Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

“Trời ơi, chị có nghe nói chưa? Ở phía trước có vụ tai nạn xe cộ rất thương tâm. Nạn nhân là một cô gái trẻ rất xinh xắn.”

Diệp Dịch Lỗi đang lo lắng tìm kiếm Băng Ngưng thì nghe thấy đoạn nói chuyện này. Trong nháy mắt, trái tim như ngừng đập, cả người hóa đá. Hắn kinh ngạc nhìn hai người phụ nữ đang nói chuyện kia. Họ nói gì? Nói có tai nạn xe cộ? Trong lòng dâng lên dự cảm xấu, tai của Băng Ngưng không nghe rõ, khi đi ngang đường…có khi nào…

‘Diệp Dịch Lỗi, sao mày có thể để cô ấy ở lại một mình…Không thể như thế được. Sẽ không có chuyện gì đâu.’ Hắn chạy như điên đến chỗ hiện trường tai nạn, chỉ có mấy chục bước mà cảm tưởng như xa lắm, không có điểm cuối. Ở đoạn đường phía trước đã có một đám động tụ tập. Nhìn vào nơi đó, bàn tay của hắn bất giác xiết chặt, hắn tự an ủi bản thân không phải là Ngưng Nhi.

“Xin lỗi…làm ơn cho tôi qua...” Diệp Dịch Lỗi lách qua đám đông tiến vào phía trong, lo lắng bất an đến mức chân tay như nhũn cả ra, không có cả sức lực để đẩy người xung quanh ra. Càng vào bên trong đám đông, hô hấp của hắn càng khó khăn, đến bước cuối cùng thì ngay cả thở cũng không nổi nữa. Hắn sững sờ nhìn chỗ giữa con đường…nơi đó có một cô gái đang nằm đó, trên người máu chảy loang đỏ một khoảng đường, quần áo đều bị nhuốm sắc đỏ khiến hắn không tài nào nhìn rõ hình dáng của cô. Chỉ có điều, hắn nhận ra ngay trên tay cô gái đang cầm cây kẹo đường nhưng đã nhuộm đầy máu tươi.

Kẹo đường…Băng Ngưng vừa mới cầm trên tay cây kẹo. Trong đầu nổ tung một cái như có thiên lôi đánh trúng, suy nghĩ của hắn dần mơ hồ đi. Lúc này, hắn thậm chí còn không nhớ nổi quần áo Băng Ngưng mặc trên người trông như thế nào. Hắn thất thần đứng đó, đầu óc trống rỗng, rồi bất giác tiến lại gần chỗ cô gái đó, gắt gao nhìn chằm chằm cơ thể máu me kia.

“Ngưng Nhi…” Giọng nói của hắn run run, hốc mũi cảm thấy cay cay. Hắn nửa muốn đi qua để kiểm chứng đó không phải là Ngưng Nhi của hắn nửa sợ hãi không dám đến gần vì chẳng may thật sự là cô thì phải làm sao bây giờ. ‘Bé con, em sẽ không bất cẩn như thế chứ, sẽ không tàn nhẫn rời khỏi anh bằng cách này phải không?”

“Anh Dịch Lỗi…” Đúng lúc Diệp Dịch Lỗi vẫn đang đấu tranh tư tưởng xem đi hay không thì một giọng nói trong trẻo có chút thận trọng vang lên.

Ngay sau đó, có một chàng trai điên cuồng đẩy đám đông ra lao về phía cô gái. Anh ta ôm lấy cơ thể cô gái, đau thương gọi tên cô, tiếng kêu đau xé ruột xé gan. Diệp Dịch Lỗi không nghe rõ cái tên kia, chỉ biết một điều…không phải Ngưng Nhi. Hắn quay lại nhìn cô gái đang bối rối đứng đằng kía, có vẻ hơi sợ hãi.

Diệp Dịch Lỗi bất chợt cảm thấy như được hồi sinh, trái tim bắt đầu có nhịp đập, đầu óc mông lung bỗng bừng tỉnh. Hắn đứng bật dậy chạy băng băng về phía bên kia đường, kéo mạnh Băng Ngưng vào lòng. Không biết vì chạy quá nhanh hay do tâm trạng đang khẩn trương nên hắn không kiềm chế được sức lực, hai người va chạm quá mạnh đến nỗi suýt ngã xuống đất. Mặc dù thế, Diệp Dịch Lỗi vẫn không hề buông lỏng tay, vẫn ôm chặt lấy cô như thể sợ cô biến mất, hận không thể sát nhập cô vào cơ thể hắn. Những tiếng huyên náo cùng tiếng còi xe cảnh sát, cứu thương ầm ĩ đằng sau không mảy may ảnh hưởng đến hắn. Lúc này hắn chỉ quan tâm đến cô gái trong lòng, chỉ biết dùng vòng tay của mình bao chặt lấy cô. Thậm chí, hắn còn cảm thấy trong mắt mình có một thứ gì đó ươn ướt, cay cay gọi là nước mắt. “Ngưng Nhi…” Cánh tay hắn xiết chặt đến độ khiến Băng Ngưng khó thở nhưng hắn vẫn không buông ra, đôi môi ghé sát tai cô không ngừng thì thầm gọi tên cô. “Thật tốt quá…em không sao. May mà em không có việc gì…”

Băng Ngưng đột nhiên bị ôm chặt trong lòng khiến trái tim bé nhỏ đập loạn xạ. Cô chỉ đi một lúc để mua mấy thứ lặt vặt, lúc quay lại thấy Diệp Dịch Lỗi chạy thục mạng về phía này thì đuổi theo, không ngờ lại thấy cảnh này. Mãi một lúc sau, Diệp Dịch Lỗi bình tĩnh lại, hai mắt đỏ au trừng trừng nhìn Băng Ngưng.

“Em chạy đi đâu thế.” Hắn rống lên. “Anh đã bảo em đứng yên một chỗ chờ anh không được chạy lung tung rồi kia mà.” Băng Ngưng chưa bao giờ thấy hắn gào to đến vậy chứng minh hắn đang vô cùng tức giận. Tuy vậy, cô lại thấy vui vui vì hình như…hắn quan tâm cô.

“Anh Dịch Lỗi, em…ưm ưm…” Băng Ngưng vừa mở miệng định giải thích đã bị đôi môi của hắn che kín. Nụ hôn mang theo tức giận ập đến quá đỗi bất ngờ.

Băng Ngưng cứng đờ cả người. ‘Điên mất thôi! Đang ở ngoài đường cái mà.’ Hắn hôn chăm chú mãnh liệt, rồi dần dần chuyển ngang triền miên dịu dàng, ngọt ngào khiến trái tim cô bắt đầu tan chảy. Tuyến phòng ngự dày công lập lên phút chốc sụp đổ.

Diệp Dịch Lỗi gắt gao ôm lấy cô, hôn cô, cảm nhận hương vị kẹo đường còn sót lại, ngọt ngào thơm nhàn nhạt. Vị ngọt của đôi môi như ngấm vào tận đáy lòng, xua tan đi tâm trạng sợ hãi khi nãy. ‘Thật may em vẫn an ổn ở đây.’

Lại một lần nữa hắn chứng kiến ranh giới giữa sống và chết, cũng cảm nhận được cái chết đáng sợ đến nhường nào. Vì thế, lúc này hắn thầm nghĩ cái gì cũng không quan trọng nữa, chỉ cần ôm lấy cô thật chặt, cẩn thận bảo vệ để cô không chịu bất kỳ thương tổn nào cũng không để cô rời xa hắn, hưởng thụ mỗi giây phút được ở bên cô.

Băng Ngưng nhắm mặt lại, không dám tin đây là thật, tựa như một giấc mộng đẹp. Nếu thật là mộng thì xin hãy dừng lại ngay lúc này được không vì càng lâu sẽ càng chìm đắm hoặc là mãi mãi đừng để cô tỉnh dậy. Biết rõ mộng chỉ là giả nhưng vẫn không kiềm chế bản thân mình chìm đắm, vẫn cam tâm tình nguyện si mê người con trai này.

“Ngưng Nhi, đừng rời xa anh được không?” Hơi thở gấp gáp của hắn phả trên mặt cô. “Không có sự cho phép của anh không được rời đi…”

“Vâng.” Nép trong lòng hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, Băng Ngưng nhẹ giọng trả lời. ‘Em không rời đi, mãi ở bên cạnh anh.”

Tại căn hộ của Diệp Dịch Lỗi.

Băng Ngưng rót cốc nước đưa cho Diệp Dịch Lỗi, hình như hắn bị đả kích không nhẹ. Cô tự trách bản thân không nên chạy lung tung khiến hắn lo lắng.

“Em xin lỗi…” Băng Ngưng thận trọng lên tiếng, sợ hắn lại nổi cơn thịnh nộ.

Nhìn Băng Ngưng, hắn đột nhiên đứng dậy, mặc kệ trên tay cô còn đang cầm ly nước, mạnh mẽ kéo cô vào lòng mình. Chuyện xảy ra khi nãy thực sự dọa hắn một trận kinh hãi, cũng nhắc nhở chính hắn phải biết quý trọng những gì trước mắt.

“Ngưng Nhi…” Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm của cô gái nhỏ trong lòng.

“Anh Dịch Lỗi…” Băng Ngưng hơi căng thẳng.

“Cho anh một cơ hội được không?” Hắn ôm chặt cô. “Chúng ta bắt đầu lại được không em?” Hắn vừa hỏi vừa vòng chặt tay hơn. “Ngưng Nhi, em đừng rời bỏ anh.” Dăm lần bảy lượt trải qua nguy hiểm cận kề, hắn sợ có một ngày vận may sẽ không mỉm cười với hai người họ nữa, sợ có ngày Ngưng Nhi đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của hắn.

Băng Ngưng chớp mắt mấy cái, như để kiểm chứng đây có phải sự thật không. Dù một bên tai của cô không nghe thấy nhưng lời nói của hắn sát bên tai vẫn vô cùng rõ ràng, chuyền thẳng vào trái tim cô. “Anh Dịch Lỗi, em…”

“Gọi anh là Thạch Đầu đi, cũng không cần lại hỏi anh em là ai. Anh biết rõ, anh đang rất tỉnh táo…” Hắn đập tan nghi hoặc trong lòng cô, một bên má khẽ cọ lên mặt cô. “Cho anh một cơ hội yêu thương chăm sóc em được không?”

Trái tim nhỏ bé nhảy loạn lên, đập thùm thụp liên hồi. Băng Ngưng không cách nào tin được những gì mình nghe thấy, cho đến khi hắn nắm lấy bàn tay của cô đặt lên ngực mình.

Nhịp tim của hắn cũng thật khẩn trương, từng nhịp từng nhịp chạm vào lòng cô.

Băng Ngưng ngước đôi mắt trong suốt nhìn hắn. Cô có thể tha thứ nhưng hắn có thể quên những chuyện trong quá khứ sao. Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau, không khí trong phòng càng lúc càng khác lạ. Băng Ngưng bối rối nhắm mắt lại nhưng khuôn mặt bị hắn nâng lên.

“Anh không coi em là thế thân của ai hết. Em là chính em, là Ngưng Nhi của anh.” Nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, đôi môi của hắn hạ xuống. Băng Ngưng trúc trắc đón nhận nụ hôn này mà phản ứng của cô như đổ dầu vào lửa, càng châm lên dục vọng của hắn.

“Anh muốn em...Được không?” Không ngờ hắn lại “khách khí” hỏi ý kiến của cô chỉ có điều bàn tay đã đi trước một bước, đang vuốt ve thân thể cô.

Băng Ngưng hơi sợ hãi, mặc dù đã qua lâu như vậy nhưng ấn tượng kinh hoàng của đêm hôm đó vẫn rõ ràng. Cô có thể cự tuyệt sao? Nếu cô nói không được liệu hắn có dừng lại?

“Anh sẽ thật cẩn thận. Sẽ không lỗ mãng như lần trước.” Hắn dịu dàng dụ giỗ.

Nếu Băng Ngưng có nhiều kinh nghiệm hơn một chút hẳn sẽ biết những lời này của đàn ông là không thể tin. Nhưng lúc này cô đã không còn đủ cứng rắn để từ chối hắn, chìm đắm trong sự dịu dàng của hắn. Có lẽ người con trai này chính là lời nguyền của cô, dứt không được bỏ không xong, một mực si mê. Từ trước đến nay, cô vốn không thể cự tuyệt hắn bất kỳ điều gì.

Ôm lấy thân thể mềm mại đặt lên giường. Rõ ràng vẫn là chiếc giường này nhưng cảm giác lại không hề giống lần trước. Băng Ngưng càng ngượng ngùng càng làm Diệp Dịch Lỗi khao khát cô. Trải qua bao nhiêu chuyện thăng trầm, cả hai người đều mong mỏi hưởng thụ sự dịu dàng ngọt ngào lúc này.

Hắn khẽ hôn lên khuôn mặt cô, hai má, mi mắt, cái mũi rồi đôi môi, tỉ mỉ nhẹ nhàng như thể đối với người yêu say đắm. Hai người dán chặt vào nhau, cô vòng tay ôm lấy tấm lưng dày rộng của hắn. Cho đến tận bây giờ, cô hoàn toàn không biết một Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng bá đạo như vậy lại có lúc cẩn thận, dịu dàng như thế này. Không như lần trước vội vàng thô bạo, lần này hắn quả thực giữ lời sẽ thật cẩn thận, từ từ trấn an cô, kiên nhẫn làm từng bước ban đầu.

“Anh Dịch Lỗi, em...” Thân thể của cô run lên, kí ức đêm đáng sợ nọ lại tràn về.

“Đừng sợ!” Hắn nhẹ giọng an ủi. “Ngưng Nhi, gọi anh là Thạch Đầu đi...” Hắn dụ dỗ. “Anh sẽ nhẹ nhàng một chút, đừng sợ.” Trong phòng lúc này chỉ vàng lên tiếng đôi môi hai người quấn lấy nhau. Nụ hôn chấm lên ngọn lửa tình yêu trong cả hai người, môi lưỡi quấn quýt không rời. Băng Ngưng nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn mãnh liệt nhưng dịu dàng của hắn, như chìm đắm trong đó. Bàn tay của hắn không ngừng vuốt ve thân thể cô, vừa trấn an vừa trêu chọc. Khi chạm vào nơi mềm mại của người con gái, hắn thở dốc một hơi, dưới thân nóng bỏng áp sát vào người cô. Băng Ngưng cảm nhận được ham muốn của hắn, mặc dù vẫn sợ nhưng không có ý cự tuyệt bởi lúc này cô cũng muốn, cũng khát khao hắn yêu thương.

Trấn an bé con đang run rẩy dưới thân, hắn cầm lấy tay Băng Ngưng, mười ngón tay của hai người đan vào nhau chặt chẽ. “Ngưng Nhi, gọi đi...”

“Thạch Đầu...” Giọng nói của cô hơi run rủn, phần vì lo lắng phần vì bàn tay kia của hắn không ngừng thăm dò trên cơ thể cô. Tiếng gọi ngọt ngào, có mang theo chờ mong lại có chút khẩn trương cùng ngại ngùng khiến dục hỏa trong người hắn cháy hừng hực. Hắn cố nhắc nhở với chính mình phải từ từ, phải dịu dàng, đừng làm đau cô, đừng làm cô sợ. Hắn từ từ tiến vào, cô chậm rãi mở ra đón nhận. Cô đau đớn cực hạn, giống như lần đầu, hắn cũng dịu dàng đến cực hạn, không ngừng an ủi, lấy lòng cô, giúp cô thả lỏng để đón nhận hắn cũng khiến cô giảm bớt đau đớn. Băng Ngưng cảm thấy dường như mình đã hưởng thụ hết sự dịu dàng của hắn gộp lại cả đời trong đêm này. Hắn có nén dục vọng, nhẹ nhàng ra vào, chỉ có trời mới biết lúc này hắn vất vả thế nào. Đau đớn vẫn còn nhưng tựa như dần giảm bớt, thay vào đó là cảm giác kỳ quái dâng lên, thậm chí có chút thoải mái hư không. Thấy cô đã thả lỏng đôi chút, hắn cũng đã đến giới hạn chịu đựng, quên luôn lời đảm bảo sẽ nhẹ nhàng, hắn bắt đầu chuyển động mạnh mẽ.

Trong bóng tối, tiếng thở dốc nặng nề của người con trai và tiếng ngâm nga yêu kiều của người con gái tạo thành khúc nhạc ngọt ngào của tình yêu. Thân thể hai người dán chặt vào nhau, chặt chẽ kết hợp, phù hợp tựa như sinh ra để dành cho nhau. Cơ thể phái nam cường tráng bao phủ cơ thể mềm mãi tinh khiết của phái nữ tạo thành bức tranh tuyệt đẹp. Biết cô đã dần tiếp nhận hắn thậm chí bắt đầu cảm nhận được khoái cảm, hắn buông lỏng người cô ra để cô tự do cảm nhận khoái cảm hắn mang đến. Lúc này, trong đầu hắn chợt xuất hiện một từ kì lạ “yêu” thậm chí hắn muốn thì thầm thổ lộ với cô. Thì ra, chỉ cần thả lỏng bản thân buông xuống thù hận cùng chấp niệm để thật lòng đối mặt với trái tim của mình, tình yêu đến thật đơn giản và nhẹ nhàng, cứ tự nhiên như thể vốn phải là như thế ngay từ đầu. Ngoài cửa sổ gió đông lạnh bao trùm khắp không gian nhưng nhiệt độ trong phòng ngủ không ngừng tăng cao. Trong ánh đèn dìu dặt, hai người nhìn nhau, trong mắt người này chỉ có hình bóng của người kia. Giây phút này, cả hai đều nguyện hòa tan trong sự ngọt ngào bất ngờ này.

Cả đêm hắn không ngừng muốn cô. Đến tận lúc này, Băng Ngưng mới biết hóa ra có loại đau đớn lại mang theo hạnh phúc như vậy. Khi đau đớn dần biến mất, chỉ còn hạnh phúc đọng lại. Đêm này triền miên tựa như dài vô tận. Mỗi lần cô gọi hắn “Anh Dịch Lỗi”, hắn không thích cách xưng hô này chút nào nên dùng phương pháp tà ác của mình buộc cô phải sửa lại cho đúng.

Thạch Đầu! Thật ra cô rất thích gọi hắn như vậy và hắn cũng rất thích nghe.

“Ngưng Nhi, anh là Thạch Đầu...là Thạch Đầu của duy nhất mình em.” Hắn lại hôn cô rồi nhẹ giọng thì thầm bên tai.

Hôm sau.

Băng Ngưng tỉnh lại trong vòng ôm của hắn. Thật ra cô có chút sợ hãi khi mình thức giấc sẽ lại chỉ có một mình đối mặt với cô đơn cùng căn phòng vắng lặng. Có điều...thật tốt, hắn vẫn ở đây. Cả người cô nhẹ nhàng sạch sẽ, quần áo cũng được thay mới. Nghĩ đến hắn thay quần áo giúp cô sau khi cô mệt mỏi quá độ mà thiếp đi...còn có cả đêm nhiệt tình...hai má bất chợt đỏ ửng. Băng Ngưng chăm chú nhìn hắn.

“Em định nhìn bao lâu?”

Diệp Dịch Lỗi đột nhiên mở miệng làm Băng Ngưng sợ hãi chui tọt vào trong chăn. Từ từ mở mắt, vẫn còn mang theo chút lười biếng ngái ngủ, nhìn cô gái đang trốn trong chăn chỉ hé ra đôi mắt long lanh khiến hắn bật cười. “Bây giờ em thẹn thùng hình như hơi muộn rồi thì phải.” Hắn lôi bé con đang xấu hổ trong chăn ra. Băng Ngưng chớp mi, khuôn mặt nhỏ nhắn mê người khẽ nhăn lại. Diệp Dịch Lỗi cười dịu dàng, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhăn nhó như bánh bao kia.

“Em không định nói gì sao?” Diệp Dịch Lỗi nhíu mày.

“...” Nói cái gì? “Chào buổi sáng.” Cô nói xong liền lắc đầu, sao lại có cảm giác như phản ứng sau tình một đêm thế nhỉ. “Nói cái gì ạ?”

Ha ha...Câu hỏi của cô làm tâm tình của hắn vui vẻ. Hắn ôm chầm lấy cô.”Ví dụ như, tối qua em rất vừa lòng với biểu hiện của anh hay làm lại một lần...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui