Trương Mẫn Nhi vừa tới bệnh viện, nữ y tá đã đứng sẵn ngoài phòng làm việc của cô, “Bác sĩ Trương, ngài chủ nhiệm muốn gặp cô.”
“Tìm tôi? Có chuyện gì?” Trương Mẫn Nhi một tay cầm tài liệu, một tay xách túi đựng bữa sáng mà Lục Dương tiện tay đưa cho, “Đợi tôi đi cất đồ trước đã.”
“Để tôi cất cho, cô mau tới phòng chủ nhiệm đi, ngài ấy chờ cô từ nãy đến giờ rồi đó.”
“Được, tôi biết rồi.”
Khi Trương Mẫn Nhi bước vào văn phòng của chủ nhiệm Khải, ngoài ông còn có một nam thanh niên đang nhàn nhã ngồi trên sô pha.
Cô liếc mắt nhìn cậu một cái, rất nhanh đã quay người lại hỏi, “Chủ nhiệm, ngài có việc tìm tôi?”
“Bác sĩ Trương, giới thiệu với cô, đây là Lưu Việt, cậu ấy là sinh viên trường Đại học Y Dược, là thực tập sinh của bệnh viện chúng ta.”
Tuy chủ nhiệm Khải không giải thích tường tận bối cảnh cùng thân phận của Lưu Việt, thế nhưng Trương Mẫn Nhi đại khái có thể đoán ra được gia thế sau lưng cậu ta chắc chắn không tầm thường, nếu không chủ nhiệm Khải cũng không rảnh rỗi tới nỗi đích thân giới thiệu cậu cho cô.
Bởi theo quy định, tất cả các thực tập sinh, kể cả đã tốt nghiệp hay chưa đều phải trải qua một kỳ thi kiểm tra năng lực mới có thể vào được bệnh viện này làm việc, chứ đừng nói đến việc được chủ nhiệm Khải chiếu cố.
“Chào chị, bác sĩ Trương.”
Lưu Việt tóc ngắn theo kiểu diễn viên Hàn Quốc, áo sơ mi trắng với phần cổ được cách tân may bo tròn lại, để lộ ra phần da sáng màu khỏe khoắn.
Gương mặt góc cạnh sắc bén, mắt to, mũi cao, môi mỏng, nhìn từ trên xuống dưới đều mang hơi thở trẻ trung, năng động của tuổi trẻ, làm cô không khỏi nhớ tới thời thanh xuân của mình.
Cô chìa tay ra muốn bắt tay với cậu, khách khí nói, “Chào cậu, tôi tên Trương Mẫn Nhi.”
“Tôi mong cô sẽ dìu dắt Lưu Việt thật tốt.” Chủ nhiệm Khải dặn dò với cô thêm vài câu, sau đó lại chỗ Lưu Việt vỗ vai, “Bác sĩ Trương đây là học trò của tôi, kinh nghiệm dồi dào, cậu đi theo cô ấy chắc chắn sẽ học được nhiều thứ.”
Trương Mẫn Nhi thuộc tuýp người hướng nội, đừng nói tới việc phải mở miệng mỗi ngày dạy bảo thực tập sinh.
Một phần cũng bởi vì cô còn rất nhiều ca mổ cần phải làm, người mới đi theo chỉ tổ vướng tay vướng chân.
Hai là, cô không giỏi về việc giao tiếp với người khác, cô không có nhiều kiên nhẫn.
Thế nhưng, chủ nhiệm Khải lại đích thân chỉ điểm, cô muốn từ chối cũng không thể.
Trương Mẫn Nhi có lẽ không nhớ, nhưng Lưu Việt lại nhớ rất rõ ràng lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Vào buổi kỷ niệm 50 năm thành lập trường Đại học Y Dược, cô chính là khách mời đặc biệt được hiệu trưởng đích thân mời đến làm người truyền cảm hứng.
Trương Mẫn Nhi có thể nói là một huyền thoại của trường, từ việc cô đã trải qua căn bệnh quái ác của bản thân, đến việc tự khỏi bệnh và viết ra một bài luận nghiên cứu về vấn đề đó.
Trong buổi tọa đàm ấy, những chia sẻ của Trương Mẫn Nhi thực sự đã gây ấn tượng sâu sắc đến Lưu Việt, cũng chính từ khi ấy cậu bắt đầu cảm thấy có một loại tình cảm khó nói đối với cô.
Trên hành lang dẫn đến phòng làm việc, Trương Mẫn Nhi vừa đi vừa hỏi, “Cậu cũng là sinh viên trường đại học Y Dược? Khóa nào?”
Lưu Việt mừng húm vì cuối cùng cô cũng chịu bắt chuyện với cậu, “Khóa 20, em năm cuối rồi ạ.”
Trương Mẫn Nhi khẽ gật đầu, chỉ biết cậu là đàn em dưới khóa của cô, còn chuyện bối cảnh và gia thế cũng không vội hỏi.
Dù sao cậu cũng chỉ là thực tập sinh, cùng lắm là vài tháng rồi sẽ nhanh chóng rời khỏi đây ngay thôi.
Lưu Việt đột ngột xuất hiện làm cô chưa kịp chuẩn bị gì, cũng không hề rõ phải dìu dắt thực tập sinh ra làm sao.
Cô lấy tập tài liệu về vài ca mổ chưa được chuẩn bị đưa cho cậu, “Cậu xem qua đống này trước đi, tóm tắt lại những đoạn quan trọng rồi trình bày cho tôi nghe.
Chiều nay tôi sẽ đưa cậu vào phòng mổ xem trực tiếp.” Chợt nhớ tới một vấn đề khá quan trọng, “Chủ nhiệm Khải đã sắp xếp chỗ làm việc cho cậu chưa?”
“Rồi ạ, là chỗ bên cạnh bàn làm việc của bác sĩ Trương ạ.
Chủ nhiệm Khải bảo như vậy sẽ tiện cho việc học hỏi hơn.”
Trương Mẫn Nhi cười nhạt, không để ý đến ánh mắt có phần chột dạ của Lưu Việt.
Cô kêu cậu trở về chỗ ngồi, bản thân cũng nhanh chóng về bàn làm việc xử lý tài liệu còn tồn đọng.
Trương Mẫn Nhi là một bác sĩ kính nghiệp, gần như mỗi trang đều xem xét kỹ lưỡng bệnh trạng của bệnh nhân, ghi chú cẩn thận những điều cần lưu ý vào sổ tay.
Chữ viết thoạt nhìn mềm mại, nhưng mỗi lần viết xuống đều được cô dùng lực nhất định.
Lưu Việt ngồi bàn bên, khoảng cách giữa hai người không quá xa, cậu ngẩn ngơ chống tay ngắm nhìn dáng ngồi thẳng lưng đầy nghiêm túc của cô.
Một bác sĩ ở gần đó thấy cậu thả hồn đi đâu mất, quan tâm hỏi han, “Nè, cậu làm sao vậy?”
Lưu Việt đang chìm trong ảo mộng liền giật mình tỉnh giấc, cậu hốt hoảng gãi đầu giải thích, “Dạ, không có gì đâu ạ.”
Nguyên một buổi sáng Trương Mẫn Nhi bận rộn giải quyết hết các công việc còn tồn đọng của tuần trước, cô còn chẳng có cơ hội ăn sáng, lấy đâu ra thời giờ để giao lưu với Lưu Việt.
Đến khi đã tới giờ tan ca, các bác sĩ cùng y tá lũ lượt ra về, chỉ còn lại những người phải trực đêm hôm nay.
Người cuối cùng đứng lên đi về là bác sĩ Cao, nhìn thấy Lưu Việt vẫn còn ngồi bất động trên ghế, hoàn toàn không có ý định về nhà.
Đối với những thực tập sinh trước đây, mỗi ngày đúng giờ tan ca đều đồng loạt đứng dậy gấp rút dọn đồ muốn về, chưa từng có người nào kiên nhẫn như cậu.
Bác sĩ Cao cho rằng Trương Mẫn Nhi chưa về nên cậu không dám về trước, đi đến nhắc nhở, “Lưu Việt, sao cậu còn chưa chịu về? Không cần lo bác sĩ Trương, cô ấy là một người cuồng công việc.
Nếu không giải quyết hết việc làm trong hôm nay, cô ấy vẫn sẽ ngồi lì trong văn phòng làm xong cho bằng được.”
Lưu Việt không để ý lắm đến lời bác sĩ Cao nói, ánh mắt vẫn đặt lên người Trương Mẫn Nhi, “Không sao đâu ạ, lát nữa em về liền, anh cứ về trước đi.”
Bác sĩ Cao cho rằng cậu là một thực tập sinh có trách nhiệm với công việc nhất từ trước đến nay, nén nước mắt cảm động, khẽ vỗ vai cậu, “Vậy tôi về trước đây.”.