Chị Không Chạy Thoát Đâu

Edit: An Yên / Beta: Sam

“Xác định, chị có bạn trai hay không?”

Liên Trầm vẫn luôn cho rằng này cậu nhóc này sẽ đi theo trình tự, căn bản không nghĩ tới cậu sẽ nhảy nhanh như vậy. Đâu còn dáng vẻ xấu hổ lần đầu tiên gặp mặt, chẳng lẽ đây mới là gương mặt thật ư? Như thế cũng rất mưu đồ rồi.

Nhưng hai người mới biết nhau hơn nửa tháng, căn bản không tính là hiểu rõ đối phương, có phải cậu xung động quá không. Đủ loại ý tưởng tích lũy ở trong lòng, Liên Trầm thấy cậu còn nhìn mình chằm chằm, dường như đang muốn một đáp án.

“Nếu tôi nói có.” Cô cố ý nói.

“Không có khả năng.” Cậu hiển nhiên không tin.

“Sao lại không có khả năng, cậu cảm thấy tôi không có ai theo đuổi sao?” Lời nói như vậy đổi thành trước đây cô tuyệt đối nói không nói, nhưng Liên Trầm biết muốn lừa cậu nhóc này không dễ dàng, không làm ra vẻ thì không được.

“Sao lại không có ai theo đuổi, em chỉ muốn hỏi một chút, em có thể tham gia vào đội được không.” Cậu nói xong vẫn nhìn cô chằm chằm, nhưng ánh mắt hơi trốn tránh, cuối cùng vẫn là không lớn gan, nhưng lại ỷ vào bóng đêm không sợ bị cô nhìn thấy mặt đỏ thôi.

Liên Trầm không trả lời cậu ngay, mà đang tính toán trong lòng rốt cuộc làm sao mới có thể từ chối cậu được.

“Chị không cần gạt em, em biết chị không có bạn trai.”

Cậu là một chàng trai cao lớn, giờ phút này ở trong mắt cô, lại có vài phần thích làm nũng, cô đột nhiên nghĩ không muốn lừa dối cậu.

“Đúng, không có. Nhưng có liên quan gì tới cậu đâu? Cậu nhóc, em vẫn nên học tập thật giỏi đi.” Cô nói ra tiếng lòng của mình.

“Em không phải cậu nhóc, qua đêm nay, em đã thành niên rồi.” Cậu còn so sánh chiều cao hai người, giống như đang nói: Chị xem, em cao hơn chị rất nhiều. Cậu dùng chiều cao để chứng minh mình cậu không nhỏ hơn cô.

“Nhưng đối với tôi mà nói, cậu đúng là rất nhỏ.” Liên Trầm vô ý bĩu môi, trong lòng lại nói câu ấu trĩ như quỷ.

“Chị hơn em có hai ba tuổi thôi.” Cậu buồn bực nói.

“Em trai, chị hai mươi hai rồi.” Cô sửa lời cậu.

“Vậy cũng chỉ hơn có bốn tuổi.” Cậu giống như tính toán, cảm thấy mấy con số này không khác nhiều lắm.

“Hơn bốn tuổi cũng rất nhiều rồi, cậu nhóc.”

“Đã nói em không phải cậu nhóc.”

“Em đúng là cậu nhóc.” Hai người không ai chịu nhận thua, đây là đề tài băn khoăn.

“Thôi được, tôi phải đi về rồi.” Khoảng cách hai người rất gần, vẫn là tư thế hết sức mờ ám, Liên Trầm không muốn tiếp tục ở chỗ này dây dưa nữa.

Cô vừa xoay người, lại không ngờ Thẩm Quả đột nhiên duỗi tay chống trên tường, phút chốc bản thân cô ở trong vòng vây của cậu.

Cô ngẩng đầu,: “Cậu muốn?” Làm gì?

Câu nói kế tiếp bị nuốt ở trong cổ họng, cô chỉ nghe một tiếng lẩm bẩm khe khẽ “Đã nói không phải.”

Cái gáy bị giữ chặt, trên môi là một cảm giác mềm mại, tê dại đến thẳng trái tim cô, giống như cô từng đọc tiểu thuyết có miêu tả, như bị điện giật, làm người hóa đá không thở được, đại não thiếu oxy, thân thể tê dại, đáy lòng hốt hoảng.

Lần đầu tiên có loại cảm giác này, nhưng cô không mâu thuẫn một chút nào, thậm chí hơi mơ hồ khát vọng, khát vọng được hôn như vậy, cô bất giác mở hàm răng, di chuyển đầu lưỡi, sau đó cảm giác được người trước mặt hơi cứng ngắc, Liên Trầm cũng vì vậy mà rốt cuộc phục hồi tinh thần, đẩy cậu ra. Có lẽ cậu không đề phòng, nên dễ dàng bị đẩy ra.

“Cậu!” Liên Trầm kịch liệt hoảng hốt, muốn tức giận, nhưng nghĩ đến mình vừa mới phản ứng lại cô hết sức xấu hổ.


“Em, em, em…” Thẩm Quả không nói được gì, nhất thời cả gan làm bậy, lúc này lại sợ cô tức giận sẽ không để ý tới cậu.

Liên Trầm bị dáng vẻ của cậu chọc tức, cậu nhóc thối này lại lớn gan làm bậy, làm sao lời đến bên miệng lại nói lắp. Liên Trầm nhân cơ hội chạy đi.

“Liên Trầm.” Thẩm Quả theo bản năng giữ chặt cô.

“Cậu buông tôi ra.” Liên Trầm quay đầu lại nhìn cậu, khuôn mặt hoàn toàn đỏ bừng.

Thẩm Quả sợ cô tức giận, ngoan ngoãn thả tay ra, sau đó nhìn cô chạy đi, từ từ biến mất ở trong tầm mắt mình.

Cậu có chút ảo não, lại thất bại, sau một lúc lâu, cậu đấm một quyền lên tường, lại bị đau nên thu tay về.

***

“Reng reng” “Reng reng” “Reng reng”…….

“Liên Trầm, cậu làm gì vậy, di động kêu liên tục kìa.”

“À, một người bệnh tâm thần.”

Liên Trầm dứt khoát tắt điện thoại điều chỉnh chế độ rung, không để ý đến những tin nhắn kia, cô chui đầu vào ổ chăn, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Cô sờ môi, dường như còn cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng kia, a a a a a, muốn từ tầng năm nhảy xuống để tỉnh táo.

Trong nhóm chat, một vài người đang thảo luận sôi nổi.

Hiểu Hiểu Thi: Các cậu xem dáng vẻ cậu ấy như xảy ra việc gì?

Phi Phi: Cậu suy nghĩ gì mà hỏi chúng tớ, không phải cậu ấy đi ra ngoài cùng cậu à.

Uy Uy: Đồng ý với lầu trên.

Hiểu Hiểu Thi: Aizzz, rốt cuộc là làm sao? Trở về hỏi cái gì cũng không nói, di động cũng không quan tâm.

Phi Phi: Nhưng nhìn cũng không giống như không vui nha.

Uy Uy: Đúng vậy, vừa mới tắm ra tớ thấy Trầm Nhi trộm cười.

Phi Phi: Thi Thi, cậu nam sinh cấp ba kia thật sự rất đẹp trai ư?

Uy Uy: Có thật không?【 nghi vấn 】

Vẻ mặt Lê Uy và Âu Phi Phi rất tò mò, mong chờ Lộ Hiểu Thi trả lời.

Hiểu Hiểu Thi: Đúng vậy, tớ chính mắt thấy mà, thật sự rất rất rất đẹp trai.

Uy Uy: Nhìn dáng vẻ khoe khoang của cậu kìa, nhưng có đẹp trai đi nữa cũng không liên quan đến cậu nhé.

Phi Phi:【 ha ha ha 】

Hiểu Hiểu Thi: Đương nhiên không liên quan đến tớ rồi, chúng ta chỉ sốt ruột thay cho Trầm Nhi【 ha ha ha 】.

Hiểu Hiểu Thi: Có phải Trầm Nhi và cậu trai đẹp đã xảy ra chuyện gì không, ha ha ha.


Phi Phi: Có thể.

Uy Uy: +1

Trầm Nhi: Ba kẻ ngốc tự diễn trên sân khấu【 mỉm cười 】

Ba người đang thảo luận vui vẻ, đột nhiên nhân vật chính xuất hiện, đúng lúc ngọn lửa tám chuyện trong lòng các cô gái nhen nhóm.

Phi Phi: Trầm Nhi【 cười xấu xa 】

Hiểu Hiểu Thi:【 cười xấu xa 】

Uy Uy:【 cười xấu xa 】

Trầm Nhi: Làm sao? Người ta là học sinh cấp ba, tớ đâu nỡ đầu độc?

Phi Phi: Vậy cậu trở về sao không nói chuyện【 làm sao vậy 】

Hiểu Hiểu Thi: Học sinh cấp ba thì sao nào, chúng ta lớn hơn nhiều à? Các cậu nói xem cậu ấy đang nói chúng ta là ba bà già đấy?

Uy Uy: Đồng ý!

Trầm Nhi: Cậu làm trò quá nha @ Hiểu Hiểu Thi.

Trầm Nhi: Được được, đúng là cậu nhóc kia muốn theo đuổi tớ, tớ đang tự hỏi làm sao từ chối cậu ấy, đừng phiền làm tớ.

Hiểu Hiểu Thi: Tớ biết cậu nhóc có ý đồ với cậu mà!

Uy Uy: Cậu nhóc? Học sinh cấp ba mà gọi là cậu nhóc?

Hiểu Hiểu Thi: Tớ nói cậu biết nha, chàng trai mười bảy mười tám tuổi rất nguy hiểm, đang trong thời kỳ, phát, dục.

Uy Uy: Ha ha ha ha ha ha ha.

Trầm Nhi: Miệng chó không mọc được ngà voi, con bê cút @ Hiểu Hiểu Thi.

Liên Trầm không quan tâm mấy cô gái điên kia nữa, lúc này mới xem tin nhắn của Thẩm Quả.

Rất nhiều tin nhắn.

8: 50 tối.

Tiểu Quả: Em xin lỗi.

Tiểu Quả: Em thực sự xin lỗi chị.

Tiểu Quả: Em không cố ý.

Tiểu Quả: Chị đừng tức giận.

Tiểu Quả: Em thật sự thích chị.


Tiểu Quả: Em biết sai rồi, chị đừng tức giận được không?

Tiểu Quả:【 để ý đến em nha 】

Liên Trầm nhìn icon này không tự chủ mà cong môi, cái icon này mợ nó quá đáng yêu.

9: 12 tối.

Tiểu Quả: Chị đừng tức giận được không?

Tiểu Quả: Đừng tức giận không tốt cho sức khỏe đâu.

Tiểu Quả: Chị đánh em mắng em đều được, nhưng đừng phớt lờ em.

Tiểu Quả: Được không?

Tiểu Quả: Xin chị đấy.

……

9: 33 tối.

Tiểu Quả: Chị trả lời tin nhắn của em được không?

Tiểu Quả: Em sai rồi, em thật sự sai rồi.

Tiểu Quả: Sau này em không dám nữa.

Tiểu Quả: Chị đừng tức giận được không?

Tiểu Quả: Chị nhận được điện thoại được không?

…….

Liên Trầm lướt đọc tin nhắn của cậu, đang suy nghĩ rốt cuộc để ý hay không để ý tới người này, trên màn hình di động có tin nhắn.

Tiểu Quả: Chào chị, chị để ý tới em được không?

Tiểu Quả: Quả bình an còn chưa tặng cho chị, em ở dưới lầu chờ chị, chị không để ý tới em, em sẽ vẫn đứng chờ, chờ đến ngày mai.

Liên Trầm lập tức mềm lòng, cô đã trở về hơn một tiếng, nhưng cậu vẫn luôn chờ ở dưới lầu, cậu nhóc này là kẻ ngốc sao?

Cô nhìn xuống tin nhắc nhở, 21 cuộc gọi nhỡ. Tuy biết cậu nhóc này cố chấp và ấu trĩ, nhưng cô không giận một chút nào. Đối với nụ hôn kia, cô cũng không có giận nhiều, ngược lại có chút ngượng ngùng khó mở miệng.

Đúng là cô muốn phạt cậu một chút, cố ý phớt lờ cậu, ai biểu cậu chưa được sự cho phép đã hôn cô.

Nhưng lúc này, nghĩ đến cậu lạnh run trong gió lạnh, ngây ngốc đứng đợi hơn một tiếng, cuối cùng một chút tức giận trong lòng cô cũng biến mất gần như không còn, cuối cùng giơ ngón tay lên.

ChenChen: Tôi biết rồi, cậu mau trở về đi, đã khuya lắm rồi.

Bên kia nhắn tin trả lời, rất nhanh Liên Trầm cách màn hình đã có thể cảm nhận được đối phương kích động bao nhiêu.

Tiểu Quả: Cuối cùng chị đã chịu để ý tới em.

Tiểu Quả: Em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, xin lỗi chị.

Tiểu Quả: Chị có thể tha thứ cho em không?

Liên Trầm dường như có thể xuyên qua màn hình nhìn thấy cậu cố ý chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt ấm ức mà nhìn mình.

Cô là cô gái được công nhận cô nàng mềm lòng trong ký túc xá, dù cho có người cố ý vênh váo cô sẽ không đi so đo, huống chi thái độ Thẩm Quả nhận sai cực kỳ nghiêm túc, vẫn luôn nói lời xin lỗi, cô căn bản chống đỡ không được.


May mắn chỉ là cách màn hình di động, cô còn có thể làm bộ tức giận lâu như vậy, nếu hai người mặt đối mặt, chỉ sợ cô đã sớm nhượng bộ rồi.

ChenChen: Tôi không tức giận, cậu nhanh trở về đi.

Tiểu Quả: Thật sao?

Tiểu Quả: Không giận nữa?

Tiểu Quả: Vậy chị có thể xuống dưới được không? Em đã chuẩn bị quả bình an nhưng quên tặng cho chị.

ChenChen: Không sao, tôi không muốn xuống dưới.

Tiểu Quả: Chị còn giận em, không muốn thấy em.

ChenChen: Không có.

ChenChen: Tôi đã ngủ rồi.

Tiểu Quả: Vậy được rồi.

Dường như cậu hết sức không tình nguyện cứ như vậy rời đi, cô đành phải thay đổi cách nói.

ChenChen: Cậu sớm trở về đi, bên ngoài lạnh lắm.

Tiểu Quả: Em có thể nghĩ là chị quan tâm em không?

ChenChen: Cậu suy nghĩ nhiều rồi.

……

Rốt cuộc cũng thành công dụ dỗ cậu nhóc đi rồi, Liên Trầm chơi hai trò chơi.

Ngay lúc cô chơi nhập tâm thì cửa phòng ký túc xá vang lên tiếng gõ cửa. Lộ Hiểu Thi mở cửa liền thấy là một em gái xa lạ.

“Người đẹp, em đi nhầm rồi à?”

“Trong phòng các chị có người tên là Liên Trầm không? Liên trong cây liền cành, Trầm trong chìm đắm.”

Nghe thế Liên Trầm xoay người ngồi dậy, em gái kia cũng biết người được tìm chính là cô.

Đã thấy em gái đưa một cái túi đến trong lòng Lộ Hiểu Thi, sau đó nói: “Dưới lầu có anh đẹp trai nói, bạn gái của anh ấy tức giận, không chịu gặp anh ấy, nhờ em mang quà tặng lên đây.”

“À, cảm ơn em gái.”

Lộ Hiểu Thi thấy Liên Trầm sững sờ tại chỗ, liền thay cô nói cảm ơn.

Em gái đi rồi, mấy người còn lại bắt đầu ồn ào.

“Ha! Bạn trai, đó là ai vậy? Còn nói không có tình huống.”

“Tớ cũng không biết tình hình như thế nào.” Liên Trầm mơ hồ đoán là Thẩm Quả, lại cảm thấy không có khả năng, cô nhớ rõ mình không nói ở phòng nào mà.

“Còn không thành thật khai báo, đồ cũng tặng rồi đây?” Mọi người muốn nói lời sáo rỗng, nhưng chính bản thân Liên Trầm cũng nói không được nguyên nhân, cuối cùng Lộ Hiểu Thi đành phải nhanh đưa cái túi cho Liên Trầm.

Liên Trầm mở túi ra, phát hiện ngoại trừ quả bình an được gói lại tinh xảo, còn có một cái vòng tay làm bằng thủy tinh màu hồng óng ánh trong suốt, ở dưới ánh đèn lấp lánh còn chói mắt hơn ngôi sao trên bầu trời.

Liên Trầm đeo trên cổ tay vừa khít, không thể phủ nhận, cô rất thích vòng tay này.

Chính là Thẩm Quả ư? Ngoại trừ cậu ấy thì còn ai vào đây?

Đúng lúc này, trong trò chơi, Thẩm Quả lại gửi lời mời tạo nhóm chơi trò chơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận