Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt)

Hứa Biên đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi, ngắm nhìn trong gương xem xét còn điểm nào thiếu sót không, cư nhiên lại để ý đến gương mặt của mình, như thế nào lại cảm thấy chính mình già dặn thế này, có phải hay không nên đến thời điểm nghỉ hưu rồi đi.

- Hứa Biên.

Còn đang suy nghĩ lung tung, phía sau đột nhiên có bàn tay ôm lấy thắt lưng mình, Hứa Biên đưa mắt nhìn Từ Nhược Thiên trong gương, trầm mặc một lúc rồi lên tiếng.

- Từ Nhược Thiên.

- Ân? - Từ Nhược Thiên đặt cằm lên bả vai anh, vui vẻ nói.

- Cậu nói xem, tôi có điểm gì lại khiến cậu yêu tôi nhiều như vậy, gương mặt? - Hứa Biên cũng không hiểu sao lại hỏi người kia như vậy, chẳng qua là thuận miệng nói, vốn dĩ, anh từ lâu cũng thắc mắc lý do vì sao cậu yêu anh đi.

- Hmm... Em thích con người của anh, anh vừa dịu dàng, vừa tốt bụng, tài giỏi, và còn, anh tuấn nữa a.

- Gì chứ? Tôi dịu dàng?

- Phải a. Lúc bệnh em tái phát, anh đã uy em uống thuốc, còn đưa em tới bệnh viện, hôm nay em ngã bệnh, anh cũng chăm sóc cho em đấy thôi, không phải sao? - Từ Nhược Thiên nhún vai cười tít mắt, nhẹ nhàng hôn lên má Hứa Biên.

- Được rồi, cũng không còn sớm, đi thôi. - Hứa Biên bật cười thành tiếng, xoay người lại xoa lấy đầu Từ Nhược Thiên, ôm lấy bả vai cậu bước ra ngoài.

Từ Nhược Thiên thoải mái chăm chú nhìn Hứa Biên, liền đưa tay khoác lấy cánh tay anh, ngã đầu vào vai anh hạnh phúc mỉm cười.

Cũng không ngờ địa điểm chính là nhà hàng lần đó anh đã đưa cậu theo, Từ Nhược Thiên liền vui vẻ gọi món ăn, chống hai tay lên bàn mải mê quan sát ngũ quan của người kia.

- Anh còn nhớ năm đó anh dẫn em tới đây ăn bít tết không?

- Tôi? Có chuyện đó sao? - Hứa Biên kinh ngạc một lúc, cau mày hỏi lại cậu.

- Có a. Anh vẫn chưa nhớ ra sao? - Từ Nhược Thiên ủy khuất nhìn anh, trong nháy mắt có điểm tuyệt vọng.


- Thực xin lỗi. - Hứa Biên thở dài, nặng nề trả lời.

- Không sao, cũng không nhất thiết đâu, hiện tại chỉ cần anh ở bên cạnh em đối với em là đủ rồi. - Nói xong liền đặt tay trên bàn, ngoắc ngoắc ngón tay ý muốn nói anh đưa tay cho cậu.

Hứa Biên nhíu mày khó hiểu, không hiểu cậu muốn làm gì, nhưng vẫn là thuận theo đưa tay ra. Từ Nhược Thiên hớn hở cầm lấy bàn tay anh, từ trong túi áo lấy ra chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của anh.

- Ngày đó anh không có mặt ở lễ cưới, cho nên em không có cơ hội đeo nó cho anh. Thế nào, đẹp chứ?

Hứa Biên ngây ngốc nhìn bàn tay mình, xoa xoa chiếc nhẫn trong tay, rũ mi mắt xuống.

- Từ Nhược Thiên, cậu... không giận tôi sao?

- Giận? Giận chuyện gì? - Cậu tròn mắt nhìn anh, biểu tình khó hiểu, còn nghĩ rằng có phải hay không anh không thích chiếc nhẫn kia đi.- Ngày tôi không có mặt ở buổi lễ, cậu chẳng nhẽ... - Hứa Biên chính là đang mở miệng giải thích, cư nhiên ngay lúc này thân ảnh quen thuộc của người kia xuất hiện trước mắt, liền mở lớn hai mắt đầy kinh ngạc.

- Tiểu Tinh.

- Ba ba, thật tốt quá, không ngờ lại gặp hai người ở đây. - Thiếu niên tay trong tay một nam nhân cao lớn, nhìn thấy phụ thân liền hạnh phúc mỉm cười.

- Tiểu Tinh, em như thế nào lại tới đây, đi cùng bạn sao? - Từ Nhược Thiên phấn khởi nhìn thiếu niên xinh đẹp kia, lại để ý bên cạnh y còn có một nam nhân lạ mặt vô cùng anh tuấn, liền cười tà nháy mắt với y.

- A, anh ấy... - Hứa Tinh cư nhiên đỏ mặt ngẩng đầu nhìn nam nhân, còn chưa kịp trả lời đã bị hắn đột ngột mở miệng.

- Tôi là bạn trai của em ấy, Gia Trình.

Hứa Biên nghe đến đây chỉ có trầm mặc một chỗ, tâm tình không được tốt lắm, ngược lại Từ Nhược Thiên một phen làm cho kinh ngạc, lập tức nhiệt tình đứng dậy, kéo ghế bước sang chỗ Hứa Biên.

- Tiện thể có hai đứa ở đây, không bằng ngồi cùng nhau cho vui.

- Vậy, Tiểu Tinh không khách sáo.


Hứa Biên cư nhiên bị hành động kia của Từ Nhược Thiên khiến cho bực dọc, lại để ý thấy thiếu niên mãi chăm chú nhìn mình, liền miễn cưỡng nở nụ cười, quan tâm hỏi han.

- Dạo này hai đứa thế nào rồi?

- Cũng tốt, anh Trình cũng tìm được công việc ổn định rồi ạ. - Hứa Tinh ngại ngùng nhìn hai người, nhỏ giọng nói.

- Vậy sao? Việc học của con vẫn tốt?

- Dạ vâng. Ba ba không cần lo.

Hứa Tinh nhìn Từ Nhược Thiên và Hứa Biên, trong đầu liền nhớ ra buổi lễ cưới ngày hôm đó, cũng không dám nhắc đến, sợ rằng cậu sẽ lại buồn, điều muốn nói lập tức nuốt vào bụng, mỉm cười hướng cậu nói.

- Anh Thiên, em nghe nói hai người sắp tổ chức lại lễ cưới, có phải không?

- Đúng a, lần này ông của anh sẽ có mặt, hai đứa nhớ tới nha. Lần trước thực xin lỗi mọi người.... - Từ Nhược Thiên kì thực cũng không quan trọng vấn đề trước đó nữa, hiện tại chỉ cần Hứa Biên đang ở cạnh cậu, như vậy đối với cậu đã tốt rồi.

- Không sao không sao, Tiểu Tinh chỉ cần hai người hạnh phúc là được rồi.

Từ Nhược Thiên vừa nghe thiếu niên dứt lời, liền hạnh phúc quay sang nhìn Hứa Biên, thuận tay khoác lấy cánh tay anh, cười tủm tỉm nói.

- Cảm ơn em.

Hứa Biên một bên lén lút hừ lạnh, nhìn sang phía Hứa Tinh đang cười nói cùng Gia Trình, thâm tâm lại luôn nhắc nhở chính mình không được làm bậy, hiện tại không phải anh đang cố gắng quên đi tình cảm với y sao, như thế nào hôm nay lại gặp y ngay lúc này chứ, còn trong tình trạng bốn người ngồi cùng bàn đi.

- Ba ba... ba ba. - Phát hiện Hứa Biên từ nãy đến giờ đang chăm chú nhìn mình, Hứa Tinh ngơ ngác gọi anh.


- Ân? - Ba ba làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?

- Không sao. Hai đứa ăn gì để ba ba gọi món luôn. - Hứa Biên khôi phục lại tinh thần, gượng cười nói.

- Bít tết như hai người được rồi. - Gia Trình tiện thể lên tiếng.

- Hảo.

Hứa Biên theo bản năng đẩy nhẹ tay Từ Nhược Thiên ra, kêu phục vụ tới gọi món. Cư nhiên bị anh đột ngột buông tay mình ra, cậu có chút kinh ngạc, sau đó để ý còn có Hứa Tinh và Gia Trình bên cạnh, cũng chỉ cười cười cho qua, tiếp tục hăng hái trò chuyện với thiếu niên.

- Tiểu Tinh cũng sắp vào Đại Học rồi có phải không? Dự định sẽ thi vào trường nào đây?

- Tiểu Tinh dự định thi cả hai ngành Y và Quản lý, bất quá... - Còn chưa kịp nói xong, Gia Trình đã ngắt lời y.

- Em tuyệt đối phải theo ngành Quản lý, không phải đã hứa với anh sẽ làm việc cùng anh sao?

- Tiểu Tinh... chỉ nói vậy thôi, Tiểu Tinh vẫn bên cạnh anh Trình mà. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Từ Nhược Thiên bị tình cảnh trước mắt không khỏi nổi lòng ganh tị, liền bật cười thành tiếng.

- Ai nha, cậu thực biết cách giữ người yêu nga, anh ganh tị với hai đứa đó a.

- Không... không phải anh và ba ba cũng như vậy sao? - Hứa Tinh thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Từ Nhược Thiên đưa tay khoác lấy cánh tay Hứa Biên, biểu tình nể phục hướng anh vui vẻ nói.

- Ha ha, phải a. Hứa Biên, anh xem, chúng nó còn trẻ mà đã lãng mạn như vậy rồi...

Chính là còn chưa kịp dứt lời, Hứa Biên đột nhiên đứng phắt dậy, cả gương mặt tối sầm, không nói lời nào đã hùng hổ bước vào phòng vệ sinh.

Cả Hứa Tinh và Từ Nhược Thiên đều ngây ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu nhất thời cắn chặt răng, trong đầu tự hỏi không biết mình đã làm chuyện gì sai rồi đi.

- Để Tiểu Tinh xem ba ba thế nào? - Hứa Tinh vội vã đứng dậy, bộ dạng ăn năn nhìn Từ Nhược Thiên, lập tức chạy đi.


Từ Nhược Thiên vẫn là chết lặng tại chỗ, sau nhớ tới còn có Gia Trình bên cạnh, liền hướng hắn cười cười.

- Thực ngại quá, làm hai người khó xử rồi.

Gia Trình trầm mặc nhìn Từ Nhược Thiên một lúc, rốt cuộc mới thở dài mở miệng.

- Anh không cần miễn cưỡng như vậy đâu.

- Hả? - Cậu không hiểu ý tứ của hắn, ngây ngốc nhìn hắn.

- Lần đó ở lễ cưới chú Biên vốn dĩ không đến là vì Tiểu Tinh, em ấy phải nhập viện.

- Chuyện đó tôi có biết. - Từ Nhược Thiên gượng gạo mỉm cười, ủ rũ thở dài.

- Vậy anh làm thế nào vẫn thản nhiên vui vẻ như vậy? - Gia Trình cau mày nhìn cậu, thanh âm trầm thấp hỏi.

- Không phải, vốn dĩ chuyện gia đình vẫn là quan trọng hơn mà. Hứa Biên cũng đã nói với tôi sẽ tổ chức lại lễ cưới rồi, tôi cũng không để ý nhiều. - Từ Nhược Thiên cười ha hả xua tay, sau cùng vẫn là đưa tay chống lên cằm, chán nản gắp miếng bít tết to tướng cho vào miệng, nhai ngấu nghiến.

- Hắc... anh có điểm rất giống Tiểu Tinh nhà tôi, bất quá, so với em ấy kiên cường hơn nhiều. - Gia Trình bị bộ dạng kia của cậu làm cho bật cười, chẳng trách một người khó tính như Hứa Biên lại có thể cưới cậu đi.

- Thôi đi, tôi biết cậu đang muốn làm tôi vui mà. - Từ Nhược Thiên bĩu bĩu môi, hướng Gia Trình mỉm cười, lại ngắm nghía nhìn xung quanh xem xét, hớn hở ngồi bật dậy nhiệt tình hỏi.

- Phải rồi, kể cho tôi nghe chuyện tình cảm của cậu và Tiểu Tinh đi, tôi rất tò mò a.

- Không thích. - Gia Trình thẳng thắn tuyên bố.

- Gì chứ? Cậu a, hmm... rất lạnh lùng, làm thế nào có thể câu dẫn được một đứa trẻ đáng yêu như Tiểu Tinh chứ, có lẽ nào, cậu rất hay bắt nạt em ấy? - Từ Nhược Thiên một bên quan sát Gia Trình, đưa tay lên cằm nghiêm túc xem xét, cười khẩy nói.

- Anh biết rồi còn tò mò làm gì? - Ha ha, vậy là tôi đoán đúng đi. - Từ Nhược Thiên một bên cười ha hả, cư nhiên khiến Gia Trình cũng bất mãn lắc đầu, thuận theo cậu mỉm cười.

Cư nhiên chính là tình cảnh kia đập thẳng vào mắt Hứa Biên, không tự giác cảm thấy lồng ngực chính mình thập phần khó chịu, Từ Nhược Thiên, thì ra ngoài anh ra cậu cũng có thể cười vui vẻ với người khác như vậy.

HẾT CHƯƠNG 23


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận