Editor: Melbournje
Năm đó, Lạc Hữu Tiềm 60 tuổi, Trần Trừng 63 tuổi.
Hai người cùng xử lý công việc kế tiếp, Lạc Hữu Tiềm giải trừ hợp đồng với câu lạc bộ, Trần Trừng cũng không nhận thêm vai diễn nào nữa.
Bọn họ cùng thu dọn hành lý, lên đường đi du lịch vòng quanh thế giới.
Đối với Trần Trừng, Lạc Hữu Tiềm là người yêu thương trời đất hiếm gặp, nhưng lại để cô có thể may mắn gặp được rồi giao phó quãng đời còn lại của mình cho anh.
Đối với Lạc Hữu Tiềm, Trần Trừng là một dục vọng bất tử, là nhiệt huyết trong anh, là ước mơ và khao khát.
Cuộc sống có thời hạn, nhưng giữa bọn họ thì không có khoảng cách, tình yêu của họ cũng thế.
Khi chúng ta cùng vượt qua mọi gian khổ với nhau, dũng cảm chống lại những thứ bình phàm và tầm thường, bên cạnh vẫn có người ấy.
Anh ấy là kỵ sĩ của bạn, bạn phất cờ hò reo vì anh ấy, sống vì anh ấy, chết cũng vì anh ấy.
Hai người đã trở thành máu thịt của nhau.
Lấy một cách thức vĩnh hằng nhưng lại không dễ phát hiện, đời đời kiếp kiếp ở bên nhau.
Cầu mong cho tất cả chúng ta đều có thể tìm được động lực để phấn đấu cho ước mơ của mình, và có một nửa yêu thương để nương tựa cả đời.
Con thuyền từ từ trôi trên đại dương mênh mông.
Gió biển thổi tới mang theo chút hương muối.
Trần Trừng tay nắm tay bên Lạc Hữu Tiềm, đứng ở boong tàu.
“Ông xem kia.
” Trần Trừng nâng tay lên, “Có cá heo biển.
”
Đỉnh đầu là bầu trời xanh ngắt, gió biển thổi vào bọn họ, hải âu phi minh.
“Tôi thấy rồi.
”
Cùng thấy cá heo biển.
Chúng ta sẽ mãi mãi được ở bên cạnh nhau.
.