Edit: Manh
Beta: Dollan
Thẩm Lâm Hoan bước về phía trước, lấy một ly rượu từ khay của phục vụ, yên tĩnh đứng dựa vào một bên.
Có người nhận ra cô, tới chỗ cô cụng ly một cái, “Thẩm tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Thẩm Lâm Hoan hoàn hồn quay lại nhìn đối phương, là cựu giám đốc tài chính của Bác Thịnh- Sầm Tinh Tinh, sau này cô ấy gả cho một giám đốc nghiệp vụ, năm ngoái đầu tư cũng kiếm chút tiền, thành lập được một công ty riêng về khoa học kỹ thuật.
Người chồng cũng không chịu thua kém- Thành Tân Quý, anh ấy cũng là người cương trực.
Nhìn trẻ tuổi hơn cô nghĩ một chút.
“Xin chào.” Thẩm Lâm Hoan gật đầu, lễ phép nhấp một ngụm nhỏ.
Sầm Tinh Tinh nhanh chóng dùng ánh mắt đánh giá cô, trong giới này không ít người âm thầm cười nhạo Thẩm Lâm Hoan nhưng lại có chút hâm mộ, bất kể mục đích là gì thì ít nhất bây giờ người ngồi vị trí bà Lục là cô chứ không phải ai khác.
Ai cũng khinh thường người trèo cao nhưng đều muốn.
Một người đàn ông như Lục Nghiêu có nhà họ Lục hậu thuẫn, bản thân cực kỳ ưu tú, người bình thường thậm chí còn không dám nghĩ tới.
Mọi người cười đùa Thẩm Lâm Hoan, chỉ là vẫn không thể hiểu được loại người Thẩm Lâm Hoan này sao lại có thể leo lên Lục gia.
Vì vậy nghi ngờ không biết bên trong có ẩn tình gì không.
Cố gắng soi ra khuyết điểm của cô để an ủi bản thân.
Trước kia khi ở Thẩm gia, Thẩm Lâm Hoan cũng thường xuyên tham gia các tiệc rượu, lễ phục đúng mực, ăn mặc đúng mùa, ngay cả lễ phục trái mùa cô cũng mặc, nhưng không ai dám coi thường cô, Sầm Tinh Tinh là một giám đốc tài chính nhỏ, Bác Thịnh cũng là một ngôi miếu nhỏ, không chứa nổi Thẩm Lâm Hoan.
Cô không phải cá trong chậu, cũng chẳng phải chim trong lồng.
Nếu không phải Thẩm Bá Cẩn chèn ép Thẩm Lâm Hoan, cô tuyệt đối có thể thành công.
Vì thế người trong tối ngoài sáng xem cô như trò cười, chờ cô lật xe, nhưng Sầm Tinh Tinh vẫn cảm thấy, cô sẽ không chỉ dừng lại ở đây.
Đối xử với cô cũng luôn rất khách sáo.
Sầm Tinh Tinh lấy tấm danh thiếp của mình từ trong túi xách ra, hai tay đưa sang, tầm mắt vừa hay nhìn thấy Lục Nghiêu đang đi tới, vì vậy đổi cách xưng hô, “Bà Lục, khi nào rảnh rỗi tôi mời cô uống trà chiều.”
Thẩm Lâm Hoan nhận lấy danh thiếp, bỏ vào túi xách rồi khẽ gật đầu.
Sầm Tinh Tinh hướng về phía Lục Nghiêu gật đầu hỏi thăm anh rồi đi về phía bên cạnh.
Thẩm Lâm Hoan lúc này mới nhìn thấy Lục Nghiêu, lần nữa nhấp rượu, không lên tiếng.
Lục Nghiêu lấy ly rượu của cô đặt xuống một bên, bất mãn nói: “Sao em không đi tìm tôi.”
Anh dắt tay cô, Thẩm Lâm Hoan khẽ run, thấy Thôi Cảnh Xu từ cầu thang sân sau đi tới, hơi né tay anh, khẽ giật nhẹ khóe môi nhìn anh, “Sợ làm phiền anh.”
Lục Nghiêu nhìn sang theo ánh mắt cô, Thôi Cảnh Xu đang xách váy bước tới, chiếc váy bị chê vì độ dài và sự bất tiện lúc đi lại, có thể cô ấy là người yêu cái đẹp, thà không thoải mái cũng phải đẹp.
Đôi mắt của Thôi Cảnh Xu rất to, hốc mắt hơi trũng sâu, tạo hiệu ứng ba chiều rất mạnh, trang điểm mắt trông cực kì lấp lánh.
Cô ấy nhìn về phía Lục Nghiêu, đôi mắt ngầm hỏi.
Lục Nghiêu gật đầu một cái rồi giới thiệu “Đây là vợ tôi.” Không giới thiệu đối phương với Thẩm Lâm Hoan, chính anh cũng biết những thứ kia lời đồn đại kia, không muốn để cô ứng phó, mặc dù có khi cô cũng chẳng quan tâm.
Thôi Cảnh Xu nhìn cô, tựa như quan sát nhưng cũng giống như xăm soi, cuối cùng mới cười một cái, đưa tay ra, “Xin chào, tôi là Thôi Cảnh Xu.
Em gái của… Lục Nghiêu.
Trên mặt Thẩm Lâm Hoan vẫn không có biểu tình gì, ngày trước đi học đã biết, Thôi Cảnh Xu đã sớm thích Lục Nghiêu từ lâu, vì thế lúc đi học Thẩm Lâm Hoan từng bị cô ta chặn ở cổng, cô khẽ vuốt cằm, nắm lấy tay đối phương, không nói lời thừa thãi “Thẩm Lâm Hoan.”
Trao đổi một cái tên, liếc mắt nhìn nhau, đôi mắt họ liếc qua, dường như đang giao chiến âm thầm, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy bản thân là người thua.
Cô chưa bao giờ đánh giá thấp mình nhưng chuyện nam nữ thì cô quả thật không phải hình mẫu lý tưởng của phần lớn đàn ông, lạnh nhạt, không thú vị, cộng thêm tính cách lạ lùng, người theo đuổi cô rất nhiều nhưng hầu hết họ đều không chịu nổi sự từ chối của cô và không bao giờ quay lại lần hai.
Chỉ có Lục nghiêu là ngoại lệ, chẳng qua… mặt mũi Thẩm Lâm Hoan bỗng ảm đạm, sau một khoảng thời gian cô vẫn cảm thấy tội lỗi.
Bầu không khí như đóng băng.
Thôi Cảnh Xu quả thực không hiểu tại sao Lục Nghiêu lại cưới một người phụ nữ như vậy, khí thế quá mạnh mẽ, chỉ đứng im chỗ đó cũng khiến người ta có cảm giác bị áp bách, Lục Nghiêu cũng là một người lạnh lùng, hai người về cùng một nhà vậy không phải là một năm bốn mùa đông sao.
Suy nghĩ một chút cũng thấy sợ.
Thôi Cảnh Xu nghĩ tới chuyện này, không khỏi cười, “Tiếc quá, em không thể tiếp chuyện với hai người.” Cô ta chỉ mấy cô gái bên kia, thân mật nói với Lục Nghiêu “Em vừa thấy mấy người bạn, em qua đó.
Lần sau anh sang nhà em chơi nha, anh trai em luôn nhắc tới anh đấy!”
Vừa nói xong liền xách váy rời đi, bóng lưng thướt tha, lộ ra mảng vai, một màu trắng nõn, da thịt mịn màng, đường cong vô cùng hoàn mỹ, một chút thịt thừa cũng không có khiến cho con gái cũng không nhịn được mà ghen tị.
Thôi Cảnh Xu từ nhỏ đã thường xuyên tham gia các bữa tiệc, những dịp như vậy rất thành thục, khắp nơi đều là người quen của cô, tụ năm tụ ba lại chào hỏi cô, khoa trương khen cô thật là đẹp, thật giống nàng công chúa của Disney, tiên nữ hạ phàm, đẹp đến nỗi khiến tim người ta đập thình thịch.
Mi mắt Thôi Cảnh Xu cong cong cười sau đó tao nhã buông váy xuống, cao quý đứng ở nơi đó nhận lời ca ngợi.
Thẩm Lâm Hoan thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lục Nghiêu, âu phục của anh được mặc không chút qua loa, mặt mũi sắc bén, đường nét khuôn mặt góc cạnh như được khắc từ bút.
Anh cũng nhìn về phía cô, ánh mắt tối tăm không rõ.
“Sợ quấy rầy gì tôi?” Anh châm chọc hỏi.
Xung quanh náo nhiệt, hai người đứng giữa im lặng lại có chút kỳ lạ.
Cô cảm thấy anh hợp với Thôi Cảnh Xu hơn, vô cùng trong sáng và tinh nghịch có thể làm tan sự lạnh lùng của anh.
Lục Nghiêu tức đến mức muốn hộc máu, cố đè cảm xúc xuống nói chuyện với cô, thậm chí rất muốn cô tra hỏi một trận, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lẽo của cô, lại cảm thấy nản chí.
Cảm thấy mình giống như đang độc thoại.
Cảm thấy mình lộ vẻ đáng thương đến buồn cười.
Thẩm Lâm Hoan giống động vật máu lạnh.
Cô thích ai? Ai cô cũng đều không thích.
Thậm chí không thích mình.
Quả nhiên cô rất giỏi việc làm đau anh, cô bình tĩnh nói, “Quả đúng là một người con gái tốt, chỉ là tôi cảm thấy nếu anh thật lòng thích cô ấy, hay là đợi một khoảng thời gian nữa đi.
Ít nhất chờ ly hôn xong…”
Cô lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt chân thành, “Anh thấy sao?”
Thẩm Lâm Hoan cũng không cảm thấy mình có thể có được Lục Nghiêu, chẳng qua cô từ trước đến giờ là người như vậy nên khi bày tỏ thái độ, cô không bắt buộc đối phương phải bày tỏ ý kiến thế nào, nếu như không cùng tiếng nói thì chính cô đi là được.
Lục Nghiêu cắn răng, lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy em nói đúng, nhưng tốt nhất em nên nhớ, bây giờ em là bà Lục.”
Thẩm Lâm Hoan ‘Ừ’ một tiếng, “Vậy tôi coi như chúng ta đều chấp nhận.”
Ràng buộc lẫn nhau, hợp tình hợp lý.
Giọng như người bàn công việc, không có ghen, không có bất cứ sự không thoải mái nào, chẳng qua là báo cho biết anh biết rằng cô không thích chuyện vi phạm đạo đức trong khoảng thời gian hôn nhân, giọng nói kia tựa như nói: Anh muốn ở bên ai tôi cũng không ngăn, nhưng ít nhất phải đợi ly hôn xong đã.
Ánh mắt anh tủi thân nhìn cô rời đi còn hơi hoảng sợ, sợ cô cảm thấy không thoải mái.
Nghĩ nhiều rồi.
Anh cầm ly rượu của cô lên uống một ngụm, đè xuống cảm giác nặng nề, chậm rãi thở dài một hơi, sợ có ngày tự mình tức chết, càng như ý cô, được tự do.
Anh sẽ không cho cô tự do, ngay cả phải buộc cô bên người, anh cũng sẽ không buông tay.
Bây giờ anh có thể cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Bá Cẩn, để người như vậy ở bên người, quả thực là tự ngược.
Không thể nắm bắt, cũng không thể đi vào lòng cô.
Bởi vì có bản nhạc đệm nhỏ này mà bữa tiệc cũng trở nên nhàm chán, không thú vị, Lục Nghiêu nghiêm mặt suốt quá trình, so với biểu cảm của cô còn lạnh nhạt hơn.
Tuy không để người khác biết được mặt tối, nhưng không thân thiết quá mức là thật.
Thẩm Lâm Hoan kéo cánh tay anh, tới lúc bán đấu giá từ thiện, Thẩm Lâm Hoan rất tự giác đi đấu giá, miễn là đồ của Ôn Ý Sơ đều tăng gấp đôi so với giá sàn.
Chớp mắt đã tiêu hàng triệu.
Mặc dù không phải cô ký hóa đơn nhưng phong thái điềm tĩnh của cô cũng khiến người ta để ý.
Buổi đấu giá của Ôn Ý Sơ mới diễn ra được một nửa, cô xuống ngồi cạnh Thẩm Lâm Hoan, nhỏ giọng nói, “Sao mặt Thập Nhất lạnh lẽo thế, không phải tên chó Lục Úc sợ tốn tiền nên tiêu tiền của cậu ấy chứ?”
Hiển nhiên Ôn Ý Sơ đang nói đùa, vị ảnh hậu ngược lại không nghiêm túc đứng đắn giống bề ngoài, lúc ở nhà tổ phía nam, Thập Nhị cũng từng kể chị dâu thứ hai là người rất thú vị.
Thẩm Lâm Hoan bật cười, thuận tiện ngẩng đầu nhìn anh một cái, quả thật là gương mặt rất lạnh lẽo, cô biết lời hứa hẹn vừa rồi khiến anh không thích.
Nhưng cũng không biết cụ thể anh không thoải mái chuyện gì.
“Đương nhiên là tiền của anh hai, vì muốn chị vui, anh hai không tiếc dốc vốn.” Thẩm Lâm Hoan quay sang nói thầm bên tai Ôn Ý Sơ.
Ôn Ý Sơ hừ lạnh, “Đàn ông không có ai tốt cả, cho dù lần này anh ấy có hái trăng sao xuống thì chị cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Lục Úc đi uống rượu trở về không biết trên quần áo dính son môi của ai, đêm đó Ôn Ý Sơ liền đạp anh ấy xuống giường rồi đuổi khỏi phòng ngủ, mặc kệ lời giải thích của anh ấy thế nào cũng không nghe.
Ngược lại cũng không phải cảm thấy anh ấy đã làm gì, nếu không đã không làm loạn như vậy rồi, chỉ là cô ấy cố ý gây sự để tránh cho lần sau anh ấy còn như vậy.
Thẩm Lâm Hoan không nói gì, cô cũng chưa từng làm loạn với ai, cũng không thể nào hiểu được loại thú vui này.
Ký ức từ nhỏ đến lớn nói cho cô biết giận dỗi chẳng có ý nghĩa bởi sẽ không có bất kỳ ai đến dỗ và người chịu khổ vẫn chỉ là cô.
Nó làm cô nhớ đến một chuyện: vào mùng một, bố mẹ thường xuyên cãi nhau, phần lớn đều liên quan đến chuyện công ty, mẹ cô là người có dã tâm lớn, rất không hài lòng chuyện Thẩm Bá Cẩn đè đầu cưỡi cổ chồng mình- Thẩm Bá Khiêm ở trên công ty, muốn Thẩm Bá Khiêm tách ra làm riêng nhưng Thẩm Bá Khiêm là người lo trước lo sau, không muốn chọn cái nào vậy nên hai người thường xuyên cãi nhau.
Bọn họ mà cãi nhau thì Thẩm Lâm Hoan cũng gặp họa, cô nhớ có lần tan học, cha mẹ vừa kết thúc một cuộc cãi nhau, trong phòng còn chưa dọn dẹp mảnh vỡ vụn của đồ sứ, bà vú nơm nớp sợ hãi chui vào phòng bếp, nhẹ giọng vẫy tay cô.
“Tiểu thư đói bụng không? Cơm chín rồi nếu không cô ăn trước một chút đi.
Bọn họ…”
Thẩm Lâm Hoan quay sang cười với bà một cái tỏ ý cô đã biết không cần nói.
Có vẻ đang ở tuổi ăn tuổi lớn, hồi đó cơ thể cô rất nhanh đói, cũng chẳng thể chịu đói, mỗi khi đói sẽ cảm giác trong dạ dày có hàng trăm móng vuốt nhỏ cào, liều mạng kêu gào muốn được nhét đồ vào dạ dày.
Khi cô đang cầm thìa uống canh, vừa vặn bị mẹ đi ra nhìn thấy, bà còn rất tức giận chuyện vừa rồi liền nắm cái thìa của cô, ngón tay chọc vào đầu cô, quở trách cô liên tục hai mươi phút.
“Quả nhiên giống y như ba mày vậy, đều không lễ phép, vô giáo dục, không có tiền đồ!” Giọng của bà rất lớn, khi đó Thẩm Lâm Hoan cũng không biết bà đang mượn cớ chẳng qua là để nói cho Thẩm Bá Khiêm nghe, lúc đó cô chỉ cảm thấy đầu ong ong giống như một trăm con muỗi đang bay xung quanh.
Người giúp việc nơm nớp lo sợ đứng trong góc, tay chân luống cuống, mấy lần định ra khuyên nhưng lại không dám, chần chừ không tiến lên, quay sang nhìn Thẩm Lâm Hoan rồi che miệng khóc.
Thẩm Lâm Hoan nhớ rõ mình còn nhìn người giúp việc, mỉm cười lắc đầu an ủi bà ấy đừng khóc, chỉ cần bịt tai coi như không nghe là được rồi.
Bà chỉ là bà vú, nhận tiền để làm việc, không vui cũng có thể từ chức.
Nhưng đây là mẹ tôi, tôi sẽ không khóc.
Mấy ngày sau đó, cha mẹ thỉnh thoảng vẫn cãi nhau, cô trở về sẽ không ngồi lên bàn cơm luôn.
Buổi tối đói bụng đến nỗi nổ đom đóm, đành cầm sách từ đơn lên liều mạng học thuộc, làm từng đề thi toán, về sau đói lâu quá nên không cảm thấy nữa.
Tới gần cuối kỳ, cường độ học tập cao cộng thêm tụt huyết áp.
Cô đã bị ngất xỉu ở phòng học.
Cô nhớ rõ, đúng lúc Lục Nghiêu ở cửa lớp cô, anh ôm cô tới phòng y tế.
Ngày đó bác sĩ muốn liên lạc với người nhà cô, cô nói không cần.
Bởi cô biết thứ cô nhận được sẽ là sự mắng mỏ.
Đó là lần duy nhất có thể gọi là cô giận dỗi, xong cảm thấy bản thân giận dỗi vừa đáng thương vừa buồn cười.
Vì vậy sau đó khi gặp bất kỳ chuyện gì cô cũng sẽ tính phương án có lợi cho mình nhất, đạo đức giả không có chút hữu ích gì.
Cô nhớ lúc tỉnh lại Lục Nghiêu đã đi rồi, chỉ có mỗi Chu Phù đang lén nói nhỏ bên tai cô, “Cậu không biết đâu dáng vẻ đàn anh Lục Nghiêu ôm cậu tới phòng y tế vừa nãy cực kỳ đẹp trai.”
Cô đang ngậm một viên kẹo hoa quả, rất ngọt.
Trong tâm trí cô, đây chính là hương vị của Lục Nghiêu.
–
Buổi đấu giá kết thúc, Thẩm Lâm Hoan lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói chuyện cùng Ôn Ý Sơ một lúc lâu, Ôn Ý Sơ còn chưa có ý tha cho Lục Úc nhưng thái độ đã hòa hoãn hơn, mặc dù ngoài miệng vừa nói chị sẽ chẳng quan tâm đến anh ấy nhưng trong ánh mắt đã không giấu được nụ cười, ước chừng Lục Úc chỉ cần dỗ dành một xíu là được.
Có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Thẩm Lâm Hoan đi kéo cánh tay Lục Nghiêu, nhỏ giọng nói với anh, “Tôi hơi mệt, chúng ta có thể đi trước không”
Cô nói “chúng ta” mà không phải “tôi”, Lục Nghiêu lại bị lấy lòng, khí thế lạnh lùng nhanh chóng giải tán hơn nửa, hình như sợ cô nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của mình liền cố lạnh lùng trả lời một câu, “Ừ.”
Anh đỡ cô một cái, cuối cùng cũng có cảm giác thân mật..