Nhật Lam tỉnh lại sau cơn say. Khẽ cử động, ngay lập tức, một cơn đau ập tới, đầu nó đau như muốn nổ tung, cảm giác chếnh choáng khiến nó muốn chỉ muốn ngất xỉu. Lết cái thân tàn ma dại xuống dường, mắt nhắm mắt mở nó bước vào nhà VS...
- Ui da cái @%&*¥£¢€©@#*- nó hét lên, bực bội đạp tường. Tụi kia nghe tiếng nó, chạy vào thì bắt gặp ngay tình cảnh này. Chúng nó thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa, Nhật Lam tưởng đây là phòng nó liên lao bừa, không ngờ lao trúng bức tường. Thế là giận cá chém thớt, cô nàng cứ thế chút giận luôn vào cái tường đáng thương.
- Cô dậy rồi à?- cuối cùng Lucia Thiên Thư đành lên tiếng, liếc nhìn bức tường nứt ra từng mảng, có mảng còn rơi xuống đất, cô đành nuốt nước mắt vào trong, hận không thể mang nó ném ngay qua cửa sổ.
Thấy tụi nó tập trung hết ngoài cửa, nó đành miễn cưỡng nở nụ cười méo mó:
- Sao tôi lại ở đây?
- Cô say, không ai biết nhà cô, đây là nhà Lucia.- thấy Thần Phong ăn nói cụt lủn, không một từ thừa nó liền thầm chửu rủa tên này quá kiệm lời, bộ nói thì sợ tốn nước bọt à? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn nói thế này tiết kiệm thời gian hơn hẳn, cứ nói mãi thì...
Do dự một lúc nó lại hỏi:
- Hôm qua tôi có nói gì không?
- Có rất nhiều là đằng khác, cô cứ lảm nhảm mãi có cho...
- Thôi, thế là đủ- nó chặn ngay lời Lôi Khánh, nói gì mà nói lắm thế, cứ kiệm lời như tên Thần Phong phải không ?
- Cô còn nói về cái gì 1E,2E...8E, còn về trường MezTin (Min chém gió,nên đừng ai dại mà lên Google search nhé), còn....
- CÂM NGAY!!!- nó gầm lên, ánh mắt bỗng trở nên âm u, đáng sợ, hai tay nắm chặt nổi rõ cả các khớp. Trông nó như 1 con quỷ khát máu hệt như hôm qua... Tất cả bỗng nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua:
Nó sau khi nốc 1 chai whisky, nửa chai Vodka, nó nằm lệt bệt trên quầy, say tí bỉ.
- Hức... anh đẹp trai...zô với em.. hức- nó ôm tay Thần Phong lắc qua, lắc lại
- Cô say rồi.- hắn lạnh lùng thốt lên 3 từ
- Hứ hức... ai say?
" mukashi mukashi aru toroko ni
aku- gyaku hidou no oukuko no...."- lời bài hát Daughter of evil của kagamine Rin - người mà nó hâm mộ, vang lên.
-Cô có điện thoại kìa- giọng hắn vô cảm vang lên
- Kệ đi....- nó uống vừa lắc đầu, nhưng bắt gặp ánh mắt giết người của hắn đành miễn cưỡng lấy ra nghe. Là chị nó gọi.
-À lố...hức... bà chị xinh đẹp...của tôi hức à.
" Alô Nhật Lam à? Em đang ở đâu đấy? Em sao thế"- giọng nói trong điện thoại đầy vẻ ân cần lo lắng dịu dàng, nghe mà muốn tan thành nước. Thật không thể tin được, Nhật Lam ăn nói thô lỗ cục cằn lại có 1 người chị dịu dàng đến vậy.
- Tôi...hức...đang uống rượi...với bạn..hức.. thì sao..?- nó nói năng hết sức vô lễ với chị nó khiến tụi nó không khỏi chau mày.
" Em..em"- giọng người trong điện thoại thoáng cao vút.
- Tôi thì sao...hức
" Về ngay"- giọng chị nó đầy tức giận vang lên.
- KHÔNG- giọng nó còn tức giận hơn. Rồi nó cúp máy ném thẳng chiếc oppo vào tường. Chiếc điện thoại vỡ tan. Mảnh vỡ bay tứ tung.
Tất cả quán ba im lặng như tờ. Khách thấy không ổn liền chuồn về hết. Nó đang rất tức giận vô cùng tức giận. Chị nó là ai? Sao cú xen vào, cuộc đời nó vậy?
Liếc nhìn tụi nó trừ vài người còn chưa hoàn hồn sau hành động của nó. Im lặng một lúc nó quay ra cười trừ với tụi nó rồi nói năng lưu loát, trôi chảy không giống như lúc nãy:
- Thực ra, khi tôi sinh ra tôi đã bị lạc mất ba mẹ ruột...- vừa nói xong nó bắt gặp ngay ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
- Tôi bị mang nhầm về một gia đình khá giả ở 1 làng, con họ đã chết vì sinh non nhưng họ không biết và mang tôi đi...- bắt gặp ánh mắt thương cảm của mọi người nó chua xót kể tiếp.
- Tôi đã lớn lên ở đó, hồi ấy tôi làm lớp trưởng của một lớp quậy nhất trường, tôi đã rất vui, rất vui , nhưng đến năm lớp 8, chị tôi là Nguyệt Nữ đã mang tôi đi, không cho tôi cơ hội để nói lới tạm biệt , và khi đến đây tôi đã tìm thấy được mọi người, nhưng có vẻ khởi đầu cũng không thuận lợi lắm.- nói đến đây nó ngừng lại uống sạch nốt nửa chai Vodka.
Tất cả im lặng, thì ra đây chính là lí do mà nó muốn làm lớp trưởng, thì ra..
Thế là nó uống say tí bỉ rồi nằm vật ra ngủ.
Quay lại với hiện thực:
- Cô đừng lo, tụi này rất biết gĩư miệng, làm sao có thể tiết lộ bí mật của lớp trưởng tụi này được- giọng Ngọc Hân vang lên đầy ý cười.
- Lớp trưởng này, tại sao chúng ta không tạo nên huyền thoại nhỉ?- Lôi Khánh vừa giứt lời nó ngay lập tức ngẩn ngơ, sững sờ.
Nhưng chỉ vài giây sau nó khôi phục dáng vẻ thường ngày, bật cười tà mị:
- Sẽ tạo nên huyền thoại, nhất định chúng ta sẽ tạo nên huyền thoại.
Tất cả bật cười ha hả, ai cũng vui vẻ. Những ngày sau này sẽ thú vị lắm đây.