Chỉ Là Bạn Giường Đừng Nhầm Lẫn


Khi hai người cùng đặt chân lên núi đã là chuyện của một tháng sau.
Lục Dương và Trương Mẫn Nhi, mỗi người đều mang theo ba lô du lịch khoác trên vai.
Lục Dương nhìn Trương Mẫn Nhi vừa đi vừa thở hổn hển, tốt bụng kéo ba lô của cô sang phía mình, “Đưa đây tôi phụ cho.”
Trương Mẫn Nhi khẽ liếc hắn, giọng nói có chút không vui, “Không sao, tôi nào có yếu đuối đến thế?”
Lục Dương tưởng mình lại chạm vào lòng tự ái của cô, lúng túng gãi đầu giải thích, “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là tôi thấy cô có vẻ mệt nên mới ngỏ ý muốn giúp.”
Khóe môi Trương Mẫn Nhi giật giật, “Cái này thì có gì nặng nhọc chứ?”
Cuối cùng trời đã ngả về chiều, Theo dự định của Lục Dương, bọn họ bắt đầu leo núi từ tờ mờ sáng, đến nay đã đi được kha khá, vừa vặn trước mặt là khách sạn nhỏ được hắn đặt từ một tháng trước.
Quang cảnh dọc theo hai bên đường cây cối um tùm, ven đường còn có thể thưởng thức một vài kiến trúc xưa cũ.

Cả hai leo núi suốt một ngày trời cũng không chán, bởi bọn họ tán dóc cả đường, nội dung nói chuyện cũng ngày càng phong phú.
Sau đó, cả hai ghé tạm một quán ăn để ăn tối, rồi mới đi tới khách sạn tìm phòng đã đặt.
Khi mở cửa bước vào phòng, Lục Dương không kiềm chế được chửi thề một câu, “Má nó!”

Khó trách lý do hắn chửi thề, đổi là cô, cô cũng cảm thấy muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Rõ ràng là đặt phòng hai giường, thế mà lại là phòng đơn một giường.

Bày biện nội thất cũng cực kỳ sơ sài, chỉ có một tủ quần áo nhỏ, một cái bàn với hai cái ghế ngồi và một phòng vệ sinh nhỏ như cái lỗ mũi.

Ngoài những thứ đó ra thì không còn gì khác.
Lục Dương vừa tức giận vừa xấu hổ, vội giải thích, “Xin lỗi, rõ ràng một tháng trước lúc tôi đặt, họ để ảnh đẹp lắm, ai ngờ hiện thực lại…”
Trướng Mẫn Nhi cũng không trách hắn, chỉ bất đắc dĩ nhún vai, “Không sao, cũng không phải lỗi của anh.

Dù sao chúng ta cũng đã đặt rồi, bây giờ mà trả phòng có lẽ tối nay phải ngủ ngoài trời mất.”
Lục Dương cảm thấy lời cô nói thật đúng, đành thở dài gật đầu, “Chịu thôi vậy.”
Lục Dương đặt mình nằm xuống giường, cảm giác vừa bất tiện vừa khó chịu cực kỳ.

Hắn sinh ra vốn to con hơn người khác, vóc người to lớn lại cường tráng như một con gấu bự, vì vậy đối với cái giường vừa nhỏ, vừa ọp ẹp này căn bản không phù hợp với hắn.

Ngay cả chân còn không thể duỗi thẳng, quay qua quay lại vừa trở mình một cái đã xém té xuống nền đất.
Trương Mẫn Nhi nằm cạnh hắn, dù đối lưng nhưng chỉ cần nghe thấy âm thanh cọt kẹt phát ra sau lưng, liền biết rõ Lục Dương đang khó chịu chỉnh tư thế liên tục.

Cô cũng không nói gì, chỉ âm thầm khẽ nhích người qua một chút để hắn ngủ thoải mái hơn.
Lục Dương bên kia biết mình gây ồn ào, gãi đầu giải thích, “Xin lỗi, tư thế ngủ của tôi không được tốt lắm.”
“Không sao đâu.” Trương Mẫn Nhi trong bóng tối nhắm tịt mắt, giọng nói nhẹ nhàng vang lên, “Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm nữa.”
Sau đó, bầu không khí bỗng chốc im lặng, nhưng cả hai đều không ngủ được.


Trương Mẫn Nhi cảm nhận được hơi thở nóng ấm ngày càng dồn dập của Lục Dương phun vào cổ.

Cô muốn đổi tư thế, khẽ cử động, không ngờ mông của cô lại chạm phải chỗ đó của hắn.
Cũng chính tại thời khắc này, Trương Mẫn Nhi liền phát hiện Lục Dương…
Hắn, hắn… Sao hắn đột nhiên lại có phản ứng?
Hai gò má Trương Mẫn Nhi dần nóng lên.

Cô không hề nghĩ tới Lục Dương cư nhiên lại có phản ứng lúc này.
Nghiễm nhiên, Lục Dương nằm bên kia cũng rất lúng túng.

Hắn không ngừng chửi trong lòng bản thân là đồ biến thái không biết xấu hổ, còn chửi thằng em duy nhất của hắn tại sao lại không hiểu chuyện như vậy… Quả thật rất mất mặt!
Đừng có cứng nữa trời ơi!!
Lần đó, Lục Dương còn có thể kiếm cho mình một cái cớ, có thể là do sau khi hoạt động quá lâu, năng lượng tích tụ trong người vẫn chưa xả ra ngoài hết, thế nên… thế nên mới…
Nhưng mà, còn bây giờ thì sao? Hắn phải giải thích làm sao bây giờ?

Lục Dương suy nghĩ muốn nổ não, sau một hồi im lặng, rốt cuộc hắn mới khẽ ho khan một tiếng, sau đó hắng giọng, “Thật ngại quá, thực ra tôi không…”
Trương Mẫn Nhi không để hắn nói hết, chen vào giải vây, “Đừng gấp, tôi không nghĩ gì đâu.

Dù sao đó cũng chỉ là phản ứng sinh lý bình thường mà thôi, tôi nghĩ anh nên đợi một chút…”
Còn hắn nữa, chẳng phải đang yêu mê mệt Hiểu Minh sao? Chẳng lẽ thấy cậu đã lấy chồng, thấy hết cơ hội nên quay sang hứng thú với phụ nữ?
Nói đến đây Trương Mẫn Nhi chợt khựng lại, chết rồi, nam nữ cùng nằm trên một chiếc giường chật chội, hắn lại có phản ứng, bây giờ cô phải làm sao? Chẳng lẽ hắn có hứng thú với cô?
Cái giường gỗ này thực sự quá bé so với vóc người cao lớn của Lục Dương, chứ đừng nói đến việc phải ngủ cùng với một người khác.
Thế nên, mỗi khi Lục Dương hay Trương Mẫn Nhi muốn trở mình, không tránh khỏi việc phải va chạm phải da thịt của đối phương.

Cứ vậy hơn hai mươi phút trôi qua, thứ to lớn của hắn vẫn chưa chịu xìu xuống, có thể nói là càng ngày càng hung hãn.
Trương Mẫn Nhi xoắn xuýt hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm hỏi, “Anh… Bộ anh khó chịu lắm hở?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận