“Em đã ăn cơm chưa?” Lục Dương vừa trao đổi công việc với đối tác tại một nhà hàng gần bệnh viện cô đang làm, tiện thể hỏi xem cô có thời gian rảnh để ra ngoài ăn trưa cùng với hắn không.
“Tôi ăn rồi.” Trương Mẫn Nhi từ chối rất nhanh, thế nên Lục Dương vừa nghe đã biết cô nói dối.
Lục Dương đang đứng trước cổng bệnh viện, tay cầm điện thoại kê sát vào tai, khóe môi bất giác giương lên, càn rỡ hỏi, “Thế anh lên đó đón em nhé?”
Trương Mẫn Nhi hoài nghi phải chăng hắn bị ngu nên mới không hiểu ý tứ từ chối thẳng thừng của cô? Giọng điệu càng thêm lạnh lùng, cô nhanh chóng ngắt lời, “Đã bảo là ăn rồi, đừng có làm phiền!”
“Ỏ, nhưng mà anh vẫn chưa có gì bỏ vào bụng mà…” Lục Dương giả bộ lau khóe mi, làm ra vẻ tủi thân cầu sự an ủi, “Không được thấy mặt em, anh ăn không vô.”
Trương Mẫn Nhi trước lời thả thính đầy càn rỡn của hắn, trái tim đập thật nhanh, hai gò má dần ửng đỏ, không rõ là đang thích hay đang ghét.
“Thôi, anh không giỡn nữa.
Anh đang đứng trước cổng bệnh viện, bây giờ em mà không xuống, đừng trách anh đi lên đó đón em.”
Lục Dương luôn biết cách khiến Trương Mẫn Nhi phải thỏa hiệp, hắn biết rõ cô là người hay sĩ diện, nhớ cái hồi mối quan hệ của hai người bị phát hiện, cả bệnh viện đều bàn tán xôn xao.
Nếu bây giờ hắn mà đi lên, chỉ sợ cô sẽ trở thành chủ đề nói xấu trong miệng người khác suốt nhiều ngày.
Trương Mẫn Nhi nén giận, nghiến răng nói, “Khỏi, để tôi tự xuống, đừng có mà lên đây.”
“Tất nhiên, anh đang đứng trước cổng chờ em mà.”
Trương Mẫn Nhi chậm chạp thu dọn lại đống giấy tờ trên bàn, rồi mới lề mề bước ra khỏi văn phòng.
Lưu Việt đã đứng ở ngoài cửa nãy giờ, nhìn thấy cô liền cười tít mắt, “Bác sĩ Trương, chị đi ăn trưa sao?”
“Hửm? Ừ.” Trương Mẫn Nhi chợt nhớ tới sự hiện diện của Lưu Việt, quên mất phải che đi khuôn mặt ngượng đỏ.
“Vừa vặn em cũng chưa ăn, hay chúng ta cùng đi đi.”
Trương Mẫn Nhi không để ý đến bộ dạng lúng túng nãy giờ của cậu, càng không muốn dắt cậu theo, thế nên cô đành từ chối, “Tôi có hẹn với người khác trước rồi, để lần khác nhé?”
Người bạn mà Trương Mẫn Nhi đang nói đến, Lưu Việt không cần nghĩ cũng biết đó là ai.
Tâm trạng vui vẻ nãy giờ của cậu đều chỉ vì cái viện cớ đầy lộ liễu này lập tức trở nên xám xịt, cậu miễn cưỡng gượng cười, “Không sao, lần sau cũng được ạ.”
Trương Mẫn Nhi xuống lầu liền nhìn thấy Lục Dương đã trực sẵn ở cổng, trong một thoáng do dự cô đã không muốn gặp hắn, thế nhưng đành chịu thua, thở dài bước tới.
Lục Dương nhìn thấy biểu cảm phụng phịu của cô, nén nhịn cười chọc ghẹo, “Ăn một bữa cơm với anh thôi cũng khó chịu như vậy sao? Anh cũng thuộc dạng mỹ nam được nhiều người theo đuổi đó nha, sao mà qua mắt em lại biến thành hình viên đạn thế này.”
Lục Dương không nói dối.
Quả thật hắn rất điển trai, ngũ quan hài hòa như tượng người đúc ra, làn da khỏe khoắn màu bánh mật, đôi mắt đen thẳm đầy sắc bén, hai hàng lông mày lại rậm dày, bờ môi mỏng quyến rũ luôn thốt ra những lời đường mật khi đứng trước cô.
Hơn nữa, với người lạ hắn luôn tỏ vẻ lạnh lùng và xa cách, nhưng đối với cô tính tình lại trở nên hiền hòa và tốt bụng lạ thường.
Ngoại trừ những lần cái mỏ hỗn của cô làm hắn phải đau đầu, thì người đàn ông này lúc nào cũng đối xử dịu dàng với cô, dường như trời có sập xuống thì gương mặt hiền hòa kia cũng chẳng mảy may suy chuyển.
Từ trên lầu nhìn xuống, thông qua cửa sổ, Lưu Việt có thể nhìn thấy cô cùng gã đàn ông kia đang đứng nói chuyện trước cổng.
Lục Dương tiến đến một bước nắm lấy tay Trương Mẫn Nhi, cô thoáng vùng vẫy nhưng rốt cuộc đâu cũng vào đấy, sau đó hai người cùng nhau nắm tay rồi hòa vào dòng người đi lại.
Hắn nắm chặt tay Trương Mẫn Nhi đi ngang qua dòng người vội vã.
Trong một khoảnh khắc, cô có cảm giác không thật, cảm giác như đã lâu lắm rồi cô mới được một ai đó nắm lấy tay mình.
Tay của Lục Dương rất đẹp, ngón tay thon dài gợi cảm, nhìn bàn tay này rất khó để mọi người tin rằng hắn thường xuyên xuống bếp nấu ăn.
Nhận thấy Trương Mẫn Nhi có chút thất thần, Lục Dương đi trước cô vài bước rồi đột nhiên dừng lại.
Từ đằng sau, đầu cô liền đụng phải tấm lưng dày rộng của hắn.
Để che dấu đi sự ngượng ngùng đầy xấu hổ, Trương Mẫn Nhi cúi gằm mặt xuống đất, giọng điệu thiếu điều muốn hét lớn, “Tự nhiên dừng lại làm cái gì vậy hả?”
“Em đang mất tập trung.” Lục Dương khẽ mím môi, răng cắn chặt nén nhịn cười, nếu không đối phương sẽ rất mất mặt, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy cô mất tập trung đến như vậy.
Nhìn ra được Lục Dương đang lén cười nhạo mình, Trương Mẫn Nhi cảm thấy không vui, tông giọng đột nhiên lên cao tỏ rõ sự tức giận, “Khi nào mới đến cái nhà hàng gì đó mà anh nói? Tôi còn rất nhiều việc cần phải làm.”
“Đừng giận, dù em có nhiều việc đến cỡ nào cũng không được bỏ bê sức khỏe của bản thân.
Em đó, gầy như vậy rồi còn cậy mạnh cái gì?” Lục Dương vừa an ủi vừa giải thích.
Trương Mẫn Nhi biết rõ Lục Dương chẳng phải loại công tử nhà giàu chỉ biết sống dựa vào khối tài sản kếch xù của cha mẹ, nhưng dù sao cô sẽ không cho phép bất cứ ai dám lên mặt dạy đời mình như vậy, châm chọc trả lời, “Người làm công ăn lương như tôi làm sao dám so sánh với đại thiếu gia nhà họ Lục như anh, hứ!”
Lục Dương khẽ nhướn mày, đây không phải lần đầu tiên Trương Mẫn Nhi tức giận buông lời tổn thương đến hắn, cho nên cũng không mấy để tâm.
Nụ cười đẹp đẽ vẫn nở trên môi, hắn nhẹ nhàng kéo eo cô, không quên đưa tay đánh lạc hướng, chỉ vào một bảng hiệu nhà hàng gần đó, “Đến rồi kìa.”.