổi đi theo nguyện vọng.
Tạ Đường:...
Có ý gì? Có thể là sau khi mắt bị thương tính khí đã được cải thiện?
...!Cũng đúng, nếu không, tại sao sáng sớm lẻn vào phòng đóng cửa sổ đánh thức anh, anh cũng không có phản ứng.
Tạ Đường không khỏi bước nhanh đi tới, đem bữa sáng không nặng không nhẹ đặt ở trên bàn: “Mua rồi.” Lục Trác hỏi: “Cô mua cái gì? ”
Mấy cô gái chiếm chỗ bên cạnh Lục Trác vẫn chưa rời đi, Tạ Đường ngột ngạt không thể giải thích được, liếc anh một cái, lạnh lùng nói: "Không nhiều, không đủ cho nhiều người ăn."
Lục Trác cúi đầu cầm đũa, khóe miệng xoẹt qua một tia vui vẻ đầy ý cười, vừa ngẩng đầu liền nhanh chóng ấn xuống, anh nói: "Không sao, chúng ta ăn không nhiều, ngồi đi."
Tôi có thể ngồi ở đâu? Tạ Đường đứng đối diện Lục Trác.
Cô gái nhỏ ngồi đối diện với Lục Trác, hai tay chống trên bàn nhìn chằm chằm Lục Trác không chịu rời đi, cô mỉm cười ngẩng đầu nhìn Tạ Đường: "Em ngồi đây được không?"
Tạ Đường nhìn Lục Trác.
Lục Trác không đáp, liền cúi đầu, dùng đũa gắp một cái bánh bao nhỏ.
“Tùy cô.” Tạ Đường nói với cô gái nhỏ bên cạnh.
Cô tự nhủ với chính mình rằng Lục Trác không biết chính mình là Tạ Đường, và chỉ nghĩ rằng cô là y tá, những người này đều là y tá, cho nên đối với Lục Trác mà nói đương nhiên không có gì khác nhau.
Nhưng trong lòng vẫn không thể nhịn được mà khó chịu.
Như vậy cũng tốt, lát nữa để những người này đưa Lục Trác trở lại khoa nội trú, như vậy cô ấy mới có thể ra ngoài, đến nhà Thư Mĩ Thanh một chuyến.
Hơn nữa, cô vừa xuống máy bay, cả đêm không tắm, muốn về nhà thay quần áo trước.
Nghĩ đến đây, Tạ Đường nhàn nhạt nói với Lục Trác: "Vậy tôi đi trước.
Về sau, chị y tá này sẽ đưa anh trở lại khoa nội trú."
"..."
Vẻ đẹp của Lục Trác kéo dài chưa được ba giây, liền đột ngột dừng lại.
Hắn đập bàn đứng lên, ghế dựa phía sau đập xuống đất một tiếng "Cạch" một âm thanh vang lên: "Không được, cô không được đi!"
Tạ Đường khó hiểu nhìn hắn: "Sẽ có người đưa anh trở về."
Y tá ngồi bên cạnh Lục Trác nói: "Đúng rồi, phòng bệnh nội trú ở tầng mấy? Để Tiểu Châu sau khi ăn xong sẽ đưa anh về."
Tiểu Châu, cô gái ngồi đối diện với Lục Trác, cũng gật đầu đầy chờ đợi.
Lục Trác sắc mặt khó coi nói: "Tôi không nhớ số phòng.
Bọn họ giao không được.
Cô không thể rời đi."
Tạ Đường nói: "Đừng lo lắng, tôi nhớ rõ anh ở phòng nào."
Cô nói với cô gái tên Tiểu Châu: "Bệnh nhân này 503 ở tầng năm khoa nội trú.
Sau này làm phiền cô."
Tiểu Châu có chút hưng phấn, vội vàng nói: "Không phiền, không phiền!"
Lục Trác chơi vơi, hối hận không ngừng, lại cảm thấy ủy khuất, Tạ Đường liền dễ dàng giao một kẻ mù như hắn cho người khác, còn nóng nảy muốn thoát khỏi hắn sao? Hắn nhất thời không thèm ăn sáng, trong lòng căng thẳng, tìm cớ để Tạ Đường ở lại đưa hắn về.
Hắn im lặng hồi lâu, cũng không nghĩ ra được lý do chính đáng, đành phải làm ầm ĩ một tiếng: "Cô đưa tôi tới đây, cô phải có trách nhiệm đưa tôi về."
Mấy cô y tá xung quanh bối rối liếc nhìn hai người, lúc này mới nhận ra hai người có lẽ là quan hệ nam nữ, lúc trước còn tưởng rằng chỉ là quan hệ gia đình bình thường nên đưa mắt nhìn nhau.
Hai người trong số họ không có ý tốt ở lại, trực tiếp rời đi.
Lục Trác liền uy hϊếp: "Bằng không một miếng tôi cũng không ăn."
Tạ Đường liếc Lục Trác, ngây thơ.
Cô xuống máy bay đã mấy tiếng rồi, một mặt cô rất muốn quay lại thay quần áo để xem bà nội Thư, nhưng mặt khác, cô thực sự lo lắng khi giao Lục Trác cho người khác, ít nhất đưa về phòng bệnh, chờ người bạn khác của Lục Trác tới, cô sẽ rời đi.
Cô do dự, liếc nhìn Tiểu Châu đang ngồi đối diện với Lục Trác, Tiểu Châu nhanh chóng rời đi.
Vì vậy, Tạ Đường không nói lời nào, ngồi xuống chỗ của mình.
Lục Trác mấy ngày nay không nhìn thấy, nhưng là cố ý đi luyện thính, nghe thấy tiếng quần áo của cô cọ xát, còn tưởng rằng cô sắp đi, anh hoảng sợ, thống khổ, vừa ủy khuất vừa giận, vòng qua bàn túm lấy người, nhưng anh đột ngột bị vấp đầu gối, loạng choạng suýt ngã, thật xấu hổ.
Tạ Đường vội vàng đứng dậy giữ hắn lại: "Anh làm gì vậy?"
Lục Trác bắt lấy cô, nắm chặt cổ tay, lửa giận trong lòng nhất thời biến mất, chỉ còn lại sợ hãi cùng xấu hổ.
Sớm biết vậy đã không đùa giỡn Tạ Đường, chính là Tạ Đường một xíu ghen tỵ cũng không có sao? Nói đi là đi.
Hắn ủy khuất lôi kéo nói: "Tôi muốn cô ngồi bên cạnh."
Tạ Đường khó hiểu: " Ngồi ở bên kia không tốt sao?"
Lục Trác sờ s oạng ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay sờ lên bàn, kéo túi đồ ăn sáng qua, thấy sữa đậu nành sắp bị hắn làm đổ tràn ra ngoài, Tạ Đường cau mày, vội vàng mà đưa tay nhanh chóng di chuyển, lấy hai cốc sữa đậu nành, đặt chúng tới trước mặt anh.
Lục Trác một tay nắm lấy cổ tay Tạ Đường, cảm thấy có chút nhẹ nhõm, một tay chạm vào chiếc đũa, anh gắp một cái bánh bao hấp nhỏ vào miệng, mơ hồ nói: “Ở bên kia.
Máy lạnh quá lạnh.
"
Tạ Đường ngẩng đầu liếc mắt nhìn, "Anh Lục, bên kia không có điều hòa nhiệt độ."
“Dù sao cũng lạnh.” Lục Trác nói: “Ăn đi, cô không ăn sao?”.
Tạ Đường tức giận nói: "Anh cầm tay phải của tôi, tôi ăn như thế nào?"
Lục Trác nhíu mày, khẽ nới lỏng cổ tay Tạ Đường, nhưng anh vẫn lo lắng, một giây sau khi buông ra, anh lập tức nắm lấy góc áo của cô, siết chặt.
Làm xong chuyện này, Lục Trác cũng cảm thấy có chút ngây thơ xấu hổ, có chút mặt dày*, nhưng cho dù bị Đường Tạ chê cười, hắn cũng không dám buông ra, sợ rằng khi anh buông tay cô sẽ đi mất.
Anh quay mặt đi, tiếp tục ăn sáng, giả vờ như không có chuyện gì, cố gắng hết sức để bỏ qua lỗ tai nóng rực.
Tạ Đường liếc nhìn quần áo của cô, Lục Trác vừa mới túm lấy cô, cô có chút khó chịu nhưng cũng không có kéo quần áo ra.
Cô cũng dùng thìa xúc cháo trước mặt và ăn một cách vui vẻ.
Vừa ăn cháo, cô vừa trầm tĩnh nhìn Lục Trác.
Nhìn xung quanh, Tạ Đường không khỏi nở nụ cười.
Từ khi Lục Trác khôi phục trí nhớ, anh ta trông luôn có chút âm trầm lạnh lùng, nhưng bây giờ Tạ Đường cảm thấy tính cách trong lòng của một người nhất định sẽ không thay đổi.
Lục Trác có chút ngây thơ.
Khi đối mặt với những gì mình muốn, anh ấy luôn làm mọi cách để đạt được nó, đôi khi anh ấy tỏ ra hoang tưởng và thờ ơ, và đôi khi anh ấy giống như một đứa trẻ đang nhìn vào một viên kẹo.
Một năm trước khi vừa sống lại Tạ Đường cảm thấy hắn có chút kiêu ngạo khó chịu, nhưng hiện tại lại cảm thấy có chút đáng yêu, thậm chí còn hy vọng bản thân hắn có thể phô trương một chút như vậy.
Không biết tại sao, khi anh đối mặt với người khác, lại xảy ra sự thay đổi lớn như vậy.
Có thể là bởi vì Lục Trác một năm trước đối mặt với Tạ Đường, Lục Trác một năm sau đối mặt với Tạ Đường, tâm trạng đã khác đi?
Cô luôn cho rằng kiếp này hai người không còn được gặp lại nữa, nhưng nếu vẫn có thể thì sao?
Tạ Đường đang suy nghĩ lung tung, khi nhận ra mình đang nghĩ gì, cô lập tức căng thẳng và không thể tránh khỏi những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu.
Hai mắt Lục Trác bị băng gạc phiền phức quấn quanh, không thể nhìn thấy Tạ Đường, nhưng hắn có thể cảm giác được hơi thở của Tạ Đường ở bên cạnh, liền cảm thấy an tâm.
Mấy tháng qua, trong lòng hắn u ám, chỉ có hôm nay khóe miệng không khỏi cong lên.
Lục Trác thích bữa sáng này nên nhét vào bụng ba cái bánh bao hấp nhỏ, hai cốc sữa đậu nành, hai bát cháo và ba qu3 bột chiên xù.
Những người không biết nghĩ rằng anh ta đã chết đói và được đầu thai.
Số tiền Tạ Đường mua không bằng số lượng anh ăn.
Cho nên Tạ Đường nhìn hắn ăn xong một bát, liền phải mua thêm một cái vỉ tiểu màn thầu hấp khác.
Tạ Đường hứa ít nhất sẽ đưa anh ta trở lại phòng, vì vậy cô sẽ không rời đi bây giờ, Lục Trác từng chút buông góc áo của Tạ Đường, để cho cô đi mua tiểu màn thầu.
Lúc này Lục Trác cũng không dám để cho bất kỳ kẻ nào tới ngồi nữa, mặc kệ ai nhìn hắn, hắn đều âm trầm hờ hững.
Lục Trác tính, hôm nay Tạ Đường chạy tới chạy lui thay cho anh ba lần.
Anh lặng lẽ nhặt băng gạc lên, nhìn bóng lưng Tạ Đường.
Đối với anh, đó gần như là một ngày tưởng niệm.
Sau khi ăn sáng xong, Tạ Đường đi cùng Lục Trác trở lại phòng bệnh, nhưng thân thể Lục Trác lại căng thẳng, lôi kéo Tạ Đường đi cùng hắn đi dạo, cùng hắn ăn xong bữa sáng, hắn nên tìm lý do gì để níu giữ Tạ Đường tiếp tục ở cạnh hắn đây.
Hơn nữa, hắn nhìn xuống, mơ hồ có thể từ dưới băng gạc nhìn thoáng qua, Tạ Đường không ngừng nâng cổ tay lên nhìn.
Nhìn đồng hồ?
Lục Trác tâm trạng giống như đi tàu lượn siêu tốc, trong lòng đột nhiên có chút buồn bực.
Hai người về phòng.
Tạ Đường đỡ Lục Trác nằm xuống giường bệnh, đắp chăn bông cho anh, sau đó bước ra cửa lấy nước, đã gần trưa, cô ít nhất phải cùng Thư Mỹ Thanh ăn một bữa cơm trưa.
Vừa vặn, ăn xong có thể đóng gói mang đến cho Lục Trác, nếu không muốn ăn cũng có thể yêu cầu đầu bếp làm món khác.
Tạ Đường trở lại giường bệnh, đưa cái cốc dùng một lần cho Lục Trác.
“Tôi không nhìn thấy.” Lục Trác hai tay sờ s oạng trên không trung, không biết là cố ý hay vô tình, hắn liền chạm vào mặt Tạ Đường, Tạ Đường như thể bị điện giật vội vàng ngửa mặt ra sau một chút, Đem cốc nước đặt vào lòng bàn tay hắn.
Tạ Đường nói: "Anh nghỉ ngơi uống nước đi, tôi trước đi đây."
Thực sự phải đi tâm trạng Lục Trác bỗng trở nên vô cùng mất mát, nhưng anh không thể biểu lộ ra ngoài, tay giữ chặt cốc nước, thật lâu không nói một lời.
Anh muốn hỏi Tạ Đường tại sao vừa ở lại buổi sáng rồi lại đi? Cô sẽ đến nữa chứ? Lần sau khi nào anh gặp lại cô? Liệu có phải cô ấy thấy mình vẫn có khả năng chăm sóc bản thân, không quá chật vật nên sẽ không bao giờ đến nữa không? Cô ấy còn xuất ngoại không? Liệu lần này cô có ở lại quê hương mãi không? Anh ấy nghĩ trong lòng, cổ họng hơi cử động nhưng không nói được lời nào.
Lục Trác bất mãn, đặt cốc nước sang một bên, nằm xuống giường, kéo chăn bông lên đầu, nhàn nhạt nói: "Ừ."
Sau đó anh không nói gì nữa.
Tạ Đường đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Không khí trong phòng im lặng yên tĩnh một lúc.
Lục Trác cảm thấy vô cùng lo lắng, buồn bực và mất mát, anh hạ quyết tâm, nếu cô không quay lại anh sẽ kiếm cớ nói mắt đã tốt hơn, hai ngày này anh sẽ nhanh chóng xuất viện, để tránh Tạ Đường đi lúc nào cũng không biết.
Nhưng ngay cả khi kế hoạch được thực hiện, anh vẫn cảm thấy hơi khó chịu vì cam chịu của mình, mím chặt môi muốn ngồi dậy nhìn Tạ Đường, nhưng lúc này không thể gỡ băng gạc để tránh lại bị lộ...
Nhưng vừa lúc buồn bực lại không nghe thấy âm thanh phía sau, suýt chút nữa còn tưởng rằng Tạ Đường đã đi xa, trong lòng như bị dội một gáo nước lạnh, chợt nghe thấy tiếng nói sau lưng: "Vậy thì, tôi đi trước." “Buổi chiều tôi lại tới, nếu đói thì ra căn tin ăn trước, hoặc nhờ trợ lý của mình mang cho, còn nếu được thì cứ đợi tôi mang củ sen hầm sườn đến ăn."
Lục Trác: "..."
Lục Trác vội vàng lăn lộn cá chép ngồi dậy, cố hết sức đè nén sự vui vẻ trong lòng, bình tĩnh gật đầu: "Ừm, được rồi, ta thích canh sườn củ sen, ta chờ ngươi.".