Chỉ Là Bạn Giường Đừng Nhầm Lẫn


Dưới ánh nhìn nóng bỏng của Lục Dương, Trương Mẫn Nhi bất lực đành kéo chén trứng nướng nóng hổi về phía mình.

Vị béo của trứng cùng mayonnaise hòa quyện vào nhau thấm đầy trong khoang miệng, quả thật tài nấu nướng của hắn thật khiến người khác phải nể phục.
Lục Dương kéo ghế ngồi kế bên, lấy tay chống cằm nhìn cô chằm chằm, dịu dàng hỏi, “Ăn được không em?”
Trương Mẫn Nhi không trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi ăn cho đến khi nhìn thấy đáy của chén, rút khăn giấy ra rồi nhẹ nhàng lau miệng, sau đó mới khách sáo nói chuyện với hắn, “Đồ anh nấu tôi cũng đã ăn xong, bây giờ anh có thể rời khỏi đây.”
Lục Dương ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô không chớp mắt, môi mỏng mím chặt, con ngươi đen sắc bén mang theo ý cười.

Hắn ngửa thân ra sau ghế, cùng lúc lấy tay che đi một nửa khuôn mặt, để lộ bả vai run lên từng đợt vì cười quá nhiều, sau đó hắn chồm người về phía cô.
Trương Mẫn Nhi theo phản xạ muốn trốn, nhưng chỉ nghe được tiếng cười khúc khích văng vẳng bên tai, “Miệng em dính vụn thức ăn kìa.”

Cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy gương mặt của Lục Dương ngày một phóng đại.

Đầu lưỡi ướt át nhẹ liếm lên khóe môi, rồi hôn lên bờ môi ngon ngọt của cô, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn trầm ấm, “Giờ thì sạch rồi.”
Đôi môi vẫn còn vương hơi ấm nóng bỏng từ cú lướt nhẹ ban nãy, Trương Mẫn Nhi khẽ ngẩng đầu, ánh mắt trừng trừng không hề đáng sợ, trái lại lộ ra chút thẹn thùng.

Cô tức giận đến nỗi thở không ra hơi, giơ tay định tát vào mặt hắn vì tội biến thái, nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm đến da thịt ấm áp kia thì hắn đã nhanh chóng bóp chặt lấy cổ tay cô.
Con ngươi đen láy mất đi tia sắc bén, ngược lại ánh nhìn trở nên yêu chiều sủng nịch.

Khóe môi khẽ giương lên ý mỉm cười, dường như thật sự xem nhẹ cơn giận đang bùng phát của cô.
Trương Thế Minh không những bị người ta cưỡng hôn, bấy giờ còn bị người ta khống chế không cho cử động, cô giãy giụa muốn thoát khỏi ma trảo của hắn, “Bỏ ra!!”
“Em tỏ vẻ giận dỗi cái gì? Chẳng phải em cũng thích sao?” Ánh mắt Lục Dương dường như nhìn thấu tâm can của cô, “Hay là nói, em đang sợ hãi?”
“Tại sao tôi phải sợ? Lục Dương, anh đừng được nước làm tới, buông tôi ra!” Gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của Trương Mẫn Nhi vì hắn mà trở nên tức giận, cô chợt nhớ về cái đêm triền miên quấn quýt cùng hắn.

Đó cũng chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời cô, là nỗi xấu hổ không cách nào xóa đi được…
Lục Dương không hiểu ý cô, rốt cuộc con người này có bao nhiêu nhân cách, vài bữa dụ dỗ quyến rũ hắn, vài bữa lại xua đuổi hắn, “Tôi được nước lấn tới hồi nào?”
Trương Mẫn Nhi cho rằng một người được lớn lên trong gia đình có địa vị lẫn quyền lực như Lục Dương phải biết đâu là đúng, đâu là sai, đâu là điểm dừng.


Nhưng hắn cứ cắn mãi không buông như vậy, cô phải làm sao đây? Sợ rằng trên thế gian này được mấy người mặt dày như hắn, mặc cho cô luôn đổ tội hắn cưỡng gian mình, hắn không những không cảm thấy xấu hổ, hơn nữa còn muốn được ở bên cạnh cô.
Thấy Trương Mẫn Nhi không nói gì, hai mắt Lục Dương tối sầm, hắn giật mạnh cà vạt trên cổ xuống, trong chớp mặt chộp lấy hai tay cô trói chặt ra sau lưng.

Trương Mẫn Nhi vô cớ bị trói, kịch liệt giãy giụa như gà chọc tiết, tức giận la hét, “Con mẹ nó, Lục Dương! Anh lại điên khùng cái gì?”
Lục Dương chỉ nhếch nhẹ môi chứ không thèm trả lời, hắn cúi thấp người xuống một chút, sau đó bế cô trên tay như công chúa lôi vào phòng ngủ, trực tiếp chốt chặt cửa rồi thẩy cô lên giường.
Trong không gian bóng tối bao trùm lấy căn phòng, duy nhất chỉ nhìn thấy ánh sáng lờ mờ từ ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ rọi vào.
Trương Mẫn Nhi còn chưa kịp thoát khỏi cà vạt siết chặt trên tay đã bị đối phương ghì mạnh xuống giường, hắn lấn tới áp lên người cô, bên tai còn nghe được tiếng thì thầm nho nhỏ nhuốm đầy mùi cầu hoan, “Tôi muốn…”
Từng dòng hồi ức về đêm trên núi ồ ạt tràn về như thủy triều, tình dục nóng bỏng hòa quyện cùng tiếng rên ướt át vang lên, những cú thúc mạnh sướng đến tận mây.

Đây toàn bộ là những ký ức mà cô muốn quên đi, chôn xuống đất để không một ai biết đến.
Trương Mẫn Nhi nhắm chặt mắt, những hồi ức kịch liệt đã không còn xuất hiện nữa, cô như một con cá mắc cạn bị một ngư dân đặt lên thớt chờ ngày chết.
Lục Dương không định làm Trương Mẫn Nhi đêm nay, hắn chỉ muốn dọa cô một chút mà thôi, để cô không còn cái thói nhe nanh múa vuốt trước mặt hắn.


Mặc dù hắn luôn cư xử như một con cún vẫy đuôi, luôn bám theo cô lấy lòng từ khi xảy ra chuyện đêm đó, nhưng dù là dễ tính đến đâu, cũng không thể để cô đè đầu cưỡi cổ, để cô cứ mãi xấu tính với hắn như thế được.
Lục Dương thở dài, xoay người Trương Mẫn Nhi lại, cởi ra từng nút thắt cà vạt trên tay cô, “Tôi đùa với em thôi, đừng tưởng thật.”
Lục Dương cứ dây dưa chọc ghẹo miết không ngừng, khiến Trương Mẫn Nhi bị xoay mòng mệt mỏi không chịu nổi.
Từ khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Vương Thành Luân, cũng là lúc trái tim Trương Mẫn Nhi tự động đóng chặt lại.

Cô không còn dám tin tưởng vào tình yêu nữa, có lẽ lời mẹ cô nói không sai, một người từng khiếm khuyết tình cảm như cô sẽ rất khó dũng cảm để đương đầu với thử thách tình yêu.
Cô cảm thấy đúng, bởi lẽ trên thế gian này sẽ không bao giờ có người nào thực lòng yêu cô.
“Lục Dương, anh tha cho tôi đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận