Tiễn “tình địch” đi rồi, Lục Dương hết hứng ngủ, đi ra ngoài phòng khách thuận tiện gọi điện cho Lý Kiệt.
Vừa nối máy, hắn đã nghe được tiếng chửi bới loạn xạ ở đầu dây bên kia, “Làm cái gì mà bây giờ mới nghe máy vậy hả? Xém chút nữa là tao báo cảnh sát rồi.”
Mới sáng sớm đã nghe tiếng la hét của Lý Kiệt khiến Lục Dương đau hết cả đầu, hắn để điện thoại ra xa một chút, đợi đến khi tên khốn kia không còn làm ồn nữa mới chịu lên tiếng, “Làm sao?”
“Gì mà làm sao? Đường đường là một ông chủ nuôi mấy ngàn nhân viên, vậy mà cứ dăm ba bữa lại nghỉ ở nhà.
Mày tự vấn lương tâm mày đi, còn gì là tấm gương sáng để nhân viên noi theo nữa hả?”
Lý Kiệt cả một buổi sáng bận đến sứt đầu mẻ trán, gặp phải đối tác quan trọng muốn trực tiếp trao đổi với Lục Dương, vốn tưởng hôm nay hắn sẽ đến công ty để giải quyết, thế nhưng ngay cả cái bóng còn chẳng thấy đâu.
“Mẫn Nhi bị thương, tao không tiện đi làm.”
Lý Kiệt chợt nhớ đến dáng vẻ gấp gáp của hắn tối qua, chẳng lẽ Trương Mẫn Nhi thực sự đã bị Khải Hoàn làm gì rồi?
“Bị thương có nặng lắm không? Mày đã đưa cô ấy đi bệnh viện chưa?” Lý Kiệt không dám hỏi thẳng Lục Dương chuyện xảy ra đêm qua, chỉ có thể quan tâm một chút đến tình trạng sức khỏe của cô bây giờ.
“Ừ, tay của em ấy bị mảnh thủy tinh cắt trúng, tao cũng đưa em ấy đi bệnh viện băng bó vết thương lại rồi.
Nói chung là tạm thời tao sẽ không đến công ty một thời gian, tao cần phải trông nom em ấy.” Lục Dương nói chuyện rất hiển nhiên, tự ý quyết định mọi chuyện mà không cần phải thương lượng với người bị thương là Trương Mẫn Nhi.
“Ừ, vậy tao hiểu rồi.” Nghe được Lục Dương nghiêm túc giải thích, có lẽ thương thế của cô cũng không quá nghiêm trọng, Lý Kiệt thầm thở phào, “Thế thôi, mày cứ yên tâm chăm sóc cho cô ấy thật tốt đi, còn chuyện công ty cứ để tao lo.”
“Được, mày vất vả rồi.”
“Xời, không cần khách sáo.”
Trương Mẫn Nhi vẫn còn đang ngủ, Lục Dương rón rén bước ra khỏi phòng, đi tới phòng bếp rồi mở tủ lạnh tìm kiếm nguyên liệu, hắn định nấu mấy món đơn giản cho cô ăn.
Tuy tay nghề nấu nướng của Lục Dương rất tốt, thế nhưng hắn rất ít khi xuống bếp.
Trước khi gặp gỡ và quen biết Trương Mẫn Nhi, số lần hắn xuống bếp còn chưa đếm hết hai bàn tay.
Về phương diện nấu ăn, hắn quả thực có thiên phú, thỉnh thoảng rảnh rỗi xem mấy video nấu ăn trên mạng rồi thử làm lại, vậy mà thành quả không tệ một chút nào.
Trương Mẫn Nhi ngủ rất say, Lục Dương ở dưới bếp bận rộn cô cũng không biết.
Hắn làm xong liền vào phòng ngủ muốn gọi cô dậy để ăn sáng, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên gương mặt xinh đẹp của cô, thế nhưng lông mi chỉ khẽ run lên, sau đó lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lục Dương chú ý đến cánh tay bị thương của Trương Mẫn Nhi, trên băng gạc có vài vết máu nhàn nhạt đang rỉ ra, chắc là lúc ngủ cô vô ý đè lên vết thương.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay cô đặt lên mền, cẩn thận từng li từng tí tháo đi lớp băng cũ, vết thương dữ tợn có từ hôm qua bắt đầu rỉ máu.
Lục Dương đi tìm hộp bông băng, lại đi vào phòng tắm đổ đầy một chậu nước ấm.
Hắn dùng khăn sạch được vắt khô rồi lau qua vết thương, sau đó cẩn thận bôi thuốc tránh làm cô đau, cuối cùng dùng băng mới quấn lại.
Trong lúc Lục Dương đang thay băng, Trương Mẫn Nhi đã dậy rồi, chỉ là cô không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với hắn, thôi thì cứ tiếp tục giả vờ ngủ vậy.
Lục Dương thấy Trương Mẫn Nhi vẫn còn đang ngủ, cũng không định đánh thức cô dậy.
Sau khi thay băng xong, hắn ra ngoài phòng bếp rồi dùng màng thực phẩm bọc hết đồ ăn lại, chờ chút nữa cô dậy sẽ cho vào lò vi sóng hâm nóng.
Lục Dương ra ngoài, Trương Mẫn Nhi lật người muốn ngủ tiếp nhưng không ngủ được nữa, trong đầu loạn cả lên.
So với người cầu mà không được - Vương Thành Luân thì sự nhiệt tình của Lục Dương giống như ngọn lửa bùng lên rực rỡ khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô không biết người đàn ông này sẽ còn hứng thú với mình được bao lâu.
Lục Dương làm xong mọi việc, đột nhiên nghe được tiếng động trong phòng, liền biết cô đã dậy rồi.
Hắn thong thả bỏ khăn lau bàn xuống không vội ra khỏi bếp, nhìn thấy cô mặc đồ ngủ với biểu tình có chút hốt hoảng bước ra khỏi phòng.
“Áo khoác đâu sao không mặc?” Thời tiết dạo này mưa gió thất thường, rất dễ bị nhiễm lạnh.
Lục Dương cởi áo khoác đang mặc rồi khoác lên người cô, không quên ân cần hỏi han, “Có chỗ nào khó chịu không?”
Trương Mẫn Nhi không trả lời, một lúc sau mới chịu ngẩng đầu, lạnh nhạt đáp, “Tôi ổn.”
“Ban nãy anh có nấu vài món, đợi anh hâm lại rồi mình cùng ăn nhé.”
Lúc ăn cơm là lúc bất tiện nhất, bởi vì tay phải đang bị thương nên cô đành dùng đũa bằng tay trái, thế nhưng không được thuận lợi cho lắm.
Lục Dương đã chuẩn bị muỗng từ sớm, còn chu đáo gắp thức ăn vào trong chén của cô liên tục.
Nhìn kiểu gì cũng giống chim mẹ đang mớm thức ăn cho chim con, mặc kệ cô đang cực kỳ xấu hổ, hắn vừa gắp vừa nói, “Bệnh viện bắt em tăng ca nhiều như vậy, em nên ăn nhiều vào mới có sức làm việc được.”
Trương Mẫn Nhi không đáp, chỉ yên lặng ngồi một chỗ xúc cơm..