Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

"Anh Dịch Lỗi... hận đến mức nào...rốt cuộc anh phải hành hạ, nhục nhã em đến thế nào mới vừa lòng đây"

Đôi mắt dưng dưng biết nói như đang chất vấn của cô dường như khẽ lay động trái tim hắn. Thật ra...hắn không hề cố ý, chỉ muốn ngăn không cho phép cô bỏ đi như bao lần trước, thật không ngờ làm cô hụt chân. Tay vẫn ôm chặt lưng Điền Mộng Phỉ...Có điều...nếu sự việc đã thành ra thế này...vậy cứ để như vậy đi. Hiểu lầm cũng được...chỉ cần làm cô đau khổ...

Trước thái độ lạnh lùng cùng trêu tức của hai người kia, Băng Ngưng ngồi mãi trên sàn nhà lạnh lẽo mà tim còn lạnh hơn, hồi lâu mới đứng lên được. Đầu gối bị va đập nghiêm trọng khiến cô đứng không vững. “Điền tiểu thư, đã bớt giận chưa?”

Một câu hỏi vô cùng đơn giản, không hiểu sao lại có sức đả thương lớn, đâm mạnh vào ngực Diệp Dịch Lỗi. "Quả nhiên, cô hiểu lầm thật rồi.”

“Tiểu thư à, cô sao rồi? Hay để vú gọi cho bác sĩ Tư Đồ nhé.” Vú Lưu lo lắng. "Làm ơn, thương tích đừng quá nghiêm trọng, tiểu thư còn đang bệnh."


“Không được!” Diệp Dịch Lỗi quát.

Băng Ngưng cố nặn ra nụ cười. “Vú Lưu, con không sao đâu. Khi tập múa cũng thường bị ngã mà. Vú đừng lo.”

"Làm sao mà giống nhau được. Ở đây là mặt đá cẩm thạch rắn chắc." Đầu gối của cô có vẻ đã bị thâm sưng. “Con chườm đá một lát sẽ đỡ thôi.” Cô nói xong chậm rãi đi lên cầu thang.

Nhìn Băng Ngưng rời đi, Diệp Dịch Lỗi không lên tiếng nhưng ánh mắt lặng băng. "Phịch..." tiếng thân mình cô ngã va vào mặt sàn rắn nặng nề vang lên trong đầu hắn khiến hắn phút chốc thẫn thờ.

“Ôi...Ngưng Nhi thật đáng thương quá. Làm người khác nhìn đã đau lòng. Thảo nào Dương Tư Thần lại bất chấp tất cả giúp cô ta.” Ả làm như vô tình nói ra lại thành công thu hút sự chú ý của Diệp Dịch Lỗi.


“Cái gì?”

“Là tin đồn trong trường học mà.” Ả mở to mắt vô tội. “Nghe Manh Manh kể lại, Dương Tư Thần thị uy, không cho phép bất kì ai bàn tán chuyện Băng Ngưng phá thai. Ai không nghe theo, sẽ bị đuổi khỏi trường ngay lập tức. Anh ta còn tuyên bố sẽ không để người đó sống yên ổn ở thành phố này.”

Nghe những lời này, sắc mặt Diệp Dịch Lỗi xanh mét. "Đủ lắm rồi, Lạc Băng Ngưng...cô xem lời nói của tôi như gió thoảng ngoài tai sao, hoàn toàn không đem chúng để vào đầu"

“Anh ta yêu thương Băng Ngưng như vậy, anh nói, nếu biết cô ta bị thương sẽ đau lòng đến thế nào?” Mang theo vài phần hâm mộ mà cảm thán. “Ôi chao, anh nói đứa nhỏ kia có khi là của anh ta cũng nên?” Liến thoắng một hồi mới nhận ra mình lỡ lời, vội che miệng lại, “Anh Dịch, thật xin lỗi, em....”

“Không sao đâu.” Nâng bàn tay xoa đầu rồi khẽ đẩy người Điền Mộng Phỉ vẫn đang dán vào người mình ra. Dương Tư Thần? Lại là tên đó. "Lạc Băng Ngưng...cô thực sự bỏ ngoài tai lời tôi sao?"

Đúng lúc này điện thoại của hắn có tiếng tin nhắn, nhận được một bức ảnh...Một chàng trai đang trìu mến ôm lấy một cô gái. Hai người họ nhìn thật xứng đôi. Xung quanh tràn ngập ánh mặt trời rực rỡ, ánh nắng xuyên qua tán lá lung linh nhảy nhót trên mặt đất tạo thành khung cảnh đẹp đến ngọt ngào ấm áp. Hình ảnh đẹp như vậy lại như nhiều mũi kim đâm vào mắt hắn...bởi...người con trai chính là kẻ mà hắn vừa nhắc đến - Dương Tư Thần, còn cô gái...

Diệp Dịch Lỗi siết chặt tay, màn hình di động xuất hiện nhiều vến rạn. Hắn trừng mắt nhìn lên phía cầu thang Băng Ngưng vừa lên, đáy mắt xẹt qua tia máu tàn khốc... "Lạc Băng Ngưng...cô xong rồi, cô dám làm trái lời cảnh cáo của tôi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận