Một năm trước khi quay về Tân Thành, Ưng Lê đã ngắm trúng ngôi biệt thự Đông Đình Sơn này, lúc ây có ý định làm blogger ẩm thực nên phải nghĩ đến phòng làm việc và nơi sống, nhà cửa để ở không thể nhỏ được.
Cô có rất nhiều yêu cầu cao đối với cảnh vật môi trường xung quanh, có thể nói rằng cảnh sắc ở Đông Đình Sơn là tuyệt vời nhất ở Tân Thành, nơi đó tấc đất tấc vàng, vô cùng phù hợp với yêu cầu của cô.
Có điều đất ít người nhiều, ngôi biệt thự cô nhìn chúng thì chủ nhà trước sau không chịu bán, cho dù có nói sẽ trả thêm tiền.
Ưng Lê ngồi xe Úc Tranh đến biệt thự, vừa mới đến nơi cô như con thỏ vui mừng hân hoan chạy thẳng vào sân.
Sân nhà chiếm khoảng hơn 200m vuông, hoa cỏ cây cối ở đây được tỉa cắt cẩn thận khéo léo rất đẹp, nhìn ra được có người thường xuyên đến chăm sóc.
Điều Ưng Lê hài lòng nhất chính là ở một góc sân có một mảnh đất để trồng rau, cô có thể trồng mấy loại rau củ quả hay hoa cỏ mình thích.
Biệt thự được chia thành hai phần, tầng một mở rộng ra phía ngoài có thể dùng làm phòng làm việc cá nhân của cô, bên cạnh là một khu như ban công rộng lớn.
Ngôi biệt thự nằm ở thế đất cao, có thể ngồi trên ban công rộng lớn thưởng thức phong cảnh bốn mùa ở Đông Đình Sơn, hơn nữa ở vị trí đó có thể nhìn thấy mặt trời mọc và mặt trời lặn, đây là nơi mà Ưng Lê cực kỳ vừa lòng.
“Tôi cực thích cái ban công này” Ưng Lê vui vẻ ngồi xổm trên ghế nhìn núi Đông Đình Sơn cách đó không xa, “Ở đây uống một ly trà nhìn cảnh sắc xa xa, còn gì thoải mái hơn đây.”
Úc Tranh đi theo đến ngồi xuống cạnh cô, anh mua ngôi biệt thự này từ rất lâu, lựa chọn phong cách theo kiểu cách tân Trung Quốc, cổ điển sang trọng nhưng cũng tự nhiên.
“Cô đi ngắm xem có thích phong cách trang trí kiểu này không, nếu không thích có thể đổi kiểu khác.”
Ưng Lê nghe vậy cũng thấy mình đi dạo quan sát bên ngoài lâu lắm rồi, cô chưa kịp vào ngắm nghía bên trong ngôi biệt thự.
Từ huyền quan đi vào, yếu tố truyền thống cùng phong cách hiện đại hòa trộn vào nhau tạo nên kiểu cách tân Trung Quốc, bầu không khí sống vô cùng truyền thống nhưng không quá cổ xưa, Ưng Lê nhìn một cái là đã thích rồi.
“Không cần đổi, tôi rất thích phong cách này!” Nguyên nhân có thể do nhà hàng của nhà cô chuyên về đồ ăn Trung Quốc, cô có cảm giác vô cùng thân thiết đối với văn hóa truyền thống.
Không ra phòng khách, Ưng Lê đến phòng bếp trước, phòng bếp được thiết kế theo hình chữ U rất rộng, không gian đi lại tiện.
Bên cạnh phòng ngủ có phòng để quần áo rất rộng, cô có muốn đi xem không?” Úc Tranh thấy cô cứ nhìn ngược nhìn xuôi nhìn ngang nhìn dọc, hình như hận không thể xem hết chỗ này, anh cười nói, “Nơi này rộng lắm, cô cứ từ từ ngắm.”
Ưng Lê nghe lời Úc Tranh đi đến phòng ngủ chính, phòng ngủ được liên thông với phòng tắm và cả phòng để quần áo, nó rất giống với những ý muốn của cô, nhất là phòng để quần áo, đủ lớn cũng đủ rộng.
“Phòng ngủ chính là của tôi đúng không?” Cô nhìn Úc Tranh hỏi, ánh mắt lấp lánh mong chờ.
Úc Tranh cười khẽ: “Phòng dành cho khách ở bên kia khá hợp với tôi, nếu tôi phải làm việc tăng ca về muộn sẽ không làm phiền đến cô.”
Ưng Lê giật mình sửng sốt, cho dù biết sau khi kết hôn hai người sẽ sống chung với nhau nhưng khi nghe thế tự nhiên cô thấy chưa được quen cho lắm.
“Muốn lên tầng hai xem không?” Úc Tranh đề nghị.
Ưng Lê gật gật đầu, đi theo Úc Tranh lên tầng hai, có điều thứ hấp dẫn cô không phải là mấy phòng ở đây, mà là ban công ở bên ngoài trời.
Khác với ban công ở dưới nhà, ban công ở đây có mái che tự động, hè che nắng đông che tuyết, xung quanh có cây xanh trang trí nhìn cực kỳ đẹp.
Đừng nói đến chuyện nơi này rất thích hợp để nướng BBQ, phải nói đây là nơi thiên nhiên lý tưởng để nướng thịt và là nơi tổ chức ăn nướng tuyệt vời.
“Nếu hôm nào đấy tôi livestream nướng BBQ sẽ đến đây để quay, phong cảnh tốt, tầm nhìn rộng rãi.” Ưng Lê vui vẻ dạo quanh một vòng.
Cô thấy biệt thự mà cô thích quả đúng là vậy, chỉ tính riêng cảnh vật xung quanh ở đây thôi đã đủ giá trị 1 triệu rồi, cô hận không thể ngay lập tức dọn đồ vào ở!
(*)1 triệu Nhân dân tệ nha mọi người (1.000.000 CNY = 3.550.500.726 VNĐ)
“Khi nào tôi có thể dọn đến đây?” Ưng Lê vui mừng hỏi, cô rất rất rất thích ngôi biệt thự này.
Úc Tranh hơi giật mình: “Xem ra tôi chọn vật đặt cược đúng rồi.”
Ngay sau đó luật sư đến đây, hợp đồng hôn nhân vừa được ký kết, Úc Tranh thả lỏng người hơn.
Ưng Lê chỉ cần ngôi nhà này, cô không thiếu tiền, không có hứng thú với mấy tiền tài hay tài sản khác của Úc Tranh.
Cho dù Úc Tranh có cho cô thêm mấy lợi ích nữa cô cũng bảo luật sư xóa bỏ bớt.
“Kỳ hạn một năm, hợp tác vui vẻ.” Ưng Lê cười tủm tỉm vươn tay về phía Úc Tranh.
Đôi mắt đào hoa Úc Tranh híp lại, khuôn mặt thản nhiên bắt tay với Ưng Lê, trong giọng hàm chứa ý tứ nào đó không rõ: “Hợp tác vui vẻ.”
***
Chủ nhật, Ưng Lê về nhà lấy sổ hộ khẩu, không biết Ưng Kỳ nghe được tiếng gió ở đâu về theo.
Cầm sổ hộ khẩu ngồi kia, vẻ mặt hiện rõ sự không muốn.
“Mẹ, mẹ bảo anh con đi.” Ưng Lê không biết phải làm sao gọi Ngu Uyển Thục một tiếng.
Ngu Uyển Thục nhìn một màn này mỉm cười: “Anh con đang ghen tỵ đó, con kết hôn rồi còn nó thì vẫn cô đơn.”
Ưng Kỳ cười nhạo: “Con ghen tỵ? Con đang lo lắng cho em ấy bị lừa kìa!”
“Hôm đó đã nói xong hết rồi anh còn muốn A Tranh gọi anh bằng anh, tự nhiên bây giờ lại hối hận?” Ưng Lê nhíu mày nhìn anh, “Anh, sao anh cứ thích thay đổi thất thường thế?”
Ưng Kỳ hừ một tiếng, lo lắng hỏi: “Em nghĩ kỹ rồi?”
“Đúng vậy.” Ưng Lê đến trước mặt anh muốn lấy được sổ hộ khẩu, “Anh đưa cho em đi, ngày mai là ngày lành tháng tốt.”
“Mẹ, hai người cứ thể để em ấy đi lấy chồng thật à?” Trong lòng Ưng Kỳ hụt hẫng, nhìn Ngu Uyển Thục.
“Mẹ đang hy vọng con nhanh chóng lập gia đình đi đây, như thế mẹ sẽ không phải lo gì nữa.” Ngu Uyển Thục không muốn giúp đỡ dù chút tí ti, “Lúc nào con kết hôn mẹ sẽ càng vui vẻ hơn, vì lúc đó mẹ vứt được cái tai họa đi.”
“Phì…..” Ưng Lê không nhịn được cười ra tiếng.
Ưng Kỳ: “……..”
Qủa nhiên anh ta được nhặt về!
Ưng Lê nhân lúc Ưng Kỳ không tập trung cướp sổ hộ khẩu đi, cười cười: “Cẩn thận suy nghĩ mà nói, chỉ cần em và A Tranh nhận giấy chứng nhận kết hôn, anh sẽ danh chính ngôn thuận trở thành anh rể anh ấy.
Có mấy người có thể được làm anh Úc tổng của tập đoàn Quân Diệu chứ, không phải anh nên rất vui vẻ ư?”
Ưng Kỳ nghe thấy cũng có đạo lý, nhưng cẩn thận xét lại thấy hình như mình bị hố: “Anh có chỗ nào kém Úc Tranh hả? Tại sao anh ta gọi anh là anh thì anh phải vui mừng?”
“Mẹ chỉ biết thằng bé làm con rể mẹ, mẹ rất vui.” Ngu Uyển Thục ở bên cạnh chém thêm một nhát.
Ưng Kỳ tức giận đến mức suýt không thở được, anh nhìn Ưng Lê nói: “Cho dù Triều Tiên Cư không lớn được như Quân Diệu, nhưng em không phải sợ anh ta.
Nếu bất cứ khi nào bị bắt nạt phải đến tìm anh, dù có thế nào đi nữa anh cũng sẽ đánh cho mặt mũi anh ta sưng tím.”
Ưng Lê cảm động nhìn anh trai: “Anh, anh tốt thật đấy.”
Trong khi Ưng Kỳ đang nghĩ em gái nhà mình bị mình làm cho cảm động thể hiện một mặt tri kỷ, Ưng Lê đã thu lại cảm xúc, cô mím môi: “Em kết hôn, anh nên thể hiện chút gì đó đúng không?”
Ưng Kỳ:?
Cuối cùng, Ưng Lê thành công lấy được một ít gọi là ‘Phí chuyển nhà’ từ chỗ Ưng Kỳ.
***
Sáng ngày thứ hai, thời tiết sáng sủa bầu trời xanh lam được tô vẽ thêm mấy đám mây trắng, nhìn trong trẻo mát mẻ.
Tâm trạng Ưng Lê tốt mà không biết lý do, cô nghĩ hẳn là do thời tiết hôm nay đẹp.
Hôm nay cô mặc bộ váy in hình hoa hồng, dùng dây thắt buộc eo, càng lộ rõ vòng eo nhỏ tinh tế, không thể nắm chặt.
Úc Tranh đã chờ ở cửa từ sớm, anh mặc bộ vest màu lam sọc vàng, chậm rãi đi đến chỗ cô, người đàn ông đang mỉm cười, tâm trạng có vẻ tốt giống cô.
“Anh đến lâu chưa?” Ưng Lê đi đến thấy ngạc nhiên, nếu cô biết Úc Tranh đã đến từ sớm, cô sẽ không chậm chạp lề mề mãi.
Úc Tranh mỉm cười: “Vừa mới tới được một lúc.”
Ưng Lê cười vui vẻ chủ động nói rõ: “Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi đến cục dân chính, phải dành thời gian để trang điểm.”
Úc Tranh ngẩng đầu nhìn cô, Ưng Lê trang điểm nhẹ nhàng, gần như nhìn không ra, nhưng giống như dệt hoa trên gấm, khiến cả người cô tỏa sáng xinh đẹp.
“Tôi cũng mất thời gian để chọn quần áo.” Anh để cho Ưng Lê ngắm.
Những lời nói vui đùa bình thường khiến không khí giữa hai người trong lúc đó càng trở nên hòa hợp.
Sau khi lên xe, Ưng Lê xem bức ảnh chụp chung cùng Úc Tranh ngày hôm qua, cái này sẽ dùng làm ảnh kết hôn.
Nền sau màu đỏ, hai người mặc áo sơ mi màu trắng ngồi cạnh nhau, mỉm cười nhìn vào ống kính, giống hệt một đôi vợ chồng chuẩn bị bước vào cung điện hạnh phúc.
Tim cô chợt đập nhanh một nhịp, mau chóng loại bỏ những suy nghĩ nảy mầm ở trong đầu.
“Ảnh kết hôn của chúng ta à?” Úc Tranh nhìn thoáng qua chỗ Ưng Lê.
“Nói đi nói lại chúng ta có hơi vội vàng quá không, ảnh cưới chỉ chụp mấy cái đơn giản trong studio.”
Ưng Lê cất ảnh, cong môi trả lời: “Tôi thấy vậy rất tốt, chụp ngoại cảnh bên ngoài làm người mình mệt mỏi biết bao.”
Úc Tranh gật nhẹ: “Hôm nay Úc Tiện về nhà, buổi chiều cô dành thời gian đi cùng tôi đến gặp nó một lần.”
Ưng Lê hoảng sợ, vội nhìn Úc Tranh đang lái xe, cô hoang mang rối loạn mở miệng: “Gặp em trai anh?”
“Sao vậy?” Úc Tranh mím môi cười khẽ, “Ngay cả ba mẹ cô đã gặp rồi còn sợ gặp em trai tôi sao?”
Tuy rằng biết đạo lý này, nhưng trong lòng Ưng Lê vẫn lo lắng: “Tôi từng xem phim Úc Tiện đóng ở rạp chiếu phim, kỹ thuật diễn tốt, nhưng tôi không biết tích cách thật bên ngoài của cậu ấy.”
Úc Tranh suy nghĩ rồi nói: “Không cần để ý nó, người cô sống cùng là tôi.”
Ưng Lê có chút dở khóc dở cười, đáp án này làm cho cô hơi bất ngờ, Ưng Lê không tránh được lo lắng khi nghĩ đến mấy lời đồn nói quan hệ giữa hai người không tốt.
“Quan hệ giữa tôi và nó không được tốt lắm, nên tôi chỉ đưa cô đến gặp thằng bé một lần này.” Úc Tranh dùng lại rồi nói tiếp, “Nếu nó có thái độ không tốt với cô, cô cứ nói thẳng trước mặt nó, vì cô là chị dâu.”
Mặt Ưng Lê nong nóng, cô di chuyển tròng mắt, mất tự nhiên nói sang chuyện khác: “Hình như sắp đến cục dân chính rồi nhỉ?”
Úc Tranh cười mỉm.
***
Nhân viên làm việc ở cục dân chính đã nhiều năm, không phải chưa từng gặp qua người có dáng vẻ và bề ngoài đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên thấy được một đôi vợ chồng có giá trị nhan sắc cao đến vậy, quan trọng không phải là người nổi tiếng.
Cô ấy xem đi xem lại tên trên chứng minh thư mấy lần xác định không phải mấy ngôi sao hay xuất hiện trên Tv mới từ bỏ.
Mở quyển sổ kết hôn, trên bức ảnh hai người sóng vai ngồi cạnh nhau có dấu chiện đỏ, như thể đưa bọn họ gắn chặt lại cùng một chỗ.
Mà lúc này Ưng Lê mới có cảm giác chân thật rằng mình và Úc Tranh đã kết hôn.
Rời khỏi cục dân chính, Úc Tranh thấy Ưng Lê nhìn chằm chằm giấy kết hôn không tha, thắc mắc: “Sao thế?”
“Qúa thần kỳ, chỉ một cuốn sổ đã mang hai người cột chặt vào nhau.” Ưng Lê bùi ngùi.
Vừa nãy cô nhìn thấy có mấy đôi đến ly hôn, không khí khác hẳn không khí vui sướng kết hôn bên này, ở bên đó im lặng hơn hẳn.
Rồi một năm sau cô và Úc Tranh lại đến nơi này lần nữa, có điều nó cũng sẽ khác ngày hôm nay.
Trong lòng Ưng Lê bỗng hoảng hốt, cô cất giấy kết hôn vào trong túi rồi nói: “Đổi thành một tờ giấy khác, quan hệ tan vỡ ngay lập tức.”
Úc Tranh biết cô nói đến giấy chứng nhận ly hôn, cười bảo: “Giơ tay trái lên.”
Ưng Lê nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo.
Úc Tranh lấy hộp nhẫn ra từ trong túi, lấy nhẫn ở bên trong: “Sáng nay mới được đưa đến.”
“Không phải là đến lúc tổ chức hôn lễ mới đeo à?” Ưng Lê nhìn nhìn xung quanh, ở đây là trước cửa cục dân chính đó.
Úc Tranh cầm nhẫn đeo lên ngón áp út tay trái Ưng Lê, kim cương sáng lấp lánh, rất phù hợp với ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Anh cong khóe môi cười: “Nhưng chúng ta đã đăng ký, đeo nhẫn là chuyện đương nhiên.”
Ưng Lê kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn trên tay, xa lạ nhưng cô không thể nào từ chối.
“Đến lượt cô đeo giúp tôi.” Úc Tranh vươn tay trái ra.
Ưng Lê hoàn hồn, ngơ ngác nhìn anh: “Anh cũng muốn đeo?”
“Tượng trưng cho việc mình đã có vợ, tôi rất thích.”
————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tối nay còn một chương ~~.