Chi Hương Như Tô

Viêm cập cười khổ thở dài, “Thành công rồi. Lắng nghe đi. . . . . .”

Hương Tô nghiêng tai lắng nghe, bên kia Cửu U quả nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết không dứt, còn chói tai hơn cả tiếng kêu của gai quỷ hạn ở cốc Tù Long.

“Hắn đã đại khai sát giới .”

Hương Tô cắn môi, nàng rất ghét Thiên Tộc, nhưng khi nghe những tiếng kêu thảm thiết lấp đầy cả tai, cho dù cách xa như vậy, vẫn có thể mơ hồ thấy trong đám mây thi thể rơi xuống giống như hạt mưa, nàng không hy vọng Đông Thiên Vân làm như vậy, nàng không muốn chàng biến thành người tàn nhẫn.

Viêm Cập cũng nhìn thấy cảnh giết chóc máu tanh phía trước, “Hắn đã không cần sự giúp đỡ của ta, nhưng thật ra Thiên Tộc. . . . . . Đi thôi, Hương Tô, hy vọng nàng có thể khuyên hắn đừng đuổi cùng giết tận” Ngón tay hắn chỉ về phía những thi thể ào ào rơi như mưa xuống U Hà, “Đây đều là Kim Linh, Hỏa Linh vô tội, chết vì Thiên Tộc như vậy, thật không đáng .”

Hương Tô gật đầu lia lịa, “Chúng ta đi mau đi.”

Khi tới chỗ của Đông Thiên Vân, cuộc tiến công của Thiên Tộc đã dừng lại giữa chừng, không biết là Thiên Đế ra lệnh, hay là đám Tiên Linh bị cảnh tàn nhẫn vừa rồi giữ bước, nâng binh khí bao vây xung quanh Đông Thiên Vân nhưng lại không tiến về phía trước.

Dựa vào thần lực của Minh Ngư, Hương Tô thật dễ dàng chen vào khoảng không chiến trận, ngay bên cạnh Đông Thiên Vân, cả người Đông Thiên Vân đều là máu, y bào vốn rực rỡ đã không nhìn ra màu sắc ban đầu, Cô Vấn trong tay cũng dính đầy máu tươi, lưỡi kiếm tanh hồng, nhìn thấy làm cho lòng người kinh hoảng bất an.

“Đông Thiên Vân!” Hương Tô không biết chàng có bị thương hay không, muốn nhảy khỏi Minh Ngư để xuống dưới kiểm tra một chút, lại bị Viêm Cập giữ chặt.

Đông Thiên Vân nghiêng mặt qua, nét mặt không chút thay đổi mà nhìn Hương Tô và Viêm Cập, lại lạnh lùng đưa tầm mắt trở về. Sau khi chàng nhập ma, ma văn trên trán càng trở nên rực rỡ lại đẹp đẽ, chiếm hai phần ba vầng trán, trong mắt Hương Tô không những không xấu, ngược lại càng uy phong hơn so với trước kia, càng đẹp mắt. Cái nhìn lạnh nhạt thoáng qua của chàng, giống như lưỡi đao đâm vào ngực Hương Tô. Chàng còn đang hiểu lầm nàng!

“Không phải!” Hương Tô hô to một tiếng, cho dù trước mặt có nhiều Tiên Linh nhiều như vậy, nàng cũng phải nói cho rõ ràng, bằng không nàng sẽ bị oan uổng đến chết mất!

Nhóm Tiên Linh vây quanh Đông Thiên Vân lặng lẽ nhìn bọn họ, Đông Thiên Vân ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng gọi của nàng. “Ta. . . . . .” Hương Tô cắn cắn môi, dù sao trước mặt toàn bộ Thiên Tộc làm sáng tỏ chuyện riêng của nàng và Đông Thiên Vân vẫn cần một dũng khí rất lớn. Nhưng nàng mới vừa mở cái đầu, nhóm Tiên Linh đối diện đột nhiên tách ra làm hai, nhường ra một con đường rộng, cuối đầu bên kia là bóng dáng của một cô gái áo đỏ xinh đẹp.

“Ta. . . . . .” Hương Tô còn muốn nói lại, Viêm Cập kéo lấy cánh tay nàng, lắc đầu.

“Trước hết nàng đừng làm hắn phân tâm.” Viêm Cập quay mặt đi, nhìn Xích Lâm đang chậm rãi đi trên lối đi mà đám Tiên Linh nhường ra, đứng ở trước mặt Đông Thiên Vân. Xích Lâm là Tư Hỏa Đế Quân, đến bước đường này cũng không tránh khỏi một trận sinh tử với Đông Thiên Vân. Viêm Cập thở dài, Xích Lâm này hà tất phải làm khổ mình, Hỏa Linh tử thương vô số, Thiên Đế lại bảo nàng ta ra chịu chết.

Hương Tô cau mày, ngày này nàng trông mong rất lâu rồi, nhưng khi thật sự thấy Đông Thiên Vân và Xích Lâm gặp nhau trong cảnh binh đao, không hiểu vì sao tâm trạng vô cùng nặng nề.

“Đông Thiên Vân, cuối cùng chúng ta cũng có ngày như vậy.” Xích Lâm nhìn dáng vẻ của chàng sau khi nhập ma, thời khắc mà chàng tự cầm lấy Cô Vấn, nàng đã biết mình tuyệt đối không có đường sống, thế nhưng khi đối mặt với chàng, ngược lại nàng có cảm giác ung dung thoải mái vượt qua sống chết.

“Bớt nói lời vô ích, dựa vào bản lĩnh đi.” Đông Thiên Vân lạnh lùng cười, hoàn toàn không có hứng thú nghe lời bộc bạch cuối cùng của Xích Lâm.

Xích Lâm lại bởi vì giọng điệu không cần thiết của chàng mà nở nụ cười, lời của nàng, chàng chưa bao giờ thật sự lắng nghe. “Được! Hôm nay chúng ta nhất quyết một trận sinh tử, từ nay về sau. . . . . . hai ta không ai nợ ai.” Cho dù tới phút cuối cùng của sinh mệnh, nàng vẫn hy vọng, chàng có thể không hề hận nàng.

Nàng thúc giục Hạo Thiên Tháp, còn không chờ lửa Hạo Thiên phóng ra, tiếng gió lợi hại, cực nhanh đã đánh thẳng đến trước mặt, ngọn lửa chưa thành hình đã bị chia làm hai, trong nháy mắt bị thổi tắt. ‘Bùm’ một tiếng, Hạo Thiên Tháp bị vỡ vụn, lúc này đám Tiên Linh mới nhìn thấy rõ Đông Thiên Vân đã vung một kiếm bổ tới, mũi kiếm đã kề sát trán của Xích Lâm. Hạo Thiên Tháp ở trong tay Xích Lâm ‘ầm’ một tiếng, hóa thành bụi đá, đám Tiên Linh phát ra tiếng hô kinh ngạc, không thể tin được, Hỏa Linh thần khí thế nhưng trong nháy mắt đã bị chém nát.

“Ha.” Xích Lâm ngay dưới mũi kiếm thế nhưng phát ra tiếng cười khẽ tự chế giễu, “Thần vật do phụ thân truyền lại mà không chịu nổi một nhát chém như vậy.” Nàng ta nhắm mắt lại, chờ đợi thời khắc sau cùng.

“Ngươi đi đi.”

Mũi chợt lạnh, gió khẽ quét qua khi Cô Vấn được thu về, Xích Lâm chậm rãi mở mắt ra, ngược lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu, Đông Thiên Vân không lý nào không giết nàng.

Đông Thiên Vân đã xoay người đưa lưng về phía nàng ta, “Hai ta không ai nợ ai.”

Xích Lâm nhìn Hương Tô bên cạnh, là bởi vì nàng ta còn sống, chàng mới có tâm lòng khoan dung sao? Suy nghĩ như vậy, Xích Lâm cảm thấy mình càng thê lương thảm thương, cúi đầu cười khổ vài tiếng, nàng dứt khoát xoay người đi.

“Không giết ngươi,” khi nàng quay lưng đi thì nghe thấy Đông Thiên Vân mở miệng, không khỏi dừng bước, “Là vì nhớ đến một chút tình cảm lúc trước.”

Xích Lâm sửng sốt trong chốc lát, bước đi về phía trước nhẹ giọng nói: “Cám ơn.” Những lời này của chàng, giúp đỡ cho lòng kiêu hãnh mỏng manh của nàng, ít nhất giữa bọn họ còn có chút tình cảm khiến chàng có thể thả nàng rời khỏi đó.

Lòng của Hương Tô vốn đã buông lỏng, sau khi nghe xong những lời này của Đông Thiên Vân, lại nhíu chặt mày, không tự giác mà thì thào lặp lại: “Tình cảm lúc trước?”

Viêm Cập và Minh Ngư đang ở gần nàng nhất, nhất thời lộ ra nét mặt kỳ lạ bởi vì đang cố nhịn cười.

Sau khi Xích Lâm rời đi, con đường mà nhóm Tiên Linh nhường ra ngày càng rộng hơn, hình như liên tiếp lui về phía sau, ngay cả Thiên Đế vẫn trốn tránh sau tầng tầng tường người cũng không thể không đối diện với Đông Thiên Vân từ phía xa xa.

Kim Trản và Nguyên Hậu không nhanh không chậm đi tới, đứng ở phía sau Đông Thiên Vân, mỉm cười chào hỏi với Hương Tô, Viêm Cập. Nhóm Tiên Linh Thiên Tộc bùng nổ những lời nghị luận trầm thấp, Thiên Đế và thái tử thế thua đã định, một Đông Thiên Vân không gì cản nổi, lại có ba vị Đế Quân Thủy Mộc Thổ ủng hộ hắn, hiện tại lại bị Thiên Đế thúc giục tiến lên phía trước, không khác gì tìm cái chết vô nghĩa.

Cách phía xa có bóng người lay động, cao cao dưới ghế của Thiên Đế Úc, Mộc không đang thấp giọng căn dặn ai đó, một lát sau, sắc mặt Thác Doanh tái nhợt đáp mây bay vọt tới trận tiền.

Nguyên Hậu nhìn rõ vẻ mặt của hắn, không nể mặt mà phì cười ra tiếng, cao giọng trêu tức: “Tích Vân Đế Quân, Xích Huỳnh Đế Quân cũng đi rồi, ngươi lại ra diễn vai hề sao?”

Thác Doanh bị mọi người trước mặt chế nhạo như vậy, lập tức trên mặt có chút không nhịn được, quát một tiếng: “Kẻ phản bội như ngươi chớ hồ ngôn loạn ngữ! Thân là Đế Quân Thiên Giới, ngươi không ra sức vì Thiên Đế ngược lại còn nối giáo cho giặc, còn lớn tiếng nói lời càn quấy. . .”

Nguyên Hậu nghe mấy câu của hắn, ha ha cười cắt ngang, “Chậc chậc, ngươi nói thật dõng dạc hùng hồn. Nối giáo cho giặc? Là Thiên Đế muốn cướp thần kiếm Cô Vấn của Đông Thiên Vân mới gọi đám quỷ chết oan như các ngươi đến? Nhìn xem những thi thể nổi trôi trên sông U Hà, có mấy tên là người Thiên Tộc? Cho dù là lần này các ngươi giành thắng lợi, Thiên Đế cướp được Cô Vấn, các ngươi có ưu đãi gì?”

Ồn ào phát ra trong đám Tiên Linh càng lớn, mấy câu nói này của Nguyên Hậu rõ ràng đã kích động lòng bất mãn to lớn của nhóm Tiên Linh, đám Hỏa Linh càng bởi vì Quân Thượng của mình rời khỏi mà nảy sinh ý muốn thoái lui.

Úc Mộc thấy Thác Doanh đứng ở phía trước bị nói đến á khẩu không trả lời được, cảm thấy thầm hận hắn vô dụng, không thể không tự mình la lớn: “Đừng nghe kẻ phản bội này nói lời mê hoặc! Đông Thiên Vân vứt bỏ tiên nguyên nhập ma làm hại, hôm nay không diệt trừ hắn, tương lai Ngũ Hành Linh Giới đều khó thoát khỏi vận rủi. Sát nghiệt hắn tạo ra hôm nay chẳng qua chỉ là bắt đầu!”

Nguyên Hậu lại cao giọng cười lớn,””Úc Mộc, ngươi đừng mở to mắt nói dối nữa. Lông tóc Thổ Linh, Mộc Linh chúng ta chưa hề bị tổn thương. Sát nghiệt hôm nay hoàn toàn vì các ngươi mà nên, nếu các ngươi đoạt được Cô Vấn, sẽ tàn sát hết Ngũ Hành Linh Giới độc bá trong cõi thần. Tên Tích Vân Đế Quân chính là ví dụ tốt nhất, hắn chỉ là tai sai của Thiên Tộc, căn bản không phải Kim Linh, lại bị các ngươi đưa ra chiếm lấy vị trí Tư Kim Đế Quân! Mưu mô của các ngươi thật quá mức rõ ràng, không tin các ngươi nhìn đi, hắn căn bản không thể sử dụng được Kim Linh Thần Khí!”

“Nói, nói bậy!” Thác Doanh bị nói đến sắc mặt phiếm xanh, vì bác bỏ Nguyên Hậu, lập tức sử dụng Không Động Ấn, Đông Thiên Vân cũng cho hắn mặt mũi, không nhanh chóng kết thúc trận đấu giống như lúc đối phó với Xích Lâm, mà là gác tay cầm Cô Vấn, hờ hững nhìn Thác Doanh làm phép. Không Động Ấn dưới chú ngữ của Thác Doanh càng lúc càng lớn, đột nhiên đập về hướng Đông Thiên Vân, một khối lớn đen ngòm, xem ra cũng có mấy phần khí thế. Đông Thiên Vân nhếch khóe miệng, vừa nhấc bàn tay, Không Động Ấn to lớn bỗng nhiên biến mất, bị chàng thu vào nguyên thần, tuy rằng Thác Doanh đã sớm biết mình không có phần thắng, thấy thua hoàn toàn như vậy mà chân vẫn mềm nhũn, lùi về phía sau hai bước.

Đông Thiên Vân chậm rãi dịch chuyển Cô Vấn, dùng mũi kiếm chỉ đến trước mặt Thác Doanh.

“Đừng giết hắn!” Hương Tô tiến lên một bước, có chút cầu xin nhìn Đông Thiên Vân, dù sao trong năm mươi năm đó Thác Doanh đối xử với nàng cũng không tệ. Thác Doanh cùng lắm chỉ là con rối do Úc Mộc điều khiển, nhìn thấy hắn chết vô ích như vậy, cuối cùng nàng có chút không nhẫn tâm.

Đông Thiên Vân làm như không nghe thấy, mũi kiếm cũng không chuyển đi, Hương Tô nhất thời cảm thấy rất mất mặt.

Lúc này Kim Trản cao giọng nói với nhóm Tiên Linh đang rối rắm trong nghi ngờ: “Các ngươi hà tất chịu chết vô ích để giúp đỡ cho dã tâm của Thiên Tộc? Nhanh chóng trở về nơi của mình thôi, tự lo cho việc tu luyện của mình!”

Nhóm Tiên Linh chỉ còn chờ một người cao giọng hô gọi, câu nói đơn giản này của Kim Trản, uy lực lại không nhỏ, các đạo nhân mã lập tức tứ tán, Úc Mộc mệnh lệnh cổ động như thế nào cũng chẳng có ích gì, nhìn diện mạo cao cao tại thượng thường ngày của Thiên Tộc thay đổi, chạy khắp nơi xin đám Tiên Linh đừng bỏ đi, dáng vẻ thật sự có chút thê thảm.

Chiến thắng đẹp như vậy, ngay cả Viêm Cập cũng nói nên tổ chức tiệc chúc mừng, chỉ có Hương Tô mím môi rầu rĩ không vui.

Đông Thiên Vân tra Cô Vấn vào bao kiếm, lạnh lùng nói với Thác Doanh đã ngây ngốc: “Còn không cùng bọn họ cút đi?” Thân người Thác Doanh lay động một chút, nhìn Hương Tô đang âm thầm lộ ra ý cười, trong lòng có đủ mùi vị, vội vàng nói tiếng cám ơn liền chật vật rời đi.

Chiến trường vốn vô cùng hùng dũng, chỉ còn mấy kẻ Thiên Tộc vẻ mặt hốt hoảng thì thầm với nhau xung quanh Thiên Đế, chuỗi ngọc trên mũ miện che khuất gương mặt của Thiên đế nên không nhìn thấy rõ nét mặt của ông ta lúc này, chỉ nhìn thấy ông ta ngồi ở trên ghế cao không ngừng run.

Nguyên Hậu lạnh lùng cười giễu cợt một tiếng, lại cười tít mắt nhìn Kim Trản, “Chỉ còn lại mấy con dê béo cuối cùng, Kim Trản, ngươi cứu Hương Tô, cũng xem như có một ân huệ lớn đối với Đông Thiên Vân, ngươi đứt khoát thả hắn đi làm thịt bọn chúng, ta và Viêm Cập đều đồng ý ủng hộ lập ngươi làm Thiên Đế mới, có được không?”

Đông Thiên Vân lạnh lùng trừng hắn một cái, không lên tiếng.

Kim Trản khinh thường xoay đầu đi, “Ta cũng không có hứng thú, thu dọn cục diện rắm rối do Thanh Tuế để lại đã đủ nhọc lòng rồi.”

Nguyên Hậu sửng sốt, Kim Trản cũng có chút hối hận nhắc tới Thanh Tuế, không khí nhất thời nặng nề. Thiên Tộc ở phía đối diện lại không biết vì sao hình như đang bùng nổ trận tranh cãi, mấy người vây lấy Úc Mộc lải nhải không ngừng.

“Có kịch vui để xem.” Viêm Cập cười nâng cằm lên, ra hiệu cho mọi người nhìn qua.

Úc Mộc tựa hồ bị quấy lấy thẹn quá hoá giận, lộ ra Như Ý chuẩn bị ra tay, một người phía sau hắn đột nhiên xuất kiếm, lập tức chém rớt đầu của hắn. Thiên Đế bị dọa được ngã xuống chỗ ngồi, Hương Tô cũng bị dọa ‘a’ lên một tiếng.

“Không ngờ trong Thiên Tộc còn có kẻ đóng vai ác như vậy.” Viêm Cập cười mấy tiếng, rất hứng thú nhìn chằm chằm.

Người vừa chém rớt đầu của Úc Mộc quỳ xuống nói gì đó với Thiên Đế, Thiên Đế run rẩy, cuối cùng tiếp nhận cái đầu của Úc Mộc do kẻ đóng vai ác đưa đến, sắc mặt xám tro đi đến trước mặt đám người Đông Thiên Vân, nâng cao đầu của Úc Mộc tạ tội cầu hòa. Kẻ đóng vai ác là ngũ hoàng tử của Thiên Tộc, bình thường không có tiếng tăm gì, hôm nay lại có hành động kinh người như vậy, mấy người Đông Thiên Vân đều đánh giá hắn một chút, không giống với dáng vẻ khiếp nhược của Thiên Đế, thần sắc ngũ hoàng tử trấn định, tựa hồ trong lòng đã có dự tính. Nguyên Hậu nói nhỏ bên tai Kim Trản: “Chó cắn người quả nhiên đều là chó không sủa.” Nghĩ đến Úc Mộc cả cuộc đời đều ngầm toan tính, thế nhưng liền bị giải quyết sạch sẽ như vậy, thật khiến cho người ta thương cảm.

Ngũ hoàng tử hứa hẹn thay cho Thiên đế đang nói không nên lời, sau lần hòa giải này, các Linh Giới chung sống bình an như trước, cũng sẽ giúp đỡ Hỏa Linh và Kim Linh đã mất đi Đế Quân tuyển ra Quân Thượng mới, cũng không có bất kỳ ngấp nghé gì đối với núi Cửu U. Đông Thiên Vân đương nhiên biết thời thế, sau khi vỗ tay lập lời thề thì bảo bọn họ nhanh chóng rời khỏi địa giới của Cửu U, sau này người Thiên Tộc vô cớ tiến đến thì lập tức giết không tha.

Một trận hạo kiếp cát bụi cũng ngừng rơi, sau khi mọi người đều tán đi, chỉ còn lại trên khoảng không U Hà mùi máu tanh không trôi hết. Hương Tô nhíu mày, nàng muốn một mình cùng với Đông Thiên Vân nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, nhìn thấy Viêm Cập bọn họ đều có nét mặt muốn xem kịch hay, mỉm cười đứng trên đám mây, chẳng hề có ý để cho nàng và Đông Thiên Vân nói chuyện riêng.

Đông Thiên Vân cũng chẳng thèm nhìn nàng mà quay người lại, không đợi nàng kịp phản ứng, đã đi qua kết giới núi Cửu U, bay về hướng Cửu U điện. Hương Tô chợt tỉnh ngộ, nhanh chóng đuổi theo, lại bị ma khí kết giới bắn trở về, trán bị va vào cũng phát đau.

“Đông Thiên Vân! Đông Thiên Vân!” Nàng gấp gáp gọi chàng, Đông Thiên Vân dừng đụn mây một chút, từ đầu đến cuối cũng không xoay người lại.

“Ta nói ngươi nghe!” Nguyên Hậu rất bất mãn tranh cãi, lại tựa hồ muốn cười, “Ngươi dùng ma chướng ngăn trở chúng ta, là không muốn mời chúng ta uống rượu đúng không?”

Đông Thiên Vân vung tay lên, kết giới trước mặt bọn họ liền mở ra một khoảng trống, Hương Tô lập tức xông vào, tốc độ rất nhanh cho nên bổ nhào vào lên lưng của Đông Thiên Vân làm cho chàng bị va chạm đến lắc lư. Nàng ôm chặt thắt lưng của chàng, đau lòng do mới vừa rồi bị ngăn cản mà không có cách nào lại lập tức bạo phát ra, Hương Tô nức nở nghẹn ngào, “Đông Thiên Vân, ta không phải không cần chàng, là Viêm Cập! Hắn nói nếu như ta không ở cùng một chỗ với hắn, hắn sẽ không đến núi Cửu U giúp chàng!”

Sống lưng của Đông Thiên Vân cứng ngắc một hồi, hơi hơi nghiêng mặt qua, u ám nhìn Viêm Cập, ngược lại Viêm Cập bình chân như vại, mặt không đổi sắc ngầm thừa nhận lời nói của Hương Tô.

“Huhm.” Kim Trản ho một tiếng, lắc đầu, “Hương Tô. . . Ngươi rõ là. . .” Lần này Đông Thiên Vân lại ghi hận Viêm Cập thêm mấy trăm năm.

Hương Tô vùi mặt trong y phục của Đông Thiên Vân, khóc đến thở không ra hơi, “Lúc đó Xích Lâm đã không thể giúp chàng nữa, Nguyên Hậu cũng không đáng tin cậy lắm, chỉ còn lại Kim Trản, Viêm Cập lại không giúp chàng, ta rất sợ. . . rất sợ chàng sẽ mất mạng. Đông Thiên Vân. . . từ trước đến giờ ta chưa từng muốn rời khỏi chàng, ta vẫn muốn ở bên cạnh chàng. . .”

Mấy câu nói này hoàn toàn không tính là nhu tình mật ý, lại chạm đến nơi mềm yếu nhất trong đáy lòng của Đông Thiên Vân, chàng xoay người, ôm Hương Tô vào trong lòng. Hương Tô biết chàng đã tha thứ cho mình, lại khóc bởi vì quá vui mừng mà khóc, mấy chục năm dằn vặt, cuối cùng cũng xem như sau bao khó khăn cũng có được một kết quả tốt đẹp.

“Thật không có đạo nghĩa! Như vậy đã vội đem Viêm Cập đi bán!” Nguyên Hậu giả tình giả ý bất bình thay cho Viêm Cập, “Cuối cùng người ta phí hết sức lực, vẫn tác thành cho các ngươi đó!”

Viêm Cập nghe xong, không nói một lời, chỉ mỉm cười, đó cũng chẳng phải vì hắn rộng lượng, mà là hắn hiểu rõ ngoài cách đó ra, hắn cũng không có cách nào. Ở phủ Thanh Trạch Hương Tô suốt ngày rơi lệ, vẻ mặt trống rỗng. . . cuối cùng cũng không phải điều hắn hi vọng. Lòng tham của hắn, từ đầu đến cuối vẫn là tham niệm vô căn cứ mà thôi.

Đông Thiên Vân một tay ôm Hương Tô, trừng ba tên không có khả năng quan sát đó, tay kia run run nắm chặt lấy Cô Vấn. Cuối cùng Kim Trản nhỏ tuổi nhất, còn chưa có công lực về chuyện này bằng Viêm Cập và Nguyên Hậu, nhịn không được mềm lòng, mở miệng mời mọc Viêm Cập và Nguyên Hậu đi đến phủ Tư Mộc uống chút rượu, nếu cứ nhìn chằm chằm Đông Thiên Vân như vậy, có lẽ sẽ xảy ra thảm hoạ. Viêm Cập và Nguyên Hậu cũng biết dừng lại đúng lúc đồng ý lời mời của Kim Trản, quanh co uốn lượn cưỡi mây mà đi, dù sao Hương Tô và Đông Thiên Vân xa cách đã đủ khổ rồi, cứ quấy rầy như vậy, quả thật rất vô sỉ.

Hương Tô thút tha thút thít ở lòng trong Đông Thiên Vân, bị chàng mang thẳng về Cửu U điện, bởi vì cách U Hà rất gần, mùi máu tươi càng đậm, Hương Tô chán ghét nhăn nhăn mũi.

Đông Thiên Vân vung xuống tay, tất cả màn che cửa sổ đều hạ xuống, che khuất mùi hương khó ngửi ở bên ngoài, “Ta đã kêu bọn họ đi dọn dẹp rồi, một hồi sẽ tốt thôi.” Trong ngữ khí của chàng có chút xin lỗi, “Chờ ta một chút, ta cũng đi đổi bộ y phục.”

Ánh sáng u ám, giọng của của chàng bởi vì hạ xuống trầm thấp mà có vẻ đặc biệt dịu dàng, chàng nói thay quần áo, nàng mới nghĩ đến toàn thân chàng toàn là máu, cúi đầu nhìn chính mình, chẳng trách không thể xua đi được mùi máu tươi, bởi vì ôm chàng ôm đến rất chặt, váy của nàng cũng dính máu.

Đông Thiên Vân nhếch khóe miệng, “Cùng đi đi.” Chàng giữ chặt tay của nàng, dẫn nàng ra phía sau điện.

Hương Tô cực kỳ quen thuộc với Cửu U điện, có thể do trước kia vẫn còn là một đứa bé, bị chàng kéo ra hồ suối ở sau điện tắm rửa vô cùng tự nhiên. Bắt đầu cởi quần áo nàng mới cảm thấy có chút ngại ngùng, dù sao cũng đã lớn lên, may mắn Đông Thiên Vân cứ thế mà tiến vào hồ nước, không có nhìn nàng. Hương Tô tăng tốc độ động tác, cố gắng trước khi chàng xoay người lại đã cởi xong mà tiến vào trong nước, lúc suối nước ấm áp bao bọc lấy nàng, nàng mới không thẹn thùng như vậy.

Tất cả màn che hạ xuống, trong điện tối như ban đêm, chỉ có hoa Cửu U mới hái ở cách nơi đó không xa là đang phát ra ánh sáng mỏng manh. Đông Thiên Vân im lặng tựa vào bờ hồ, không biết là đang nhìn nàng, hay là còn đang suy nghĩ gì đến xuất thần. Ở trong nước Hương Tô có chút cố sức đi về phía chàng, mấy chục năm, cuối cùng cũng nàng có thể không cần lo lắng mà đến gần chàng, trên mặt ẩm ướt, không biết là sương trên mặt hồ hay là nước mắt.

Đông Thiên Vân chỉ là yên lặng nhìn, bóng dáng khắc sâu vào tâm hồn chàng đang gần trong gang tấc, hắn nhất thời phân không rõ là mộng ảo hay là sự thật.

Ở trong nước, thân thể Hương Tô có chút trôi nổi không ổn định, nàng vịnh lấy bờ vai của Đông Thiên Vân, “Chàng có bị thương không”

Chung quanh quá mờ, nàng nhìn không rõ, bơi trong nước, lên bờ từ trong bình hoa cầm lấy một đóa hoa Cửu U, lại trở về trong nước trôi dạt đến bên cạnh Đông Thiên Vân, chiếu sáng lên khuôn mặt của chàng. Nàng rất nhớ chàng, mày của chàng, mắt của chàng, nàng nhịn không được dùng đầu ngón tay đi nhẹ nhàng chạm vào, chạm vào mới có thể có cảm giác chân thật.

Đông Thiên Vân đột nhiên nghiêng đầu đi, “Rất xấu xí sao?”

Hương Tô hé miệng cười, đôi tay nâng bờ má của chàng, cho hắn nhìn thẳng chính mình, hoa Cửu U trên tay nàng vừa vặn chiếu sáng ma văn trên trán chàng, dưới hàng lông mi dày là đôi mắt như ánh sáng chiếu rọi trên hồ nước u lạnh. Nàng nhịn không được nâng người lên, hôn lên trán chàng, “Rất đẹp, so với trước kia. . . còn đẹp hơn.”

Tay của chàng đột nhiên nhốt chặt eo của nàng, thân thể dán sát chặt chẽ, hô hấp của nàng cũng dồn dập.

Nàng nhìn vào trong mắt chàng, trước kia nàng luôn cảm thấy choáng váng hoa mắt bởi ánh mắt xinh đẹp của chàng, lại càng say đắm. Nàng hôn đôi mắt ấy, đây là đôi mắt có một không hai, chuyên thuộc về nàng. Nàng tiếp tục trượt xuống, rất gắng sức hôn lên môi chàng. Rất lâu, xa cách chàng rất lâu, lâu đến độ nàng cũng có chút oán trách chàng!

Bởi vì chàng là Đông Thiên Vân, nên tình yêu của nàng trở nên khó khăn như thế, nàng chỉ là tiểu hoa thụ mà thôi! Nàng nhịn không được cắn chàng một cái, Đông Thiên Vân bị đau lại nhẹ nhàng cười lên.

Lúc chàng bắt đầu hôn nàng, cuối cùng nàng không cầm được đoá hoa Cửu U tỏa sáng ấy trong tay, đóa hoa rơi xuống trên mặt nước, ánh huỳnh quang theo sóng nước dập dờn lúc sáng lúc tối.

Hương Tô nhiệt liệt đáp lại chàng, nàng muốn lấy lòng chàng, cũng rất cần chàng, nếu có cái gì có thể lấp đầy sự chờ đợi dài lâu và đau xót như thế, đó chính là tình cảm mãnh liệt và ngọt ngào lúc này.

Lúc nàng thở gấp chuẩn bị tốt rồi, chàng lại đột nhiên tạm dừng, bế nàng lên bờ, bước nhanh đi trở về tẩm điện, đặt nàng ở trên giường. Hương Tô cảm giác nhiệt huyết của chàng đã nhẫn nại đến cực hạn, chàng áp lên nàng, sức nặng thân thể cũng khiến cho nàng cảm thấy vui sướng. Chàng nhìn nàng một lát, tựa hồ dùng chút ý chí và sức lực mới từ trên người nàng đứng lên, tự mình đi kéo mở từng tấm màn che thật lớn, nhóm tiên sứ Cửu U đã dọn dẹp U Hà xong hết rồi, gió tanh mưa máu đã tán đi, không khí mang theo mùi hoa thơm thoang thoảng, khiến cho ánh trăng đêm nay cũng đặc biệt tươi đẹp hơn.

Ánh trăng chiếu vào thân thể trần trụi của nàng, Hương Tô cảm thấy có chút ngại ngùng, muốn xoay người đưa lưng về ánh trăng sáng trong, bờ vai bị Đông Thiên Vân nhẹ nhàng đè trở lại. Hương Tô ngẩng đầu nhìn về phía chàng, ánh mắt sáng lên giống như đang bốc cháy. “Để cho trời đất trăng sao cùng nhìn thấy!”

Lòng Hương Tô bởi vì câu nói này mà kiêu ngạo, trải qua nhiều biệt ly và đau khổ như vậy, cuối cùng bọn họ cũng có thể ở cùng nhau! Nàng cũng muốn cho trời đất trăng sao đều biết, cho tất cả mọi người trong Tam Hoàn đều biết! Từ nay nàng và Đông Thiên Vân cùng một chỗ, cuối cùng không hề xa cách!

Ánh mắt của nàng tràn đầy nhu tình mật ý, với chàng mà nói là lời mời mọc chí mạng, “Hương Tô. . . Hương Tô. . .” Chàng cúi xuống. Trước đây chàng thật sự lừa nàng, giờ khắc này, chàng thật sự cho rằng, đây là một nghi thức thành tâm nhất, chàng rất khẩn cầu, không chia lìa nữa.

Lúc chàng tiến vào, Hương Tô cảm thấy đau đớn dữ dội như lần đầu tiên của bọn họ. Nàng có chút bất ngờ, đúng rồi, thân thể này vẫn còn là thiếu nữ chưa trải qua chuyện đó.

Đông Thiên Vân thương tiếc đau đớn của nàng, không tiếp tục động, chỉ là nhẹ giọng cười, “Hương Tô, đây là một khởi đầu hoàn toàn mới.”

Hương Tô ôm sát cổ chàng, dùng sức gật đầu, nàng dùng chân quấn lấy thắt lưng chàng, tựa như thúc giục lại tựa như dâng hiến, nàng muốn đây là một lần hoàn mỹ vô khuyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui