Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Rầm ——

Một tiếng kêu vang lên kèm theo đó là va chạm mãnh liệt, lực va chạm quá lớn, xe Diệp Dịch Lỗi bị đẩy một vệt dài trên đường, bánh xe ma sát chói tai một lúc lâu sau vẫn chưa dừng lại được.......

Băng Ngưng ôm chặt Diệp Dịch Lỗi chắn va đâm từ phía trước cho hắn, chất lỏng nóng ấm chảy dọc từ trán cô xuống, lỗ tai cô kêu ù ù, dần dần cảm giác cái gì cũng không nghe thấy, ngay cả nhận thức cũng mơ hồ, nhưng tay đang ôm Diệp Dịch Lỗi vẫn không nới lỏng chút nào.

Khi xe bị đẩy văng xa mười mấy mét, rốt cuộc cũng dừng lại, tất cả mọi thứ xung quanh đều lâm vào tĩnh lặng, nhưng bốn phía thì lại đen như mực.

Đoàng ——

Băng Ngưng không biết đây có phải ảo giác của mình hay không, giống như cô trở về ngày ấy, buổi sáng nắng còn chiếu rực rỡ, buổi chiều đã bắt đầu trút mưa, mưa suốt cả buổi chiều không nghỉ, giống như trở về căn phòng kia, xung quanh tối đen như mực, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi và......một tiếng cười ghê rợn......

Đó là cơn ác mộng cô mãi chưa thể thoát, lặng lẽ yêu mười năm một người con trai đã có đính ước với chị mình, rồi sau đó là bị bắt cóc, chỉ ngắn ngủn mấy tiếng đồng hồ, cô từ hạnh phúc đến tuyệt vọng rồi dần dần chuyển sang bấp bênh bên bờ sinh tử, chị chết rồi, anh Dịch Lỗi nhìn thi thể của chị, nắm chặt lấy cổ áo cô: tại sao người chết không phải là cô......

“Anh Dịch Lỗi, nếu như lần này em chết, có phải hay không...... Anh sẽ không hận em nữa.” Băng Ngưng nhẹ nói, toàn thân đau đớn đã dần dần biến mất, cứ như vậy mà kết thúc đi! Cuối cùng cũng không phải ddie trên lưng nhiều gánh nặng như vậy, cuối cùng cũng không cần phải tiếp tục khổ sở, cuối cùng cũng phải chịu đựng bị người đàn ông mình yêu nhất căm hận......

Chất lỏng ấm áp lăn xuống, Băng Ngưng không biết đó là máu hay là nước mắt mình. Mẹ, Ngưng nhi đến tìm mẹ đây, một nhà chúng ta cuối cùng cũng được đoàn tụ......

****************

Tiếng xe cứu thương trong đêm mưa này càng làm con người ta cảm thấy khẩn trương lo lắng, sau khi Diệp gia nhận được điện thoại lập tức chạy đến bệnh viện, trời đã sáng lên, trong hành lang Phương Tử Hạo cùng với Hạ Vân Tường đã tới, máu chảy từ vết thương chảy từng giọt từng giọt từ hành lang cho đến phòng cấp cứu.

“Tử Hạo, tình hình, tình hình thế nào rồi?” Lâm Thanh Âm vịn vào, giống như đứng cũng không vững.

“Dì à, Thạch Đầu, Thạch Đầu không sao cả!” Hắn khó khăn nói xong, tay đang buông thõng ở hai bên siết chặt lại, “Bác sĩ nói Thạc Đầu chỉ bị thương nhẹ!”

“Vậy..... Còn Ngưng nhi thì sao?”

Phương Tử Hạo nắm chặt mắt lại, trong lòng co rút từng cơn từng cơn đau đớn, hình ảnh cả người Băng Ngưng đầy máu thoáng hiện lên trong đầu, ấn ngực lại, giống như ngay cả hít thở cũng khó khăn. Ngưng nhi, em không thể xảy ra chuyện gì, anh Tử Hạo thật vất vả mới chờ em lớn lên, anh còn chưa kịp nói anh thích em, còn chưa kịp nói rất muốn chăm sóc bảo vệ em, cho nên...... Em đừng xảy ra chuyện gì. Mà lúc này hắn cũng không biết mình rất bi thương, câu nói kia hắn cuối cùng cũng vẫn không có cơ hộ nói ra miệng......

“Dì, trước hết dì đừng lo lắng, Băng Ngưng cũng sẽ không có chuyện gì!” Thấy bộ dáng chật vật khổ sở của Phương Tử Hạo Hạ Vân Tường thay anh trả lời. Phương Tử Hạo luôn luôn là người bình tĩnh trầm ổn, lo lắng khẩn trương của anh hắn có thể hiểu, bọn họ tận mắt chứng kiến hai người được đưa vào phòng cấp cứu, Băng Ngưng......cả người đầy máu, gần như là không cách nào có thể nhận dạng được cô ấy. Hắn tự thấy bản thân mình là người lãnh tình, nhất là sau khi chuyện hai năm trước xảy ra, hắn lại càng không ưa thích gì cô gái này, nhưng mới vừa trong nháy mắt, tim của hắn thế mà lại không kiềm chế được run rẫy, rất sợ cô cứ như vậy mà biến mất, cô mới mười chín tuổi, còn trẻ như thế, hắn thật sự không dám nói với Lâm Thanh Âm rằng Ngưng nhi.......lành ít dữ nhiều.

Ôi hôm nay vừa đọc xong thằng chồng.... à nhầm, Người chồng máu lạnh mình lại càng có động cơ edit tiếp, nghĩ thấy nam9 trong truyện mình còn tốt chán, ăn đứt thằng mắc dịch kia, thế mà bà tác giả đếch cho kết SE luôn đi, hoặc là kết như tay ôm con tay ôm vợ cũng đc, đọc xong tức ói máu, mọi người thông cảm cho mình, vì mình tức quả ko có chỗ chửi, nghĩ cũng thấy thật thương editor nhà bên đấy, ko biết lúc các bạn edit đoạn ngược các bạn có máu dồn lên não ko, mình thì chắc là phọt cả máu tương luôn cốc nước vào màn hình rồi 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui