Lục Dương đưa Trương Mẫn Nhi đến bệnh viện để đi làm, trên đường đi còn cẩn thận tạt vào tiệm thuốc gần nhà, mua mấy viên thuốc bổ rồi nhét vào tay cô, “Nhớ ăn xong rồi mới uống thuốc.”
Trương Mẫn Nhi cho rằng Lục Dương là đồ ngốc, bộ hắn quên mất rằng bản thân cô là một bác sĩ làm việc trong bệnh viện hay sao? Thế nhưng, tay vẫn nhận lấy lọ thuốc, trong mắt còn lóe lên tia lay động khó có thể phát giác, sau đó không nói thêm câu nào nhanh chóng bước xuống xe.
Ngón tay thon dài còn chưa đụng đến cửa xe, Lục Dương đã nắm lấy cổ tay nhỏ gầy của Trương Mẫn Nhi muốn kéo lại không để cô đi.
Trương Mẫn Nhi nhìn cổ tay mình bị đối phương mạnh mẽ siết chặt, mày khẽ nhíu lại, tức giận nói, “Bỏ ra coi, tôi sắp muộn rồi!”
Lục Dương đặt tay lên eo cô, giọng điệu nhẹ nhàng du dương, “Khi nào tan làm nhớ gọi anh, anh sẽ đến đón em.”
“Không cần phiền phức như vậy! Xe tôi vẫn còn ở bãi đỗ xe, hôm nay tôi phải lái nó về.” Trương Mẫn Nhi làm mọi cách để thoát khỏi khỏi vòng tay mạnh mẽ của đối phương, nhưng nhìn điệu bộ thong dong của hắn hoàn toàn không có ý muốn buông, cô có hơi gấp gáp, “Buông… buông ra!”
Lục Dương chẳng những không buông tay, ngược lại càng siết chặt.
Hắn dùng lực kéo, thân hình so với hắn nhỏ hơn gấp mấy lần kia mất thăng bằng đành ngã vào ngực hắn, tư thế lúc bấy giờ của hai người cực kỳ xấu hổ.
“Thế thì thôi vậy, nhưng tối nay anh vẫn sẽ đến nhà tìm em.”
Cô không có thì giờ để đôi co với Lục Dương ở trước cổng bệnh viện, lỡ như có đồng nghiệp hoặc bệnh nhân quen biết nhìn thấy, chẳng phải cô sẽ biến thành trò cười cho người khác mặc sức bàn tán hay sao?
“Ừ, ừ, sao cũng được.”
Trương Mẫn Nhi không kiên nhẫn trả lời qua loa, nhưng trong lòng lại quyết định hôm nay cô sẽ tan làm sớm một chút, dứt khoát về nhà chốt cửa lại rồi nhốt hắn ở ngoài cho biết mặt.
Không dễ dàng gì Trương Mẫn Nhi mới thoát ra khỏi cái ôm mạnh mẽ của hắn, nhanh như chớp chạy vụt vào thang máy.
Đến khi hai cánh cửa dần khép lại, cô mới đưa tay đặt trước ngực, khẽ xoa dịu trái tim đang đập từng hồi mãnh liệt.
Lưu Việt đã chờ cô từ sáng sớm đến bây giờ cũng đã gần giữa trưa, cậu quan tâm hỏi han, “Bác sĩ Trương, chị đã hết bệnh chưa?”
Trương Mẫn Nhi ban đầu còn hơi hoang mang, sau đó mới kịp hiểu vấn đề cậu đang đề cập đến.
Cô mỉm cười, dịu dàng trả lời, “Tôi không sao, cậu đi làm việc trước đi.”
“Vâng, chị không sao là tốt rồi…”
Lời còn chưa nói hết, Lưu Việt đã nhìn thấy dấu răng nhàn nhạt hiện trên gáy cô, nếu để ý kỹ sẽ nhìn thấy được bên trong dấu răng là dấu hôn đo đỏ đầy ái muội, không cần nói cũng biết đây là kiệt tác của ai.
Dù biết khả năng để trở thành một đôi với Trương Mẫn Nhi là 0%, nhưng Lưu Việt vẫn không nhịn được quan tâm đến cô, cho dù chỉ chạm nhau một ánh mắt thôi cũng đủ khiến cậu vui vẻ cả ngày.
“Phải rồi, phần nghiên cứu bữa trước tôi giao cho cậu nay đã làm xong chưa?”
Dù gì Lưu Việt cũng đang là một thực tập sinh, còn được chủ nhiệm bệnh viện đích thân bảo cô phải dạy dỗ cậu cho nên người.
“Em đã sớm làm xong hết rồi.
Khi nào chị rảnh, em có một vài vấn đề muốn cùng chị trao đổi.”
Thực ra bài nghiên cứu đó đối với Lưu Việt dễ như trở bàn tay, đây chỉ là mánh khóe nho nhỏ để đổi lấy không gian riêng tư cùng với cô mà thôi.
Trương Mẫn Nhi nhìn thấy sự nhiệt tình trong đôi mắt đen thẳm của đối phương, cô mở notebook xem qua lịch trình ngày hôm nay, một hồi sau mới ngẩng đầu lên trả lời, “Chiều cỡ 4 giờ tôi rảnh, hẹn gặp cậu lúc đó vậy.”
“Vâng ạ, em biết rồi.
Em không làm phiền chị nữa, có gì cần giúp cứ nói với em phụ cho.”
Đối với Lưu Việt, dù mới chỉ gặp nhau có vài lần nhưng ấn tượng của cô đối với cậu rất tốt.
Tuy Lưu Việt còn trẻ nhưng từng cử chỉ, hành vi đều rất lễ phép và đúng mực, hoàn toàn được cha mẹ nuôi dạy nghiêm khắc, cô cũng chưa từng thấy cậu tỏ ra kiêu căng, ngạo mạn bao giờ.
“Ừm, tôi biết rồi, thế tôi xin phép đi trước.”
Đến giờ nghỉ trưa, các bác sĩ lần lượt ra ngoài ăn cơm, chỉ duy nhất một mình Trương Mẫn Nhi còn ở lại phòng làm việc.
Y tá Lý rủ Lưu Việt cùng đi ăn trưa với bọn họ, nhưng cậu lại tìm cớ từ chối không muốn đi.
Đến khi phòng làm việc đã chẳng còn ai, Lưu Việt mới khẽ gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói lạnh lùng, “Mời vào.”
“Bác sĩ Trương, tới giờ ăn trưa rồi, sao chị không đi ăn?”
Trương Mẫn Nhi ngước nhìn đồng hồ đặt trên bàn làm việc, gỡ mắt kính xuống rồi vuốt huyệt thái dương, “Cậu cứ đi trước đi, tôi vẫn còn chút việc cần phải xử lý, lát tôi sẽ ăn sau.”
Lưu Việt còn muốn nói gì đó, thế nhưng điện thoại của cô đột nhiên vang lên, là Lục Dương trùng hợp gọi đến.
Cô liếc nhìn Lưu Việt vẫn còn đứng đó không chịu đi, đành yêu cầu, “Cậu Lưu, cậu có thể ra ngoài một chút không? Tôi cần phải nghe điện thoại.”
“À, vâng, tôi hiểu mà.” Lưu Việt không cần nhìn cũng biết là ai gọi đến.
Chờ cho đến khi cánh cửa được khép lại, Trương Mẫn Nhi áp điện thoại sát lên tai, trực tiếp hỏi đầu dây bên kia, “Làm sao?”.