Chi Kiếm Kỳ Tăng Lục

Thảm đạm sinh nhai không ngoại không
"Hải Đông Thanh?"
Cam Khổ Nhi vỗ trán, chợt nhớ lại câu chuyện nghe được ở tửu lầu Hồ Ký đêm qua. Hắn khẽ dịch ra cách xa Hải San San hơn một chút, thè lưỡi cười nói: "Hóa ra là một nữ mã tặc. Cam Khổ Nhi ta sợ lắm, tốt nhất cách xa ngươi ra một chút."
Hải San San biết hắn nói đùa, chỉ nhoẻn cười. Nàng vốn xinh đẹp, khi cười càng giống như một viên ngọc tỏa sáng, lung linh trong suốt. Tặc tính của Cam Khổ Nhi khó chừa, bị nụ cười của nàng kích thích, ra vẻ trầm ngâm nói: "Rốt cuộc là ngươi cười lên thì đẹp hay là khi giận thì đẹp đây? Ta quả thật không phân biệt nổi."
Hải San San nghe hắn khen mình, tuy rằng hắn còn nhỏ tuổi, ăn nói cợt nhả, nhưng vẫn không kìm được vẻ đắc ý. Nàng thầm nhủ: "Ở cùng tên nhóc hề này chỉ sợ là ai cũng không thể yên thân được, không bị chọc cười thì cũng là bị chọc tức." Nàng chợt nhớ đến tình hình lúc mới gặp Cam Khổ Nhi, mặt bất giác ửng đỏ. Cam Khổ Nhi không rõ được cái tâm tư khúc khuỷu đó của nàng, cười hề hề hỏi: "Ca ca của ngươi có phải là đang đánh nhau với Hồ Bán Điền không?"
Hải San San ngạc nhiên: "Ơ, ngươi cũng biết việc đó sao?"
Cam Khổ Nhi vỗ tay cười nói: "Ta có thể biết được quá khứ của năm trăm năm trước cũng như tương lai của năm trăm sau, là đệ nhất thần tiên từ khi khai thiên lập địa đến nay. Như chút việc nhỏ nhoi đó của bọn họ, ta chẳng cần bấm đốt ngón tay cũng có thể biết được. Ta còn biết nguyên ngân vì sao bọn họ đánh nhau, đó là vì một hòa thượng."
Vẻ mặt Hải San San trở nên u ám, ủ rũ nói: "Không sai."
Nàng lo lắng cho ca ca, lòng nặng trĩu, một lúc sau mới cất giọng chán nản: "Ngươi hỏi ta vì sao lại bất chấp sống chết chạy ra ngoài giữa lúc tuyết to như thế này, thật ra, đó là vì để tìm một người."
Cam Khổ Nhi ngạc nhiên hỏi: "Là ai?"
Hải San San thở dài: "Chính là hòa thượng mà ngươi nói. Hiện nay toàn bộ Liêu Đông đều đang tìm kiếm y. Mặc dù y chưa từng nói tên cho ta nghe, nhưng ta biết y chính là "Cô Tăng" Thích Cửu Yêu. Từ bé ta đã được nghe cha kể về y. Ta nghĩ, tìm khắp thiên hạ này cũng không thể tìm đâu ra một hòa thượng thứ hai có được phong thái như y."
Miệng nàng vừa nói, trước mắt cũng như hiện lên hình bong của hòa thượng nọ. Bất giác nàng thở dài: "Rốt cuộc y có biết là hiện giờ y đang lâm vào hiểm cảnh hay không? Nhiều người tìm kiếm y như vậy, kể cả ca ca của ta cũng thế, miệng y lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại chắc như đinh đóng cột là phải tìm bằng được Yêu Tăng."
Trong mắt Cam Khổ Nhi vụt lướt qua một tia sáng mà người khác khó phát hiện. Lão già mù nọ nói không sai, hắn lần này đến Liêu Đông, xem có vẻ như vô tình, nhưng thực tế trong lòng có chút tính toán: hắn trước nay luôn luôn lưu tâm đến hành tung của Cô Tăng, bởi vì nếu tìm được người này thì có khả năng tìm được mẹ của hắn. Lòng hắn chợt gợn lên một chút hưng phấn. Tuy hắn còn nhỏ tuổi, xem có vẻ ngây thơ, nhưng đã rất giỏi ẩn giấu suy nghĩ. Hắn không tiếp lời mà chỉ cười nhẹ hỏi: "Ca ca của ngươi vì sao muốn tìm y?"
Hải San San đáp giọng buồn buồn: "Mẹ ta nói: ca ca cho rằng Cô Tăng là kẻ thù đã hãm hại cả gia tộc. Dù hiện nay trong tộc đã không còn ai, nhưng chỉ cần ngày nào y vẫn còn sống thì y vẫn còn muốn báo cừu. Thật lắm chuyện, ca ca của ta còn tưởng là ta không biết. Thật ra mẹ đã sớm nói cho ta biết điều đó. Ba năm trước, mẹ ta qua đời, cha ta sau đó cũng bị tẩu hỏa nhập ma, biến thành bại liệt. Ta nhìn dáng vẻ vui sướng đến phát cuồng của ca ca khi đó, liền hiểu ngay chủ ý của y. Hôm đó, ta thấy y đứng chắp tay bên bờ biển, miệng lẩm bẩm cả nửa buổi cũng chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Tám nghìn đệ tử giờ đang ở đâu? Tám nghìn đệ tử giờ đang ở đâu?" Ta hiểu ra y chắc chắn đang nghe ngóng hành tung của Cô Tăng, chuẩn bị hành động gì đó."
Cam Khổ Nhi ngơ ngác: "Tám nghìn đệ tử giờ đang ở đâu" là có ý gì chứ?
Hải San San liếc nhìn Cam Khổ Nhi, như đang đánh giá xem hắn có đáng tin không, thấy bộ dạng Cam Khổ Nhi rất vô tư, gần gũi, mới tạm yên tâm. Dường như mấy ngày này trong lòng nàng rất đỗi bối rối, khổ não. Nỗi khổ não này vốn không thể chịu đựng được đối với một thiếu nữ như nàng, nhưng nàng lại không tìm được ai để tâm sự. Lần này rốt cuộc đã có cơ hội, không thể không dốc hết ra cho lòng được nhẹ nhõm. Nàng ngẫm nghĩ một lát, thở dài nói tiếp: "Ta biết, trong lòng ca ca thật ra luôn oán hận cha ta. Ngươi có biết gì về truyền thuyết "Đọa Dân" không? Ca ca của ta... chính là một đọa dân."

Vẻ mặt Cam Khổ Nhi dần dần trở nên nghiêm túc, nghe lời nàng có vẻ cổ quái, không kìm được nói xen vào: "Ca ca ngươi hận cha người? Vì sao? Y từ bé đã bị cha ngươi đánh sao? Còn cha ngươi là ai?"
Hải San San ngẩng đầu, nhìn ra màn đêm đã buông xuống bên ngoài động, hướng về phương Bắc nói: "Cha ta, chắc là ngươi cũng đã nghe nói tới. Ông chính là Bắc Hải Nhược. Tên húy của ông là Hải Nhược, nhưng vì ông luôn ở phương Bắc nên người ta gọi ông là Bắc Hải Nhược. Cả nhà ta đời đời sống ở Bắc Hải, trước nay rất ít lai vãng với Trung Nguyên. Đó chính là Băng Cung."
Cam Khổ Nhi lặng đi: "Bắc Hải Nhược?" Danh tự này ngay đến hắn nghe thấy cũng phải giật mình. Tuổi hắn tuy nhỏ, nhưng xuất thân không tầm thường. Dù thân phận hiện tại là người hầu, nhưng đó là do hắn nghịch ngợm tự hạ mình. Trên thế gian này, trong tất cả những người có thanh danh to lớn đến đâu, có thể khiến hắn xem trọng chỉ sợ không có mấy ai. Có điều Bắc Hải Nhược lại chính là một người cuồng ngạo tuyệt thế, coi thiên hạ như không tồn tại. Ngay đến ông ngoại hắn, vốn luôn tự coi mình là thiên hạ đệ nhất nhân, khi nhắc đến người này cũng không thể không lộ vẻ tôn kính. Bắc Hải Nhược được người tôn là Bắc Hải Vương, chính là chủ nhân Bắc Cung mà tu vi võ công đã thành huyền thoại suốt cả một vùng cực Bắc. Nghe nói, ông cũng là một trong số ít những đại cao thủ đương thế mà tu vi có thể đối địch với Đại Đồng Minh Chủ, "Thần Kiếm" Hướng Qua Tương của Trung Nguyên. Trong mắt của ông ngoại thì đương thế cao thủ chỉ có khoảng năm, sáu người mà thôi. Con nhóc nhìn không có gì đặc biệt này không ngờ lại là con gái của Bắc Hải Nhược? Cam Khổ Nhi gãi gãi đầu, thầm nghĩ: Đúng là nhìn không ra, không cảm nhận được công phu của nàng ta cao đến đâu, không biết có phải tiểu nha đầu này đang khoác lác không?
Hắn không chịu để lộ ra là mình đang ngạc nhiên, chỉ nhăn nhở cười hỏi: "Đọa dân thì ta biết, nhưng mà họ đều là người Giang Nam, phụ thân ngươi lại là chủ nhân Băng Cung, vậy con trai ông ta sao lại là đọa dân? Hay là mẹ ngươi vụng trộm..."
Hắn vốn định nói ra hai chữ "ngoại tình", nhưng nghĩ kỹ lại thôi. Hải San San là một thiếu nữ còn quá trẻ, không hiểu ý tứ của hắn, thở dài đáp: "Ta và y không phải cùng một cha."
Cam Khổ Nhi "úy" một tiếng, bất giác càng cảm thấy hiếu kỳ, giương mắt nhìn chằm chằm Hải San San. Hải San San tiếp tục: "Xuất thân của ca ca của ta rất khổ cực, ta không biết cha ruột của y tên là gì, nhưng ta biết ông ấy và mẹ đều chạy đến từ Giang Nam. Bọn họ có vẻ như đều là người trong phái Đọa Dân. Việc xảy ra đã gần hai mươi năm trước rồi, lúc đó ta còn chưa ra đời, cha ta vẫn còn là người độc thân. Đáng lẽ ở trong Băng Cung, ông có địa vị siêu tuyệt, nếu muốn kết hôn thì thật dễ như trở bàn tay, có điều ông vẫn chưa gặp được ý trung nhân."
"Ta nghe mẹ kể, cha ruột của ca ca ta hình như cũng là một anh hùng nổi tiếng, rất có thanh danh ở Giang Nam. Hơn hai mươi năm trước, trong số đọa dân ở Giang Nam xuất hiện một nhân tài tuyệt thế, ngay đến cha ta khi nhắc đến người này cũng phải thán phục. Người này được gọi là cái gì "Sí Kiếm Nghiệt Tử" Kịch Thiên Trạch. Nghe nói ông ta tính tình cực kỳ cổ quái, ngay đến cái tên đó cũng là do bản thân ông ta tự đặt. Ông ta tự cho mình là nghiệt tử, tuy thân phận là đọa dân, sinh ra là để cho thế nhân khinh miệt, nhưng phong cách làm người của ông vẫn cực kỳ kiêu ngạo. Ta cũng không biết đọa dân là gì, cũng không biết vì sao họ sinh ra là đã bị người khinh miệt, có lẽ cũng gần giống như nô lệ bị bắt của người dân du mục ở vùng Bắc Hải bọn ta?"
"Có điều nghe cha ta nói, một thân võ công và sự cuồng ngạo của người này chỉ sợ trong đương thế không ai bì được. Ông ta tu luyện cái gì Bổ Thiên Đại Pháp, võ công này nếu không có nghị lực phi thường thì không thể luyện thành. Nhưng ông ta lại có thể luyện thành, hoàn toàn nhờ vào bí quyết riêng để luyện thành"Sí Kiếm"! Nghe nói, khi đó Sí Kiếm vừa hiện, thiên hạ tán loạn. Ông ta không phục việc đọa dân bị ức hiếp trong dân gian, quan trường, võ lâm và cả giang hồ, nên hơn hai mươi năm trước đã suất lĩnh ba vạn người khởi nghĩa, tụ tập ở Chiết Đông, Quát Thương, Thiên Mục, thanh thế cực kỳ hùng mạnh. Đấu với dân trong thành thị, đấu với quan quân trong triều đình, đấu với ma giáo trong bàng môn tả đạo, lại thế như nước lửa với chính phái võ lâm trong giang hồ. Với sức của một người, độc chiến với sự giáp kích từ bốn phía, càng đánh càng thua, nhưng thua mà không bị gục ngã, cứ thế kéo dài gần chục năm. Uy phong đó quả thật trong đương thế không ai có thể bì."
"Cha ruột của ca ca ta hình như là người bên cạnh ông ta, cũng là một cao thủ có thể đơn độc cáng đáng một mặt, là một trong Tam Tồi Ngũ Đồi. Trong tên của ông hình như cũng có chữ Hải. Gần hai mươi năm trước, Đọa Dân bị quan quân truy bức, lại thêm bị Đại Đồng Minh thành lập bởi Ngũ Phái Tam Minh trong giang hồ liên hợp, nên thế lực của Đọa Dân nhất thời bị bọn họ liên thủ phá vỡ."
"Sau khi binh bại, cha ruột của ca ca ta mang theo mẹ ta chạy trốn đến Liêu Đông. Chuyến đi đó của bọn họ hình như là để tìm kiếm một món tài bảo nhằm trùng chấn thanh uy. Tình hình cụ thể ta cũng không biết rõ. Chỉ biết, dọc đường hai phu phụ mang theo ca ca ta liên tục bị truy sát, một mạch chạy đến Hải Lạp Nhĩ. Cha ruột của ca ca ta đã bị trọng thương, không chi trì được nữa. Còn mẹ, mẹ của chúng ta cũng bị trọng thương. Không may là lúc đó bọn họ lại gặp phải bão tuyết. Chính là nhờ cha ta do sốt ruột không chịu đợi ở Bắc Hải, tự thân xuất hành đến Hải Lạp Nhĩ, cứu được ba người bọn họ từ trong bão tuyết."
"Nghe nói ba người bọn họ lúc đó thụ thương cực nặng, ca ca của ta lúc đó cũng đã hơn mười tuổi, được cha mẹ y ôm chặt trong lòng, thế nên thần trí của y còn được sáng suốt, là người bị thương bởi bão tuyết nhẹ nhất. Cha ta cứu bọn họ ra khỏi cơn bão tuyết, liền cấp cứu trị thương."
Nàng chợt liếc nhìn Cam Khổ Nhi, nhẹ nhàng hỏi: "Cam Khổ Nhi, nếu như ngươi gặp phải tình huống này, một đoàn ba người, ai cũng bị thương nặng, một người là một tiểu hài tử hơn mười tuổi, một người là cha y thân bị trọng thương, một người là mẹ y dung mạo cực kỳ mỹ lệ, ngươi sẽ cứu ai trước?"
Cam Khổ Nhi ngẩn người, chần chừ một lát mới đáp: "Tất nhiên cứu hài tử trước."
Hắn cũng là một hài tử, tự nhiên cảm thấy tính mạng của tiểu hài tử là quan trọng nhất trên đời. Nhưng trong lòng hắn cũng nghĩ, cứu được hài tử nọ nhưng nếu không cứu kịp cha mẹ của nó, sau khi sống sót, bơ vơ trên đời, lênh đênh cơ khổ, vậy thì rốt cuộc là hạnh phúc hay là bất hạnh đối với nó? Hắn nghĩ đến bản thân, một chút thê lương thoáng gợn trong lòng.
Hải San San gật gật đầu, xem ra Cam Khổ Nhi cũng nghĩ giống nàng. Nàng lại hỏi tiếp: "Sau khi cứu sống hài tử, ngươi sẽ cứu ai tiếp?"

Cam Khổ Nhi cười hề hề: "Tất nhiên là nữ nhân dung mạo cực kỳ xinh đẹp kia rồi." Hắn gãi gãi đầu: "Chỉ cần đó là một nam nhân ra tay cứu, nhất định sẽ cứu theo thứ tự đó. Trừ khi nam nhân bị thương nọ là bằng hữu cực thân của y."
Một nét u ám thoáng hiện trên mặt Hải San San: "Ngươi nói có thể không sai, ta nghĩ nam tử khắp thiên hạ nếu gặp tình huống đó đều sẽ cứu theo thứ tự này. Huống chi, dù cho gia tộc ta đời đời ở Bắc Hải, quen trị thương thế do giá lạnh gây ra, nhưng cha ta khi đó chỉ còn mỗi một viên Tuyết Phách Châu. Ông đã theo thứ tự như ngươi nói cứu họ. Hài tử nọ bị cóng rất nhẹ, cha ta chỉ mất chút sức đã cứu được. Nhưng mẹ của y! Mẹ của y bị thương cực nặng, không chỉ bị thương vì lạnh, mà trên cơ thể còn có vết thương do đao và tên gây ra, lại thêm bị trúng chưởng lực nội gia. Cha ta muốn cứu được, cần phải liên tục điều trị ba ngày liền, dùng Tuyết Phách Châu cộng với nội công Lẫm Liệt Trường Phong của cha ta. Nếu không thì dung mạo của mẹ ta chỉ sợ sẽ bị hủy, với lại, dù có sống được, thì trọn đời sẽ phải chịu đau khổ do máu bầm tích tụ gây ra. Cam Khổ Nhi, nếu như ngươi gặp phải tình hình đó, ngươi sẽ làm thế nào?"
Cam Khổ Nhi cười, biết nàng thật ra không phải hỏi mình, mà chỉ muốn giải tỏa nút thắt trong lòng nàng. Lại nghe Hải San San nói tiếp: "Nghe cha ta kể: kỳ thật lúc đó ông không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nhìn thấy gương mặt nữ nhân nọ là bằng mọi giá không thể nhẫn tâm để dung nhan trời hờn đất ghen đó bị máu bầm phá hủy thành xấu xí, cũng không nhẫn tâm để nàng được sống sót nhưng trọn đời phải chịu cảnh chân tay co quắp do máu bầm tích tụ gây ra. Lúc đó, ông cũng quên đi mất là vẫn còn nam tử kia tồn tại. Ba ngày sau đó, cha ta toàn tâm ra sức, cứu sống nữ nhân nọ. Đáng tiếc là nam tử nọ tuy khỏe mạnh, nhưng suy cho cùng, sau khi bị trọng thương như thế cũng không thể chịu đựng lâu hơn được nữa, trong ba ngày cha ta bế môn trị thương cho nữ nhân nọ, ông ta đã xuôi tay ra đi. Cha ta vì việc này mà vẫn luôn tự trách cho đến hiện giờ. Nhưng ông nói: nếu như lặp lại, ông nghĩ, dù cho ông biết rõ sau này sẽ phải ăn năn, nhưng ông cũng vẫn sẽ làm như thế. Ông còn nói: con không nhìn thấy vẻ mặt mẹ con khi đó. Kỳ thật cũng không hẳn hoàn toàn vì gương mặt mẹ con, mà bởi vì cha cảm thấy đây chính là nữ nhân mà ông đã chờ đợi hơn ba mươi năm nay mới gặp được. Nếu như không gặp được nàng, thì cuộc đời này của ông, dù cho có tu vi tuyệt đỉnh, làm chủ nhân cao quý của Băng Cung, thanh danh vang khắp thiên hạ, cuộc đời đó cũng vẫn chỉ là một con số không tròn chĩnh."
"Khi đó, vì để cứu sống mẹ, ông đã gần như tổn thất quá nửa thân công lực, phải khổ tu mấy năm liền mới khôi phục lại được. Nhưng ca ca thì không nghĩ như thế. Ta biết, y vì việc này mà hầu như oán hận cha ta trọn đời. Có thể khiến y oán hận thêm nữa, có lẽ là ta, bời vì y không nỡ oán hận mẹ của y. Ba năm sau, thụ tang chồng xong, mẹ của y đã gả cho cha của ta. Một nữ nhân sau khi trượng phu qua đời, chẳng lẽ không thể tái giá hay sao? Mặc dù mẹ nói: người thật sự rất yêu cha ruột của ca ca, nhưng người cũng thật sự rất cảm kích cha ta. Về sau, bọn họ sinh ra ta, mẹ của ca ca ta cũng trở thành mẹ của ta."
"Khi còn nhỏ, ta vẫn còn nhớ rõ, ca ca đối xử với ta rất tốt, nhưng luôn luôn có chút kỳ lạ. Có lúc, đột nhiên đang lúc vui chơi cao hứng, y tìm được một con chim nhỏ rất xinh xắn tặng ta, ta đang rất vui thì y đột nhiên biến sắc, đang bế ta trong tay bất ngờ quẳng bịch ta xuống đất, sắc mặt sa sầm. Lúc đó ta vẫn không biết gì, không hiểu vì sao tâm lý của y lại thay đổi nhanh như thế. Nhưng bây giờ thì ta đã hiểu. Ta biết trong lòng y đang oán hận. Y quý ta nhưng cũng hận ta. Ta còn nhớ rõ, lúc nhỏ, mỗi khi y nổi giận thì ta không dám hó hé câu nào. Đợi một lúc sau mới dám ghé tai y thì thào hỏi: "Ca ca, huynh không thích San San nữa sao?""
Trên mặt nàng lộ vẻ ngỡ ngàng, nghi hoặc, pha lẫn nét vui vẻ, êm đềm khi nhớ lại hồi ức xưa. Phần thâm tình đó, ngay đến một kẻ không tâm không phế như Cam Khổ Nhi cũng biết không nên trêu chọc. Hải San San chìm trong hồi ức, nhớ lại cảnh nàng lúc đó mới tám, chín tuổi, hai bàn tay nhỏ nhắn đang lắc lắc bàn tay to lớn của Hải Đông Thanh, làm nũng với y.
"Một lát sau, ca ca mới lại thở hắt ra. Y vẫn không đáp lời, chỉ ôm lấy ta tung bổng lên cao rất là cao, ta rất thích được như thế." Nàng kể đến đây, trong lòng dường như vẫn còn đọng lại dư vị khoái lạc của cảnh huynh muội vui đùa.
"Nhưng có một lần, y đã đáp lời ta. Câu nói đó ta ghi nhớ trọn đời không quên. Khi đó ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng biết câu nói đó của y rất là thê lương. Lần đó, ta lại nắm lấy tay y nũng nịu, hỏi: "Ca ca, ca ca, huynh không thích San San nữa sao?" Ta thấy nét mặt y sa sầm một lúc lâu, mãi sau, trong mắt mới thoáng lộ ra vẻ trìu mến, khẽ xoa đầu ta: "Thích, sao lại không thích." Y ngắm nhìn mặt ta, lộ vẻ cực kỳ quái lạ, lát sau mới nói tiếp: "Có điều, chỉ thích một nửa người thôi.""
"Y không nói hết ý, nhưng dù không nói thì mặc dù ta còn bé nhưng cũng đã hiểu: y hận một nửa kia của ta, đó là nửa thuộc về cha ta. Trong lòng y, thật ra y luôn không thể tha thứ cho mẹ y vì đã chịu gả cho cha ta. Việc này, kỳ thật, ta đoán rằng cha ta cũng hiểu, nhưng ông chưa bao giờ nhắc đến. Hình như ông luôn có chút mặc cảm tội lỗi đối với ca ca. Ông nói, trong số con cháu chính tông của Hải gia, chưa từng có ai luyện công tận tâm như ca ca. Nhưng ca ca rất kiêu ngạo, y chưa từng chính thức chịu học võ công của cha ta. Mặc dù, hiện giờ võ công của y rất cao, nhưng đó hầu như hoàn toàn là do y học trộm. Ta còn nhớ rõ vẻ mặt lúc y học trộm võ công của cha, vừa khinh miệt lại vừa căm hận, răng nghiến chặt, mắt như phun lửa. Lúc y luyện công, ta không dám nhìn. Đó đơn giản là tự hành xác. Ta biết trong lòng y rất đau khổ, nỗi khổ của một thiếu niên. Vì vậy về sau, dù cho đôi lúc y đối với ta không tốt, khi phụ ta, ta cũng không trách y."
Mặt Hải San San ướt đẫm lệ, nàng thủ thỉ: "Bởi vì ta hiểu y. Mẹ vẫn thường nói: "Vì hiểu nên mới cảm thông". Về sau này ta mới đoán được, thật ra bà không hề yêu cha ta, chẳng qua là: "Vì hiểu nên mới cảm thông"! Bà không nỡ nhìn thấy cha ta cô đơn trọn đời, vì vậy mới ép lòng gả cho ông. Bất quá, bọn họ quả thật rất hạnh phúc."
"Ba năm trước, mẹ ta qua đời. Hôm mẹ ra đi, bà thật đẹp, trọn đời này ta cũng sẽ không có được vẻ đẹp đó của mẹ. Cha ta sau một đêm chợt trở nên già đi. Ông đột nhiên nói với ta một câu, mà sau này ta mới biết đó là lời gửi gắm của ông cho ta. Ông nói: "San nhi, con đã lớn rồi. Mẹ con qua đời, có thể làm ấm lòng ca ca con, có thể an ủi con tim của nó, không để nó trở thành một người mãi mãi đau khổ như thế, chỉ còn có con là làm được." Cho đến giờ, mỗi khi ta nhớ lại câu nói đó đều rướm lệ. Từ khi đó, cha ta đã bắt đầu tính toán đem Băng Cung giao lại cho ca ca, mặc dù có rất rất nhiều tộc nhân phản đối, nhưng cha ta vẫn một mực không đổi ý. Nhưng ca ca lại không tình nguyện. Mấy năm nay cả nhà chúng ta chưa hề quay về Băng Cung, bởi vì mẹ nói: ca ca không muốn ly khai địa phương nơi cha ruột của y đã qua đời. Mẹ đã không phải với y, nên không muốn làm trái ý y. Dạo đó, ca ca bỏ đi thật xa, càng đi càng xa, càng khó quay về. Mãi sau này ta mới biết, thì ra ca ca đã lập môn hộ riêng, sáng lập ra mã bang Hải Đông Thanh. Đồng thời y cũng theo đó thay tên đổi họ."
"Có một ngày, cha ta hình như biết có chuyện quan trọng sắp xảy ra đối với bản thân ông, bảo ta phải dẫn bằng được ca ca quay về. Ta mất một tháng trời, cả khóc lóc lẫn cười đùa, cuối cùng cũng lừa được ca ca quay về Hải Lạp Nhĩ. Khi đó mới phát hiện cha đã bị tẩu hỏa nhập ma, biến thành bại liệt. Sau khi bị bại liệt, cha không nói được nữa, chỉ lẳng lặng nhìn ca ca. Ta vẫn còn nhớ rõ nét mặt của ca ca lúc đó, không rõ là ăn năn hay nghi hoặc. Ta đoán được trong lòng y lúc đó đang đấu tranh, dằn vặt. Bởi vì, trên phương diện tình cảm, y không thể tiếp thụ con người có ảnh hưởng đến cả cuộc đời y mà lại không phải là cha ruột của y này, nhưng y lại không tránh thoát được. Y phải coi cha ta như là một người cha, nhưng lại không thể chấp nhận ông làm cha y. Mặt mũi ca ca sa sầm, tiếp đó y sai người hộ tống cha ta quay về Băng Cung. Khi đưa tiễn cha ta, y chỉ nói một câu: "Tôi sẽ không chấp chưởng Băng Cung". Y nói xong, hai mắt cụp xuống, nói tiếp: "Nhưng mai này, chỉ cần Băng Cung có chuyện, thì đó cũng sẽ là chuyện của tôi. Nếu tôi biết tin, sẽ tuyệt không dửng dưng đứng nhìn."
"Khi đó, cha tuy bị bệnh không thể nói được, nhưng ta vẫn nhận ra trong mắt ông ánh lên nét cười. Thế rồi sau đó, ta cũng không chịu quay về Băng Cung, một mực đi theo bên cạnh ca ca. Mặc dù cha cũng rất cần có người chiếu cố, nhưng ta biết ông tình nguyện để cho ta đi theo bên cạnh ca ca. Sau này ca ca chỉ nói chuyện về cha với ta đúng một lần, lại còn là sau khi y uống say. Y nói cha bị bại liệt chính là vì mẹ. Năm đó, cha vì cứu mẹ nên quyết định sử dụng đến Đồng Tâm Kết. Đó là một loại tâm pháp độc truyền của Băng Cung bọn ta. Một khi tâm pháp này được sử dụng, người thi triển sẽ phải mang sinh mạng của mình kết chặt với mạng sống của người thụ dụng. Tức là chỉ cần sử dụng, trọn đời hai người sẽ phải gắn bó mật thiết với nhau như chung một hơi thở. Nếu một ngày nào đó, một trong hai người kết Đồng Tầm Kết không tồn tại nữa, người còn lại trên thế gian chắc chắn sẽ bị toàn thân như phế. Vì vậy, ta nghĩ rằng cha đã tình nguyện để mẹ ra đi trước. Bí mật này, ta nghĩ, cha chắc chắn không giảng cho ca ca biết, nhưng khi đó ca ca đã luyện công phu của Bắc Hải môn bọn ta đến mức thâm hậu, nên y đoán ra được."
Hải San San ngước mắt, đáy mắt nàng giống như san hô nơi đáy biển, phút chốc bừng sáng, mỹ lệ không gì sánh bằng. Nàng đang kiêu ngạo, vì có một người cha như vậy mà kiêu ngạo, cũng vì ca ca của nàng mà kiêu ngạo. Khuôn mặt nàng chợt sáng bừng lên, không biết cuộc đời nàng có thể kết được một lần Đồng Tâm Kết "Kiểu Như Sơn Thượng Tuyết, Ngai Như Vân Gian Nguyệt" (Chú thích của dịch giả: Hai câu thơ này trích trong bài Bạch Đầu Ngâm của Trác Văn Quân. Đại ý: ái tình phải thuần khiết như tuyết trên đỉnh núi, phải lung linh như ánh trăng) hay không?

Cam Khổ Nhi vốn thiên tính vô tư, lại không hề biết kiêng kỵ, chợt được ngắm khuôn mặt sáng bừng mỹ lệ của nàng, bất giác nhè nhẹ đưa tay nắm lấy bàn tay Hải San San. Bàn tay lạnh ngắt của Hải San San nằm gọn trong lòng bàn tay nóng rực của hắn. Trong lòng hai người nhất thời trở nên mơ hồ, hai cặp mắt mở to chan chứa khát vọng luyến ái. Mặc dù, bên ngoài động gió vẫn gầm rú, nhưng trong lòng hai người lúc này lại cực kỳ ấm áp.
"Thế rồi từ đó về sau, suốt ba năm nay ca ca luôn một mực tìm kiếm hành tung của Cô Tăng. Ngươi hỏi ta cái gì gọi là "Tám nghìn đệ tử bây giờ ở đâu", ta cũng vẫn không rõ. Chỉ biết, lúc đó, thủ hạ của Đọa Dân - Nghiệt Tử Kịch Thiên Trạch tổng cộng có khoảng tám nghìn người. Lúc thế lực bọn họ thịnh vượng nhất, môn hạ đệ tử có đến gần mười vạn, nhưng sau khi bị quan binh phối hợp với Đại Đồng Minh đả phá, chỉ còn lại tám nghìn đệ tử đó. Mẹ nói, tám nghìn đệ tử đó về sau chỉ trong một thời gian ngắn đã tiêu thất ở Quát Thương Sơn. Bọn họ đều nghi ngờ tám nghìn đệ tử đó đã bị Cô Tăng bán đứng. Ta vẫn luôn không tin điều đó, nhưng nghe mẹ nói, ngoài y ra không còn ai có năng lực đem tám nghìn đệ tử cùng với tính mạng của vài nghìn phụ lão một lượt bán đứng cho Đại Đồng Minh. Vì vậy mà ca ca mới hận y như thế. Y nói, việc duy nhất y có thể báo đáp cho cha ruột của y, là tìm ra Thích Cửu Yêu để tế vong linh của ông, đem xương cốt của y băm nát rồi hỏa thiêu đi mới có thể tan hận. Vì thế, tin tức của Cô Tăng vừa mới lộ ra, y liền không tiếc trở mặt với Hồ Bán Điền."
Một lúc sau mới nghe Cam Khổ Nhi cười nói: "Ngươi nói cha ngươi là Bắc Hải Nhược, ca ca lại là Hải Đông Thanh, đều là cao thủ hiếm có, nhưng ta vẫn không nhận ra công phu của ngươi có gì hay ho cả. Trời tuyết rơi to như thế này, ngươi chẳng phải bị lạnh cóng ngã quay trên tuyết sao, nếu không phải Cam Khổ Nhi ta xuất thủ cứu, chỉ sợ đã sớm thành mỹ nhân băng rồi sao? Thế cho nên, một loạt những gì ngươi vừa mới nói, cái gì tin được, cái gì không tin được đây? Hì hì, ta dám đảm bảo, ngươi tuy lớn hơn ta nhưng nhất định không đánh thắng nổi ta."
Hải San San đã biết thói quen của hắn. Lời xấu lời tốt gì hắn cũng phải bắt bẻ cho bằng được, thế nên nàng cũng không giận. Nàng vừa mới nói ra được hết những tâm sự bí ẩn tích tụ trong lòng nhiều năm nay, tâm lý nhất thời rất thoải mái, đã coi Cam Khổ Nhi thực sự là một hảo bằng hữu. Nàng mỉm cười nói: "Công phu Bắc Hải của bọn ta không thích hợp cho nữ nhân luyện. Môn phái Bắc Hải vốn có rất ít nữ nhân tập võ. Huống chi, trong nhà cao thủ rất nhiều, ta vì sao còn phải tập võ? Ta lười lắm."
Nàng ngập ngừng: "Có điều, ta rất muốn luyện thành công phu mà vị cao nhân nọ chỉ điểm cho, cải tiến công phu của Bắc Hải môn. Đến khi đó, ngươi chắc chắn không thắng được ta nữa."
Cam Khổ Nhi rất ngạc nhiên. Nên biết công phu Bắc Hải môn ở trong giang hồ đã gần như trở thành một huyền thoại hoàn mỹ, còn có ai dám vọng tưởng cải tiến chứ? Hắn hỏi: "Công phu đó là gì vậy? Cải tiến xong rồi có tốt hơn so với trước kia không?"
Hải San San cười: "Cải tiến xong rồi, tuy không dám nói là sẽ tốt hơn so với trước, nhưng người nọ nói: công phu Bắc Hải môn, mấy thuật như Tuyết Phách, Băng Phong nguyên chỉ thích hợp cho những thể chất liệt dương tu luyện, chỉ có khí chất dương cương trong cơ thể bọn họ mới có thể khắc chế được cái lạnh thấu xương, vì vậy mà nữ nhân luyện thế nào cũng không bằng nam nhân. Sau khi được y cải tiến, ít nhất sẽ thích hợp cho cả nam và nữ tu luyện, bất luận là cơ thể liệt dương hay không."
Nói đến đây, nàng liếc nhìn Cam Khổ Nhi: "Môn công phu này, sau khi được y cải tiến, có chút đạo lý giống như thuật số tự nhiên. Cái này ta cũng không rõ lắm. Ta chỉ hỏi ngươi nhé, nếu như một môn phái có ba nghìn chín trăm chín mươi cao thủ, để tìm ra một người đệ nhất, cứ hai người thành một tổ tỉ thí với nhau, thắng thì được nâng lên một cấp, bại thì bị loại, vậy cần ít nhất bao nhiêu trận đấu thì mới quyết định được ai là đệ nhất?"
Cam Khổ Nhi ngẩn người, nhất thời chỉ thấy một mớ bòng bong, rất khó đáp. Nhưng hắn quả thật thông minh, chỉ cần nghĩ nhanh vài lượt, cười vang đáp: "Cái đó không khó, tất nhiên phải trải qua ba nghìn chín trăm tám mươi chín trận rồi."
Hải San San như không ngờ được hắn lại đáp nhanh như thế, bất giác hỏi giọng nghi hoặc: "Đó là một câu đố mà người nọ hỏi ta, ta phải tính rất lâu mới tính ra, vì sao ngươi nhoáng một cái đã tìm ra?"
Cam Khổ Nhi cười: "Ngươi ngốc quá. Nghĩ mà xem, mỗi một người bị loại đều phải trải qua một trận đấu phải không nào? Để sau cùng còn lại đúng một người trong ba nghìn chín trăm chín mươi người, tất nhiên cần phải đấu ba nghìn chín trăm tám mươi chín trận để loại đi ba nghìn chín trăm tám mươi chín người, người còn lại chính là đệ nhất nhân trong môn phái."
Ánh mắt Hải San San rực sáng, không kìm được hỏi tiếp: "Vậy ta lại hỏi ngươi một câu đố này. Có hai hộp đựng quân cờ vây, không biết bên trong mỗi hộp có bao nhiêu quân cờ, quân trắng quân đen lẫn lộn, ngươi nhìn không rõ. Chỉ biết số quân cờ đen trong một hộp nhiều hơn số quân cờ trắng trong hộp kia là mười quân. Bảo ngươi nhắm mắt, lấy quân cờ trong một hộp bỏ vào hộp kia, vậy phải làm như thế nào để số quân đen trong hộp này bằng số quân trắng trong hộp kia?"
Cam Khổ Nhi chớp chớp mắt, thoáng nghĩ trong đầu, đáp nhanh: "Chỉ cần ngươi từ trong hộp có nhiều quân đen đó tùy tiện bốc ra mười quân bỏ vào hộp kia, đảm bảo chắc chắn số quân đen còn lại trong hộp đó sẽ bằng số quân trắng trong hộp kia."
Hải San San kinh ngạc nhìn hắn, lặng đi một lúc rồi chợt vỗ tay: "Đúng thế, ngươi quả là trời sinh tinh thông đạo lý "San Phồn Tựu Giản" (Chú thích của dịch giả: Đại ý là dùng những gì cô đọng, tinh túy nhất để lột tả một vấn đề). Ta suy nghĩ đã lâu lắm rồi vẫn không ra đáp án, chẳng trách ta luyện đi luyện lại "San Phồn Tựu Giản Kiếm" mãi mà vẫn không đúng. Ngươi giúp ta giải đáp được không, ngươi chắc chắn sẽ làm được."
Đáy mắt nàng sáng bừng, lấp lánh niềm tin. Cam Khổ Nhi đang ngơ ngác, lại thấy Hải San San rút từ trong đống lửa ra một cành cây mảnh và dài, vốn vừa mới được cho thêm vào đống lửa nên ở ngọn còn đọng chút tàn lửa. Hải San San cười: "Bộ kiếm pháp "San Phồn Tựu Giản" tổng cộng có mười bảy chiêu. Nhưng khi chuyển từ chiêu thứ mười bảy về lại chiêu thứ nhất, ta không sao hiểu được phải làm thế nào để cho được liền lạc kín kẽ. Ngươi thông minh như thế, hãy giúp ta tính toán đi."
Tiếp đó nàng mỉm cười nhẩm đọc: "Dương khởi vu nhất, song phân hà vật? Tam tài định biến, tứ tượng yên xử? Ngư long ẩm thủy, vĩ tàng vu lục..."
Miệng lẩm nhẩm niệm đọc, cành cây trong tay được nàng coi như trường kiếm, nhẹ nhàng vung vẩy diễn luyện một bài kiếm. Bên trong động ánh lửa ấm áp, bên ngoài động gió bấc lạnh căm. Cam Khổ Nhi mới đầu không thèm để ý, chỉ nhìn sơ qua ba bốn chiêu kiếm đầu tiên. Hắn tuy không thể coi là cao thủ, nhưng từ bé đã tai nghe mắt thấy nhiều. Không tính đến ông ngoại của hắn, chỉ cần tính đến các cao thủ bên cạnh ông ta cũng đã nhiều vô số. Thêm vào đó, hắn theo chân Yến Hàm Mai sống trong Yến phủ đã lâu, có thể nói đã được nhìn qua rất nhiều các loại chiêu pháp, lộ số của các môn phái. Hắn giống như một đứa trẻ con cháu nhà giàu, bên cạnh có quá nhiều kỳ trân dị bảo, thành ra không quá coi trọng những võ công mà người trong giang hồ đến trong mơ cũng vẫn còn mong có được. Thế nhưng kiếm pháp này lại được một thiếu nữ xinh đẹp mỹ miều múa lên, khiến cho hắn không thể không chú mắt liếc nhìn, sau vài lần liếc bất giác đã bị cuốn hút vào thế kiếm. Chỉ thấy kiếm chiêu trong tay Hải San San cực kỳ đơn giản, nhưng trong thô có tinh, tưởng sơ hốt mà lại nghiêm mật, đằng sau vẻ ngoài bình đạm dường như ẩn chứa vô số biến hóa. Phong cách này cực kỳ hợp với tính cách Cam Khổ Nhi khiến hắn bất giác bị đắm chìm trong thế kiếm.
Kiếm chiêu này không giống như kiếm pháp thông thường. Kiếm pháp phổ thông thì càng xuất chiêu càng nhanh, nhưng kiếm chiêu trong tay Hải San San lại hờ hững, miên man, như hữu ý, lại như vô tình, cực kỳ tự nhiên. Về căn bản tuy vẫn là khí thế lẫm liệt san băng xẻ tuyết, hô mưa gọi gió của Băng Cung, thế nhưng rõ ràng lại như đã hoàn toàn biến đổi.

Hải San San tuy là một thiếu nữ, nhưng vì lớn lên ở một nơi chỉ toàn là băng tuyết nên đã tạo cho nàng một tính cách rất thanh khiết và khoáng đạt. Tuy nàng chỉ dùng một cành cây không hề sắc nhọn, nhưng mấy chiêu nàng thi triển quả thật tinh túy đến kỳ diệu. Tư thế, phong thái không khỏi khiến người liên tưởng đến điệu vũ của tiên nữ trên cung Quảng Hàn. Giống như: "Núi Cô Xạ xa xăm, có thần nhân ở đó, làn da như xử nữ, dung nhan tựa tuyết băng." (Chú thích của dịch giả: ở đây, tác giả mượn một điển tích trong Sách "Trang Tử - Tiêu Diêu Du" để miêu tả Hải San San. Nguyên văn là: "Miểu Cô Xạ chi sơn, hữu thần nhân cư yên, cơ phu nhược băng tuyết, xước ước nhược xử nử" (Trên núi Cô Xạ xa xôi, có thần nhân sống, làn da như băng tuyết, yểu điệu như xử nữ). "Cô Xạ" là tên núi; "thần nhân" là người đắc đạo. Câu này ban đầu dùng để chỉ chân nhân trên đỉnh Cô Xạ, sau này dùng làm hình ảnh ẩn dụ chỉ người con gái xinh đẹp. Sách"Cảnh Thế Thông Ngôn", quyển 35 của Phùng Mộng Long đời Minh nói câu đó dùng để ví Quảng Hàn tiên tử).
Cam Khổ Nhi nhìn qua vài chiêu đã lĩnh hội được diệu dụng ẩn chứa bên trong chiêu thức của nàng. Nhân vì bộ kiếm pháp này là do Hải San San được biệt truyền, nên nàng không sợ vi phạm cấm kỵ của môn phái, đồng thời cũng muốn Cam Khổ Nhi giúp đỡ giải quyết vướng mắc, thế nên không hề cố kỵ, vừa múa kiếm vừa đọc to khẩu quyết. Cứ thế được một lúc, Cam Khổ Nhi vốn thông tuệ nên đã thu hoạch được không ít lợi ích. Hắn cũng có thể coi là đã tập võ từ bé, có điều bao nhiêu là đạo lý thốt ra từ miệng của ông ngoại, từ miệng của Tiểu Yến nhi đều quá rối rắm phức tạp đối với hắn. Hắn xưa nay vốn thiếu kiên nhẫn, may thay lộ số của bộ kiếm pháp này lại rất hợp với hắn, thế nên vừa nhìn qua là không thể quên được. Hắn xem đến lúc mê mẩn, không kìm được vỗ đùi kêu lên: "Hay!"
Hắn khen là khen kiếm pháp chứ không phải khen Hải San San, nhưng Hải San San nghe xong vẫn rất cao hứng. Nàng đã thi triển xong chiêu thứ mười bảy, tiếp đó quay trở lại chiêu thứ nhất, quả nhiên không được thuận tay. Đến khi nàng diễn lại bộ kiếm pháp lần thứ hai, Cam Khổ Nhi không còn chú ý đến chiêu thức trên tay nàng nữa mà chăm chú nhìn cước bộ của nàng. Hắn nhận ra nàng tiến một, lùi hai, trái ba, phải bốn, giống như theo một quy luật nào đó. Bộ pháp này nửa đơn giản nửa phức tạp, thế nhưng toàn bộ thuật khắc địch bảo mạng lại nằm trong mấy bước đi đó. Cam Khổ Nhi như đã phát giác ra điều gì, đưa tay gãi gãi đầu, mãi một lúc vẫn chưa lý giải được. Hải San San vốn đã diễn xong hai lượt bộ kiếm pháp, đang định dừng tay, Cam Khổ Nhi lại kêu lên: "Đừng dừng lại, cứ tiếp tục."
Hải San San nghe lời tiếp tục luyện. Cam Khổ Nhi đột nhiên đưa tay gõ trán, đứng dậy bắt chước nàng bước theo mấy bước, buột miệng "ơ" lên một tiếng. Sau đó như vẫn chưa tin hẳn, lại bước thêm mấy bước, rồi chợt như đã hiểu ra điều gì: bộ pháp của Hải San San chẳng phải rất giống với Khích Trung Câu bộ pháp mà từ nhỏ hắn đã được ông ngoại truyền cho sao? Chỉ là bộ pháp này không có những biến hóa thần kỳ như Khích Trung Câu. Thế nhưng, tuy đơn giản, lại như đã được rút tỉa từ những gì tinh hoa nhất. Bao nhiêu đạo lý mà trước nay Cam Khổ Nhi không thể nào hiểu được, dưới đạo lý "San phồn tựu giản" này thoáng chốc đều được đả thông. Hắn buột miệng kêu: "Thì ra là vậy. Nếu như ta hiểu ra sớm hơn, đừng nói là Đổng Bán Phiêu, dù cho là lão già mù họ Cung cũng làm sao có thể bắt được ta!"
Lúc hắn đụng độ với Đổng Bán Phiêu vốn chỉ có ý đùa giỡn, bằng không Đổng Bán Phiêu khó mà bắt được hắn. Nhưng khi Cung Trường Xuân xuất thủ thì lại khác. Công phu mà Cam Khổ Nhi thích nhất từ trước đến giờ chính là Khích Trung Câu. Vì thế, sau khi đã thi thố bộ pháp đó mà vẫn bị Cung Trường Xuân tóm được, trong lòng hắn vẫn coi đó là một mối nhục to lớn, không thể quên đi được, đồng thời cũng phát hiện ra bản thân hắn vẫn chưa luyện đến nơi đến chốn, làm lãng phí tinh hoa của bộ pháp đó. Lúc này hắn đột nhiên ngộ ra, vung tay chộp tới. Hắn bước chân trái lên một bước, chân phải lại bước xéo về mé tả, tay sử chiêu tiểu cầm nã "Lạc Chi Chiết Ma", khẽ chộp một cái đã đoạt được cành cây trong tay Hải San San. Hải San San ngẩn người, buột miệng "úy" lên một tiếng. Tuy rằng nàng không phòng bị, nhưng cũng không tưởng nổi lại bị Cam Khổ Nhi đoạt mất "kiếm" một cách dễ dàng như thế. Cam Khổ Nhi cười nói: "Xem cho kỹ này."
Nói xong, hắn cao giọng niệm: "Dương khởi vu nhất, song phân hà vật? Tam tài định biến, tứ tượng yên xử? Ngư long ẩm thủy, vĩ tàng vu lục..." Những câu hắn đang niệm chính là khẩu quyết mà mới rồi Hải San San vừa niệm. Hắn là người thông minh, bao nhiêu chi tiết rườm rà, phối hợp tương hỗ giữa các chiêu thức, mà trong nhất thời hắn không hiểu rõ, đều bị hắn gạn lọc, chỉ giữ lại cốt lõi. Thế nên hắn xuất thủ rất nhanh, bóng "kiếm" dày đặc cả một vùng khiến người bên cạnh không phân biệt rõ được kiếm chiêu. Trong chớp mắt hắn đã thi triển đến chiêu thứ mười bảy. Chỉ nghe hắn quát: "Xem cho kỹ!"
Sau khi thi triển xong chiêu thứ mười bảy, mũi nhọn của cành cây đang hướng ra ngoài, vốn rất khó có thể quay trở lại chiêu đầu tiên. Thân hình hắn đột nhiên lộn nhào một cái, cành cây trong tay vẫn bất động nhưng người thì đã lộn đến nơi mũi "kiếm" chỉ tới. Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra rất nhanh. Hữu thủ của hắn khẽ rung, nghiễm nhiên đã vào khởi thức của chiêu thứ nhất. Hắn nói: "Muốn biến được chiêu này phải ghi nhớ hai chữ "ôm ấp"!"
Nói xong, hắn không tiếp tục giảng giải mà toàn thần đắm chìm trong kiếm pháp. Hắn xuất chiêu rất nhanh, không vụng về ấu trĩ giống như Hải San San theo kiểu "Hàm Đan học bộ" (Chú thích của dịch giả:Thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở thành đi đứng lạch bạch buồn cười. Câu "Hàm Đan học bộ" ngụ ý chớ nên đua đòi rởm), mà chỉ tập trung lĩnh hội kiếm ý. Hắn lại luyện tiếp một lượt bộ kiếm pháp, thoáng cái đã đến chiêu thứ mười bảy. Lần này hắn không chuyển lại chiêu thứ nhất, mà bắt đầu thi triển từ chiêu thứ mười sáu ngược trở lại, khiến cho Hải San San bên cạnh đó chỉ biết trợn mắt há mồm đứng nhìn. Tuy trình độ kiếm thuật của nàng có hạn, nhưng suy cho cùng vẫn có con mắt tinh tường, vừa nhìn qua là đã biết Cam Khổ Nhi xuất chiêu vô cùng tinh diệu. Lúc này Cam Khổ Nhi đã luyện kiếm đến lúc cao hứng, sau khi luyện ngược xong một lượt các chiêu kiếm, vẫn không dừng tay mà lại tùy tiện xuất ra một chiêu. Mười bảy chiêu kiếm bị hắn tách rời ra, tùy ý kết hợp với nhau. Hắn đã không còn luyện kiếm chiêu nữa mà là muốn nghiên cứu thuật "San Phồn Tựu Giản". Thân pháp hắn nhẹ nhàng, lần xuất chiêu này quả đúng như thần long cuộn mình, giống như một dải lụa mềm mại, uốn lượn tùy ý, ngay Hải San San cũng không biết được hắn sẽ dùng chiêu gì tiếp theo, hoàn toàn do hắn tùy tâm tùy ý xuất chiêu.
Trong đời Cam Khổ Nhi, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn đắm chìm trong võ học như thế. Hắn tiếp tục luyện chừng nửa giờ mới dừng lại, trên trán chỉ toát một chút mồ hôi, cười nói với Hải San San: "Ngươi hiểu rồi chứ?"
Hải San San nửa hiểu nửa không, gật gật đầu, lát sau mới cười nói: "Ngươi đã cướp mất bảo bối của ta! Ta ngộ ra được bao nhiêu, ngươi hình như còn ngộ ra được nhiều hơn ta?"
Cam Khổ Nhi rất ít khi cảm thấy bội phục một ai đó, lúc này từ trong đáy lòng hắn nổi lên chút kính ý đối với vị cao thủ đã chỉ điểm cho Hải San San. Hắn cười nói: "Ta như thế này đâu dám nói đến chữ "ngộ" chứ. Ta chỉ múa may đẹp mắt mà thôi, còn những vi diệu ẩn trong chiêu pháp, tư thế, ta sợ phải nghiên cứu ba, bốn tháng nữa cũng còn chưa hiểu thấu."
Hải San San nhớ đến lời người nọ nói với nàng: "Tư chất của ngươi không tệ, bộ kiếm pháp này, ngươi khổ luyện thêm ba năm nữa thì có thể gần như hoàn thành. Sau đó, dù cho có cao thủ nhất lưu ức hiếp ngươi, ngươi cũng có thể dùng nó dọa y một phen." Giờ nghe trong ngữ ý của Cam Khổ Nhi, dường như vài tháng nữa là hắn sẽ tham ngộ xong, trong lòng nàng bất giác cảm thấy vừa hơi đố kỵ lại vừa có chút ngưỡng mộ. Nàng cười nói: "Được rồi, ngươi thông minh, được chưa nào?"
Cam Khổ Nhi truy hỏi: "Rốt cuộc là ai đã giúp ngươi cải tiến bộ kiếm pháp này? Ngay đến mối liên hệ giữa bộ pháp và nội tức cũng cải tiến luôn cho ngươi, y quả thật... là một cao thủ. Y tên là gì?"
Hải San San từ trong mớ suy tư hỗn độn bừng tỉnh lại. Vẻ mặt nàng sau khi nghe câu hỏi của Cam Khổ Nhi rất kỳ lạ, một vẻ mặt trống rỗng. Nàng lẩm bẩm đáp: "Y? Y chính là hòa thượng ta đã nói qua với ngươi, cũng là người mà ca ca của ta một mực muốn truy sát, vì vậy mà đã không tiếc tiến vào Liêu Đông, đấu với Hồ Bán Điền, "Cô Tăng" Thích Cửu Yêu!"
Cam Khổ Nhi biến sắc: "Là y?"
« Cô Tăng » Thích Cửu Yêu! Sao lại là y? Rốt cuộc y là ai? Vì sao một câu khẩu quyết "Thổ, phản kỳ trạch; Thủy, quy kỳ hác; Côn trùng, vật tố; Thảo mộc, quy kỳ trạch" lại có thể xới tung mảnh đất Liêu Đông lên như thế? Vì sao Thiết Khoán Song Sứ cũng vì y mà tái xuất, bọn họ muốn giải oan án gì của Cô Tăng? Vì sao Hải Đông Thanh lại tìm y báo thù? Với lại... Vì sao từ khi còn rất nhỏ hắn đã nghe Ỷ Lan tỷ tỷ trộm nói với hắn: "Ngươi muốn tìm được mẹ, chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là trước hết phải tìm được Cô Tăng Thích Cửu Yêu..." ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận