Mạn phao hồng đậu sổ phương linh
Cô Vô Minh quát vang: "Giỏi cho tiểu tử, ngươi muốn nổ nát song thủ của ta sao!" Nói xong nhảy vọt lên xuất chiêu. Một chiêu này của hắn không theo đường lối thông thường, vung trảo chụp thẳng đến yết hầu của thiếu niên nọ. Chỉ cần bị hắn chụp trúng thì trong khoảnh khắc chắc chắn sẽ lại mất thêm một mạng người. Đàm Hồng Liêm vội quát: "Sư huynh, Đãn Cầu Bỉ Mục!"
Câu này chính là tên gọi của một chiêu kiếm. Hai sư huynh muội bọn họ đã diễn luyện nhuần nhuyễn đến mức có thể ngầm hiểu lẫn nhau. Nàng vừa lên tiếng vừa bạt kiếm đâm xéo ra từ mé tả. Kiếm của sư huynh của nàng cũng đồng thời đâm chéo ra từ mé hữu, tạo thành một tuyệt chiêu phối hợp kín kẽ như lưới trời. Cô Vô Minh thốt lên kinh ngạc, tả thủ khẽ rụt lại, thân hình rùn thấp xuống mới tránh được kiếm thế của hai người. Hắn lẩm bẩm: "Lão đạo Nga My lại đã đào tạo được hai đồ nhi tốt?" Tình thế tạm thời hơi trùng xuống. Đàm Hồng Liêm vừa mới tạm an tâm, nào ngờ tên lùn lại bất ngờ nhảy vọt lên. Trong lúc chúng nhân không chút phòng bị, hắn đã sấn đến sát trước mặt thiếu niên nọ, hữu thủ vẫn tiếp tục chộp tới yết hầu y. Đàm Hồng Liêm không ngờ thân pháp của hắn lại linh động như thế, lúc này kiếm chiêu đã phóng ra, không kịp thu lại, khó mà quay về đê bảo vệ y. Nàng than thầm trong lòng, e sợ thiếu niên chắc sẽ không tránh khỏi bị chọc thủng hầu, nhắm chặt hai mắt không nỡ nhìn.
Tiểu Khổ Nhân kêu lên: "Thiếu gia!", vừa định xuất thủ thì nghe một âm thanh trầm thấp cất lên: "Ngươi giết y không nổi đâu."
Âm thanh không ngờ lại phát ra từ miệng lão già mù! Giọng nói của lão trầm thấp, phát âm vẫn không được lưu loát. Lão nói xong, ống tay áo bên trái phất lên chắn trước yết hầu của thiếu niên. Trảo của Cô Vô Minh kích trúng ống tay áo của lão nghe "Đinh" một tiếng như đập vào kim loại. Những người ở đây không ai nắm chắc có thể đỡ được một kích của Cô Vô Minh, nhưng một cái phất tay nhẹ nhàng của lão lại ngang nhiên hóa giải trảo công của hắn!
Cô Vô Minh cuời rú lên, thân hình vụt thối lui, nhưng trong nháy mắt lại phát ra chiêu thứ hai, vẫn nhằm vào thiếu niên nọ. Lão già mù lại vung tay áo đón đỡ, lần thứ hai hóa giải trảo thế của hắn. Cô Vô Minh không tức giận mà lại cười phá lên như đang rất hưng phấn.
Hắn tung người lùi lại, lộn liền hai vòng trên không, tiếp đó thân hình chợt chững lại trong khoảnh khắc rồi mới từ từ hạ xuống. Thanh Hồng Song Kiếm xuất thân danh môn, kiến thức bất phàm, thế nhưng ngay cả bọn họ cũng không biết đó là thứ công phu gì.
Cô Vô Minh như vừa khám phá ra điều gì, cười vẻ quái gở nói: "Cung lão đầu, vật trong tay áo của lão thật cứng rắn đó, quăng cho ta xem nào!"
Lão già mù nghiêm mặt: "Thánh vật như thế đâu có thể để cho hạng yêu ma ngoại đạo như ngươi nhìn?"
Cô Vô Minh cười quái dị: "Có thể đỡ được một trảo Hài Nhân Tha Nương của ta, thế gian này không có mấy vật. Đó chắc chắn là một bảo vật. Không ngờ khối thép đó lại cứng rắn như thế! Cung lão đầu, ngươi bị khốn ở Thạch Nhân Sơn cả chục năm, vậy mà vẫn giữ được vật đó. Ngươi nói xem, Miễn Tử Thiết Khoán đã mất tích gần mười năm nay lại tái xuất giang hồ, rốt cuộc là vì cái gì?"
Nét mặt lão già mù lộ vẻ cung kính: ""Miễn Tử Thiết Khoán xuất giang hồ, Giang hồ chính nghĩa túc!" Ngươi nói xem là vì cái gì?"
Cô Vô Minh cười: "Ngươi tưởng vẫn còn là Thiết Khoán Tả Sứ của năm xưa sao? Mười năm trước Cô Vô Minh ta còn sợ ngươi ba phần. Nhưng giờ đây ngươi đã bị khốn mười năm ở Thạch Nhân Sơn, tưởng vẫn còn uy phong như xưa sao?"
Lão già mù vẫn với vẻ mặt chính khí nói: "Cung Trường Xuân ta dù chỉ còn ba thành công lực nhưng để đối phó với ngươi thì vẫn còn dư sức."
Cô Vô Minh bất chợt ngửa mặt quát vang: "Miễn Tử Thiết Khoán ở đây, Thất Yêu Bát Quỷ, Ngũ Hồ Thập Thánh, các ngươi còn không ra đi?"
Hắn vừa quát xong, chỉ thấy Đổng Bán Phiêu khẽ nghiến răng, thân hình vụt lùi lại, thoáng chốc mất bóng. Hắn cũng không thèm kêu gọi đám đệ tử. Những người khác đều đang chăm chú nhìn vào giữa phòng nên cũng không ai chú ý. Lát sau, chỉ nghe bên ngoài cửa điếm trở nên náo nhiệt. Có đủ loại âm thanh, nào là tiếng đàn sáo, tiếng ca hát, tiếng chào hàng, tiếng ngâm thơ... Nam thanh nữ xướng, không biết là có bao nhiêu người đã đến. Lão già mù Cung Trường Xuân thở dài, chậm rãi nói: "Cái gì mà Thất Yêu Bát Quỷ, Ngũ Hồ Thập Thánh, ma giáo làm gì còn lại nhiều người như thế. "Bế Khẩu Thiện" Tằng Nhất Đắc, ngươi không cần giả vờ, ta biết ngươi chỉ có một mình, mau tỉnh lại đi."
Ngoài cửa quả nhiên trở nên im ắng, tiếp đó nghe tiếng một người cười nói: "Cung lão đầu quả nhiên là Cung lão đầu, bị giam mười năm mà vẫn có thể khám phá ra "khẩu kỹ" của ta."
Tiếp liền sau đó lại có một giọng nói u sầu vang lên: "Còn ta nữa? Ta không phải là người sao?"
Giọng nói vang lên từ rất xa, có đến ngoài một dặm, u uất, xa xăm, phiêu đãng, cực kỳ động lòng người. Rồi có tiếng gõ mõ vang lên, một âm thanh bi thương cất tiếng rao: "Mì vằn thắn bán đây, mì vằn thắn bán đây."
Tiếng rao u sầu, phảng phất như đang nghe một khúc hát buồn bã nhất giữa đêm dài thê lương. Đau buồn cũng có thể làm tổn thương con người. Tiếng rao đó tựa như tiếng rao hàng trên đường suống suối vàng. "Mì vằn thắn bán đây, mì vằn thắn bán đây", từng tiếng, từng tiếng rao dần sát lại gần.
Một số đệ tử Ngũ Phựợng Đao còn trẻ tuổi, huyết khí bồng bột đã không kìm được hai hàng lệ nóng. Thanh Hồng Song Kiếm trong lòng cũng cảm thấy buồn bã. Tiểu Khổ Nhân trái lại không hề có chút cảm giác gì. Hắn bẩm sinh vốn vô tư, thấy thiếu gia đã có người cứu bèn không còn lo lắng gì nữa, bất giác lại nảy sinh tâm lý đùa giỡn. Hắn phấn khởi cười nói: "Ta muốn ăn một bát."
Kẻ bán mì vằn thắn chính đang lúc sử dụng Đại Bi Chú để làm mê hoặc chúng nhân. Đại Bi Chú vốn xuất phát từ Thiếu Lâm Tự. Trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, có một tuyệt kỹ gọi là Sư Tử Hống, vốn là để niệm kinh phật, giữ cho lòng trong sạch, lại có thể bài trừ ma niệm. Không ngờ tám mươi năm trước có một vị tiền bồi cao nhân trong đám tăng lữ Thiếu Lâm, vốn là tục gia cao thủ nhưng vì quá thương tâm mà xuất gia. Vị này tuy đã vào cửa phật nhưng vẫn không hết thương tâm, mỗi lần thương tâm lại niệm kinh, trong lúc vô tình đã sáng tạo ra công phu Đại Bi Chú, đường lối khác hẳn Sư Tử Hống. Công phu này về sau rơi vào tay ma giáo, trở thành bảo vật trấn giáo.
Kẻ bán mì vằn thắn định dùng tuyệt kỹ này để làm loạn tâm tư chúng nhân một cách vô hình. Nào ngờ Tiểu Khổ Nhân trời sinh vô tư, không bị rơi vào bẫy mà đột nhiên hét toáng lên như thế, ngang nhiên làm đứt đoạn lời tụng của hắn, khiên nửa đoạn còn lại bị nghẽn nơi yết hầu.
Kẻ đó tức giận điên cuồng, một cỗ thương tâm nghẽn lại trong ngực, đã không thể đả thương người thành ra quay lại đả thương chính bản thân mình. May là công phu của Tiểu Khổ Nhân không cao, lại hét lên trong lúc vô tình, bằng không hắn đã phải thổ huyết đương trường. Hắn vừa nổi giận, người bên trong điếm chỉ nghe hắn quát lên "này!" một tiếng, rồi quả thật có một bát mì vằn thắn phá vỡ cửa sổ bay vào, khói bốc nghi ngút. Thì ra hắn rao bán mì vằn thắn không phải là giả.
Thế bay của bát mì đó rất kỳ lạ. Cái cửa sổ này từ khi bị Hắc Môn Thần xô vỡ có thể nói là đã gặp đại hạn ngày hôm nay, vừa mới được che tạm lại bây giờ lại bị xô đổ. Kèm theo đó là một luồng gió lạnh lùa vào. Bát mì bay lơ lửng trước mũi của những người trong phòng. Kẻ ở bên ngoài kêu lên: "Không phải muốn ăn mì vằn thắn sao? Đón lấy đi chứ?"
Người bên trong điếm nào có ai dám đón lấy chứ? Lão già mù từ khi kẻ rao bán mì vằn thắn lên tiếng thì tâm thần đã bắt đầu lung lay, hầu như không tự kìm chế được. Trong cuộc đời lão có quá nhiều việc thương tâm, Đại Bi Chú đã đánh trúng vào điểm yếu nhất của lão, khiến lão cảm thấy buồn bã ủ rũ, cảm thấy thế gian chỉ toàn là phiền não không bao giờ hết. Nếu không nhờ tiếng kêu của Tiểu Khổ Nhân, chỉ sợ đôi mắt sâu tựa đáy hồ của lão cũng sẽ rơi lệ. Mười năm qua lão bị khốn trong Thạch Nhân Sơn, tuy cuối cùng vẫn cố gắng thoát ra được nhưng nội lực bị tổn thương trầm trọng, chỉ sợ chính lão cũng không hiểu rõ điều này. Hộ Khoán Tả Sứ Cung Trường Xuân một đời uy danh, suýt chút nữa thì bị hủy nơi đây, nhưng người khác tuyệt không hiểu rõ nội tình.
Lão già mù quay đầu hướng về phía phát ra âm thanh của Tiểu Khổ Nhân. Lão không còn mắt nhưng lại giống như đang dùng một thứ cảm giác còn sâu thẳm hơn cả đôi mắt "quan sát" kỹ càng Tiểu Khổ Nhân.
Lão khẽ thở dài: "Ngươi cũng đã đến rồi. Liêu Đông xa xôi, ai ngờ Cung Trường Xuân ta vừa xuất sơn lại đã được gặp cao nhân, may thay, may thay!"
Kẻ bên ngoài điếm cười nói: "Cung lão nhi, ngươi nếu như không thoát ra thì tất cả dù có muốn khối sắt đó cũng không thể tìm được ngươi. Dù có biết tung tích của ngươi thì cũng chẳng có ai dám tiến vào Thạch Nhân Sơn. Ngươi thoát ra lần này có thể nói là một sai lầm lớn!"
Cô Vô Minh ở bên trong điếm cũng cười nói: "Hắn đâu có sai? Nếu hắn không thoát ra, bọn ta đi đâu mà kiếm Miễn Tử Thiết Khoán? Không kiếm được nó thì làm sao giải được Dong Phó Chi Chú?"
Bên ngoài điếm, kẻ rao bán mì vằn thắn cười: "Tiểu Cô, ngươi đừng mơ nữa, hắn đâu có phải thoát ra ngoài vì ngươi. Hắn mang Khoán thoát ra chắc chắn là vì thế gian này lại xuất hiện một oan án tày trời gì đó. Thật nực cười, lão đầu nhi này già đến vậy rồi mà vẫn còn tự hào chủ trì chính nghĩa, vác theo khối sắt đó ra ngoài muốn cứu người."
"Bế Khẩu Thiện" Tằng Nhất Đắc nãy giờ không lên tiếng, lúc này mới hỏi: "Oan án? Oan án nào? Sao ta không biết?"
Cô Vô Minh mau miệng đáp: "Thì chính là Cô Tăng..."
Hắn chưa nói hết câu, Tằng Nhất Đắc ở bên ngoài đã "a" lên một tiếng, còn kẻ rao bán mì vằn thắn vội cướp lời quát lên tức giận: "Tiểu Cô, ngươi có chán sống thì cũng đừng làm liên lụy người khác!"
Cô Vô Minh không sợ trời, chẳng sợ đất, vậy mà bị hắn mắng một câu lại vội vàng giơ tay bịt miệng. Như thế dường như còn chưa đủ, đôi mắt tròn xoe của hắn còn nhìn lướt qua lướt lại mấy lần chúng nhân tại trường, giống như một đứa trẻ làm sai hay nói sai điều gì, đang hy vọng những người xung quanh chưa có ai nhìn hoặc nghe thấy. Mặc dù nửa câu cuối của hắn còn chưa nói ra, nhưng Tằng Nhất Đắc ở bên ngoài vẫn run giọng nói: "Án tử như vậy mà Cung Trường Xuân còn muốn tiếp lấy? Hắn bị điên thật rồi?"
Trong lúc vội vàng hắn vô tình sử dụng đến "khẩu kỹ" của hắn, khiến cho khắp nơi đâu đâu cũng nghe thấy vọng đi vọng lại hai tiếng "Điên rồi, điên rồi, điên rồi..." . Đàm Hồng Liêm và Trương Tiên đều cảm thấy mù mờ. Vẻ mặt lão già mù Cung Trường Xuân đột nhiên tăng thêm vài phần sùng kính: "Đại trượng phu hành xử tất nhiên có chỗ khác với đám thường dân các ngươi."
Lão giương đôi mắt đen thui nhìn chúng nhân, tuy trống rỗng nhưng lại khiến mỗi người bị nhìn tim đập thình thịch. Lão nói rất chậm rãi: "Chỉ cần Cung Trường Xuân ta còn sống một ngày nào thì Miễn Tử Thiết Khoán còn tồn tại ngày đó, và sẽ không để cho nó bị rỉ sét."
Âm thanh trầm lắng, trống rỗng, lan tỏa rộng ra. Thiếu niên công tử nọ liếc nhìn Cung Trường Xuân, nhận ra ở lão một khí phách mà y chưa từng được nhìn thấy trong suốt nửa năm hành tẩu giang hồ.
Lão nói xong câu đó, bên ngoài im đi một thoáng, tiếp đó vang lên ba tràng cười "Ục ục", "Khà khà", "Ha ha" với ba kiểu khác nhau. Bọn chúng bị lép vế bởi vẻ chính khí đường đường của Cung Trường Xuân nên càng muốn giết lão cho bằng được mới có thể trút được nỗi khó chịu trong lòng. Cô Vô Minh cuời lên quái dị, nói: "Cung lão đầu lại còn ở đây khoác lác, bọn ta đến đây không phải là để nói chuyện lý lẽ xuông. Họ Tằng, ngươi đánh hắn vào đâu?"
Tằng Nhất Đắc đáp: "Lỗ tai!"
Kẻ bán mì vằn thắn bên cạnh đó cũng kêu lên: "Ta sẽ mời hắn ăn một bát mì vằn thắn." Lời còn chưa dứt đã thấy một bát mì vằn thắn phá cửa sổ bay vào, đánh thẳng vào ngực Cung Trường Xuân. Cung Trường Xuân xuất sơn lần này nội lực bị tổn thương trầm trọng, chỉ đành phất tay áo, bát mì vằn thắn bị lão làm cho chuyển hướng bay ngược trở lại. Một chiêu đó rất ung dung tiêu sái, có điều ánh mắt sắc bén của Cô Vô Minh đã kịp nhận ra bát mì vằn thắn sau khi bị ống tay áo quét qua đã bắn ra một chút nước thang. Đó tuyệt không phải là phong thái của "Trường Xuân Kiếm" Cung Mỗ Nhân lúc thịnh khí, xem ra nội thương của lão quả thật không nhẹ.
Hắn nhận thấy có thể thừa cơ hội, song thủ bèn vỗ ra tấn công vào hai bên sườn Cung Trường Xuân. Cung Trường Xuân cười khẩy, lão không đủ sức dùng chưởng hay chỉ đón đỡ trảo đó của Cô Vô Minh, đành dùng khối sắt bên trong ống tay áo đón đỡ. "Keng", một chiêu đó của Cô Vô Minh lại bị gạt ra.
Ngoài cửa chợt nghe tiếng gõ mộc vang lên. Vào lúc đêm đông lạnh lẽo buồn tẻ như thế này, không ngờ lại có kẻ mở hí đài diễn kịch. Tiếp đó vang lên đủ loại giọng nói của thiếu nữ, thanh niên, người già, trẻ em. Tiếng cuời nói, hoan hô tới tấp vọng vào. Màn kịch bắt đầu, một giọng nữ chua loét cất lên: "Nô gia vốn là ngọc quý trên tay, chẳng may lưu lạc đến chốn lầu xanh, trước mặt người cười cười nói nói, sau lưng người lệ tuôn hai hàng... Ở đâu có mười luợng vàng, đến chuộc Vân Nương..."
Giọng nói vừa vang lên, Trương Tiên liền nhận ra vẻ mặt vốn luôn bình tĩnh của Cung Trường Xuân chợt có biến đổi, dường như đã chạm đến tâm sự thương tâm nào đó của lão. Giọng nói bên ngoài cửa chợt cất lên cao vút: "Xuân ca, ngươi là đại nhân quản chuyện bất bình, nhưng có thể chưa từng nghĩ qua đã phụ lòng Vân Nương ta!"
Chỉ nghe choang một tiếng, Cung Trường Xuân không đón đỡ bát mì vằn thắn do kẻ bán rong tập kích lần thứ hai, để mặc nó vỡ tung trên mặt đất. Nhìn mấy miếng vằn thắn nằm giữa mấy sợi mỳ, vỏ trắng nhân xanh, quả là hàng thật đúng giá. Thế nhưng không hiểu sao chúng nhân nhìn vào lại có cảm giác dù cho có dâng miếng vằn thắn đó đến trước mặt cũng không dám ăn. Đang còn suy nghĩ, chợt nghe "Xùy" một tiếng, nền gạch vuông bốc lên một làn khói trắng, một tảng gạch đã bị nước thang ăn mòn. Đó là mỳ vằn thắn kiểu gì vậy?
Lại nghe Cô Vô Minh quát lớn: "Cung lão đầu, giao Thiết Khoán ra thì tha cho ngươi được toàn thây!"
Cung Trường Xuân chỉ hừm lạnh.
Cô Vô Minh thấy lão đến nước này vẫn còn coi thường mình, bất giác nổi giận quát: "Ngươi tiêu rồi!", vung trảo chộp tới, phối hợp với một bát mì tập kích đến từ bên ngoài cửa sổ. Chỉ nghe soạt một tiếng, ống tay áo của lão già mù đã bị xé rách. Một trảo nữa lại bổ tới. "Soạt" một tiếng, Cô Vô Minh tung mình lùi lại, cười vang quái dị. Toàn bộ cánh tay của Cung Trường Xuân bị lộ hẳn ra, máu chảy đầm đìa, còn nhìn thấy rõ cả xương trắng hếu.
Cô Vô Minh đang hăm hở định kết liễu lão già mù cho xong rồi còn tính tiếp, đột nhiên nghe thấy phụ bếp phía hậu viện kêu lớn: "Không xong rồi, dầu cháy rồi!"
Cô Vô Minh vốn định không lý tới, nhưng thế lửa do dầu cháy quá lớn, "Bùng" một cái bốc thẳng lên tận nóc nhà khiến hắn giật bắn mình. Hắn ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên trong nhà bếp phía hậu viện có một chiếc chảo lớn đựng đầy dầu vừa mới bén lửa. Trong chớp mắt, mùi dầu đã xộc vào mũi. Bên cạnh chảo là một đầu bếp ước chừng hơn ba mươi tuổi, lúc này đang hoảng hốt múc một muôi đầy nước tạt vào trong chảo! Như thế thì còn gì mà chẳng nổ? Chúng nhân ai nấy đều liên miệng kêu lên "ối, ái". Dầu nổ bắn tung tóe, nóng bỏng, còn hiểm hơn cả ám khí, thế bắn vừa hung mãnh vừa dày đặc, hoàn toàn không có đường lối để đón đỡ. Ngay cả cao thủ như Cô Vô Minh cũng bị nóng bỏng phải nhảy tránh, nói gì đến đám đệ tử Ngũ Phượng Đao. Trong cả bọn thì có Đàm Hồng Liêm là sợ hãi nhất, vì nàng là một thiếu nữ, tất nhiên rất yêu quý dung mạo. Nàng vội vàng lấy ống tay áo che mặt. Sư huynh của nàng hiểu rõ nỗi lo của nàng, lúc này dùng tấm lưng to rộng của mình che kín toàn thân nàng. Trong nhất thời, bên trong điếm người người hoảng hốt.
Bên ngoài điếm, Tằng Nhất Đắc và kẻ bán mì vằn thắn chỉ biết bên trong lửa cháy, tiếng kêu la ầm ĩ, nhưng không hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Kẻ bán mì vằn thắn vẫn còn nhẫn nại được, tuân theo quy tắc thông thường trong giang hồ là "gặp loạn chớ dây vào". Nhưng Tằng Nhất Đắc thì đã sớm chui qua cửa sổ vào trong, vừa nhìn đã hiểu ra chảo dầu bén lửa. Hắn xuất thủ cực nhanh, cởi áo choàng vốc một bọc đất cát bên ngoài cửa sổ. Thoáng một cái đã lại xuyên qua cửa sổ vào trong, hai tay rung một cái, một đám đất cát bằng bặn tung ra phủ đúng lên đầu ngọn lửa. Lửa dầu lập tức bị dập tắt. Hắn lại dùng áo bọc số đất cát còn lại bịt lỗ thông gió của bếp lò.
Trong điếm đến lúc này mới yên tĩnh được một lúc. Tất cả định thần nhìn lại mới phát hiện ra hai chủ tớ thiếu niên và lão già mù đều không thấy đâu nữa!
Cô Vô Minh tính tình cực kỳ nóng nảy, tóm lấy cổ áo đầu bếp hung hãn nói: "Ngươi đúng là con cháu loài rùa, làm chạy mất kẻ lão tử đang cần."
Tên đầu bếp run cầm cập, sợ đến nỗi nói không lên lời. Tằng Nhất Đắc nói: "Lão tiểu tử kia bị thương, chắc chạy không xa, huống gì còn có hai tên tiểu quỷ vướng chân. Bọn ta mau đuổi theo!"
Cô Vô Minh thả cổ áo tên đầu bếp ra rồi phóng vọt qua cửa sổ vội vàng đuổi theo. Chợt nghe thấy tiếng cười âm u của kẻ bán mì vằn thắn bên ngoài cửa sổ: "Chỉ sợ Cung lão nhi chưa hề chạy đi xa mà có khi lại đang trốn ở trong bếp. Hắc hắc, cái chiêu "trốn trong miệng cọp" này mà cũng dám đem ra múa may trước mặt ta."
Cô Vô Minh đưa tay vỗ trán, cười hắc hắc: "Vẫn là Chu Hồn Đồn ngươi tinh minh, lão tử suýt nữa thì bị trúng mưu của lão hồ ly." Nói xong hắn hít mạnh một hơi nói: "Ta đã ngửi thấy bệ bếp phía sau có hơi người."
Lúc hắn nói câu đó, vẻ mặt giống như đang thèm thuồng nhỏ dãi. Đàm Hồng Liêm cũng không biết hắn nói thế để dọa nạt hay là nói thật, chỉ cảm thấy dạ dày quặn thắt. Lúc này khói lửa dần tan, lửa còn lại trong lò cũng vừa tắt. Một tên đệ tử Ngũ Phựợng Đao chợt thốt lên kinh ngạc. Chúng nhân thuận thế nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện ra dưới ánh lửa lò, trên bức tường đằng sau bếp lò hiện rõ ba bóng người thấp bé. Ai nấy đều hiểu ra, chẳng phải là lão già mù Cung Trường Xuân và hai chủ tớ Tiểu Khổ Nhân thì còn ai?
Cô Vô Minh, Tằng Nhất Đắc và Chu Hồn Đồn chỉnh sắc mặt, cả ba nhảy vọt vào trong bếp, từ từ vây lấy bệ bếp. Bọn chúng biết Cung Trường Xuân tuy bị thương nhưng lại sợ chiêu phản kích trước lúc chết của lão sẽ không tầm thường, vì thế tiến lên rất cẩn thận.
Người bên trong điếm đều nín thở hồi hộp. Đàm Hồng Liêm tuy cực kỳ lo lắng cho hai chủ tớ thiếu niên, nhưng một tay của nàng đã bị sư huynh nắm chặt, như muốn bảo nàng hãy bàn tính kỹ trước rồi mới hành động. Đàm Hồng Liêm nhìn vào ánh mặt trước giờ luôn tràn đầy tự tin của sư huynh, chợt hiểu ra rằng dưới sự giáp kích của ba đại cao thủ này thì dù cho hai huynh muội bọn họ toàn lực xuất thủ, sợ cũng chỉ như châu chấu đá xe mà thôi. Lại nghe Chu Hồn Đồn lên tiếng hỏi trước: "Cung lão đầu, đây là lần đầu tiên Chu Hồn Đồn quẳng lại gánh mì vằn thắn. Chẳng qua chỉ muốn mời ngươi ăn một bát mì vằn thắn, sao ngươi lại xấu hổ như tân nương như thế?"
Đằng sau bếp ẩn ước có tiếng hô hấp truyền ra, thế nhưng ba người vẫn không đứng lên, vì vậy bọn ba tên Cô Vô Minh trong lòng cũng nghi hoặc.
Trong bọn thì Chu Hồn Đồn là có tính tình cực kỳ âm độc và cẩn thận. Hắn nhìn Cô Vô Minh, tay chỉ chỉ lên trời ra hiệu cho hắn xông vào từ trên cao. Tiếp đó nhìn Tằng Nhất Đắc chỉ sang bên phải, lại chỉ vào bản thân rồi chỉ sang bên trái, ý muốn hắn và Tằng Nhất Đắc phân ra bao vây hai bên. Bọn chúng định kế xong, đang muốn động thủ chợt nghe tên đầu bếp run rẩy cất giọng khàn khàn hỏi: "Ba vị, các ngươi tiến vào bếp của ta định làm gì?"
Cục diện vốn cực kỳ khẩn trương, ngay đến kẻ ngốc cũng có thể nhận ra. Vì vậy lúc này mà vẫn còn người dám lên tiếng khiến cho ngay cả Chu Hồn Đồn cũng bị giật mình. Chúng nhân nhìn xem, nhận ra người vừa hỏi chính là tên đầu bếp mới rồi ngốc ngếch muốn dùng một muôi nước dập tắt dầu đang bốc cháy. Chỉ thấy hắn ta mặt mày nhem nhuốc, lại thêm mới rồi bị khói hun đen thui nên không nhận ra được tuổi tác. Hắn ngây ngô nhìn ba người bọn Cô Vô Minh. Ba tên cũng không ngờ trên đời này lại còn có kẻ ngu ngốc đến thế, bất giác bị hỏi đến ngớ người ra.
Lại nghe tên phụ bếp đó nói: "Bếp thần bếp tiên, ai vào ai ra đều phải theo quy củ của nhà bếp bọn ta. Các ngươi sao lại nói vào là vào như thế?"
Cô Vô Minh cười rú lên: "Hắc, tên tiểu tử đần này lại còn biết pha trò với bọn ta nữa! Bọn ta cứ vào đấy, ngươi định làm gì nào?"
Tên phụ bếp cúi đầu nói: "Ta không dám làm gì, nhưng chỉ sợ trong bếp này có một thứ không chịu đáp ứng."
Hắn nói với giọng điệu cực kỳ yếu ớt, như rất sợ sự độc ác của ba tên. Vẻ mặt Cô Vô Minh trở nên đanh ác, quát: "Là cái gì? Táo Quân à?"
Tên phụ bếp yếu ớt đáp: "Là hộ Táo tam bảo của Táo Quân." Đáp xong, hắn thò một tay khoắng vào trong chảo dầu lúc này tuy đã tắt lửa nhưng vẫn còn nóng bỏng. Đàm Hồng Liêm nhìn trông có vẻ hung dữ như cọp cái, nhưng thực ra vẫn chỉ là một thiếu nữ, lòng dạ thiện lương. Nàng cho rằng tên đầu bếp đã bị mất trí, kêu lên: "Nóng! Cẩn thận đấy! Ngươi điên rồi!"
Tên đầu bếp ngẩng đầu cười với Đàm Hồng Liêm: "Ta hình như điên thật rồi." Không hiểu sao Đàm Hồng Liêm nhìn nụ cười của hắn, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác lạ lùng. Chu Hồn Đồn dường như đã nhận ra điều gì, bất ngờ kêu lên: "Úy Bất Bình, thì ra là nguơi..." . Hắn vốn định nói "là ngươi ở đây giở trò ma quỷ", nhưng lời còn chưa kịp ra đến miệng đã thấy Úy Bất Bình vỗ một chưởng lên chảo dầu, cười nói: "Ta không còn là Úy Bất Bình của năm xưa nữa!" Dầu vốn đang nằm yên trong chảo, bị một chưởng của y vỗ liền bắn vọt lên, sắc vàng óng ánh, nổ tung ra bắn hết về phía ba người bọn Cô Vô Minh. Người nọ quả đúng là không sợ bỏng, lại thò tay vào trong chảo vẫn còn đọng lại ít dầu mò ra một thanh kiếm. Kiếm vừa hiện, hào quang đã chiếu sáng rực. Ghê người hơn nữa là thanh kiếm còn phát ra một luồng gió kèm theo hàng vạn giọt dầu, như chim công xòe cánh bùng lên trong căn nhà bếp vẫn còn vương chút khói chưa tan hết. Trương Tiên thốt lên: "Đó là Du Tàng Kiếm của Úy Bất Bình!"
Người nọ cũng cười vang nói: "Kiếm đúng là Du Tàng, nhưng người thì không còn là Bất Bình nữa!" Một kiếm xuất ra trong lúc cười nói nhưng cả Cô Vô Minh, Tằng Nhất Đắc và Chu Hồn Đồn đều cùng lúc bị tấn công. Cô Vô Minh thấp lùn nhất nên bị dầu làm bỏng nhiều nhất. Hắn thét lên đau đớn, giận dữ quát: "Mẹ nó!", rồi vung hai bàn tay bé xíu bấu về phía yết hầu của người nọ.
Người nọ cười nói: "Hài Nhân Tha Nương, Hài Nhân Tha Nương, luyện môn công phu này đúng là tự tổn thương bản thân, thảo nào ngươi mãi vẫn không lớn."
Y vừa thốt xong chữ "Lớn" bèn há miệng ngoạm về phía hai bàn tay trắng trẻo mịn màng của Cô Vô Minh đang bổ tới. Công phu trên hai bàn tay đó của Cô Vô Minh đã luyện hơn ba mươi năm, thế nhưng không hiểu sao nhìn hai hàm răng trắng bóng của người nọ, hắn lại không dám để bị cắn trúng, vội vàng quát lên một tiếng thu chiêu lùi lại. Người nọ lại chuyển kiếm sang tấn công Tằng Nhất Đắc, một kiếm đâm thẳng vào mắt hắn. Phần lớn những giọt dầu bay theo thế kiếm bị hất bắn thẳng vào hắn. Tằng Nhất Đắc thét lên quái gở, chụp vội vạt áo bao kín đầu mặt chân tay. Tuy vậy vạt áo cũng vẫn bị dầu loang nhem nhuốc không còn ra hình thù gì. Hắn tiện tay giật một cái đã lột bỏ chiếc áo choàng mà đáng lẽ mới rồi đã bị lột bỏ trong lúc dập lửa, nhưng bên trong vẫn còn một chiếc khác. Cũng không hiểu làm sao hắn có thể mặc được nhiều lớp áo choàng như thế. Lớp này vừa lột bỏ lại còn lớp khác, lớp khác vừa lột bỏ bên trong lại vẫn còn một lớp nữa. Thật giống hệt như khẩu kỹ của hắn, tầng tầng lớp lớp mãi không hết. Mặt y cũng thoáng tối sầm, lại đã biến thành một bộ mặt khác. Đó chính là tuyệt kỹ "biến kiểm" của ma giáo. Mặt hắn lúc này đột nhiên biến thành nhợt nhạt trắng bệch, hai hàng lông mày giống như hai chiếc chổi sể rũ xuống, đúng là bộ mặt của quỷ vô thường.
Người nọ thấy vậy cười nói: "Tằng Nhất Đắc, hắc hắc, đến công phu lót hòm của ngươi cũng đã đem ra dùng rồi." Do Tằng Nhất Đắc phải hớt hải nhảy tránh dầu bỏng, nên nhát kiếm chém về phía hắn đành phải nhờ Chu Hồn Đồn đỡ giúp. Một chiêu này mới đúng là lấy cứng chọi cứng. Chiếc mõ sắt dùng để gõ khi rao bán mỳ vằn thắn của Chu Hồn Đồn va chạm với thanh kiếm, "keng" một tiếng chói tai vang lên, âm thanh lọt vào tai, len lỏi chui sâu vào trong tận não tủy của chúng nhân, vang lên ong ong không ngừng khiến tất cả mãi một lúc lâu vẫn không hồi phục được, càng khỏi phải nói cảm giác của đương sự là Chu Hồn Đồn. Chỉ thấy hắn vừa đỡ xong một kiếm bèn vội lùi lại kêu lên: "Hàng cứng quá!", kêu xong lại tiếp tục lùi.
Tằng Nhất Đắc và Cô Vô Minh vốn là đồng bọn với hắn từ lâu, vừa nhìn qua liền hiểu ngay hắn muốn lùi đến chỗ gánh hàng mì. Tất cả các pháp bảo của Chu Hồn Đồn đều đang ở đó. Một kiếm đó của người nọ giống như phải giết bằng được Chu Hồn Đồn, lập tực truy theo. Tằng Nhất Đắc và Cô Vô Minh cũng vội đuổi theo sau người nọ. Bốn người rượt đuổi nhanh như chớp, thoáng cái đã từ nhà bếp vào đến gian chính, rồi lại từ đó vọt qua cửa sổ ra ngoài. Chu Hồn Đồn chớp mắt đã đến gần gánh hàng mì của hắn, đặt gánh hàng lên lưng xong mới dám thở phào một hơi. Đàm Hồng Liêm và đám đệ tử Ngũ Phựợng Đao nhìn qua cửa sổ, thấy mấy người bọn họ nhảy nhót đấm đá, chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.
Đàm Hồng Liêm và Trương Tiên đưa mắt nhìn nhau. Lúc này bên ngoài lại vút lên một tràng cười đặc biệt. Đệ tử Ngũ Phựợng Đao bên trong điếm đều biến sắc mặt, đưa mắt nhìn nhau, chỉ thoáng chốc đã quay người bỏ đi hết. Trương Tiên vỗ vai sư muội rồi xuyên qua cửa sổ đuổi về phía nhóm bốn người bọn Cô Vô Minh, miệng nói: "Ta đi trước xem xét, Liêm muội, lát nữa muội hãy theo sau."
Đàm Hồng Liêm ngoảnh đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy cả một tửu điếm vốn tưng bừng nhiệt náo giờ trở nên trống không hiu quạnh, mặt đất bừa bộn. Trong lòng nàng không hiểu sao chợt nổi lên một chút cảm giác thê lương. Tất cả người bên trong nhà bếp đã sớm bỏ đi hết, quầy hàng bên trong điếm cũng chỉ còn mỗi viên chưởng quỹ là còn run rẩy đứng đó. Không phải là y không muốn bỏ chạy, mà là vì bị sợ đến tê liệt ở đó, động đậy không nổi. Đàm Hồng Liêm nhìn vào phía sau bếp lò, nhận ra mấy bóng người trên vách cao dần lên, tiếp đó có mấy người đi ra. Quả nhiên là lão già mù cùng hai chủ phó Tiểu Khổ Nhân.
Vẻ mặt lão già mù hoang vắng, dường như không ngờ đến Cung Trường Xuân lại có ngày phải chui lủi lẩn tránh như thế này. Tiểu Khổ Nhân thì vẫn cứ cười hì hì, có vẻ như tình hình mới rồi thật thích thú vô cùng. Chủ nhân của hắn thì chỉ nhìn mặt đất toàn là dầu loang gỗ vỡ, không biết là đang nghĩ gì. Không hiểu sao Đàm Hồng Liêm nhìn thấy biểu tình của y như vậy lại cảm thấy rằng cảm giác lúc này của y chắc giống như cảm giác lúc mới rồi của nàng.
Cung Trường Xuân đến ngồi bên cạnh một chiếc bàn. Hai mắt lão tuy mù nhưng hình như cái gì cũng nhìn rõ, trên đường đi không hề va chạm vào bất cứ vật gì, khiến Đàm Hồng Liêm phải nhìn lão với vẻ hơi nghi hoặc. Lão như cũng đoán ra, hướng về Đàm Hồng Liêm cười nói: "Tiểu cô nương, ngươi không cần phải nghi ngờ, tiểu lão thật sự là bị mù."
Đàm Hồng Liêm đỏ bừng mặt. Lão già mù lại cười khà khà: "Có người mắt sáng nhưng lòng thì lại mù đó."
Nói xong lão như có thâm ý liếc nhìn thiếu niên một cái: "Lão đầu ta tuy mắt đã mù, nhưng lòng vẫn còn chưa mù."
Đàm Hồng Liêm bất giác cảm thấy xấu hổ. Nàng vội vàng chuyển đề tài, lên tiếng hỏi: "Lão tiền bối chính là người năm xưa được tôn xưng là Trường Xuân Kiếm Cung lão tiền bối phải không?"
Lão già mù mỉm cười gật đầu.
Đàm Hồng Liêm lại nói: "Còn người vừa rồi là ai? Có phải là Úy Bất Bình không?"
Hình như nàng có ấn tượng đặc biết đối với ba chữ Úy Bất Bình, như đang muốn tìm y có việc.
Lão già mù thở dài: "Ngoài Miễn Tử Thiết Khoán, Hộ Khoán Hữu Sứ Úy Bất Bình thì còn ai vào đây? Năm xưa y chán nản vì đạo nghĩa giang hồ tiêu vong, bản thân lại bị hãm hại, nên không chịu lấy tên là Bất Bình nữa, mà đổi thành Úy Tùy An, lấy ý từ câu "tùy ngộ nhi an". Y nổi giận thối xuất giang hồ, dấu kín tung tích, tự xưng là đại ẩn giữa chốn đô thị, từ đó không quản chuyện thị phi giang hồ. Có điều cái cá tính thích bênh vực kẻ yếu, dẹp chuyện bất bình đã hình thành từ lúc nhỏ, dù cho có bị đả kích hơn thế nữa đi thì cũng chắc gì đã quên đi được? Khà khà, không ngờ hôm nay y cũng có mặt ở đây, lại còn rốt cuộc không nhịn được phải ra tay xuất thủ. Lão già mù ta đang muốn xem tên hữu sứ này có thật không còn quản đến chuyện của tả sứ ta? Thì ra y vẫn còn chưa quên chức trách của Hộ Khoán Song Sứ năm xưa. Có y xuất thủ, Hộ Khoán Song Sứ bọn ta lại hợp bích, vậy thì đoạn oan tình tày trời kia có lẽ đã đến lúc được làm sáng tỏ rồi chăng?"
Tiểu Khổ Nhân hiếu kỳ hỏi: "Oan án? Là oan án gì vậy?"
Lão già mù giương đôi mắt không tròng nhìn chòng chọc vào màn đêm tối đen ngoài song cửa đổ nát, mãi một lúc sau mới lên tiếng: "Các ngươi đã nghe nói đến truyền thuyết "Đọa Dân" chưa?"
Đàm Hồng Liêm ngẩn người. "Đọa Dân"? Đây là lần đầu tiên nàng được nghe nhắc đến danh xưng này.
Chủ nhân của Tiểu Khổ Nhân hình như kiến văn rất rộng, trái lại biết rõ cố sự này. Lúc này y mới cất tiếng xen vào giải thích: "Chuyện này tiểu khả có biết được chút ít. Nghe nói ở vùng Chiết Giang, Thiệu Hưng, Trữ Ba Phủ và Giang Tô, Thường Thục, có một hạng người từ khi sinh ra đã bị người khác gọi là "đọa dân". Hộ tịch của bọn họ đăng ký trong quan phủ cũng không giống như những nhà khác, được gọi là "cái hộ" (hộ ăn xin). Thế nhưng bọn họ tuyệt không phải đi ăn xin để sống, mà phần lớn đều có nghề nghiệp. Nghe nói do tổ tiên bọn họ đã từng phản đối quan phủ, hình như còn có người đi theo giặc phản lại triều đình. Sau khi bị triều đình đánh bại, giết không hết bèn đem già trẻ trên dưới, vợ chồng con cái nhất loạt đày làm tiện dân. Chiếu theo quy định, các triều đại đều ban luật cấm bọn họ "không được làm nghề trong bốn nghề của tứ dân( ); không được có hộ tịch như của tứ dân; không được ăn mặc giống như tứ dân". Nếu nói như thế nghĩa là đã loại bọn họ ra ngoài bốn hạng người sĩ, nông, công, thương, vốn để làm nhục bọn họ. Trong bọn họ, nam thì chủ yếu làm mấy nghề hèn mọn như thổi kèn, đánh trống, diễn kịch, phu kiệu. Nữ thì làm mấy việc vặt vãnh như bà mai, bán hàng tạp hóa, đỡ đẻ hay là làm nghề tiểu thủ công kiếm sống. Người dân bình thường đều không thông hôn với bọn họ, mà bọn họ cũng không được giao tiếp bình đẳng với những người dân thường, càng không thể thi cử làm quan, chỉ có thể làm người hầu mà thôi. Những lúc nhàn rỗi còn phải chủ động tìm đến làm người hầu cho những nhà giàu trong vùng, địa vị cực kỳ đê tiện. Đó chính là cái gọi là "Đọa Dân" ở vùng Giang Chiết."
Đàm Hồng Liêm ngẩn ngơ, lắp bắp nói: "Thế không phải là quá bất công sao?"
Cung Trường Xuân thở dài: "Không sai, đúng là quá bất công. Nhưng hơn hai mươi năm trước, trong số đọa dân đã sản sinh ra một nhân vật cái thế." Lão hướng mắt ra ngoài song cửa, lạnh lẽo nói: "Hắn tên là Kịch Thiên Trạch!"
Đàm Hồng Liêm buột miệng "A" lên một tiếng, lại vội vàng lấy tay bịt miệng, dường như có ấn tượng cực kỳ sâu đậm với danh tự này. Nàng hít sâu một hơi hỏi: "Chính là kẻ lừa đảo gian dâm, giết người vô số, khiến cho cả Ngũ Phái Tam Minh truy bắt mãi không được, "Sí Kiếm, Nghiệt Tử" Kịch Thiên Trạch?"
Giọng lão già mù nhàn nhạt: "Lời đồn cô nương nghe thấy có thể đã quá phóng đại rồi, tuy nhiên cũng không sai, chính là "Nghiệt Tử Thiên Kiêu" Kịch Thiên Trạch. Tên của hắn chính là xuất phát từ việc tự bản thân hắn phải nỗ lực đấu tranh để sinh tồn, lại thêm chữ" Kịch "(trong "kịch liệt") phía trước, đủ biết trong lòng hắn thống hận đến mức nào. Trong thiên hạ ngày nay, nếu luận về võ công, chỉ sợ ngoài khoảng chục vị cao thủ thế ngoại đã ẩn dật thì không còn ai hơn được hắn. Bắt đầu từ tiền triều kéo dài hàng hơn hai trăm năm nay, dù là trong giới giang hồ thảo mãng hay nơi thành thị, ai ai cũng có thể tùy ý miệt thị những người bị coi là đọa dân. Có điều chèn ép qúa mức thì sự phản kháng càng quyết liệt. Có quá nhiều chuyện, nói thẳng ra cũng không thể trách hắn."
Lão nói đến đây chợt ngưng. Đàm Hồng Liêm lần đầu tiên được nghe cố sự giang hồ này, bất giác lẩm bẩm: "Chuyện này sao ta chưa từng được nghe cha và sư phụ nhắc tới?"
Cha nàng chính là Đàm Thiết Sơn, bảo chủ Thái Bình Bảo ở Sơn Tây. Còn sư phụ nàng chính là Vô Thiêm Tử, một trong những cao thủ của Nga My. Cung Trường Xuân cười nhẹ: "Nhất Mạch Tâm Kinh của Nga My chính là bị hắn ra tay cướp đi, còn Sơn Tây Thái Bình Bảo, khà khà, năm xưa cũng chịu nhục nhã dưới tay hắn. Bọn họ giấu giếm chuyện này cũng là lẽ đương nhiên thôi."
Lão chợt nghiêm mặt: "Mười bảy năm trước, Kịch Thiên Trạch quật khởi. Hắn đau xót cho thân thế, không chịu để người kỳ thị, với nghị lực phi thường đã tự luyện thành Bổ Thiên Đại Pháp mà hàng trăm năm nay không ai luyện thành. Sau khi luyện thành bèn tự sáng lập ra Đọa Dân phái. Khà khà, khi đó phong ba nổi lên, người người đều táng đởm. Bọn họ kình chống với bình dân bách tính trong dân gian, lại đối chọi với quan sai trong mười lăm Châu phía Đông Nam, rồi lại xung đột với Thất môn Cửu phái trong giang hồ. Hắn đã từng dẫn môn nhân đầu nhập vào ma giáo. Ma giáo không cho là có được trợ thủ đắc lực, mà lại ức hiếp hắn quá mức nên hắn lại bỏ ma giáo ra đi. Sau đó, bọn họ trở thành thù địch với giặc cướp trong lục lâm, lại ngang nhiên chống đối với Ma Giáo vốn vẫn được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất bàng môn từ hàng trăm nghìn năm nay. Bọn họ tuy cuồng ngạo bất kham nhưng nếu luận về phong thái, người khác ta không biết thế nào, riêng Cung Trường Xuân ta thì trước nay kính ngưỡng có thừa."
Sắc mặt Tiểu Khổ Nhân có chút thay đổi, nhưng ánh đèn trong phòng tù mù nên người khác không nhìn thấy được. Hắn lên tiếng hỏi: "Thế về sau này thì sao?"
Cung Trường Xuân nhấp một ngụm nước trà gừng, cười lạnh nói: "Về sau?... Về sau, đến ngày mùng ba tháng chín của mười sáu năm trước..." Lão im lặng, ngước mặt lên, phảng phất như tình hình lúc đó vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt. Lão chợt ngừng lại rồi tiếp tục kể. "Hắn liên tục đánh bại vô số cao thủ chính phái trong các danh môn đại phái. Hắn không hề giấu giếm xuất thân thấp hèn của mình, nhưng còn tỏ ra cao ngạo hơn cả những kẻ xuất thân danh môn chính phái. Một mình một kiếm, với sức của một người liên tục giao chiến với hàng loạt các đại môn phái như Không Động, Kỳ Liên, Võ Đương, Thiếu Lâm, Sơn Tây Thái Bình Bảo, Trường Giang Thủy Đà Liên Hoàn Thập Nhị Ổ. Mỗi lần chiến thắng, hắn lại dùng mực đỏ viết mấy câu cuồng ngạo như: "Đọa Dân Kịch Thiên Trạch sỉ nhục (tên môn phái gì đó) tại đây", niêm yết trên tấm hoành phi trước cửa để làm nhục. Sau đó, hắn đã phải hứng chịu một trường ác đấu mà chỉ sợ vài trăm năm về sau trong giang hồ cũng không thể có. Số là hồi đó hắn tung hoành khắp nơi, trở thành công địch của võ lâm. Các đại môn phái võ lâm đều coi hắn là cừu địch, phao tin ra rằng bất cứ ai cũng có quyền trừ diệt hắn. Hắn đã khiến cho công chúng nổi giận. Từ đó Cửu phái, Thất thế gia, Tam cung Nhị bảo trong giang hồ cùng liên minh, đặt nhiệm vụ tru diệt Kịch Thiên Trạch lên hàng đầu. Nhất thời, có thể nói là bão táp nổi lên khắp bốn biển. Hắn gặp phải quá nhiều kẻ địch, ngay đến người của ma giáo cũng oán hận hắn. Khi đó có thể nói là dù hắn chạy lên trời hay chui xuống đất cũng đều không có chốn nương thân."
Không hiểu sao mặc dù trong lòng biết rõ kẻ này chính là cừu nhân của Sơn Tây Thái Bình Bảo, nhưng Đàm Hồng Liêm vẫn bất giác cảm thấy hết sức bội phục sự tích anh hùng của hắn. Nàng buồn bã lẩm bẩm: "Chẳng lẽ trong thiên hạ lại không có một ai chịu giúp đỡ hắn sao?"
Cung Trường Xuân lắc đầu: "Không một ai."
Sắc mặt Tiểu Khổ Nhân trở nên thê lương.
Cung Trường Xuân tiếp đó lại thở dài: "Nhưng về sau lại có người."
Đàm Hồng Liêm ngạc nhiên, không biết một kẻ khiến cho trời căm đất hận như thế lại còn có người nào dám giúp đỡ? Giọng Cung Trường Xuân đều đều: "Đó chính là người khiến cho Hồ Bán Điền và Hải Đông Thanh xung đột."
Mắt lão hướng ra phía ngoài song cửa, dường như cũng không biết cảm giác của chính bàn thân là gì: "Đó cũng chính là kẻ mà đám nhân sĩ chính phái ngoài miệng thì chửi rủa mà trong lòng thì ngấm ngầm bội phục, Yêu Tăng."
Lão chợt ngưng, quay đầu nhìn Tiểu Khổ Nhân nói: "Ngươi qua đây."
Tiểu Khổ Nhân hí hửng cười, đi đến cạnh lão. Cung Trường Xuân vung hai tay chụp lấy hai bả vai hắn. Bàn tay lão lạnh ngắt. Tiểu Khổ Nhân kêu lên: "Lão làm gì?" Hai bàn tay Cung Trường Xuân thuận thế sờ nắn từ hai vai hắn trở xuống. Cách sờ nắn của lão không như bình thường, lúc khinh lúc trọng, lòng bàn tay chợt nóng chợt lạnh, miệng thì lẩm bẩm: "Căn cốt tốt, căn cốt tốt."
Tiểu Khổ Nhân cảm thấy nhột nhạt không chịu nổi, lúc thì bị lão làm cho cười sằng sặc, lúc lại bị làm cho đau đến phải nghiến răng, thế nhưng miệng vẫn không hết ranh mãnh, cười nói: "Lão muốn thu ta làm đồ đệ sao? Tiếc là ta không muốn theo lão học võ, công tử nhà ta mặc dù không xuất thủ nhưng thật ra y chính là một hảo thủ. Ta mà đi theo lão học thì không bằng đi theo y học còn hơn."
Sắc mặt lão già mù càng lúc càng trở nên trịnh trọng, khi hai tay lần đến huyệt khí hải của Tiểu Khổ Nhân, mặt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên như vừa gặp phải việc gì ngoài ý liệu. Lòng bàn tay lão chợt phát ra một luồng khí ấm áp ôn hòa, thử thúc đẩy vào trong khí hải huyệt của hắn. Lão cảm thấy trong đan điền của Tiểu Khổ Nhân, chân khí như có như không. Nét mặt lão già mù lộ vẻ kinh ngạc, lên tiếng hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Tiểu Khổ Nhân bị lão nắn bóp đến nhăn nhó mặt mày nhưng vẫn cười hì hì đáp: "Là Tiểu Khổ Nhân"
Lão già mù nói với vẻ mặt kỳ quái: "Ngươi có phải họ Ngộ không?"
Đàm Hồng Liêm đang ngơ ngẩn ngắm nhìn thiếu niên nọ, không hề chú ý đến biến hóa trên mặt Tiểu Khổ Nhân. Tiểu Khổ Nhân biến sắc mặt, thân hình khẽ giãy đã thoát ra khỏi tay lão già mù, miệng kêu bai bải như gặp quỷ: "Ta không phải họ Ngộ, ta không có họ, ta là một hài tử không có họ."
Lão già mù như đã liệu trước phản ứng của hắn, lại vung tay chộp. Tiểu Khổ Nhân vung chân lạng đi một bước, thoáng cái đã tránh thoát. Lão già mù như không ngờ tới một trảo của mình lại không chụp trúng, tay trái lại vung lên chụp vào bả vai Tiểu Khổ Nhân. Chiêu này của lão rất xảo diệu, còn tuyệt hơn chiêu thức của Đổng Bán Phiêu vừa nãy nhiều. Đáng lẽ Tiểu Khổ Nhân không thể nào tránh được chiêu đó, ai ngờ thân hình Tiểu Khổ Nhân chớp lên xoay một vòng đẹp mắt, thân pháp sử dụng không hề giống như lúc mới rồi đối mặt với Đổng Bán Phiêu, Cung Trường Xuân lại chụp hụt. Cung Trường Xuân bật cười khà: "Không sai, không sai, quả nhiên là Khích Trung Câu bộ pháp. Nói, ngươi có quan hệ gì với Chi Nghiên Trai?"
Đàm Hồng Liêm bên cạnh đó chính đang bàn luận hứng thú với thiếu niên nọ, lúc này chợt thấy bọn họ kẻ chụp người tránh, bất giác ngạc nhiên. Lại nghe Tiểu Khổ Nhân hạ giọng đáp: "Ta không biết cái gì là Khích Trung Câu, cũng không biết cái gì là Chi Nghiên Trai. Lão già mù, ngươi chớ nói vớ vẩn!"
Lão già mù nghiêm sắc mặt, hạ giọng: "Ngươi cũng vì hắn mà đến, đúng không?"
Tiểu Khổ Nhân sầm mặt: "Ta không hiểu lão nói gì."
Lão già mù chợt ngẩng đầu dùng đôi mắt trống rỗng nhìn lên trời, vẻ mặt cực kỳ quái dị, lẩm bẩm: "Tốt lắm, Khích Trung Câu bộ pháp cũng đã xuất hiện, chẳng lẽ thiên hạ quả vẫn còn mầm mống nổi loạn không cam chịu diệt vong?"
Tiểu Khổ Nhân khẽ nghiêng người, vọt qua song cửa đổ nát ra ngoài. Thiếu niên "ơ" một tiếng, vội hỏi: "Khổ Nhân, ngươi làm gì thế?"
Tiểu Khổ Nhân ở bên ngoài song cửa lắc đầu đáp: "Ta muốn hóng gió."
Giọng nói của hắn vang lên trong màn đêm mù mịt, bị gió thổi loãng đi, phảng phất như đang nghẹn ngào. Lão già mù chợt giương mắt, trong đôi mắt không tròng chợt trào ra hai dòng lệ. Lệ rơi ra từ đôi mắt lão thật hết sức quỷ dị khiến cho Đàm Hồng Liêm và thiếu niên cùng ngây người nhìn về phía lão.
Một lúc sau Cung Trường Xuân mới định thần lại, nói với thiếu niên: "Quý tính của tiểu ca là gì?"
Thiếu niên lễ độ đáp lại: "Tiểu khả họ Yến."
Ngập ngừng một lát, lại thêm: "Yến Hàm Mai."
Sắc mặt Cung Trường Xuân lộ vẻ suy tư: "Không biết có quan hệ gì với Yến Gia ở Sơn Đông không?"
Thiếun niên thở dài. Y vốn không muốn nói ra lai lịch, không ngờ mới một câu đã bị người nhận ra. Có vẻ như y không quen nói dối nên chỉ đành thừa nhận. Đàm Hồng Liêm "A" lên một tiếng, Tế Nam Yến Gia cũng là một danh môn thế gia trong võ lâm, có điều mấy năm gần đây suy yếu nên trong giang hồ rất ít người còn nhắc tới. Thiếu niên nọ quả có phong độ của con cháu thế gia. Cung Trường Xuân lẩm bẩm: "Vì sao hắn lại náu mình trong Yến gia làm một tiểu tử tầm thường? Hay là... hay là đã hơn mười năm rồi nhưng bọn họ vẫn còn truy sát hắn?"
Đàm Hồng Liêm thoáng ngạc nhiên. Cung Trường Xuân lại nhấp một ngụm trà lạnh rồi tung người xuyên qua cửa sổ ra ngoài. Tiểu Khổ Nhân đang đứng trong gió lạnh phía bên ngoài cửa sổ. Lão đến cạnh Tiểu Khổ Nhân, ôn tồn hỏi: "Ngươi nói không phải họ Ngộ, vậy là họ gì?"
Sắc mặt Tiểu Khổ Nhân lần đầu tiên lộ vẻ nghiêm túc, còn thêm sắc giận, đáp: "Ta họ Cam, đại danh của ta là Cam Khổ Nhân. Bây giờ lão nói đi! Lão muốn thế nào? Lão muốn gì nào?"
Cung Trường Xuân ngẩn người một lát rồi mới bừng tỉnh, phá lên cười khà khà nói: "Hay, Cam Khổ Nhân! Hay, tên hay lắm! Ngươi đừng nên phụ thanh danh một đời của cha ngươi năm xưa!" Trong tiếng cười, lão đã tung người chạy về phía Úy Bất Bình bỏ đi lúc nãy.
Tiểu Khổ Nhân nhìn Cung Trường Xuân bỏ đi xa hẳn rồi mới nhún người nhảy qua cửa sổ vào lại trong phòng. Yến Hàm Mai vẻ như không thích nói chuyện, còn Tiểu Khổ Nhân thì lại có quá nhiều chuyện để nói. Hắn không ngớt nói cười liến thoắng cùng Đàm Hồng Liêm. Một lát sau hắn nói: "Tỉ tỉ, ngươi thật xinh đẹp, năm nay được bao nhiêu tuổi rồi?"
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn thiếu gia của hắn, vẻ như đang hỏi giúp thiếu gia của hắn. Đàm Hồng Liêm ngạc nhiên, không định nói nhưng nếu không nói thì hình như lại không hay cho lắm. Ngẫm nghĩ một lát mới lấy từ trong bọc ra một vốc hạt đậu đỏ, rải ra trên mặt bàn.
Nàng cười nói: "Tiểu huynh đệ, tỉ tỉ lần đầu tiên gặp ngươi, không có lễ vật gì ra mắt. Mấy hạt đậu này là thánh dược trị thương do gia sư luyện thành. Ngươi hỏi niên kỷ của ta, chính là ở trên mấy hạt đậu này. Để xem ngươi có thông minh hay không nào."
Tiểu Khổ Nhân hiếu kỳ, nhìn kỹ mấy hạt đậu. Mấy hạt đậu này trông giống hệt đậu thường, nhưng thực ra đều là dược hoàn. Đàm Hồng Liêm học nghệ của Vô Thiêm đạo trưởng phái Nga My, thuốc trị thương Kim Đính Đậu của Nga My chính là loại cực tốt, rất có danh tiếng trên giang hồ. Nàng chỉ tiện tay đã đem cho người ta một vốc, đủ thấy rất rộng rãi, đồng thời cũng cho thấy tình ý của nàng đối với hai chủ phó này. Tiểu Khổ Nhân phát hiện ra trên mỗi hạt đậu đều có khắc một số hiệu, từ một đến mười sáu. Lại thấy Đàm Hồng Liêm nhúng ngón tay vào chén rượu vẽ mấy hình vuông trên mặt bàn, tổng cộng là mười sáu hình. Nàng cười nói: "Ngươi bỏ vào mỗi hình vuông này một hạt đậu, tổng số thứ tự trên mỗi hạt đậu nếu cộng theo hàng ngang, dọc hay chéo đều phải bằng một số. Lấy số đó trừ đi mười lăm, mười sáu thì ra tuổi của ta."
Tiểu Khổ Nhân ngẩn người, không ngờ muốn hỏi tuổi của nàng lại rắc rối đến thế. Lúc này bên ngoài truyền đến một tiếng huýt gió. Đàm Hồng Liêm nghe thấy liền biết sư huynh đang gọi mình, mỉm cười nhìn hai chủ phó rồi tung mình lướt đi, bỏ lại Tiểu Khổ Nhân vẫn còn đang loay hoay với đống ô vuông trên mặt bàn. Hắn là người thông minh, chỉ lát sau đã cười nói: "Thì ra là vậy, tỉ tỉ hóa ra là hai mươi hai tuổi." Vừa ngẩng đầu lên thì Đàm Hồng Liêm đã không còn thấy bóng dáng. Hắn nhìn thiếu gia của hắn, trong lòng thầm cười, chợt hiểu ra rằng Đàm Hồng Liêm làm như vậy vì đã sớm nhìn ra thiếu gia nhà hắn tối đa chỉ khoàng mười bảy mười tám tuổi, nên không chịu nói ra vì không muốn để lộ ra bản thân lớn hơn y nhiều tuổi. Vì vậy mới dùng chút mẹo của một thiếu nữ mới lớn để ngầm trả lời.
Yến Hàm Mai thấy hắn ta cười gian xảo, y vốn thông minh nên đã đoán ngay ra ý nghĩ trong đầu hắn, mặt bất giác đỏ bừng. Tiểu Khổ Nhân cười nói: "Vị Lô Bán Tiên nọ nói quả không sai..."
Còn chưa nói xong, chợt nghe trong gió ẩn ước vọng lại tiếng kêu gọi. Yến Hàm Mai và Tiểu Khổ Nhân cùng dỏng tai nghe ngóng. Âm thanh nọ rất nhỏ, mãi một lúc mới nghe được thì ra âm thanh đó đang kêu: "Thổ, phản kỳ trạch; Thủy, quy kỳ hác; Côn trùng, vật tố; Thảo mộc, quy kỳ trạch..."
Trên mặt Yến Hàm Mai lộ rõ nét kinh ngạc, mặt Tiểu Khổ Nhân cũng biến mất vẻ cười cợt, răng cắn vào môi đến mức khiến nó biến thành trắng nhợt. Thanh âm bên ngoài vẫn phiêu đãng khắp nơi, như đang kêu gọi oan hồn: "Thổ, phản kỳ trạch; Thủy, quy kỳ hác..."