Sau một hành trình dài, cuối cùng xe buýt của chương trình cũng cán đích.
Nơi đây là một căn nhà nhỏ hai tầng ở nông thôn, mái nhà đỏ tươi, tường màu xanh biếc, tầng hai còn có hai ban công màu trắng, bên trên trồng mấy loại hoa có sức sống tốt và các loại cây mọng nước.
Ngoài nhà có hàng rào vây quanh, từng bức màn hoa tím chẳng rõ tên bao phủ hàng rào, như một vật trang trí tự nhiên hoàn hảo.
Nhìn rất thoải mái và ấm áp.
Tòa nhà nhỏ phía trước dùng các loại gạch đủ màu sắc lát thành đường, xung quanh là đất ẩm, dùng để trồng các loại hoa màu, tổ đạo diễn đưa các tổ khách quý đến mảnh đất trống màu sắc kia thì bắt đầu giới thiệu các công việc liên quan và tiến trình kế tiếp.
Người giới thiệu vẫn là người đã hỏi chuyện trên xe lúc trước - đạo diễn Từ mười phần dí dỏm hài hước, lúc này đang cầm loa nói với các khách quý: "Hoan nghênh mọi người đến với tiểu viện Đường Đệ."
Nói xong tiếng vỗ tay vang lên, đạo diễn tiếp tục nói: "Một hoặc hai tuần kế tiếp, haha, mọi người sẽ sinh hoạt cộng đồng ở tiểu viện Đường Đệ, hưởng thụ quãng thời gian thanh thản không gì sánh bằng, trong lúc đó còn có rất nhiêu hoạt động thú vị, sau này còn thời gian tôi sẽ phổ biến tiếp với mọi người,..."
Lâm Chiếu Anh nhạy bén quan sát lời nói "Một đến hai tuần" của đạo diễn, chương trình lớn thế này không thể đến cả thời gian quay ở đây bao lâu cũng không xác định được mà lại nói lời mơ hồ không rõ như này, xem ra ở đây còn có sắp đặt khác.
Không gian tòa nhà rất lớn, lầu một ngoài phòng khách và phòng bếp thì còn bốn phòng khác, lầu hai cũng có bốn phòng và sân phơi, ngoài ra bên cạnh tòa nhà còn một phòng nữa, là phòng kho để chứa đồ.
Mỗi tổ khách quý đều ở liền kề nhau, mỗi tầng ở hai tổ, dựa vào rút thăm để quyết định.
Lâm Chiếu Anh bốc được số 3, là hai căn phòng ở mạn sườn phía Bắc tầng hai, đôi chị em Tĩnh Ảnh và Trầm Bích bốc được số 4, cũng là phòng tầng hai, hai người đang nhỏ giọng tranh luận xem ai được ở phòng có sân phơi.
Anh em Ôn gia ở phía Bắc tầng một, còn chị em Chu gia ở phái Nam, phân chia phòng ở xong thì có thể về phòng mình sắp xếp hành lý.
Lâm Chiếu Anh nhấc vali ra khỏi xe, đang định kéo vào thì đã bị một bàn tay giữ chặt, Lâm Tử Dập chẳng nói gì, cầm lấy vali của mình và Lâm Chiếu Anh bước vội, chỉ để lại một bóng người thẳng tắp.
Thấy vậy, Phương Tĩnh Ảnh mỉm cười với Lâm Chiếu Anh: "Lâm tỷ, em trai của chị ngầu quá, y như chị vậy đó."
Lâm Chiếu Anh lại không thấy vậy, chỉ thấy cậu ta chắc đang ngại ngùng vì xách hành lý hộ cô thôi.
Hai người ăn miếng trả miếng nhiều năm như vậy, cả hai đều ương bướng, cứ như ai tỏ ra tử tế chút với người kia là đã thua.
Thế nên cô cũng không bày tỏ ý kiến gì nữa, giúp Tĩnh Ảnh Trầm Bích cầm ba lô, cùng lên tầng.
Tới tầng hai thì đã thấy Lâm Tử Dập đặt vali ở cửa phòng cô, Lâm Chiếu Anh giúp hai chị em kia xong thì về sắp xếp hành lý của mình, cô mở cửa phòng, phát hiện đây là phòng có sân phơi ở phía Bắc.
Những khóm cúc xuân nhỏ nhắn trên sân phơi khẽ đung đưa theo gió.
Lâm Chiếu Anh sắp xếp xong thì xuống lầu, mọi người mới biết nhau, cần tiếp xúc làm quen nhiều hơn.
Lâm Chiếu Anh tuy là đại tiểu thư, nhưng cũng không phải không biết đối nhân xử thế, chẳng qua vì giá trị bản thân, cô không muốn hạ thấp bản thân với mấy người nhiều tâm tư vòng vo đó.
Lâm Chiếu Anh tuy có quan hệ không tốt với em trai, lại có chút kiêu ngạo của người trẻ, nhưng đã là người được cha mẹ bồi dưỡng để tiếp quản công ty, đương nhiên cô cũng có trí tuệ và EQ tương xứng.
Lúc cô đến phòng khác, trên sô pha chỉ có hai người, là Ôn Câm và Chu Phỉ Thanh.
Ôn Câm: "Anh sắp xếp nhanh thật đấy, tôi còn tưởng tôi sẽ là người xong đầu tiên chứ."
Chu Phỉ Thanh lộ ra vẻ tươi cười đầy cảm động: "Không đâu, là chị gái của tôi giúp dọn cùng đấy, chị gái tôi rất dịu dàng chăm chỉ, tôi muốn chị ấy đi nghỉ ngơi, chị âý lại nhất quyết muốn dọn dẹp với tôi."
Một bộ dạng chị em thân thiết.
"Có chị gái tốt thật đấy!" Ôn Câm mang vẻ mặt ngưỡng mộ.
Chu Phỉ Thanh cười cười, nửa thật nửa giả nói: "Cũng không phải mọi chị gái đều...".
Hắn còn chưa nói xong, thấy Lâm Chiếu Anh đi tới, thôi không nói mà cùng Ôn Câm chào hỏi cô.
Lâm Chiếu Anh tự nhiên cùng họ nói chuyện phiếm.
Chu Phỉ Thanh thấy Lâm Chiếu Anh đã xuống, làm như lơ đễnh hỏi cô: "Chị Lâm, Tử Dập sao còn chưa thấy xuống đây thế?"
"Chắc là ở phòng dọn dẹp hành lý."
"À, ra là vậy." Chu Phỉ Thanh gật đầu, thầm nghĩ đúng là khác biệt.
anh vừa nói Chu Nhiên sắp xếp hành lý hộ mình, bây giờ Lâm Chiếu Anh là chị gái Lâm Tử Dập lại chẳng làm gì, hai nhóm này tình cảm gia đình sâu cạn ra sao vừa nhìn đã biết.
Nếu đã biết quan hệ của đôi chị em này không tốt, Chu Phỉ Thanh sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Một lát sau, thấy Lâm Tử Dập còn chưa xuống, hắn lại nói: "Tử Dập sao mà giờ vẫn chưa dọn dẹp xong, chị Lâm có muốn lên giúp cậu ấy chút không?"
Theo suy đoán của anh ta, Lâm Chiếu Anh nhất định sẽ lười đi xem.
Lâm Chiếu Anh vốn muốn mặc kệ hắn, nhưng người ta đã khiêu khích đến cửa, nếu không cho hắn một trận thì đúng là không nể mặt: "Cậu ấy lớn như vậy rồi, còn cần tôi giúp thu dọn hành lý sao? Cũng đâu phải trẻ ba tuổi nhận thức còn chưa phát triển hết..."
Trẻ ba tuổi nhận thức chưa phát triển – Chu Phỉ Thanh không cười nổi nữa, anh ta bày ra vẻ mặt buồn thương: "Chị Lâm, chị đang trào phúng em à?'
Ôn Câm vốn thấy Chu Phỉ Thanh lúc nói chuyện luôn nhằm vào Lâm Tử Dập có chút kì quái, lúc này đã hiểu ra một ít, trong lòng buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn khuyên nhủ: "Chị Lâm đâu có nghe thấy chúng ta nói chuyện lúc đầu, Phỉ Thanh cùng đừng để ý."
Lâm Chiếu Anh đúng thật là chưa nghe thấy hai người kia nói chuyện lúc đầu, nhưng lúc cô đi qua phòng Chu Phỉ Thanh đã thấy Chu Nhiên đang treo các loại quần áo nam vào tủ, đương nhiên cũng biết Chu Nhiên đang thu dọn hộ Chu Phỉ Thanh.
Nhưng cô vẫn biểu lộ mình chẳng biết gì cả, vô tư nói: "Tôi trào phúng cậu cái gì chứ? Tôi còn đang muốn khen cậu dọn dẹp nhanh nhẹn không phiền đến chị gái ấy chứ."
Chu Phỉ Thanh tức đến suýt nghiến răng nghiến lợi, lòng càng hận hơn, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lâm Chiếu Anh, nhất thời không rõ cô không biết thật hay đang giả vờ không biết, đành phải cắn răng chịu nhục.
Nửa ngày hắn hồi máu, lại tươi cười hỏi: "Em không dọn nhanh vậy đâu, là chị gái giúp em dọn, nên em còn tưởng nãy chị Lâm nói em chứ".
"Với cả, quan hệ giữa em và chị gái rất thân thiết, nên lần nào cũng được chị giúp đỡ, em mới nghĩ chắc anh chị em trên đời đều thế.
Chắc chị Lâm và em trai không giống vậy, xin lỗi chị."
Xin lỗi, giờ mới biết quan hệ chị em của hai người kém vậy, chị còn chẳng muốn giúp em dọn đồ.
Lâm Chiếu Anh nghe hiểu mấy lời chỉ cây dâu mắng cây hòe của hắn, vừa định nói lại, thì nghe thấy tiếng của Lâm Tử Dập.
Cậu không nghe rõ phía trước đang nói gì, nhưng không khó nhìn ra chị đang bị Chu Phỉ Thanh nhắm vào.
Cậu bỗng nổi giận trong lòng, nhìn chằm chằm Chu Phỉ Thanh cười nói:
"Không có việc gì, tôi cũng khá tự lập, chuyện nhỏ thế này không cần làm phiền chị gái, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở anh Chu một câu".
"Trên đời này không phải việc gì chị anh cũng làm hộ như thế đâu, chị gái không có nghĩa vụ phải đỡ đần anh mọi việc.
Anh hẳn nên cảm kích chị anh, chứ không phải nghĩ mọi đôi chị em đều như vậy".
"Biết ơn người khác, đây là nghĩa cử mà đến đứa trẻ ba tuổi chưa có nhận thức hoàn hảo còn biết."
Lại bị châm chọc "đứa trẻ ba tuổi" Chu Phỉ Thanh:....