Sau khi kết thúc livestream, Ưng Lê cầm điện thoại xem mấy bài post trong nhóm cà chua rơi vào suy nghĩ.
“Chị, em thấy đây không phải chuyện đơn giản đâu.
” Lộ Triều cau mày nói, “Khoảng thời gian trước liên tục có người đến để bôi đen chị, trong khu bình luận cũng có mấy cái bình luận nói không tốt, có cảm giác như có người nhắm vào chị.
”
Ưng Lê nhíu mày, không lẽ cô đã đắc tội với người nào khác?
“Để thêm một thời gian nữa xem sao.
” Cô nhìn mấy lời như bát nước bẩn khó nhìn trong bài post, cười lạnh, “Chị muốn nhìn xem là ai hận chị đến vậy.
”
Lộ Triều gật đầu, cười nói: “À mà em còn chưa gặp chồng chị đâu, không biết ai có thể lấy được tình cảm của chị nhỉ.
”
“Chắc em từng nghe qua đấy.
” Ưng Lê cười trả lời, “Úc Tranh.
”
Lộ Triều ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, cậu không thể tin được hỏi lại: “Là Úc Tranh thật ạ? Là Úc Tranh của tập đoàn Quân Diệu?”
“Chẳng lẽ còn Úc Tranh thứ hai nào khác.
” Ưng Lê quơ quơ nhẫn kim cương trên tay, “Người đàn ông vừa già vừa xấu.
”
“……” Lộ Triều giật giật khóe miệng, đột nhiên thấy đáng thương thay cho người viết bài post kia.
Nếu Úc Tranh vừa già vừa xấu, thì những người như bọn họ phải sống thế nào……
Mới vừa nói xong, ở cửa phòng làm việc có động tĩnh.
Úc Tranh đứng kia gõ cửa, cao ráo đẹp trai, kiêu ngạo thanh cao, cả về giá trị nhan sắc lẫn khí chất trên người đã đủ khiến người khác đui mù.
“Sao anh về sớm vậy?” Ưng Lê thấy anh cũng rất vui mừng, “Đã gặp Úc Tiện chưa?”
Úc Tranh đi vào, quan sát một lượt xung quanh phòng làm việc, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lộ Triều: “Gặp rồi.
”
Trong lòng Lộ Triều hoảng hốt, cậu thấy ánh mắt đó có không có thiện ý mấy.
Ưng Lê không để ý đến, giới thiệu với Úc Tranh: “Đây là đàn em khóa dưới của em, Lộ Triều.
”
“Chào cậu.
” Úc Tranh giơ tay, thản nhiên nói, “Cảm ơn cậu đã để ý chăm sóc hơn một năm nay.
”
Lộ Triều run rẩy bắt tay lại, cười gượng: “Việc phải làm ạ, với lại chị cũng trả tiền công cho em.
”
Bỗng nhiên, sau gáy lạnh buốt.
“Chị, việc quay xong hết rồi em đi trước đây.
” Lộ Triều nhanh chóng nói lời tạm biệt, không muốn ở lại thêm lâu, “Tối nay em đã hẹn bạn gái nên phải về sớm một chút.
”
Ưng Lê gật đầu: “Vậy em mau về đi, đừng để đến muộn.
”
Lộ Triều liếc mắt thấy lông mày Úc Tranh giãn ra, chỉ trong cái nháy mắt đã hiểu được nguyên nhân, cậu chạy đi vội, không thì cậu không chống đỡ được bình dấm chua lớn này.
Úc Tranh nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Lộ Triều, nhếch môi: “Đàn em này của cô không tồi.
”
***
“Anh không ăn cơm tối cùng Úc Tiện à?” Ưng Lê ngạc nhiên nhìn anh, tưởng mình nghe nhầm gì nữa.
Úc Tranh cười nhẹ: “Đã nói là sẽ về nhà ăn cơm tối cùng nhau rồi, nếu không sẽ rất lãng phí mấy món ăn ngon cô nấu.
”
Trên bàn cơm, Ưng Lê nhìn Úc Tranh muốn nói lại thôi.
Úc Tranh vừa nhìn đã biết, cười nhìn cô: “Muốn hỏi tôi và Úc Tiện đã hòa hợp chưa?”
Ưng Lê mím môi, gật đầu.
“Không tính là làm lành, nhưng ít nhất ở trước mặt mẹ sẽ duy trì sự hòa thuận.
” Úc Tranh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Ưng Lê mang theo sự cảm ơn, “Tôi biết cô đã nói chuyện với Úc Tiện.
”
Ưng Lê ngạc nhiên: “Úc Tiện nói cho anh biết?”
“Tôi đoán.
” Úc Tranh cười khẽ, “Tích cách của nó rất đặc biệt, sao có thể chủ động đưa ra lời hẹn gặp tôi chứ.
Người ở bên cạnh biết việc này và có thể giúp, chỉ có cô.
”
Ưng Lê hơi ngại: “Không biết có tính là tôi đang xen vào chuyện người khác không nữa….
.
”
“Sao có thể.
” Sắc mặt Úc Tranh trở nên nghiêm túc, “Tôi nên cảm ơn cô mới đúng, nếu không có cô, có lẽ đến việc nói chuyện nó cũng không muốn nói với tôi mấy câu.
”
Ưng Lê chưa kịp nói chuyện, Úc Tranh đã mỉm cười nói tiếp: “Vậy nên cô có chuyện gì cần tôi giúp không?”
“Tôi không có……”
Cô mới nói được mấy từ, điện thoại kêu mấy tiếng.
Ưng Lê mở điện thoại, là tin nhắn của Phương Thụy Vân, từ buổi họp lớp lần trước đến nay mới liên lạc lại.
Phương Thụy Vân: Tuần sau lớp trưởng tổ chức hôn lễ, cậu muốn đến không?
Ưng Lê xem tin nhắn trong nhóm lớp đại học mà cô đã tắt thông báo, đúng là mọi người đang thảo luận chuyện này.
Lớp trưởng Dương Thi Huyên sau khi tốt nghiệp được người trong nhà giới thiệu quen bạn trai, bây giờ hai người chính thức bước vào cung điện hôn nhân.
Bạn trai là người Tân Thành, cũng thuộc dạng nhà có tiền, lần này chuẩn bị việc kết hôn sẽ nhân tiện chuyển công tác luôn cho Dương Thi Huyên, chuyển từ Định Hải đến Tân Thành.
Hôn lễ được tổ chức vào tối thứ bảy tuần sau, trong nhóm toàn là những lời chúc phúc.
Ưng Lê: Tham dự.
Quan hệ giữa cô và Dương Thi Huyên khá tốt, nếu kết hôn, đương nhiên cô muốn đến chúc phúc.
Dương Thi Huyên nghe tin Ưng Lê muốn đến, liền gửi tin nhắn riêng cho cô, bảo cô không cần phải đưa tiền hay quà gì đó, chỉ cần đến đó chơi vui vẻ là được.
Mọi người trong nhóm nghe tin Ưng Lê muốn đến thì cũng khiếp sợ, nhưng không biết người nào ở đâu đấy ngoi lên gửi tin nhắn bảo Ưng Lê đưa bạn trai đến cùng.
Ưng Lê nhíu mày, thấy tên là hiểu, đây là bạn cùng phòng của Đinh Vũ Linh.
Trong nhóm ồn ào cả lên, nhao nhao nói có thể đưa theo người nhà đến chúc phúc.
Đinh Vũ Linh: Hôm đó đúng lúc bạn trai mình rảnh [thẹn thùng]
Ưng Lê tức chết, cô chụp ảnh màn hình trong nhóm gửi cho Qúy Nghiên, bày tỏ sự phẫn nộ.
Qúy Nghiên: Đưa! Cậu đưa Úc Tranh đi cho mình! Để xem con nhỏ trà xanh kia có thể làm được gì!
Ưng Lê còn chưa trả lời, không ngờ Đinh Vũ Linh @ nhắc cô ở trong nhóm lớp trước: Nghe nói cậu kết hôn rồi, đưa chồng đến để mọi người gặp nhau biết mặt đi mà [đáng yêu]
Quý Nghiên: Tại sao cô ta biết cậu kết hôn? Mà kệ, kiểu gì cậu cũng phải đưa Úc Tranh đi để tát thẳng mặt cô ta, chém chét cái dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn đó, không thì mãi không kết thúc.
Ưng Lê nhíu mày, quả thực cô không muốn mình và Đinh Vũ Linh cứ dây dưa qua lại như thế, hay là thử xem?
Cô phân tâm nói chuyện về việc đi đám cưới, Úc Tranh đã tự giác đi rửa bát, ánh đèn phòng bếp chiếu lên người anh khiến bóng dáng anh dù lạnh lùng xa cách nhưng có thêm mấy phần ấm áp.
“Tôi có thể rút lại mấy lời nói lúc nãy không.
” Ưng Lê nhìn bóng lưng Úc Tranh hỏi.
Úc Tranh ngoảnh đầu lại hỏi: “Câu nào?”
“Anh nói muốn giúp tôi đúng không?” Ưng Lê mím môi, do dự mở lời, “Cuối tuần lớp trưởng lớp đại học của tôi sẽ kết hôn, tôi có thể đưa anh đi cùng đến đó không?”
Thấy Úc Tranh không trả lời, Ưng Lê bắt đầu căng thẳng: “Nếu anh không muốn….
”
Úc Tranh: “Cô phải đổi câu hỏi.
”
Ưng Lê sửng sốt.
Úc Tranh mỉm cười: “Chúng ta đi tham dự hôn lễ có nên chọn quần áo phối hợp với nhau không?”
Tim Ưng Lê đập chệch nhịp trong tích tắc.
***
Thứ sáu, cuối cùng Quý Nghiên đã có thời gian để đến chơi nhà mới Ưng Lê.
Chỉ là còn chưa vào cửa đã bắt đầu ca thán: “Cậu kiếm được lời quá đi, loại biệt thự này dù có tiền cũng chưa chắc mua được đâu.
”
“Nên mình đã cất giấu sổ đỏ rất kỹ rồi.
” Ưng Lê vui vẻ.
Qúy Nghiên cười ha ha: “Chúc mừng cậu nhé, đã có được ngôi nhà luôn mong ước trong tay.
”
Đi từ ngoài sân vào bên trong, Quý Nghiên vừa xem vừa khen hết lời, cô ấy rất hâm mộ: “Ở Đông Đình Sơn còn biệt thự nào bán ra không, mình muốn mua một cái.
”
“Chỗ này có tổng cộng 10 ngôi biệt thự, đã bán hết rồi.
” Ưng Lê kiêu ngạo hếch cằm, “Biệt thự của mình là ngôi tốt nhất ở Đông Đình Sơn, là nơi có cảnh sắc tuyệt vời nhất.
”
“Mình nhìn thấy rồi.
” Qúy Nghiên đi đến sô pha ngồi xuống than, “Haiz.
”
Ưng Lê đứng dậy rót cho cô ấy cốc nước.
Qúy Nghiên vẫn nhớ rõ chuyện lần trước hỏi: “Úc Tranh có đồng ý đi cùng cậu không?”
Ưng Lê ừ một tiếng: “Buổi tối ngày mai, anh ấy nói lúc bắt đầu sẽ đến.
”
“Cậu đã quyết định mặc gì chưa?” Qúy Nghiên nhận cốc nước hỏi tiếp.
“Tuy là hôn lễ của người khác nhưng đây là lần đầu tiên cậu và Úc Tranh xuất hiện cùng nhau sau khi kết hôn đấy.
”
Nói đến vấn đề này, hai má Ưng Lê đỏ bừng, cô cắn cắn môi: “Anh ấy nói với mình, mình chọn gì anh ấy sẽ mặc cái đấy.
”
Qúy Nghiên chậc chậc hai tiếng: “Nghe lời ghê nhỉ.
”
“Mình chọn hai bộ, cậu đến phòng để quần áo xem hộ mình.
” Ưng Lê không thể chịu nổi ánh mắt trêu chọc của Quý Nghiên, tìm chuyện khác.
Cuối cùng, Quý Nghiên thấy bộ váy màu lam kia đẹp nhất, vừa lúc rất hợp với bộ vest sọc màu lam của Úc Tranh.
“Đi thôi, đến lúc đó nhớ phải kể lại cho mình nghe sắc mặt của cô ta thế nào.
”
Ưng Lê nhìn dáng vẻ nhiệt tình của cô ấy mà không biết phải nói gì.
Thứ bảy cô đẩy thời gian livestream lên trước, sau khi phát trực tiếp xong cô nhận được tin nhắn của Úc Tranh, anh gửi tin nhắn đến nói sẽ đến muộn một chút, bảo cô tự mình đi đến khách sạn trước.
Lộ Triều chủ động nhận việc đưa Ưng Lê đến khách sạn, Ưng Lê nghĩ lại, như thế sẽ không phải gọi xe, thoải mái hơn bao nhiêu.
“Cái xe này đưa cho em dùng đúng là có giá trị.
” Ưng Lê quan sát không gian bên trong cười nói, “Lúc đó chị mua xong chỉ để trong gara đắp bụi.
”
Lộ Triều hơi ngượng ngùng: “Từ khi lái xe này đến trường, em cảm giác càng ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn vào.
”
“Tại sao?” Ưng Lê khó hiểu, “Xe này không đắt mà, chị mua đại đó.
”
Lộ Triều: “…….
”
Qủa thực Audi không đắt……
***
Đến ngoài cửa khách sạn tổ chức hôn lễ, Ưng Lê xách váy xuống xe.
Lộ Triều thấy chị mình quên mang túi sách xuống, cậu nhanh chóng xuống xe cầm đến đưa cho cô, nhìn nhìn xung quanh: “Chị, Úc tổng vẫn chưa đến ạ?”
“Anh ấy có cuộc họp, nói sẽ đến muộn chút.
” Ưng Lê nhận túi nói cảm ơn, “Em đi về đi, hôm nay cảm ơn em.
”
Lộ Triều chuẩn bị đi thì đằng sau có giọng nói quái gở vang lên.
“Ưng Lê, vị này chính là người chồng cậu mới lấy à?” Tiếng Đinh Vũ Linh phát ra làm như ngạc nhiên lắm, “Hình như không giống người lần trước mình gặp thì phải….
.
”
Ưng Lê xoay người, Đinh Vũ Linh khoác tay một người đàn ông, dáng người cao khoảng 1m7, diện mạo bình thường.
Mà mấy người bạn học nữa cũng đã đến đứng xung quanh, nghe thấy lời Đinh Vũ Linh đồng loạt nhìn về hướng Ưng Lê.
Lộ Triều ăn mặc quần áo thoải mái bình thường, tuy bề ngoài nhìn rất đẹp trai, nhưng vừa nhìn đã biết vẫn còn là sinh viên.
“Không phải cậu nói chồng Ưng Lê lớn tuổi hơn cậu ấy à?” Một bạn học đứng bên cạnh nhìn Lộ Triều nghi hoặc hỏi.
Đinh Vũ Linh che miệng, xin lỗi cười cười: “Mình chỉ nhìn thấy Ưng Lê và một người đàn ông khác đang ăn cơm, còn ngồi trên xe người ta, vốn tưởng là bạn trai, không ngờ là….
.
”
Ưng Lê thầm thở dài trong lòng, nhìn kiểu người đẳng cấp thấp này diễn cô thấy quá mệt mỏi.
Lộ Triều đứng bên cạnh nhíu mày, cậu cười nói với Ưng Lê: “Chị, có phải một lúc nữa Úc tổng đến đây không.
Chị đừng nói là em đưa chị đến nhé, không thì anh ấy sẽ ghen.
”
Ưng Lê nghe cậu trêu chọc Úc Tranh thế bật cười: “Em đi về đi, đi đường chú ý an toàn.
”
Lô Triều lo ngại nhìn Đinh Vũ Linh ở kia, sau đó mới rời đi.
Lúc này bạn học cũng ngạc nhiên hỏi: “Ưng Lê, cậu ấy không phải chồng cậu à?”
Ưng Lê quan sát khuôn mặt cứng ngắc của Đinh Vũ Linh, từ từ đáp: “Mình có nói phải à.
”
“Cậu đã nói là đưa chồng theo đến đây mà phải không?” Đinh Vũ Linh thu hồi lại sắc mặt đáng buồn cười, lại hỏi: “Cậu không quên chứ.
”
Ưng Lê nhíu mày, cực kỳ khó chịu không vui: “Anh ấy bận họp, sẽ đến muộn hơn.
”
Người bạn học kia nhìn Ưng Lê: “Vừa nãy bạn học kia nói là Vu tổng hay Dư tổng? Cậu giấu chồng đủ kỹ ghê.
”
“Bọn mình không ai nghe được tin tức cậu kết hôn.
” Một bạn học khác cười nói.
Đinh Vũ Linh thấp giọng nói: “Không biết chừng không thể gặp người khác ấy chứ.
”
Tuy tiếng nói thấp, nhưng đủ để những người ở đây nghe thấy, không khí xung quanh ngưng trệ.
Ưng Lê nhíu mày định phản bác, bên người đã xuất hiện bóng người quen thuộc, ôm trọn eo cô cúi đầu cười khẽ: “Xin lỗi bà Úc, anh đến muộn.
”
————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Úc tổng lại xuất hiện vả mặt ~~.